Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 2 - Chương 61: Thiếu niên vô hại

Hai con ngựa phi nước kiệu qua cơn mưa hoa, tạo ra cơn gió cuốn theo làn hương nhạt.

Rõ vớ vẩn, tưởng ông ta có thiên lý nhãn với thuận phong nhĩ, về nhà thì Tịch Nhục mới đang cho bánh bao vào lồng hấp, Tiếu Lâm ôm kiếm đứng đợi, không hiểu lão đạo này làm sao, mỗi lời nói hành động đều mang loại hàm ý rắm chó, hại cho người đầu óc bình thường như mình động kinh theo, chẳng lẽ đây là phong cách cao nhân.

Cái gì không nói chứ riêng khoản ngủ thì Tiếu Lâm là xứng đáng được phong thần, ăn hết hai lồng bánh bao, tu nguyên một ấm trà lạnh, tới gian phòng sạch sẽ Tịch Nhục chuẩn bị cho ông ta, tắm rửa rồi chui vào chăn ngủ, phó nhân bịt mũi đem quần áo ông ta đi định giặt, cuối cùng quyết định đem đốt, thứ này không giặt nổi nữa rồi.

Chẳng biết có phải bí pháp tu luyện gì không mà ông ta có thể ngủ li bì ba ngày, chỉ biết khi Vân Tranh đi bái phỏng Lỗ Thanh Nguyên thì ông ta vẫn ngủ.

Nhà Lỗ Thanh Nguyên rất nghèo, chỉ có một tiểu viện năm sáu gian phòng, nhỏ bằng một góc Vân gia, hạ nhân chỉ có một lão bộc và một trù nương luống tuổi, Vân Tranh không biết nguyên nhân tại sao ra nông nỗi này, trước kia nhìn tiểu lại ở Đậu Sa huyện, nghĩ lương lậu triều Tống ít lắm, nhưng không phải, bổng lộc quan viên cực cao, một quan viên ngũ phẩm cho dù không nhận lễ vật thì tiền lương đủ sinh hoạt tương đối dư dả mới đúng.

Là học sinh cũng phải bái kiến phu nhân Vương thị, nhận mấy lời nói cát tường, hôm nay là hưu mộc, ý tứ là ngày quan viên nghỉ ngơi tắm rửa. Vì sao gọi là "hưu mộc", ấy là vì thời xưa gội đầu, tắm rửa không thuận tiện như đời sau, người xưa dù nam hai nữ đều để tóc dài, vì thế chẳng thể tắm gội hàng ngày, mới hình thành thói quen ba ngày gội, năm ngày tắm. Quan phủ làm việc mười ngày cho nghỉ một ngày, để đi tắm rửa cho sạch sẽ, vì thế mà gọi là hưu mộc.

Lỗ Thanh Nguyên chẳng nhàn, tri phủ Thành Đô để lại một đống rối rắm.

- Trương công có cái hào kiệt, trí lược xuất thần, sự nghiệp hiển hách, chấn động đương thế. Nhưng tính khí nóng nảy, gặp chuyện gấp để lại sơ hở, nay giao tử lại có dấu hiệu lạm phát, phải quản lý, nếu không thành đô phồn hoa sẽ chỉ còn là mây khói phù hoa.

Vân Tranh tán đồng, giao tử nói cho cùng là thứ tiền tệ tín dụng, tín dụng phá sản sẽ gây ra phản ứng dây chuyền, hậu quả đáng sợ, rất muốn biết thời Tống ứng phó với nguy cơ tài chính thế nào: - Trương công sao tính khí nóng nảy được, học sinh biết một đạo lý, người nóng tính khó thành nghiệp lớn.

- Còn không nóng, một lần trương công ăn mỳ, khăn buộc đầu rơi vào bát, ông ấy rứt ngay ra ấn vào bát mỳ hét, ngươi ăn cho đã đi, lão tử không ăn nữa. Câu chuyện này sĩ đại phu không ai không biết, ngươi thử nói xem có phải nóng tính không?


Vân Tranh chỉ biết lắc đầu, Lỗ Thanh Nguyên nhìn mặt trời xem giờ, bảo: - Để sư nương chiêu đãi ngươi một bữa, vi sư tới nha môn. Nói xong đi luôn.

Lỗ Thanh Nguyên là người Thằng Trì - Hà Nam, nên thích ăn mỳ, vừa vặn hợp khẩu vị Vân Tranh. Vương thị tự mình đi làm mỳ cho Vân Tranh và Hầu Tử, Hàm Ngưu.

Vân Tranh ăn mỳ sùm sụp, ăn ngon miệng là cách cảm tạ người nấu cho mình ăn tốt nhất rồi, tuy mỳ chẳng hề ngon, đặt bát xuống hỏi: - Sư nương, tiên sinh chỉ bằng bổng lộc cũng đủ cả nhà sung túc đầy đủ, cớ gì lại thanh bần như vậy?

Vương thị thở dài: - Vốn trong nhà cũng không tới mức thế này, từ khi gia ông gặp nạn, tiên sinh ngươi cho rằng do nhà tích tài mà gặp họa, cho nên lấy bổng lộc giúp đỡ một số học tử thanh bần, chỉ để lại một ít trong nhà dùng.

