Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 2 - Chương 47: Long Môn trấn

“Tiểu tử, đừng có lạc lối, nếu không lão đạo sẽ lấy cái đầu trên cổ ngươi.”

Tiếu Lâm từng nói với mình như vậy, Vân Tranh biết ông ta là một hiệp khách ghét ác như thù, trước kia từng nhiều lần xách kiếm lên Nguyên Sơn truy sát những kẻ ác ôn, dù người đó chẳng chút liên quan gì tới mình, tất cả chỉ vì công đạo trên đời.

Lưu huyện lệnh liệu có quá lo không, mình đâu đến nỗi thành kẻ ác như vậy.

Đi rồi lại đi, đường núi quanh co, nhìn đâu cũng thấy núi xanh nước biếc, mênh mênh mông mông, hùng hùng vĩ vĩ, biết đâu trong núi có Kiếm Tiên đã đạp kiếm phi hành thật.

Triều từ Bạch Đế thải vân gian Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn Phi lưu trực há tam thiên xích, Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.

Vân Tranh nhìn dòng sông chảy cuồn cuộn dưới chân ngâm nga một bài thơ, đem hai bài thơ của Lý Bạch thô bạo cắt xén gộp làm một, vậy mà vẫn được đám Thương Nhĩ vỗ tay reo hò, cùng ánh mắt sùng bài của Tịch Nhục.

Mặc kệ ánh mắt khinh bỉ của Vân Nhị, Vân Tranh nghênh ngang nhảy xuống xe đi về phía trước, ngồi nhiều xe xóc nảy ê cả mông.

Nơi sơn cùng thủy tận, ắt có mây màu sinh, câu này hình dung Long Môn trấn thì quá thỏa đáng, nghe đâu nơi này từng có cá chép vượt núi thăng thiên thành rồng, cho nên mới gọi là Long Môn trấn.

Long Môn trấn nằm trên con đường độc đạo thông tới Miên Châu, cho nên đông đúc náo nhiệt, đoàn xe vào trấn thấy khắp nơi là tiêu sư và thương đội, nhìn ai cũng với vẻ cảnh giác.

Vân Tranh nhìn một đám đại hán tay đao tay thương đứng dưới mái hiên cũng không sao yên tâm được, cảm khác không khí có vẻ khẩn trương khác thường, tâm tình ngắm cảnh cũng mất hết, Tịch Nhục ôm chặt Vân Nhị, còn đám Thương Nhi đều sẵn sàng.

Một tráng hán đứng canh trước cổng khách sạn tên Phú An cư, thấy Vân Tranh mặc nho sam thì làm như lơ đễnh nói: - Tướng công đọc sách, đi tiếp đi, bỏ mạng ở nơi này không đáng đâu.

Là giọng Quan Trung, nơi đó đao khách vang danh thiên hạ, không ngờ gặp ở nơi này, vì thế Vân Tranh cũng đổi giọng: - Càn khôn lồng lộng có chuyện bất pháp sao, ngươi đang chắn đường của ta đó.

Hán tử bất ngờ: - Té ra cũng là người Quan Trung, là đồng hương, ta phải nói với tiểu tướng công, đi đêm cũng hơn ở lại nơi này.

Vân Tranh chắp tay nói: - Đa tạ, ta tin huynh, nhưng chúng ta có nữ nhân trẻ nhỏ, đi suốt một ngày rồi, người ngựa mệt mỏi, đi đêm e càng thêm nguy hiểm, ta chỉ là khách qua đường ở lại một đêm, không phạm tới ai, hẳn không hề gì.


Hai người đang nói chuyện thì có một tên hỏa kế đi ra, khom người nói: - Khách quan, tiểu điếm kín chỗ rồi, mời khách quan đi nơi khác thôi.

Vân Tranh nhìn con đường ngắn, cửa hàng cửa hiệu nhiều, nhưng khách sạn thì chỉ có mỗi cái này: - Cho ta ba gian phòng, thưởng ngươi 50 đồng.

- Khách quan hết phòng rồi, tiểu điếm làm ăn mà sao dám đuổi khách, nhưng cả trấn không còn phòng khách nữa, trừ khi ngài bỏ thật nhiều tiền ở trong dịch trạm, đó là chỗ của quan lão gia.

