Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 15 - Chương 33: Nguy hiểm tới từ phương tây (2)

Trần Lâm vừa mới rời quân doanh một cái là dẫn toàn bộ thân vệ phóng ngựa hết tốc lực về phía tây, không cần biết thân thể của mình có chịu đựng được hay không?

Ông ta đã nhìn thấy ngày hôm nay mắt Vân Tranh cứ dõi về phương tây, hẳn là y đã có ý muốn do thám phía đó.

Loại dự cảm khủng bố của Vân Tranh làm Trần Lâm khiếp sợ, nếu như y tìm được Thục phi, à không Lam Lam trước mình, khó nói sẽ xảy ra chuyện gì. Với đại quân trong tay, không ít kẻ sẵn sàng vì y liều mạng, khiến Lam Lam và đám hộ vệ tân quân kia biến mất không dấu vết không khó khăn gì cả. Đám người Thiếu niên quân chuyên môn làm những chuyện bẩn thỉu như thế này, ông ta còn nghi ngờ có lực lượng ngầm trong quân chuyên nghe lệnh Vân Tranh.

Rạng sáng ngày hôm nay ông ta bất ngờ nhận được mật chỉ hoàng đế trước khi lâm chung, thế là không sao chợp được mắt nữa, Trần Lâm không hiểu tiên đế vì sao sỉ nhục bản thân như thế, phải biết rằng dù nông hán quê mùa cũng sẵn sàng vì sự sỉ nhục này mà đánh nhau vỡ đầu chảy máu.

Đại Tống luôn rất khoan dung với quả phụ tái giá, nói đâu xa, hoàng hậu Lưu Nga thời Chân Tông vốn là nữ nhân tái giá, hơn nữa còn đem cả một nữ nhi vào hoàng cung tái giá với hoàng đế, vậy mà cuối cùng trở thành hoàng thái hậu rồi nắm giữ triều đình Đại Tống tới mười một năm, có thể nói là cổ kim chưa từng có. Có điều đó là người hoàng gia cưới phụ nhân nhà người ta, xưa nay người từng được hoàng đế đã sủng hạnh, không bao giờ gả cho người khác, huống hồ là còn sinh ra hoàng tử, hoàng tử còn đăng cơ thành hoàng đế.

Chuyện này không hợp lễ pháp, không hợp nhân luân! Không thể xảy ra được mới đúng.

Trần Luân cẩn thận xác nhận con dấu của hoàng đế nhiều lần, con dấu này ngay Trâu Đồng Minh cũng không biết, do hai hoạn quan già nắm giữ, khắp Đại Tống người biết con dấu này tồn tại chỉ có không quá năm người, Bàng Tịch tuyệt đối không biết.

Tuy chuyện hoang đường, nhưng nếu xác định chắc chắn đây là mệnh lệnh chính tiên đế đưa ra, Trần Lâm không làm trái, nay Lam phu nhân cách Đồng Đầu Quan chưa tới trăm dặm, bất kể thế nào mình cũng phải tiếp ứng, đồng thời cầu khẩn, ngàn vạn lần đừng để Lam phu nhân tới làm liên lụy đại nghiệp bắc chinh đang thuận lợi.

Ở nơi Trần Lâm không nhìn thấy, Lão Hổ, Báo Tử, Hầu Tử đang phóng ngựa như điên, vượt qua cả Trần Lâm, do thám là nghề của Thiếu niên quân, bọn họ làm quen với ngựa từ nhỏ nếu để thua cả ông già quanh năm sống trong cung thì có thể đi tự sát được rồi, sau khi vượt qua Trần Lâm bọn họ chia ra lùng sục hướng tây.

Hầu Tử lòng như lửa đốt, lão gia coi trọng hành động này như thế, bất kể thế nào cũng phải giành trước Trần Lâm, phát hiện nguy cơ, thứ khiến lão gia sợ hãi, nhất định là nguy cơ tày trời.

Đồng thời xa hơn nữa, một trăm kỵ binh cũng hình thành thế trận phòng ngự, vừa kiểm tra hai phía vừa tiến lên.

Lam Lam ngồi trong xe ngựa, ánh mặt trời thảo nguyên đầu hạ rất gắt, khoang xe ngột ngạt không chịu nổi, nữ tỳ vén rèm lên để gió mát thảo nguyên thổi vào.


Khí hậu nơi này thật cổ quái, buổi sáng còn phải mặc áo choàng lông chống lạnh, thế mà giữa trưa nóng hầm hập rồi.

Xem ra đội xe kết thúc chuyến hành trình bình an rồi, từ sáng thi thoảng lại có du kỵ theo dõi ở xa, thậm chí có lần năm tên du kỵ lén áp sát để tìm hiểu người trong xe là ai, nhưng tân quân cực kỳ cảnh giác, dùng cường nỏ xua đuổi, đồng thời phái sứ giả thúc giục Trần Lâm tới đón.

Bọn họ biết rất rõ thân phận đám du kỵ kia, một người từng tới Đại Lý tác chiến nhận ra bắp tay một tên du kỵ có xăm hình sói, đó là tiêu chí chuyên dụng của Thiếu niên quân.

Lúc này bọn họ tiến vào phạm vi do thám của du kỵ Kinh Tây quân rồi.

Không hiểu vì sao tên hoạn quan Lương Bính Càn đó lại hạ lệnh xua đuổi thám báo Kinh Tây quân, mọi người cùng một nhà cơ mà.

