Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 56: Bí quyết dạy con của Lý mẫu..

Nhà Lý Thường không thể coi là dạng lớn, tuy bây giờ ông ta kiếm cũng khá lắm, song vẫn ở trong căn nhà cũ, không sang trọng nhưng cổ kính, trang nhã, ngày hôm nay nhà ông ta vô cùng náo nhiệt, ngựa xe như nước làm người ta hâm mộ, phó dịch mặc áo mới đứng từ cửa ra tới đường lớn, phàm là người mang theo lễ vật bọn họ đều mời vào phủ uống chén trà.

Bách tính Đông Kinh đều biết Lý Thường là viên quan tốt thanh liêm, vì thế hôm nay đại thọ lão thái quân Lý phủ, ai nấy mang đủ lễ vật, chuẩn bị khao thưởng vị đại nhân không bao giờ thu quà này.

Chữ hiếu to hơn trời, cho nên Lý hoàng môn hôm nay phá lệ, vì người ta hiếu kính lão thái quân, chẳng phải để hối lộ ông ta.

Nhân sinh thất thập cổ lai hi, cho dù là quan viên nghèo tới mấy thì cũng chuẩn bị ít bánh thọ, mỳ thị tới nhà chúc mừng, Lý Thường có thu nhiều lễ vật một chút cũng không có kẻ nào mù mắt mà đi đàn hặc, từ điểm này mà nói, câu nhà có người già như có báu vật thực sự là quá chuẩn.

Lý Thường có tám huynh đệ, tướng mạo rất giống nhau, tám người dàn hàng ngang đứng trước phủ nghênh tiếp khách khứa vô cùng khí thế, nhất là khi mặc quan bào vào, cực uy.

Ở Đại Tống, nhiều huynh đệ tỷ muội là có lợi, nếu có tám huynh đệ làm quan, thì con bà nó bá lắm.

Vân Tranh cũng hi vọng đại thọ tám chục của mình cũng có tám đại hán đứng trước cửa thu lễ vật, có điều giờ chỉ có ba đứa, xem ra kiếp này vô vọng rồi.

Cái mà mình không có được thì chê chua, Vân Tranh cho rằng tám huynh đệ Lý gia thì có hết bảy đứa làm quan chỉ để lừa bổng lộc của Triệu Trinh.

Lý Thường vừa thấy Vân Tranh thì rời hàng đi nhanh tới, nắm chặt tay y, cười rất phấn khởi: - Đại soái quang lâm, làm vẻ vang hàn xá.

Vân Tranh bị cái răng ngà sáng bóng của ông ta làm chói cả mắt, đâu phải mỹ nhân, sờ sờ nằm nắm làm gì, nhíu mày: - Ta tới chúc thọ lão thái quân, liên quan gì tới ông?

Lý Thường quá quen với cái thói mừng giận thất thường của Vân Tranh rồi, chẳng hề phật ý, cười vui vẻ: - Lão phu là trưởng tử của gia mẫu, tất nhiên là phải thay mẫu thân đón khách, đại soái, mời đi bên này.

Vân Tranh chỉ xe ngựa sau lưng: - Thọ lễ của phu nhân ta chuẩn bị, chẳng biết bên trong có cái gì, ông nhận lấy đi để ta hoàn thành quân lệnh.

Lý Thường cười như một đóa hoa, luôn mồm nói tốn kém, thấy Vân Tranh cứ nhìn vào mồm mình, gõ gõ răng, tự hào khoe: - Ngà voi, công nghệ Ba Tư.


Không biết người Ba Tư chạy tới đây làm răng rồi, nhưng thấy răng ông ta vừa đều vừa sáng đẹp, cảm giác tội lỗi giảm đi rất nhiều: - Nhưng mà mồm có ngà voi, ông không thấy khó nghe à?

- Ha ha ha, trước kia đã có kẻ nói, lão phu mồm chó không mọc được ngà voi, giờ trong mồm có ngà voi rồi, xem bọn chúng có gì để nói nữa.

Đối với sự vô sỉ của Lý Thường, Vân Tranh chỉ còn biết giơ ngón cái bội phục, đi theo Lý Thường, nghe ông ta giới thiệu đám huynh đệ.

Vân Tranh cảm khái vô cùng, ngay cả thất đệ đệ của Lý Thường quan chức nhỏ nhất cũng là thông phán phủ Giang Ninh, qua đó thấy được gốc Lý gia sâu cỡ nào, đấy, muốn tạo phản cũng phải có lực lượng cỡ này, chứ như nhà mình ăn thua gì.

- Gia mẫu luôn cho rằng muốn làm quan, điều kiện đầu tiên là học thức phải xứng với chức vị, nếu hai thứ không tương đương, làm quan rất khó, tài hèn mà chức lớn chỉ mang tới tai họa. Lý Thường kiêu ngạo nói, toàn bộ huynh đệ ông ta thông qua khoa khảo, đường hoàng làm quan:

Vân Tranh chắp tay một cái, tìm trong đống lễ vật một hộp nhân sâm, nói: - Lý huynh dẫn đường đi, ta nhất định phải bái phỏng lão thái quân, thỉnh giáo đạo dạy con.

- Mời đại soái vào hoa sảnh dùng trà, lão phu mời lão mẫu.

