Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 15 - Chương 29: Dạ tập

Suốt cả đêm Văn Ngạn Bác không ngủ, công báo nửa năm chất cao bằng nửa người ông ta, ông ta không chỉ lấy đi công báo, quân báo mà tín báo bình an Nhạn Môn Quan phát ra cũng không bỏ qua.

Đêm khuya Vân Tranh tuần doanh về chuẩn bị đi ngủ nghe thấy Văn Ngạn Bác phát ra tiếng kêu dài, cực kỳ thê lương.

Vì thế y lắc đầu, chui vào chăn nhung êm ái do lão bà chuẩn bị, trước khi chìm vào giấc mơ còn một thoáng nghĩ xem có nên đi an ủi ông ta một chút không?

Quốc phòng sớ năm xưa của Vân Tranh chẳng qua là viên thuốc an thần cho Triệu Trinh, khi võ tướng đã không còn năng lực lật nhào quốc gia này, Triệu Trinh chắc chắn sẽ ra tay với quan văn thôi, hắn có quá nhiều thủ đoạn để thi triển.

Sáng hôm sau khi Vân Tranh ngồi ở đài cao quan sát chiến trường thì đầu óc vẫn suy nghĩ chuyện này, y cảm thấy nhân tính đúng là vi diệu tới cực điểm.

Hoàng đế, tể tướng, tướng quân, đại thần, cung phi dưới áp lực của bắc chinh mà hình thành một sự bình hình vi diệu, sự bình hành này sẽ kết thúc khi bắc chinh thắng lợi.

Không biết tiểu hoàng đế có năng lực khống chế chính cục sau bắc chinh hay không, dù sao y cũng không định trộn lẫn vào, bất kể thế nào Vân gia cũng không thể sống được trong cuộc đấu tranh quyền lực đó, thế nên để lại một cái trạch viện trống, làm thế ít nhất tiến có thể công, lui có thể thủ.

Tiếng pháo nổ tiếp tục vang lên, ở cái thời đại này công sự đơn giản cùng với phạm vi hỏa lực vơn tới biến thành đống đổ nát.

Kỵ binh của Triệu Phu không ngừng vờn quanh Bát Môn Kinh Tỏa Trận, giết tất cả quân Liêu rời trận. Khương Triết thống lĩnh tiền quân, dưới sự bảo hộ của tháp thuẫn và thiên sương xa, chầm chậm tiến lên, kế hoạch hôm nay là tiến thêm ba dặm.

Vì phối hợp với các loại biến hóa, bên trong Bát Môn Kim Tỏa Trận ẩn chứa rất nhiều sát cơ không nhìn thấy, cạm bẫy, lôi thạch, thậm chí là trận trâu buộc dao nhọn, tất cả bố trí đó đều vì đánh tan quân trận chặt chẽ của quân Tống, có thế mới tạo thành ưu thế binh lực trong phạm vi nhỏ, nuốt chửng quân Tống từng chút từng chút một.

Nghe nói năm xưa Dương Vô Địch, tức là gia gia Dương Văn Quảng bị người ta vây vào trong một trận không rõ tên, tả xung hữu đột mới xông ra được, Dương gia vì thế mà trả giá cực đắt.

Nay đã khác xưa rồi, bi kịch của Dương Vô Địch sẽ không tái diễn trên người Vân Tranh, hỏa pháo cái thứ vũ khí không nên xuất hiện ở thời đại này như con dao nung nóng cắt bơ, dễ dàng phá trận.

Những thứ cạm bẫy ác độc dưới đạn pháo oanh kích đều bị lộ, quân Tống tiến rất chậm, nhưng không dừng lấy một khắc.


Đám trâu mắt đỏ ngầu, đuôi bốc cháy từ sau tường thấp cao bằng nửa người xông ra, dưới tiếng hô khản giọng của quân hầu, nỏ thương, toàn phong pháo trút tên đạn lên chúng, mỗi người đều muốn tiêu diệt đàn trâu điền này giữa đường.

Da Luật Ất Tân đánh giá quá cao đàn trâu rồi, bất kể sinh vật nào đều có sự sợ hãi tự nhiên với lửa và tiếng động mạnh, năm xưa Gia Cát Lương nam hạ đối diện với tượng binh của nam man chỉ có chiếc xe làm hình thù quái thú phun lửa, còn nay với thuốc nổ, quân Tống tạo ra được bức tường lửa với tiếng nổ kinh hồn, đàn trâu bị nổ tan xác mất phương hướng, thấy phía trước không có lối, thế là chạy ngược về phía sau.

Thế là người Liêu gặp họa.

Đại quân đã tiến tới cực hạn tầm bắn của hỏa pháo liền dừng lại, bọn họ kiệt lực giữ khoảng cách an toàn với quân Liêu.

Chiến sự vừa mới kết thúc, dân phu lập tức đi lên, phá bỏ những bức tường thấp kết cấu phức tạp, sau đó dựa theo an bài của tư mã trong quân, bố trí trọng điểm phòng ngự hai hướng đông tây. Canh năm hôm qua quân Liêu tập kích, tuy không đột phá được phòng tuyến của Lý Đông Sở và Lang Thản, đây cũng là lời cảnh tỉnh cho quân Tống, chiến tranh không dễ dàng giành phần thắng.

