Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 13 - Chương 6: Đại triều nghị

Đại triều hội nay biến thành đại nghị hội, vì hoàng đế không thể nói, không cho ý kiến được, chỉ có thể ra quyết định cuối cùng, Vân Tranh thấy rất giống quốc hội sau này, nếu không có thứ chướng mắt hoàng đế xuất hiện thì hoàn mỹ, ít nhất nghe Vương An Thạch khảng khái biện luận bằng trắc du dương rất đã tai, tác dụng ru ngủ rất tốt, dù sao thì hôm nay có mỗi việc cùng Địch Thanh đưa kiến nghị xây thành đã nói rồi, việc đã xong Vân Tranh lim dim ngủ.

- Tiểu lại tham ô không biết sợ, lao dịch phân chia không đều, hình phạt không đúng, lợi dân không làm, hại dân chăm chỉ, cho nên phải sớm tăng thêm hình phạt, nếu không quản lý ngày càng đi xuống, Đại Tống ta sẽ hóa thành tro tàn trong lửa đỏ …

Âu Dương Tu nghe Vương An Thạch nói văng bọt rời hàng: - Tham tri chính sự nói phải lắm, Đại Tống ta tệ nạn khắp nơi, bệnh tới như núi lở, bệnh đi như tằm nhả tơ, nếu ông đã nói bệnh vào cao hoang, sao còn dùng thứ thuốc mạnh biến pháp trị bệnh.

- ( Thị dịch pháp) khiến triều đình tranh lợi với dân, cửa hiệu dân gian thi nhau đổ bể, bách tính không cơm áo, luân lạc thành đạo phỉ, triều đình lại phải phái quân đi tiễu trừ. Vòng quái ác đó hình thành, là chúng ta ép bách tính tạo phản, chẳng bằng sau khi bách tính mất miếng ăn lưu ly thất tán thì giết luôn cho khỏi tốn công đợi họ tạo phản.

- Độ chi ti, hộ bộ ti, diêm thiết ti đã thành mãnh thú ăn thịt người, ngay cả Vân lão hổ cũng phải dùng đến hiệu bán tương yểm trợ, thông qua thủ đoạn bất đắc dĩ đó bảo vệ cửa hiệu nhà mình không bị triều đình xâm hại, nói chi bách tính.

Giật cả mình, thằng khốn nào đá xoáy lão tử, Vân Tranh thấy bách quân nhìn cả vào mình, nghe Địch Thanh thì thầm nhắc nhở hiểu ra xua tay: - Không sao, không sao, Vân gia mở thêm mấy hiệu tương kiếm cái ăn thôi, vẫn sống được, đa ta chư vị quan tâm, coi như ta không tồn tại là được.

Vương An Thạch không định buông tha cho Vân Tranh, ôm triều vật giận dữ nói: - Văn Tín hầu ngài vô cớ cản trở pháp lệnh triều đình, vì lòng tư mà bất chấp pháp độ là sao?

Vân Tranh cười khổ: - Hết cách, Vân gia đông người, bổng lộc triều đình cho không đủ, chuyết kinh đành mở thêm mấy hiệu tương nuôi gia đình, ài, tuy tương thối song còn kiềm được mấy đồng, mong tham tri chính sự giơ cao đánh khẽ để Vân gia có miếng cơm mà ăn, Vân mỗ cảm kích vô cùng.

- Văn Tín hầu sao lại nói lời này ngài đường đường binh bộ thượng thư, xu mật viện phó sử, bảo văn các học sĩ, thái tử thái bảo, thêm vào bổng lộc của quốc hầu, mỗi năm không dưới năm vạn quan, chưa kể vô số gạo lộc, than củi, nuôi bao người mà không đủ. Vương An Thạch bất kể thế nào cũng không ngờ Vân Tranh không tranh biện là làm ra vẻ đáng thương, đã bao giờ Vân lão hổ hạ mình với người chứ, chỉ cần nhìn bộ dạng thù địch của đám đồng liêu là biết dụng tâm của Vân Tranh ác độc thế nào.

Vân Tranh mặt không đổi sắc, chắp tay: - Biết sao đành, làm Đại tướng quân lâu quá nên nhiễm ít bệnh phú quý, nha hoàn chuyên băm hành trong bếp mỗi tháng cũng trả năm quan, thực sự bổng lộc không đủ tiêu.

Toàn triều tức thì sững sờ, đồng loạt nhìn Hàn Kỳ, điển cố tỳ nữ thái hành mỗi tháng năm quan xuất phát từ nhà Hàn Kỳ, trước kia từng bị đàn hặc rất nhiều.

Chẳng có gió mà râu Hàn Kỳ cũng rung rinh, cái mặt đen xì nhìn không ra mừng giận, cứ như Vân Tranh nói chuyện nhà y vậy.

Vương An Thạch cười lạnh: - Triều đình xưa nay không có con số chuẩn xác về ruộng đất Hà Bắc, năm kia đại hạn, nộp thuế bảy ba vạn, năm ngoái được mùa, nộp thuế lại chỉ có năm mươi vạn, không biết bao nhiêu tiểu nông hộ vì vượt qua thiên tai mà bán ruộng cho nhà phu quý.

- Cứ tiếp tục thế này, mười năm nữa thôi Đại Tống không thu được đồng thuế nông nào nữa, chư vị, đây là vét ao bắt cá, các vị không biết nghĩ cho mai này à?


Vân Tranh nhún vai: - Đừng nhìn ta, vừa rồi ông đã tra tận đáy rương còn gì, lão bà ta còn phải bán hồi môn đi để nộp thuế...