Vân Tranh cười ha hả: - Có dịch trạm à, vậy mà không nói sớm. Hỏi rõ đường đi rồi chắp tay với hán tử Quan Trung, bảo Thương Nhĩ đánh xe lên đường.

Nơi này làm Vân Tranh liên tưởng tới mấy thị trấn viễn tây nước Mỹ vào giai đoạn xảy ra cơn sốt tìm vàng, trấn không lớn lắm, cửa hàng cửa hiệu rất nhiều, trên đường phố toàn đám ngưu quỷ xà thần, cứ như đám bất lương trong thiên hạ về đây tụ hội vậy.

Qua cái con phố ngắn trước cổng trấn liền vắng hẳn đi, nhà dân thưa thớt, dễ dàng thấy được dịch trạm, ở cổng có mấy tên cấp cước (truyền tin) đang ngồi quây quanh đống lửa nướng lương khô, một bộ khoái ăn mặc rách rưới đứng dựa vào cổng thấy đội xe tới đứng thẳng lên, sau đó vội khom lưng thi lễ, vì hắn thấy Vân Tranh đeo đai quan: - Quan nhân đợi chút, tiểu nhân đi gọi dịch thừa.

Dịch thừa trông rất nghèo đói khắc khổ, chạy ra thi lễ rồi khom người đợi nhận dịch khoán, Vân Tranh bảo Hàm Ngưu lấy trong túi da trâu ra, hào phòng nói: - Ta muốn phòng tốt nhất, ba gian, còn thiếu gì ta dùng tiền bù vào.

Vốn có chút uể oải, dịch thừa nghe vậy thì phấn chấn hẳn lên, các vị quan quý thế này được hoan nghênh nhất, nếu gặp mấy quan viên thanh liêm nghèo hay keo kiệt, chẳng khác gì hầu hạ không công, nơi này khách thương qua lại nhiều, quan thì không có mấy: - Vâng vâng, mời quan gia theo tiểu nhân.

Tịch Nhục bế Vân Nhị đã mệt tới gật gà gật gù theo dịch thừa, đám Thương Nhĩ bận rộn tháo xe, cho gia súc ăn, có ngay hỏa kế dịch trạm ân cần mang cỏ khô tới, có cả đậu nữa.

-Quan nhân, tiểu nhân sẽ cho người chuẩn bị cơm nước ngay ạ...

- Không cần cơm của các ngươi, ta tự làm, ngươi chỉ cần quét dọn nhà bếp là đủ. Vân Tranh nhìn gian phòng đơn sơ chút, không như khách sạn, song sạch sẽ, có ít tranh họa, bình hoa, giá sách, bàn ghế, còn giường ngủ thì dùng bình phong ngăn cách, thế là được, không cần xa hoa, sạch sẽ là yêu cầu hàng đầu, lấy ra đĩnh bạc vỗ lên bàn: - Ta muốn hỏi một chút, sao trong trấn nhiều người lai lịch bất thường như thế?

Dịch thừa nhìn đĩnh bạc, mắt với mày sắp dính vào nhau, rối rít tạ ơn, hôm nay đúng là gặp được nhà phú quý rồi, lưng càng cúi thấp hơn: - Quân nhân, chuyện là thế này, từ sau khi Đậu Sa huyện thanh tiễu Nguyên Sơn, đạo phỉ không dám mò tới nơi đó nữa, thành ra nơi này gặp họa. Lại thêm mấy ngày trước quan sai phủ Thành Đô áp giải đầu đám thủ lĩnh phỉ tặc qua đây, chẳng biết ai ngầm bỏ ra 500 quan tiền muốn lấy đầu chúng, thế là đám nhàn rỗi giang hộ tụ tập lại đây chờ cơ hội hành sự, huyện nha canh phòng cẩn mật ba ngày, không kẻ nào đắc thủ đã đi rồi, song vẫn còn những kẻ biết tin muộn kéo đến, làm nơi này náo loạn.

- Ta hiểu rồi, ngươi đi đi. Vân Tranh phẩy tay, gọi Hàm Ngưu tới: - Đi giúp Tịch Nhục làm cơm, đừng dùng lương thực và nước trong dịch trạm, gia vị dầu mỡ đều dùng của nhà mình.