Trong kế hoạch của Vân Tranh, chiến đấu kịch liệt nhất sẽ nổ ra vào ngày thứ năm, chính là khi đại quân tiến vào trung tâm trận địa, khi đó Da Luật Ất Tân hoặc là phải quyết chiến, hoặc là nhìn quân trận mình khổ tâm gây dựng bị quân Tống hủy hoại.

Khi ăn tối, Vân Tranh nhận được quân báo của Thiếu niên quân, có một nhóm kỵ binh vòng ra sau lưng quân Tống, đám người đó trên người mang vật dễ cháy, nếu không có gì bất ngờ, mục tiêu của chúng hẳn là hỏa pháo làm chúng khốn đốn.

Nửa đêm quân Liêu tới tập kích, thực ra không thể nói là tập kích, Vân Tranh tin Da Luật Ất Tân cũng không coi đây là tập kích, chuyện này ai cũng dự liệu được, chẳng có gì bí mật.

Vì nỗ lực phá hủy đại pháo, người Liêu bi tráng dùng tới ba nghìn kỵ binh, chẳng có chút thăm dò nào, lao thẳng vào quân doanh tối om.

Khi tiến vào quân doanh trống không, chẳng tìm thấy mục tiêu tấn công, Liêu tướng quát một tiếng, không lui mà tiến, vung đao đánh vào sâu trong quân doanh.

Trong bóng tối quân Tống lặng lẽ nhìn tử sĩ người Liêu, lặng lẽ chuẩn bị cung nỏ, đợi đèn lồng thắp lên là tiến hành đồ sát.

Vân Tranh đêm nay không ngủ, ngồi trong soái trướng đợi quân Liêu tấn công, khi thân binh báo kỵ binh quân Liêu đã lọt vào trận, y lại nhíu chặt mày.


Ba nghìn kỵ binh căn bản không thể làm suy chuyển quân doanh khổng lồ, Vân Tranh không biết những vụ tập kích trứ danh trên lịch sử làm sao hoàn thành. Ví như Cam Ninh dẫn trăm kỵ binh xông vào quân Tào, đánh loạn khiến đại quân Tào hoảng sợ, vậy mà trở về không tổn thất một binh một tốt. Y tin sự kiện này chẳng chấn động lòng người như trong tiểu thuyết diễn nghĩa miêu tả, hiệu quả cũng chẳng tốt, ngoài biểu hiện tinh thần lưu manh không biết sợ của Cam Ninh thì chẳng có kết quả gì.

May mắn chạy về được mới thành truyền kỳ, Vân Tranh thấy Cam Ninh bị loạn đao băm chết mới là kết cục hợp lý.

- Đại doanh nước Liêu có động tĩnh gì không?

Tô Tuân chắp tay nói: - Bẩm đại soái, trừ nửa canh giờ trước có điều động quân sự quy mô nhỏ, ngoài ra không có tin tức gì.

- Tung hết đám Lão Hổ ra, Da Luật Ất Tân không phải loại đẩy bộ hạ vào hố lửa, hạ lệnh nếu có thể bắt được Liêu tướng xông vào doanh là tốt nhất.

Tô Tuân tổ chức ngôn ngữ nói: - Đại soái cho rằng Da Luật Ất Tân có thủ đoạn khác? Bảo vệ chắc hỏa pháo, hắn khó trở mình được.

Vân Tranh lắc đầu: - Lý thuyết là như thế, nhưng Da Luật Ất Tân không đơn giản, hắn là kẻ tài trí có hạng ở nước Liêu, với kiến thức của hắn sao không hiểu lùi quân về Đồng Đầu quan là tốt nhất, cứ bày trận cho chúng ta oanh kích làm gì?

- Hắn đã bỏ cái giá lớn như vậy, chắc chắn là muốn thu hoạch lớn hơn, trải hết mật thám ra, ta muốn làm rõ mục đích của hắn.

Quân Liêu sau khi đột phá cổng trại thứ nhất liền gặp phải vô số bán mã tác và chông tam giác, quân Tống nấp sau cự thuẫn liên tục xạ kích, mục tiêu là chiến mã chứ không phải là người Liêu.

Nhìn binh tốt ngã xuống ngày càng nhiều, Liêu tướng tuyệt vọng gao một tiếng, toàn thân đột nhiên bốc cháy như ngọn đuốc, cuồng nộ lao vào trận thuẫn của quân Tống.

"Rầm!" Một tiếng, lực va chạm quá mạnh làm quân Tống sau cự thuẫn bị hất bay đi, hai người đứng đầu phun máu tại chỗ, chiến mã tan xương nát thịt vẫn cháy bừng bừng.

Quân hầu quân Tống rống lớn: - Toàn quân giới bị, cung nỏ thủ lui về, trường thương thủ tiến lên, tổ chực cự mã trận.

Cự mã trận của quân Tống chưa tổ chức xong, quân Liêu nối nhau bốc cháy lao vào như thiêu thân.

Chủ tướng hậu quân Tôn Đại Chí thở dài nói với phó tướng: - Cung nỏ thủ bao phủ xạ kích đi, đại soái muốn bắt sống bọn chúng là không thể rồi.

Phó tướng gật đầu phất cờ lệnh: - Đúng thế, tiểu binh tử sĩ thì biết được gì.

Tôn Đại Chí lắc đầu: - Ta làm thế vì kính trọng bọn họ là hảo hán, đáng chết sảng khoái một chút.

Vừa dứt lời tiếng cung nỏ rào rào bay ra, chẳng mấy chốc tiếng kêu gào thảm thiết còn vang vọng khắp chiến trường ít đi rất nhiều.