Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 2 - Chương 8: Vân Đại chỉ thích những cái to

Chớp mắt một cái Vân Tranh nở nụ cười chân thành niềm nở, lộ hai cái lúm đồng tiền và răng thỏ, trông như con thỏ hiền lành vô hại: - Không biết có khách quý quang lâm, Vân mỗ không đón từ xa được, thất lễ quá.

Lương lão gia kín đáo quan sát chàng thiếu niên áo vải trước mắt, thầm gật đầu, tuy không thể tính là quá tuần tú, nhưng mặt mày sáng sủa, đôi mắt có thần, y phục không sang trọng nhưng sạch sẽ gọn gàng, hiếm có nhất là vẻ điềm đạm kia, không tương xứng với khuôn mặt non nớt: - Ha ha, là lão phu lỗ mãng bái phỏng mới đúng, Vân hiều điệt chớ trách, hôm nay lão phu tới đây là muốn thỉnh tội.

Lương gia quả nhiên có cao nhân, chẳng trách gia nghiệp lớn như vậy, đối diện với cao nhân tất nhiên không thể như với Lương nha đầu, Vân Tranh chắp tay khách khí nói: - Vãn bối không dám nhận, nếu chẳng phải đại tiểu thư có tâm địa thiện lương thì đã không có phúc của bách tính Đậu Sa huyện hôn nay, Vân mỗ tự ý làm bừa thật là hổ thẹn. Xin mời lão gia vào hàn xá, uống chén nước mát giải cơn khát trên đường.

Lương Kỳ nhìn thái độ văn nhã của Vân Tranh hận tới ngứa răng ngứa lợi, trước mặt mình đâu có thế, làm sao cha tin mình, lại thấy Tịch Nhục mở cửa cung kính mời khác vào nhà, càng khó chịu, đi qua hừ một tiếng. Tịch Nhục cũng lườm lại, nàng không có chút xíu thiện cảm nào với Lương Kỳ hết.

Khách tới nhà mời ấm trà, đó là quy củ, Vân Tranh đốt bếp lửa, ném hai quả thông vào, chẳng mấy chốc trong nhà tỏa ra hương thơm nhè nhẹ dễ chịu.

- Làm lão gia chê cười rồi, Vân Tranh chỉ là thư sinh nghèo, không có gì đãi khách, chỉ có chút trà dại vừa mới hái đầu xuân là có vài phần nhã thú, mời lão gia uống thử.

Lương Kỳ mắt tròn mắt dẹt nhìn Vân Tranh, cứ như không nhận ra y vậy, đây thực sự là cái tên Vân Tranh da dày hơn cả da lợn rừng đấy sao? Ghét nhất là y không nhìn mình cái nào, chưa nói với mình câu nào.

- Ngồi trên giường uống trà vốn là phong tục đất bắc, không ngờ lại gặp được ở phương nam này, lão phu rất kỳ vọng. Lương lão gia theo lời mời Vân Tranh cởi giày ngồi lên giường, vuốt râu gật gù:

Rượu mới sủi tăm xanh Hâm trên lò đất đỏ Trời chiều tuyết sắp đổ Làm chén trà nên chăng?

- Đây là nhã trí của gia sư, vãn bối không thiện uống rượu, nên lấy trà đãi khách, lão gia chớ cười vãn bối học đòi làm sang. Vân Tranh vừa nói vừa lấy nước sôi dội lên chán trà, dùng kẹp trúc gắp trà trong ống ra, cho vào chén nhỏ, động tác vô cùng thuần thục.

Chỉ là uống trà không phải cho bánh trà vào ấm, đun trên bếp lửa, nghiền nát rồi cho thêm gừng đạu khấu uống sao, vì sao chỉ có mỗi nước trà xanh ngắt thế này?


Trà rất đắng, phải nói là đắng chát miệng, nhưng dần dần đầu lưỡi chuyển sang ngọt, đặt chén trà xuống rồi mà vị ngọt vẫn vương đầu lưỡi, Lương lão gia vốn chỉ định khách khí uống một ngụm thôi, lúc này không kìm được cầm chén lên nhấp ngụm thứ hai, lần này vị đắng kết hợp vị ngọt đầu lưỡi, mang tới cảm giác khác cả ngụm trà đầu.

Lương Kỳ thấy cha mình xưa nay vốn không thích uống trà lại uống tới ngụm thứ hai thì không khỏi lấy làm lạ, Vân Tranh không rót trà cho nàng, nàng tự rút một chén to, uống cho bõ ghét, đắng nghét miệng, không có thứ trà nào khó uống hơn thế nữa, trà gì mà chỉ có độc nước không, chẳng cho vừng với đậu khấu vào, cái đồ thiên hạ đệ nhất keo kiệt.

Tịch Nhục bế Vân Nhị nấp sau cái cây nhón chân nhìn vào trong nhà, thấy Vân Đại và Lương lão gia trò chuyện vô cùng hợp ý, thi thoảng lại có tiếng cười dài của Lương lão gia, nàng lo lắm, chẳng may Lương lão gia gả Lương Kỳ cho đại thiếu gia thì nguy, vừa rồi mình còn lườm Lương Kỳ một cái.

Vân Nhị buồn chán ngắt cánh hoa ném xuống đất, tâm tư đơn giản của Tịch Nhục thì nó nhìn thoáng cái là thấy: - Ngươi đừng lo, Vân Đại không thích Lương Kỳ đâu, không thích chút nào.