Lam Lam vươn cổ thon thả ra ngoài, hứng thú nhìn thảo nguyên hơi nước bốc lên hừng hục, hứng thú nghe Lương Bính Càn cãi nhau với hộ vệ, chẳng lẽ Vân Tranh biết mình tới rồi?

Nàng cực kỳ muốn biết phản ứng của Vân Tranh, vì thế thò đầu ra ngoài nhìn bốn phía.

Ánh mắt nàng liếc qua một bụi cỏ, không ngờ trong bụi cỏ đó có khuôn mặt quen thuộc, mà người đó cũng sững sờ nhìn mình, vì quá chấn động nên hắn bất giác nhổm người dậy, vì thế bị nàng phát hiện.

Lam Lam đã nhìn thấy Hầu Tử đầu đội cỏ xanh, cũng nhìn thấy Lão Hổ đang nhìn mỹ nữ tới chảy nước dãi, nàng không biết Lão Hổ, nhưng lạ gì Hầu Tử nữa, ở Vân gia nàng từng sai bảo hắn hơn một năm, nhiều phụ nhân đều lấy trêu chọc Hầu Tử làm thú vui.

Thế là nàng nhoẻn miệng cười với Hầu Tử, nụ cười như trăm hoa đua nở, Hầu Tử kinh hãi như thỏ trúng tên vào mông, mồm ú ớ cái gì đến bản thân cũng không hiểu, cuống cuồng bỏ chạy, chạy vài bước ngã lăn mấy vòng, bỏ chạy tiếp, lại ngã, làm Lam Lam che miệng cười suốt.

Hộ vệ cũng phát giác rồi.


- Vừa rồi ta nhìn thấy người quen, không cần truy đuổi, nhưng mà tên phóng đãng còn nấp trong bụi cỏ kia phải giáo huấn một chút.

Nhìn thấy Hầu Tử hoảng hồn như thế, Lam Lam như tìm lại ngày xưa trêu chọc hắn, ngăn cản Lương Bính Càn muốn phái người truy sát: - Nếu ngươi giết người đó, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc biển cũng bị Vân hầu lôi ra băm thành mười tám mảnh.

Lương Bính Càn khó xử nhìn Hầu Tử chạy xa chỉ còn là chấm đen: - Nô tài sợ phu nhân gặp bất trắc.

Lam Lam lắc đầu: - Nếu không có nam nhân đó ta đã thành vong hồn từ lâu rồi, giờ bị coi là món quà tặng cho người ta, người ta đối xử thế nào cũng được, lễ vật làm gì có tư cách.

Trong khi hai người bọn họ nói chuyện thì Lão Hổ đã đánh ngã mấy tên tân quân, còn cướp chiến mã đuổi theo Hầu Tử đã chạy mất hút.

Từ đầu tới cuối thủ lĩnh hộ vệ không hạ lệnh dùng vũ khí, dù sao là bộ hạ của đại soái thì đều là huynh đệ, nhìn do tham đã chạy xa, tiếp tục bảo vệ xe ngựa lên đường như chưa từng có chuyện gì.

Hầu Tử chạy ra sau ngọn đồi, toàn thân run bần bật, làm sao có thể, lúc đầu hắn còn nghĩ mình nhìn nhầm, là người giống người thôi, nhưng khi nữ nhân đó cười với mình, Hầu Tử biết mình không nhầm, nữ nhân đó không phải đã thành hoàng thái hậu sao, không phải ở trung cung tiếp nhận cung phi triều bái sao? Thế nào lại xuất hiện ở đây.

Không, không đúng, Hầu Tử đấm cái đầu loạn tung mình, hình như còn có cái gì đó, phải rồi, lão gia nói nữ nhân đó đã tuẫn táng cùng hoàng đế, vì thế lão gia còn đau lòng rất lâu, vì sao người chết xuất hiện ở đây.

Mặt trời trên đầu thè lưỡi lửa liếm qua mặt đất, Hầu Tử lại thấy rét run, nhất định có chuyện rồi, lão gia thời gian qua bất an nhất định do nữ nhân này.

Hắn run run lấy vải trắng trên lưng ngựa ra dùng bút than viết nguệch ngoạc bốn chữ "Lam Lam tới rồi!", sau đó nhét vào ống trúc, buộc vào chân hải đông thanh, tung nó lên bầu trời. Hải đông thanh giang cánh đập vài cái lao vút vào không trung, nhắm phía đại doanh bay.

Khi hải đông thanh tới quân doanh thì Vân Tranh đang ăn cơm trưa, thấy nó đậu lên cán cờ sai Hàm Ngưu ra ngoài lấy thư, thưởng cho mấy miếng thịt tươi.

Vân Tranh mỉm cười nhìn ống trúc được Hàm Ngưu đặt trên bàn, cứ nghĩ phải ngày mai Hầu Tử mới truyền được tin về, không ngờ chỉ mất bốn canh giờ, xem ra vượt mặt Trần Lâm rồi.

Một tay cầm ấm trà, một tay mở ống trúc, vừa mới liếc nhìn một cái, ấm trà trong tay rơi bịch xuống đất, vì mặt đất trải thảm dầy nên ấm không vỡ, y thì phun nước trúng vào mặt Hàm Ngưu đứng đó không xa.

Hàm Ngưu chẳng kịp lau trà trên mặt, vội hỏi: - Lão gia, có chuyện gì thế?

- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? Con bà nó thế này là thế nào?