Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 61: Một Tàng Ngoa Bàng cao tay

Không ai hiểu Vân Tranh vì sao lại nói một câu như thế, nhưng Tô Tuân rất tận chức, vội vàng lục xem văn thư về động tĩnh mới nhất của Một Tàng Ngoa Bàng, báo cáo: - Đại soái, đại quân của Một Tàng Ngoa Bàng vượt Mạc Can sơn, tới Ô Luân Cổ hà của nước Liêu.

Tin tức này vốn là quân báo của nước Liêu mà Mật điệp ti thu được ở Thượng Kinh đạo.

- Đúng thế, hắn phải đi một vòng lớn, nếu không làm sao khiến Da Luật Tín thu toàn bộ binh lực về Đạt Nhĩ Hải Tử, quân Liêu cũng phải thu binh lực từ Tây Kinh về Trung Kinh đạo, như thế hắn mới có thể ép trăm vạn bách tính nước Liêu tới Tây Vực. Vân Tranh vung tay, bộ dạng rất không cam tâm: - Thủ đoạn cao lắm, lão tử và Da Luật Hồng Cơ, Da Luật Tín đều biến thành đồng lõa cho hắn.

- Ngay cả Địch công quyết chiến ở Hà Bắc cũng đang giúp Một Tàng Ngoa Bàng thu thập nhân thủ, các ngươi nghĩ xem chúng ta bao vây bốn phía, người Liêu dàn binh đối phó với chúng ta, mấy trăm vạn bách tính người Liêu ở Trung Kinh đạo cho ai hưởng lợi.

Vương An Thạch nhíu mày: - Vân hầu cho rằng Một Tàng Ngoa Bàng đi một vòng lớn như vậy là cướp đoạt nhân khẩu của người Liêu, chứ không phải đất đai?

Vân Tranh bực mình: - Người Tây Hạ cần thêm đất đai làm gì, nhân khẩu bọn họ không đủ lấp đầy quốc gia, đất đai nhiều hơn nữa để nuôi dã thú à? Ông xem xem, người Tây Hạ những năm qua làm gì, cầm sinh quân, tróc nô quân, nghe tên là biết nhắm vào nhân khẩu.

- Nay Tây Hạ nỗ lực phát triển về phía tây, khống chế được cả vùng đất rộng lớn, nếu bọn chúng có thêm được trăm vạn nhân khẩu của nước Liêu, một Tây Hạ hùng mạnh không thua kém nước Liêu sẽ xuất hiện, dù chúng ta có đánh bại nước Liêu, bọn chúng vẫn dư sức một mình đối chọi với Đại Tống ở phía đông.

Văn Ngạn Bác nhớ ra, văn thư ông ta thu được từ Tây Hạ có nói, nay Tây Hạ đang ra sức cổ vũ bách tính sinh đẻ, vì thế còn lấy tiền lương trợ cấp cho tướng sĩ cưới phụ nhân ngoại tộc.

Tin tức này làm trò cười cho quan văn trong triều, không ngờ Một Tàng Ngoa Bàng dụng tâm sâu xa như vậy.

Khó trách, người Tống sẽ không bao giờ nghĩ tới điều này, vì bọn họ quá nhiều người, sương quân chính là thứ quái thai xuất hiện khi nhân khẩu quá nhiều quan phủ không cách nào chiếu cố hết.

- Vân hầu, đại quân chúng ta đã định sẵn quân lược là Yến Châu, chúng ta không có thời gian cũng như năng lực đối phó với Tây Hạ, trước kia định ra sách lược cũng đã tính tới khả năng Tây Hạ thừa cơ lớn mạnh rồi, chuyện đã tới nước này, lệnh sáng ra tối sửa là không được. Vương An Thạch vội vàng khuyên giải:

Vân Tranh thở dài: - Trước kia ý kiến của ta là tiêu diệt Tây Hạ trước, chỉ tiếc rằng trong lòng người Đại Tống từ trên xuống dưới ai nấy đều coi Yến Vân là vết thương lòng, ai cũng muốn thu phục nó, quên đi cái họa ngầm Tây Hạ.


Trần Lâm lúc nãy còn lo Vân Tranh muốn đối phó Văn Ngạn Bác, chưa kịp thở phào lại có mối lo mới: - Đại tướng quân cho rằng Tây Hạ nguy hiểm hơn nước Liêu sao?

- Tất nhiên, thực ra nước Liêu đã nửa Hán hóa, tính công kích và xâm lược rất nhỏ, Tống Liêu hòa bình mấy chục năm chính là minh chứng. Tây Hạ thì khác quốc gia mới hình thành, ai nấy lấy chiến đấu làm vinh quang, coi cướp bóc là thủ đoạn mưu sinh thiên kinh địa nghĩa, quốc gia như thế là nguy hiểm nhất.

Văn Ngạc Bác lắc đầu: - Đó chỉ là lời một phía của Vân hầu, biên cảnh Tống Liêu dài bốn nghìn dặm, bọn họ lại chiếm cứ cao điểm, một khi xung phá phòng tuyến biên giới, có thể phóng ngựa một mạch tới Đông Kinh, năm xưa tiên đế muốn rời đô là vì thế.

- Bởi vậy nước Liêu mới là cái họa lớn, còn Tây Hạ chỉ là ghẻ ngứa ngoài da, phái vài ba viên mãnh tướng là có thể ép chúng ở vùng biên thùy, không làm nổi trò tròng gì.