Vân Tranh vội đứng dậy vái dài: - Hôm nay mới biết tiên sinh cao phong lượng tiết, Vân Tranh hổ thẹn.

- Mỗi người mỗi khác, không cần tự trách, tiên sinh ngươi cũng ít xã giao, nên không chi tiêu nhiều. Thôi thì bình an cũng là phúc.

- Nhưng sư đệ sư muội còn nhỏ, ăn uống kham khổ không có lợi, tiên sinh yêu cầu bản thân cũng quá hà khắc. Vân Tranh cười: - Đệ tử cha mẹ mất từ nhỏ, tiểu đệ lại là đứa tham ăn, cho nên nghĩ mọi cách chiều cái mồm của nó, có câu quân tử tránh xa nhà bếp, nhưng đệ tử không xa được, xa thì tiểu đệ đói chết, ai coi nó là hạ tiện thì cứ coi thôi, đệ tử chưa bao giờ nghĩ thế, cho nên biết nhiều chế biến nhiều món, tuy đơn giản nhưng đều dễ ăn, nay tiên sinh không có nhà vừa vặn đệ tử xuống bếp làm vài món.

Vương thị cười gật đầu, thiếu niên biết yêu thương ấu đệ như thế, ai cũng thích.

Vân Tranh tuy gian giảo, bản thân y tự nhận mình chẳng phải người tốt, nhưng với cao sĩ chân chính luôn đối đãi chân thành, hai vị lão sư là thế, với Tiếu Lâm cũng vậy.

Hầu Tử và Hàm Ngưu cưỡi ngựa về nhà, lấy bột mì, một thùng dầu ăn, thế là nhà bếp Lỗ gia trở nên náo nhiệt.


Vương thị, lão phó, trù nương cùng ba đứa bé vây quanh bếp, cười toe toét nhìn Vân Tranh làm đủ các loại thức ăn, đã bao giờ thấy nam nhân vào bếp chưa, lại còn là một vị tướng công đọc sách.

Khi mặt trời sắp xuống núi thì Lỗ Thanh Nguyên trở về nhà, vừa đi qua cổng thì thấy nhi tử cầm môt cái bánh to tướng ăn, khuê nữ cũng bê đĩa bánh đủ loại hình dạng, ngoài rán vàng ruộm, nhìn rất thích mắt.

Vương thị cười vui vẻ đi ra đón: - Lão gia đã về, trước tiên rửa tay đã, hôm nay khao thưởng lão gia cả ngày vất vả.

Nhìn cảnh này sao còn không hiểu là chuyện gì, cười ha hả cởi quan bào, đi rửa tay rửa mặt chờ đợi.

Lát sau Vương thị bê một đĩa bánh ra giải thích: - Đây gọi là bánh chiên dầu, nguyên liệu không cần gì cao sang, bột mì với ít dầu cải, ngoài giòn trong mềm, ăn ngon lắm, lão gia thử xem.

- Hà hà, ta biết từ lâu rồi, tên tiểu tử này xuất thân bần hàn nhưng lại có cái miệng phú quý, dù là thứ đơn giản cũng biến hóa ra đủ trò, tốt, thứ này phổ biến ra, bách tính có thêm vài bản lĩnh kiếm sống, đây mới là đạo chân chính.

Vương thị nghe thế không vui: - Đó là bí kỹ độc gia của người ta, dạy cho thiếp thân là vì không nỡ nhìn đám sư đệ sư muội chịu khổ, lão gia báo quốc là đủ rồi, đừng để Tranh ca nhi cũng vất vả lây. Còn có điều nàng không nói, là thói đời này làm quan không mấy kẻ tử tế.

Lỗ Thanh Nguyên không tranh cãi, chỉ hỏi: - Vân Tranh đâu rồi?

- Về rồi, nói lão gia mệt cả ngày, ăn vài miếng ngon, nghỉ ngơi cho tốt quan trọng hơn tất cả, không cần phải tiếp nó, đúng là đứa bé thiện lương, lễ phép. Khuê nữ nhà ta nhỏ quá, nếu không gả cho nó, nữ tế như vậy là thỏa mãn rồi.

- Nói nó lễ phép còn được, chứ đừng nói nó thiện lương, nguyên một sơn trại đạo phỉ hùng cứ bao năm bị nó lập kế thiêu trụi, tuy việc này nó không thừa nhận, nhưng không thiếu người nhìn ra.

Vương thị vỗ bàn: - Giết hay lắm, cứ tưởng lão gia bảo nó giết người lương thiện, thì ra là lũ ác tặc.

- Nàng hiểu cái gì, nếu không phải thấy nó ra tay vì bách tính, người đầu tiết xử trí nó là lão gia nàng đấy. Đại Tống ta bốn phương thanh bình, tuy cùng Lý Nguyên Hạo có chút tranh chấp, có điều chỉ là mụn ghẻ ngoài da, còn thứ tài hoa, mưu trí mà phóng túng như Vân Tranh mới là đáng sợ, nếu không để triều đình sử dụng, bằng tài của nó sẽ khiến thiên hạ rối loạn.

Vương thị không tin, trong mắt nàng Vân Tranh là thiếu niên vô hại, kẻ xấu nào mà cười có má lúm đồng tiền đẹp như vậy? Con mình tương lai có sư huynh lợi hại chiếu cố không lo tương lai.