Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 14 - Chương 45: Cuộc chiến dưới tường băng

Quân Tống theo lệnh lần lượt rút khỏi tường băng thứ nhất, trước khi đi ném tạc đạn phá hết những căn nhà băng.

Khi chân trời xuất hiện tia sáng đầu tiên, Hi Lạp Mộc Luân cẩn thận vượt qua tường băng đầu tiên, không nhìn thấy quân Tống đâu, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại cầm một lá cờ tam giác ra sức vẫy.

Trần Thụ đang băng bó cánh tay sau tường băng thứ hai nhìn thấy một tên quân Liêu ngang nhiên đứng vẫy cờ, cười nói: - A, tên chó má kia vớ bở rồi, công lao này không nhỏ.

- Để lão tử cho hắn một mũi tên xem còn đắc ý được không? Binh sĩ người Tống hậm hực nói, bất kể nói thế nào, phải rút lui coi như một sự thất bại, hơn nữa hôm qua các huynh đệ tổn thất không ít:

- Bỏ đi, mặc dù trong tầm bắn của nỏ tám trâu, nhưng ngươi bắn được chết hắn bằng một mũi tên không, dùng một mũi nỏ tám trâu giết một người đã là lãng phí rồi.

Trần Thụ hoạt động cánh tay, thấy không thành vấn đề, hôm qua bị người Liêu dùng trường thương đâm cho một phát, vết thương kinh khủng, nhưng không tổn thương tới gân cốt.

Đại soái muốn dụ quân Liêu kẹt giữa bức tường thứ nhất và thứ hai mới ra tay, nhưng quân Liêu không mắc bẫy, bọn chúng đang phá tường băng thứ nhất, thu gom xác chiến mã làm lương thực, xem ra bọn chúng thiếu quân lương lắm rồi.

Bây giờ trì hoãn thêm một ngày là quân Liêu yếu đi một phần.

Cuộc chiến đêm qua bắt đầu từ giờ Tý (~ 1am), kết thúc vào rạng sáng, chiến đấu liên tục bốn canh giờ, hai quân đều cần nghỉ ngơi, nhưng Vân Tranh biết Tiêu Đả Hổ không muốn nghỉ ngơi, chỉ cần hắn phá xong bức tường băng thứ nhất, chiến tranh sẽ lại bắt đầu.

Có thêm lưu dân do Vương An Thạch mang tới, bọn họ đã xây được năm bức tường băng, không thể xây thêm được nữa, vì vòng vây mở rộng thì quân Tống phải dàn mỏng, chiến tuyến kéo dài, quân Liêu tập trung lực lượng kích phá một chỗ sẽ không kịp chi viện.

Quân đội đêm qua chiến đấu được lui về nghỉ, thay thế là Bạch Mã quân.

Vân Tranh ngồi trên xa lâu ngáp dài nhìn chiến trường đằng xa, suy nghĩ lại cuộc tiến công của quân Liêu hôm qua, bọn chúng không có trọng điểm rõ ràng, vì binh lực quá nhiều, cho nên mỗi điểm công kích đều đầy đủ binh lực.


Thế là Tây Kinh giống như nhụy hoa, quân Liêu như cánh hoa nở rộ hướng bốn phía.

Khi ấy quân Liêu đã bày thế quyết chiến, Vân Tranh có thể lệnh quân sĩ rút lui, nhưng quân Liêu không thể lui, bọn chúng lui là chết, tuy Tiêu Đả Hổ biết phá từng bức tường băng sẽ hao tổn rất lớn, nhưng không thể buông lỏng, nếu hắn không kiên quyết thì quân sĩ sẽ suy nghĩ thế nào, do dự sẽ khiến sĩ khí tiêu hao hết.

Đội quân mà không còn sĩ khí sẽ không có sức chiến đấu, trong quá trình rút lui cũng dễ sinh hỗn loạn, một khi bị quân Tống nắm lấy cơ hội truy sát, dù đột phá được cũng sụp đổ.

Quân số quân Liêu vẫn chiếm ưu thế, vì thế tập kích thất bại, sĩ khí bọn chúng không tan vỡ như Trần Lâm dự liệu, nguy cơ càng kích phát dũng khí trong thời gian ngắn.

Tướng băng đầu tiên đã phá hết, dọn thẳng đường tới bức tường thứ hai, hôm qua có thể coi là lợi thế nhỏ, đối diện với đám tướng lĩnh bừng bừng khí thế tới thỉnh chiến, Tiêu Đả Hổ hạ quyết tâm, nhân cơ hội trời sáng thăm dò sức chiến đấu của quân Tống một phen, nếu sức chiến đấu của bọn chúng không đủ, tiêu diệt được một phần quân Tống là lý tưởng nhất. Nếu sức chiến đấu bên mình không đủ thì không thể tác chiến theo kiểu hoa nở bốn phương nữa, mà lựa chọn trọng điểm, thoát được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

- Mệnh lệnh ba quân trướng tấn công lên núi.

Tiêu Đả Hổ hạ lệnh, tiếng trống, tiếng tù và vang lên, một nghìn năm trăm quân Liêu anh dũng xông tới chính diện bức tường phía trước.

Khi sắp tới tướng băng, trong tiếng tù và thê lương, những mũi nỏ thương to bằng cổ tay trẻ con rút xuống, bất kể quân tốt người Liêu dùng thuẫn bài kiểu gỉ, chỉ cần bắn trúng là xuyên người mà chết, nỏ thương đà bắn mạnh mẽ xuyên qua vài người là bình thường. Tiếp đó những cục đá to như nắm tay rơi xuống, nỏ pháo quân Tống ra uy rồi, nhưng bọn họ chỉ bắn đá thôi.