Vân Tranh không thèm tranh cãi, cầm trường kiếm chỉ bản đồ phía sau: - Bây giờ chúng ta không thể quay đầu được, vẫn phải làm theo phương lược định sẵn, nhưng không thể bỏ qua Tây Hạ.

- Ta cho rằng Phú Bật không nên tới nước Liêu nữa, mà quay sang Tây Hạ, công phá Hoành Sơn, cùng Thanh Giản thành tạo phòng tuyến mới, giữ áp lực với Tây Hạ, sẵn sàng chuân bị chiến tranh, dù thế nào Tống và Tây Hạ cũng khó tránh khỏi một trận ác chiến, nên lập cơ sở trước cho đại chiến tương lai.

Văn Ngạn Bác trầm giọng nói: - Chuyện này phải được bệ hạ và trung xu đồng ý, hai mặt tác chiến không phải chuyện tốt …

Vân Tranh quát lớn cắt ngang lời Văn Ngạn Bác: - Triệu Phu đâu?

Triệu Phu rời hàng quỳ một chân: - Có mạt tướng!

- Triệu Phu, kỵ binh của ngươi nên lên đường rồi, dẫn hai vạn người tới Trung Kinh đạo, cắt đứt liên hệ của nó với Tây Kinh, ép người Liêu di chuyển tới Thượng Kinh Đạo, thà để Da Luật Tín hưởng lợi chứ không để Một Tàng Ngoa Bàng hưởng lợi.

- Mạt tướng tuân lệnh! Triệu Phu lần trước bị Vân Tranh chửi mắng té tát, không dám chất vấn lệnh của y, nhận lệnh điều binh, vội vàng ra ngoài chuẩn bị:


Hai vạn đại quân muốn xuất phát ít nhất phải mất ba ngày, nhất là kỵ binh, do quân nhu nhiều, Vân Tranh thực ra rất phục người Liêu và Tây Hạ, chỉ cần dẫn theo một đàn gia súc là có thể viễn chinh.

Hành quân hơn bốn nghìn dặm, còn vượt núi non trập trùng, lần này Một Tàng Ngoa Bàng đánh cược cực lớn.

Trước đó Vân Tranh đã hoài nghi, đi xe như vậy thì tướng sĩ của hắn còn bao nhiêu sức chiến đấu? Huống hồ Da Luật Tín đâu tầm thường, lại nắm trong tay tinh nhuệ Khiết Đan khiến Da Luật Hồng Cơ còn không dám làm bừa.

Dưới tình hình như thế, vì sao Một Tàng Ngoa Bàng cố chấp tiến binh? Hôm nay nhìn lưu dân kéo tới Tây Kinh liền nghĩ thông rồi, hắn căn bản không định đánh nhau với Da Luật Tín mà nhắm vào bách tính nước Liêu từ Tây Kinh và Hà Bắc lui về Trung Kinh Đạo để tránh chiến sự.

Lúc này Trung Kinh Đạo chẳng những đông người mà còn nhiều gia súc, trong khi quân đội lại rất ít, là thời cơ tập kích tốt nhất.

Khi mình đang vui vẻ nhìn Một Tàng Ngoa Bàng phân tán quân đội nước Liêu, khi Da Luật Hồng Cơ chìm đắm trong một đẹp tọa sơn quan hổ đấu thì hắn dẫn một đống nhân khẩu tới La Bố Bạc.

Hắn đã lừa hết toàn bộ thiên hạ, bao gồm cả người Tây Hạ.

Không hổ là người Vân Tranh luôn kiêng dè nhất, tuy Vân Tranh tỉnh ngộ, nhưng đã muộn rồi, không biết Da Luật Hồng Cơ biết được thì có tâm thái gì, bản thân y thấy cực kỳ nhục nhã, gần mười năm trước ở Thanh Đường bị Một Tàng Ngoa Bàng lợi dụng, không ngờ giờ tiếp tục bị hắn xỏ mũi.

Sau khi điều chỉnh lại phương hướng tiến quân của quân đội, Vân Tranh viết cho Liêu Hoàng một bức thư, lời lẽ chân thành, không chỉ từ tầng chiến lược giảng giải hành vi của Một Tàng Ngoa Bàng gây tổn thất lớn thế nào với nước Liêu, còn góp ý làm sao giảm nguy hại ở mức nhỏ nhất.

Còn về phần mình đang dẫn đại quân xâm lược nước Liêu thì hời hợt cho qua...

Thư viết xong đương nhiên phải đưa Trần Lâm xem, nếu không người ta hiểu lầm mình chuẩn bị đầu hàng.

Kiến thức và nhãn quang của Trần Lâm không đủ, đương nhiên phải đi tham khảo cùng Vương An Thạch, Văn Ngạn Bác và Tô Tuân, năm người cùng thảo luận vận mệnh của phong thư này.

- Nếu không phải chúng ta đang dẫn binh đánh Liêu, thì đây là chứng cứ cho thấy Tống Liêu là một nhà. Văn Ngạn Bác xem xong không ngần ngại ký tên mình vào:

- Ân oán Tống Liêu không cách nào nói rõ, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, bách tính, sĩ tử, huân quý hai bên muôn vạn quan hệ. Vương An Thạch liên tưởng tới quan hệ của mình và Hề Cốc Tán, cảm khái ký tên lên:

Trần Lâm là hoạn quan không có tư cách ký tên, nhưng ông ta cực kỳ cẩn thận, chép lại thành ba bản yêu cầu Vân Tranh, Văn Ngạn Bác, Vương An Thạch ký tên vào, cẩn thận cất giữ một bản, hai bản còn lại phái tới kinh sư, một cho hoàng đế xem, một để lưu giữ.