- Sao thiếu gia biết? Tịch Nhục rất hi vọng có được khích lệ từ Vân Nhị:

- Cho ngươi biết một bí mật, Vân Đại không nghĩ là ta biết, huynh ấy chỉ thích những cái to thôi, ngực phải to này, mông phải tròn này, Lương Kỳ người phẳng lỳ từ trên xuống, Vân Đại thích mới quái. Vân Đại chỉ trêu đùa nha đầu xấu xí đó thôi.

- Lương tiểu thư không xấu, cô ấy rất đẹp, trong Hạnh Hoa Lâu không ai đẹp bằng. Tịch Nhục biết đem Lương Kỳ ra so với kỹ nữ là không được, nhưng như vậy mới hả giận, nói xong lại rầu rĩ, nàng cũng không có cái gì to cả.

Vân Nhị học người lớn ngửa đầu buông một tiếng thở dài não ruột, rồi dúi đầu vào cổ Tịch Nhục, nó thích làm chuyện này, Tịch Nhục thơm lắm, không phải mùi son phấn, mà hương cỏ cây của rừng núi, còn bầu ngực xinh xinh, mềm mại nữa chứ, rất vừa tay, không to phát khiếp như mấy phụ nhân kia, chỉ đồ thô tục như Vân Đại mới thích ngực to.

Bất tri bất giác uống hết một ấm trà, Lương lão gia cười cáo từ, Vân Tranh đi tiễn tới tận cổng trại mới về nhà, bảo Tịch Nhục làm cơm.

- Thiếu gia, Lương gia để lại nhiều lễ vật lắm.


- Tất nhiên rồi, khuê nữ ông ta cắn ta một phát, chẳng lẽ không nên bồi thường cho ta sao?

Vân Nhị không quan tâm mấy thứ này, lục lọi trong đống lễ vật một gói lá sen, xé ra thấy bánh ngọt, không tệ, bánh đậu vừa ngọt vừa mềm.

Vân Đại lấy một miếng, còn về Tịch Nhục thì khỏi nói Vân Nhị luôn cho nàng trước khi nghĩ tới y, đang ăn cao hứng rồi.

- Vân Đại, sao phải nói những lời giả dối với ông già đó vậy?

- Thứ nhất, người ta dùng lễ mà tới, chúng ta phải lấy lễ đáp lại. Thứ hai, ài, nói cho cùng thì chúng ta cũng không thể vòng qua bọn họ, không có thương đội thì bán lụa vẫn phải dựa vào người ta thôi.

Vân Nhị bĩu môi: - Cũng không đến mức phải nói những lời buồn nôn vậy chứ, hại Tịch Nhục tưởng huynh muốn ở rể nhà người ta, đang lo sốt vó kìa.

Nửa cái bánh ăn dở của Tịch Nhục rơi bịch xuống đất.

Vân Đại đá Vân Nhị một phát vào mông, sướng, ít nhất thời kia không được tùy tiện đá đít học sinh như thế, chỉ đầu nó nói: - Trong Trung Dung có một câu rất hay, ta dạy cho đệ, để đệ ngẫm kỹ " Hoà nhi bất lưu, cường tai kiểu; Trung lập nhi bất ỷ, cường tai kiểu; Quốc hữu đạo, bất biến tắc yên, cường tai kiểu; Quốc vô đạo, chí tử bất biến, cường tai kiểu".

- Ý là gì?

- Ý là vị Lương lão gia kia có thể nói là người tốt vẫn kiên trì chí hướng, một người như vậy dưới tình huống bình thường rất cường đại, cho nên phải tôn kính người ta, người giàu có đầu tiên mà còn lương tâm mà ta gặp được.

- Không phải, trước kia đệ có nghe một câu "nghèo hèn sinh gian kế, phú quý mọc lương tâm", lại khác với điều huynh vừa nói, vậy giải thích ra sao? Chẳng qua câu của huynh do một ông thánh nhân nói ra, còn một câu lưu truyền chốn dân gian, cho nên thánh nhân đúng, dân gian sai à? Huynh ra sức nịnh bợ ông ta như thế, nhất định có vấn đề, đừng có dấu đệ. Vân Nhị nhìn chằm chằm Vân Đại:

- Coi như đệ thông minh, ta định giao dịch với người Thổ Phồn, lấy muối đổi trâu, loại trâu có lông của họ không cày cấy được, chỉ giết lấy thịt ăn. Vân Tranh không chỉ muốn trả thù y nhìn xa hơn, đó là tấm vé lên Thành Đô học của mình: - Việc này chỉ mỗi Lại Bát là không xong, cần cả thương đội của ông ta chỗ trợ, đây gọi là đứng dưới mái nhà không thể không cúi đầu.

… …

Giữ hoà khí với mọi người mà không a dua theo họ, kiên cường mạnh mẽ thay; Trung lập mà không thiên lệch, kiên cường mạnh mẽ thay; Khi nước có đạo, tuy hiển đạt đắc chí cũng không thay đổi khí tiết có từ trước, kiên cường mạnh mẽ thay; Khi nước không có đạo, tuy nguy hiểm đến mất cả tính mạng cũng không thay đổi khí tiết thường ngày, kiên cường mạnh mẽ thay