Hàm Ngưu đi rồi, Vân Tranh ngồi xuống ghế chống tay nghĩ chuyện trong trấn, cảm giác đám người kia tụ tập ở đây không đơn giản, tối nay cần đề phòng một chút, sáng mai ngồi thuyền đi sớm là hơn, dù là chuyện gì cũng không liên quan tới mình.

Nhìn qua cửa sổ thấy Tịch Nhục đang cho đám cước cân ăn, chỉ có bát cơm rưới nước thịt cũng được họ rối rít cám ơn, ăn như hổ vồ, chỉ có bộ khoái trẻ kia là rất quy củ, gài đao vào hông, chắp tay thi lễ, bẻ hai cành trúc làm đũa, rồi ăn thong thả.

Chỉ một bát cơm mà hắn ăn rất lâu, như không nỡ ăn hết vậy, Tịch Nhục trong bếp đi ra nhìn thấy rưới thêm cho ít nước thịt nữa, hắn đứng lên cảm tạ, mặt đỏ bừng vì ngượng.

Hàm Ngưu bê cái bát tô to tướng, ngồi ở ngưỡng cửa ăn, làm đám cước cân nhìn đầy hâm mộ, bát cơm cao ngất, chất đống thịt khô.

Thương Hổ hùng hổ đi tới cho hắn một cái bợp văng miếng thịt nhai dở ra ngoài, xách tai Hàm Ngưu kéo đi, rít giọng nói nhỏ: - Đang ở ngoài, ngươi khoe khoang cái gì, sợ người ta không biết ngươi lắm tiền nhiều của tới cướp sao? Rồi thì thầm với Thương Nhĩ vài câu, dẫn hai người khác mặt âm trầm ra ngoài.

Vân Nhị ăn cơm cũng ngủ gật, mặc dù trên xe nó đã gật gà gật gù mà giờ vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bát cơm ăn ba phần tư thì không chịu nổi nữa, Tịch Nhục lấy khăn lau mồm cho nó rồi bề lên giường ngủ.

Vân Tranh thì một mình ngồi trong phòng ngoài, lau chùi tụ tiễn và nỏ lưng của Thương Cửu làm cho mình, tụ tiễn mỗi lần chỉ bắn được một phát, trong vòng mười bước sức sát thương khả quan, lắp thêm tên cũng không phức tạp, sử dụng đơn giản, kéo cỏ buộc vào ngón tay là được. Nỏ lưng thì cần dùng kỹ xảo cao hơn nhiều, cúi mình xuống để tên bắn ra tuy được cái bất ngờ song nếu không thuần thục khó khống chế độ chính xác, nên Vân Tranh cải tiến thành nỏ thường bắn ở tay, trong vòng ba mươi bước có thể ghim vào thân cây nửa tấc.

Lát sau Thương Hổ và Thương Nhĩ gõ cửa đi vào, nói nhỏ với Vân Tranh: - Đám cước cân bàn bạc với nhau kiếm người xẻo thịt đám dê béo chúng ta, sau đó đổ tội cho cường đạo, ta giết cả rồi.

Vân Tranh thở dài, lúc nãy thấy Tịch Nhục cho đám người kia ăn là y biết hỏng rồi, cũng không trách nàng, giờ nghĩ cách bù đắp: - Cám ơn Hổ ca, Nhĩ thúc, chúng ta đã bị chú ý rồi, không thể ở lâu nữa, mọi người chuẩn bị xe, canh ba chúng ta đi ngay.

***

Vốn là hai bài. Triều từ Bạch Đế thải vân gian Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn Lưỡng ngạn viên thanh đề bất trụ Khinh chu kỷ quá vạn trùng sơn

Rời thành rực rỡ sáng mây trong Ngàn dậm một ngày đã tới nam Đôi bờ xao xác nghe vượn hú Thuyền nhẹ bơi quanh núi chập chùng

Lý Bạch - Sáng sớm rời thành Bạch ĐếQuỳnh Chi phóng dịch ( 3/11/2007)

Vọng Lư Sơn bộc bố

Nhật chiếu Hương Lô sinh tử yên, Dao khan bộc bố quải tiền xuyên. Phi lưu trực há tam thiên xích, Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.

Xa ngắm thác núi Lư

Nắng rọi Hương Lô khói tía bay, Xa trông dòng thác trước sông này: Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây.

Vân Tranh cắt hai câu đầu ghép vào hai câu cuối.