Quân Liêu dưới sự chỉ huy quan quân tản ra, sức sát thương của nỏ tiễn quân Tống giảm hẳn, nhưng khi chúng vừa bước chân vào phạm vi cắm cờ của quân Tống, mưa tên ào ào trút xuống, mấy trăm quân Liêu ngã gục, số còn lại rút lui nhanh chóng, đợt tấn công đầu tiên thất bại.

Đây chẳng qua là sự thăm dò nho nhỏ thôi, Tiêu Đả Hổ ước tính được binh lực của quân Tống, lần nữa hạ lệnh tấn công, năm nghìn quân Liêu ùn ùn xông tới.

Mưa tên đá của quân Tống bay khắp nơi, ba nghìn nỏ thủ người Liêu được thuẫn bài yểm hổ, cùng nỏ thủ quân Tống bắn nhau.

Quân Liêu có nỏ thủ yểm hộ, khiến hỏa lực của quân Tống giảm đi rất nhiều, nhìn thấy quân Liêu sắp tiếp cận tường băng, vô số những đốm đen từ sau tường ném ra, đó là những cái hũ sứ, tiếng sứ vỡ loảng xoảng khắp nơi.


Nỏ thủ người Liêu thất kinh, mùi kia ngửi là biết thứ chảy trên mặt đất là dầu hỏa, quả cầu lửa xoay tròn trên trời rơi xuống, tức thỉ ánh lửa bốn phương, lửa cháy ngùn ngụt, quân kỳ thành tro, sĩ tốt bắt lửa gào thét bỏ trốn.

Không bị áp chế nứa, cung nỏ quân Tống lần nữa phát uy, quân Liêu trong tầm bắn không có chỗ ẩn thân, bị giết vô số, trong tiếng khóc liên miên, đợt tấn công thứ hai của người Liêu thất bại.

Tiêu Đả Hổ mặt đanh lại, hắn sớm biết vũ khí quân Tống tiên tiến, dù là thuốc nổ hay đạn cháy thì hắn đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng quân Tống cho dầu hỏa vào hũ dừng nỏ pháp bắn ra tạo thành biển lửa lớn thì là lần đầu.

Hắn nhanh chóng đưa ra thanh đổi, kỵ binh từ từ lui, bộ binh xếp thành hàng ngang, giơ thuẫn lớn cao bằng hơn một người ép tới, đồng thời đốt lên những đống lửa lớn.

Đội hình chặt chẽ của quân Liêu bị nỏ tám trâu phá lỗ chỗ, nhưng quân Liêu cũng tới gần tường băng, cách hai trăm mét nữa, khi quân Tống chuẩn bị trút mưa tên thì trong đội hình quân Liêu bất ngờ bay ra đá lớn, nỏ thương, đạn đá rơi như mưa, mặt đất rung chuyển, băng vụn bắn tứ tung, một số bay qua tường rơi vào đội ngũ cung nỏ thủ, tức thì máu thịt tung tóe.

- Nỏ pháo lắp đạn nổ, máy ném đá, cho hũ dầu hỏa.

Quân hầu phụ trách chi viện tầm xa nổi giận, rống lên muốn dùng vũ khí lợi hại nhất phản kích.

Đạn thuốc nổ ném vào quân trận người Liêu, cùng với tiếng nổ lớn liên hồi, nhưng trong trận thuẫn chặt chẽ, hiệu quả không quá rõ ràng, vì đa phần mảnh đạn bị chặn lại, không tạo ra được sát thương quy mô lớn.

Dầu hỏa cũng đã ném ra, những sĩ tốt trúng dầu bốc chạy gào thét bỏ chạy bị chém chết ngay, vì thế đội ngũ hỗn loạn nhanh chóng được ổn định.

Quân Liêu mỗi lúc một tới gần, Lý Đông Sở hạ lệnh, tường băng đột nhiên nứt ba lỗ hỏng lớn, võ sĩ Bạch Mã quân xông ra, bọn họ mặc khôi giáp nặng nề, nhưng không chậm phạp, bọn họ là tinh nhuệ của Bạch Mã quân, thể hình cao lớn, không ngần ngại va chạm trực diện với thuẫn trận người Liêu.

Từ bản trận của Vân Tranh ở đằng xa, tù và vang lên ba hổi, Hồ Ba Âm Luân và Lương Tập ở hai cánh trái phải đồng loạt phá vỡ tường băng đánh kẹp hai cánh của quân Liêu.

- Ta là mãnh hổ, không muốn chết cứ tới đây! Điền Đại Hổ tay cầm đại đao, dẫm lên lưng thuộc hạ vượt qua thuẫn trận, khải giáp bị trường thương quân Liêu đâm toé lửa, hắn không cần ngại dùng thuẫn tí che mặt, dũng mãnh chén giết quân Liêu sau hàng thuẫn, nhanh chóng khoét được một lỗ thủng.

Chốc lát một, hai rồi ba, liên tục có quân Tống xông qua hàng thuẫn phía trước, cung thủ đằng sau điên cuồng bắn tên không xuyên nổi lớp giáp dày, Điền Đại Hổ dẫn bộ hạ xông về trận địa máy ném đá của quân Liêu.

Quân hầu người Liêu thấy tình thế khẩn cấp đích thân dẫn thân binh xông tới ngăn cản, bất kể thế nào cũng cũng không được để máy ném đá bị phá, nếu không sẽ không còn gì áp chế quân Tống nấp sau tường dùng vũ khí tấm xa đáng sợ của chúng.

HẾT!