Hàn Kỳ hừ một tiếng, hành vi gây thù chuốc oán khắp nơi của Vân Tranh làm ông ta nhìn không thấu: - Rốt cuộc ngươi muốn gì?

- Chả có gì, buồn chán quá, thêm vào gần đây trong nhà nhiều chuyện không vừa ý, nên nhìn ai cũng chướng mắt.

Địch Thanh không nhịn được cười, từ sau khi Khấu Chuẩn chết, trên triều không ai nói chuyện kiểu lưu manh thế này rồi.

Triều đường cãi nhau tưng bừng, khi đụng tới ( thị dịch pháp) và ( phương điền quân thuế) thì nói mãi không hết chuyện.

Triệu Trinh mặc triều phục, nằm trên long ỷ hình như ngủ rồi, Trâu Đồng Minh cẩn thận quạt mát cho hoàng đế, thái tử Triệu Húc ngồi sau một cái bàn thấp, tay chống cằm xem quần thần cãi vã.

Cảnh này thực ra rất bình thường ở Đại Tống, sau Triệu Húc còn có gian phòng nhỏ buông rèm, sau rèm là hoàng hậu trang phục lộng lẫy...

Bên ngoài trời xanh ngắt, mặt trời gay gắt phả nắng mặt đất, còn chưa tời trưa mà chậu đá trong đại điện đã thay hai lần, Vân Tranh rút từ trong lòng ra một đoạn ống sây, ngậm vào miệng một một hơi, vừa cãi nhau với người ta, có ngụm nước ô mai này thật là mát lòng.

Thực ra chẳng ai hi vọng gì có được một quyết định thực sự trên triều, dù có là quyết định sai lầm.

Lệnh xuất từ nhiều cửa là thành rắm chó ngay, mệnh lệnh của hoàng đế đưa ra chấp hành chẳng được mấy phần, vì hoàng đế không còn tinh lực để quản nữa.

Lệnh của hoàng hậu lúc thì được chấp hành, lúc thì chẳng ai để ý, chấp hành hay không phải xem quan viên đó có cùng chiến hào với hoàng hậu hay không.

Còn về phần mệnh lệnh của trung xu, đa phần được chấp hành, có điều hiệu quả cũng không tốt, vì thường xung đột với ý chỉ của hoàng hậu.

Lúc này thì quyền phán quyết của các đại thần địa phương là quan trọng nhất, vì thế mấy thế lực tranh nhau lấy lòng bọn họ, mong được bọn họ ủng hộ.


Vụ cãi vã buổi sáng kết thúc, không phải vì ai ra lệnh kết thúc, mà tiếng chuông báo đã tới giờ ngọ.

Trâu Đồng Minh chỉ huy tám tên thái giám khiêng long ỷ đi, tiếp đó là thái tử đi theo, còn hoàng hậu sau rèm thì mất bóng lâu rồi.

Chủng Ngạc chưa hoàn hồn: - Triều nghị là thế này đấy à?

Vân Tranh nhả ống sậy ra cười: - Thế đấy, quốc gia đại sự định ra như vậy đấy, làm ngoại thần suốt không quen à?

- Sáng nay cãi nhau kịch liệt như vậy rốt cuộc kết quả thế nào, trung xu sẽ ra mệnh lệnh gì?

Vân Tranh và Địch Thanh nhìn nhau cười: - Coi như chưa có gì xảy ra!

Chủng Ngạc như hiểu ra gì đó: - Vậy là nếu ta cứ mặc kệ đám Từ Hi, Thẩm Quát, xây thành theo ý muốn thì sẽ có kết quả gì?

Vân Tranh nghiêm mặt: - Triều đình nổi giận!

- Tiếp đó?

Địch Thanh cười: - Tiếp tục nổi giận.

Vân Tranh bổ xung: - Tới khi toàn bộ giận ngươi chán rồi sẽ tìm người khác để giận.

Chủng Ngạc chắp tay: - Chẳng trách hai vị khảng khái tương trợ như thế, thôi ta về Hoàn Châu xây thành cho được việc.

- Bọn ta sở dĩ bị triệu về kinh là vì bệ hạ muốn bọn ta lún vào tranh cãi không ngừng nghỉ, chẳng làm nổi việc gì, ngươi ở ngoài tranh thủ làm chút việc, triều đình loạn thế này, chẳng ai quản tới ngươi đâu.

Chủng Ngạc cười khổ: - Đợi ta xây thành xong e rằng cũng bị gọi về kinh tham gia cãi vã, hai vị giữ chỗ trước cho ta nhé. Nói xong vội vàng đi ngay, không muốn ở lại trong kinh một khắc nào nữa.

Vân Tranh cười dài thong dong trở về, dù có ít nước giải nhiệt, nhưng mà toàn thân vẫn đẫm mồ hôi, giờ chỉ muốn về nhà tắm rửa, sau đó kiếm chỗ râm mát ngủ một giấc.

Nước tắm được Tịch Nhục ngâm lá bạc hà, nha đầu đó tuy thành tiểu thiếp của Vân Nhị, vẫn giữ thói quen hầu hạ đại thiếu gia, Vân Tranh cũng thích thế, trong nhà thì Tịch Nhục là người hiểu từng sở thích nhỏ nhặt của y nhất.

Ngâm mình nước bạc hà xong toàn thân mát lạnh, kiếm bừa cái trường sam mặc lên người, chuẩn bị ra hoa sảnh nghỉ ngơi, không ngờ phát hiện ở đó rất đông người, Lục Khinh Doanh còn mặc nguyên bộ cáo mệnh phu nhân ngồi trên ghế.