Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 2 - Chương 67: Sợ người hơn sợ trời

Ăn sáng không thấy Tiếu Lâm đâu, Tịch Nhục tới phòng Tiếu Lâm, thấy chăn đệm gấp chỉnh tề, chỉ là không thấy người, không thấy kiếm, có miếng ngọc bội để bên trên.

- Khỏi lo cho ông ta, lưu lãng quen rồi, dừng lại một chỗ lâu là thấy khó chịu. Vân Tranh xua tay bảo Tịch Nhục: - Có một truyền thuyết về loài chim, nó không ngừng bay khắp nơi, dù có mệt cũng ngủ trong gió, khi nó đáp xuống đất cũng là lúc nó tử vong, Tiếu Lâm chính là loài chim trong truyền thuyết ấy.

Tiếu Lâm đi rồi, chẳng hiểu sao trong lòng Vân Tranh thấy khó chịu, mọi người đã ăn sáng xong đi hết, chỉ còn lại mỗi mình y, buông một tiếng thở dài, đang định ăn nốt bữa sáng thì có người ngồi xuống bên cạnh y, chả chào hỏi gì cứ tự tiện cầm luôn quả trứng luộc vừa đập vỏ của y lên ăn, ăn xong còn chê bai: - Mặn, biết nhà ngươi lắm của, cũng không cần cho nhiều muối như thế.

Đã kịp chấm muối đâu, nhưng Vân Tranh chẳng giải thích, lấy trong lòng ra miếng ngọc bội, không nhìn Hoa Nương: - Tiếu Lâm để lại cho cô, sáng nay Tịch Nhục nhìn thấy. Nói xong đứng dậy muốn bước ra ngoài.

Bất ngờ một đôi tay trắng muốt vươn ra ôm lấy y, từ lưng truyền tới một cảm giác đàn hồi mềm mại tuyệt vời, đó còn có thể là cái gì khác được đây, Vân Tranh nuốt nước bọt, mọi giây thần kinh cảm giác trên người như tập trung dồn hết về phía lưng.

Thân dưới rạo rực như hòn than, Vân Tranh hết sức kiềm chế mới không quay lại ôm nàng vào lòng.

- Không cần an ủi ta, để lại tặng cho Lục tiểu thư đi, rất thích hợp. Hoa Nương dựa đầu vào bả vai Vân Tranh, giọng có chút buồn buồn: - Gà nhép, tới giờ ta mới tin, những chuyện ngươi làm là vì tỷ tỷ, chứ không phải vì thân thể xinh đẹp này.

Vân Tranh hiểu nàng nói tới cái gì, Hoa Nương không dễ tin tưởng người khác, trước giờ có thể nói nàng coi mình như những nam nhân kia, nghĩ giúp nàng chỉ vì háo sắc, nói thẳng ra là Hoa Nương chỉ lợi dụng y vì tiền, coi y như dê béo mà thôi: - Ta biết trên Nguyên Sơn toàn loại độc ác hung tàn, nhưng ta không đánh giá cao trí tuệ của bọn chúng, thế gian này nhiều kẻ đạo mạo đường hoàng, nhưng đáng sợ đám cường đạo nhiều lần, cô nên cẩn thận, đừng quá chắc chắn mọi việc đều trong tầm kiểm soát của mình rồi có ngày bị thiệt. Nói tới đó vuốt ve tay nàng, cảm thụ một bầu ngực đầy đặn, cùng cả nhịp tim nàng thêm một chút rồi định gỡ tay Hoa Nương ra, nhưng nàng vẫn ôm chặt, đổi chủ đề: - Ta nhìn thấy Đường Đường rồi, đúng là mỹ nhân hiếm có, chỉ là mang vị phong trần, nếu cô trang điểm thành đại gia khuê tú, làm ăn càng tốt hơn.

Hoa Nương không ngừng ậm ừ, chuyện ở thanh lâu chẳng cần y chỉ bảo nàng phải làm ra sao, nói chỉ để nói mà thôi, tư vị một mỹ nhân ôm mình lại nghĩ tới nam nhân khác chẳng thú vị chút nào, khi Hoa Nương rời đi thì vai Vân Tranh đã ướt cả mảng.

Hoa Nương đi rồi Vân Tranh thu lại tâm tình dẫn cả nhà đi ra đồng, vốn tưởng cây dâu rất cao, giống như ở Đậu Sa trại, chỉ thấp tới đầu người, lá cũng rất ít, chủ nhà trước khi đi đã bán một đợt lá rồi.


Tám mươi mẫu ruộng rất rộng, gần như chiếm quá nửa triền núi, khá gần nhà, Tịch Nhục chạy tung tăng, hái một lá dâu cho vào một nhai: - Thiếu gia, ngọt lắm.

Nói bậy, đó là phản ứng tâm lý, người thích tằm đều nói là dâu ngọt, Tịch Nhục có cây dâu và không có cây dâu khác hẳn nhau, mặt đỏ hồng hồng, vuốt ve lá cây còn nhẹ nhàng hơn tắm cho Vân Nhị.

Tám người Thương Nhĩ cũng vui lắm, bàn tán phải tưới nước cho cây, cây hơi khô rồi, thế là kéo nhau về nhà lấy công cụ chuẩn bị dẫn dẫn nước vào kênh tưới cây.

Không ngờ đang làm việc thì có người đi ra ngăn cản, nói Vân gia không có cống hiến gì với cái kênh này, không được phép dùng nước ở đó, có lẽ vì biết ác danh Vân gia, tụ tập rất đông người cầm nông cụ tới, một ông già đi ra, bảo với Vân Tranh: - Kênh này do mọi người góp sức đào, Vân gia mới tới không tham dự tu sửa kênh mà muốn dùng nước à, trên đời làm gì có chuyện tốt thế.

Hương đảng, hương đảng, đây là thế lực ngoan cố nhất của Trung Quốc, cho dù ngàn năm sau không không thay đổi, ỷ mình đông người ngay luật pháp cũng không coi ra gì.

Vân Tranh chắp tay nói: - Đây là lỗi của Vân gia, chỉ là không biết chủ trước có tham gia không?

- Tất nhiên là có.

- Vậy thì Vân gia mua mảnh đất này, tức là có quyền lợi tưới tiêu, từ nay về sau tiền và công sức tu sửa con kênh này, Vân gia nhất định sẽ tham dự. Vân Tranh đột nhiên trở giọng: - Lại nói, con kênh này đã có từ rất xa xưa, khi đó ông có tham gia đào kênh không mà dùng, lão già, mau tránh ra, nhà ông là tộc lớn, đoán chừng ức hiếp người ta đã quen, con kênh là nút thủy lợi quan trọng của vùng, người đào nó là để mỗi mẫu đất ở đây, không phải do nhà ông độc chiếm.

Lão già liên tục lùi lại, một tráng hán hét lớn, cả đám người xông lên định giở trò bạo lực, đám Thương Nhĩ theo thói quen đao chưa bao giờ rời người, xoạt xoạt, nhưng thanh đao loang loáng rời vỏ.


Thấy lão già định bỏ chạy, Vân Tranh túm ngay tới: - Ta đoán các ngươi là đám điêu ngoa khó chơi, nói không chừng tối sẽ tới làm hại cây dâu nhà ta, ta nói trước nếu cây nhà ta chết, ta không cần biết vì sao, cứ tới nhà ông đào cây mang về, không tin cứ thử mà xem.

Lão già giận tới run người, những kẻ còn lại chỉ dám đứng la hét, chửi bới.

Lục ông thong thả chống quải trượng đi tới, không can dự, đợi cho đoàn người kia đi hết rồi mới học theo Tịch Nhục ngắt lá cho vào mồm: - Xem ra ngươi không định sống hòa thuận với láng giềng, thế là vì hà cớ gì?

Vân Tranh lễ phép trả lời: - Lão tiên sinh cũng thấy rồi, bọn họ thấy Vân gia lạ nước lạ cái định cậy đông ức hiếp, từ đó mà xét Vân gia muốn sống hòa thuận với họ, e rằng phải nhẫn nhịn nhiều năm, tiểu tử không chịu được người khác ức hiếp, vì thế thà làm ác nhân, như thế họ dần dần quen rồi, Vân gia làm láng giềng thân thiện cũng không muộn.

Lục ông cười lớn: - Thú vị lắm, nói rõ ra xem, sao ngươi biết họ sẽ nhất định ức hiếp ngươi, hương nông ít học, không có nghĩa là không biết lý.

Vân Tranh trải khăn mời Lục ông ngồi xuống: - Tiểu tử cứ đặt giả thiết tất cả là người xấu trước, khi dần dần phát hiện họ là người tốt, sẽ trở nên rất dễ chung sống.

Đôi mắt thâm thúy của Lục ông nhìn Vân Tranh: - Ngươi không phải hạng an phận thủ thường, vậy sao hôm đó ở nhà ta lại tỏ ra là kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, muốn cưới hạc tới Dương Châu.

- Lúc đó tiểu tử vừa làm chuyện không hay, lòng có chút áy náy, lo lão nhân gia ngài nổi giận, nên kiếm cái lý do đối phó cho qua, nếu không chẳng sống nổi. Lão nhân gia vừa cáo trạng một câu với tiên sinh, tiểu tử đã bị đánh ba trận.

Lục ông cười nghiêng ngả, chỉ mặt Vân Tranh mắng ranh mãnh, nhưng không hề có ý giận, một lúc sau ngừng cười, nheo mắt bất ngờ hỏi: - Ngươi có ý với Khinh Doanh?

Tới rồi, tới rồi, Vân Tranh cẩn thận đáp: - Tiểu tử thấy nàng chính là tức phụ mình đã tìm kiếm bao lâu.

- Không dấu ngươi, đứa bé đó có mệnh không tốt, ngươi không lo sao?

- Tiểu tử cho rằng, nếu tiểu nương tử thành thân rồi mà phu quân nàng lại không chết, vị lục địa thần tiên kia sẽ tới tự tay giết chết tân lang, có thế người ta mới là thần tiên nói đâu trúng đó. Vậy nên so với số mệnh, tiểu tử lo bị người ta giết hơn. Vân Tranh nghiêm túc nói:

Lục ông thất kinh đứng dậy, không biết nghĩ cái gì mà sắc mặt biến đổi liên tục, không kịp nói gì với Vân Tranh, lên xe ngựa về thẳng nhà, xe vừa dừng nhanh nhẹn nhảy xuống, gọi nhi tử đến, tay run run cầm quải trượng chỉ mặt đại nhi tử: - Đi tra ngay, xem tiểu lang Trịnh gia cùng tiểu lang Hoàng gia chết thế nào.