Được vào hoa sảnh nhà người ta, nói lên Lý Thường không coi Vân Tranh là người ngoài.

Đó là gian phòng nhỏ đơn giản làm bằng gỗ , ngoài cửa sổ là hoa viên nhỏ, nói nhỏ vì là so với hoa viên của Vân gia thì thực sự không đáng kể.

Thế nhưng Vân Tranh ngồi một lúc, phát hiện gian phòng nhỏ này lại có vô số cảnh đẹp để ngắm nhìn, chỉ cần di chuyển người sang hướng khác là thấy bức tranh hoàn toàn khác biệt.

Mấy khóm trúc bị thanh chắn cửa sổ ngăn thành bức thúy trúc đồ, tiến thêm một bước, bên trúc có bụi hoa lan, lập tức thành bức tranh lan hoa thúy trúc. Lùi ra sau một bước sẽ thấy một chậu tùng chẽ tán làm hai, che lên khóm trúc và bụi hoa lan.

Hành lang không sâu, nhưng ánh sáng giếng trời chiếu qua vừa vặn soi sáng cái chum đá cổ kính phủ đầy rêu xanh, một đóa sen trắng đang nở rộ, thị nữ mặc váy xanh lục tha thướt đi qua gốc thạch lự đỏ, vô tình chạm vào cành cây, hoa rụng lả tả, tạo thành cảnh tượng mỹ diệu.

Bà cụ xuất hiện con đường nhỏ rải đá cuội, tóc trắng như tuyết, da dẻ hồng hào, bước chân chẳng có vẻ gì già cả, Lý Thường rụt cổ lom khom theo sát phía sau.


Vân Tranh vội đi tới mời bà cụ ngồi vào chủ vị, quỳ một chân dâng lên nhân sâm chúc lão thọ tinh sống lâu trăm tuổi.

Lý mẫu cười vui vẻ: - Đứng lên đi, để một đại tướng quân quỳ báo bà già thì ủy khuất quá.

- Vãn bối và Lý huynh tương giao ngang hàng, thấy lão thái quân đương lên dùng lễ chất tử, đâu có ủy khuất.

- Chính là người đánh gãy răng Thường Nhi của lão thân phải không?

Đánh con người ta, giờ bị mẹ người ta hỏi tội, mặt Vân Tranh có dày tới đâu cũng đỏ rực, ấp a ấp úng không biết phải trả lời ra sao.

Lý Thường vội nói: - Mẫu thân cho con thưa, khi đó Vân soái và hài nhi có chút bất đồng chính kiến, coi nhau như cừu địch, xảy ra chuyện như vậy khó tránh. Về sau tiếp xúc, phát hiện đối phương đều là quân tử chân thành, nói tới chuyện cũ đều hối hận không thôi, xin mẫu thân đừng nhắc tới nữa.

Lý mẫu nhìn thái độ hai người, hài lòng mỉm cười: - Người xưa có câu không đánh không quen mà, cũng là giai thoại đẹp.

Vân Tranh luôn mồm tạ ơn: - Đa tạ lão thái quân rộng lượng, Vân Tranh khi đó còn nhỏ tuổi càn rỡ, ỷ mình có chút công lao nên ngang ngược trên triều đường, nay nghĩa lại hổ thẹn vô cùng.

Lý mẫu thở dài: - Cuộc đời ai chẳng trải qua những lúc gập ghềnh lên xuống, Thường Nhi cũng là nhờ Đại tướng quân đánh cho nên mới tỉnh ngộ có ngày hôm nay, coi như cũng không oan.

- Lão thân chỉ mong mấy đứa có thể dìu dắt nhau đi hết cuộc đời này, chớ để tới cái tuổi lão thân rồi mới biết chân tình quý giá, già rồi, làm cái gì cũng muộn, trừ tưởng niệm ra thì không thể sữa chữa được nữa.

Vân Tranh đứng lên tạ ơn lão phu nhân giáo huấn.

Trò chuyện một hồi, Lý mẫu đứng dậy: - Đại tướng quân ở lại chơi, lão thân hơi mệt rồi phải ngủ một chút, lát nữa còn giúp đám con cháu không ra gì này vơ vét tiền tài, lão thân rõ ràng bảy lăm, lại tổ chức đại thọ tám mươi, chỉ làm người ta cười.

Tiễn lão thái quân được nha hoàn dìu đi, Vân Tranh hơi tiếc: - Còn chưa kịp thỉnh giáo lão thái quân làm sao nuôi dạy được toàn bộ huynh đệ Lý huynh thành tài.

Lý Thường cười khổ: - Chuyện này thực tình không nên nói ra ngoài, lão phu chỉ có thể nói rằng, gia pháp của gia mẫu nghiêm khắc thôi.

- Lão phu từ nhỏ sống trong bóng ma của mẫu thân, bài tập không hoàn thành là ăn đòn, có người mang tới cho gia phụ ít đào, tám huynh đệ chia nhau, vì không chia theo thứ tự từ lên đến nhỏ, cả tám đều ăn đòn, sau đó không được cho ăn nữa. Một đứa trốn đi chơi, những đứa khác không biết khuyên can là cả tám lại ăn đòn tiếp.

Vân Tranh há mồm: - Chẳng lẽ ...

Lý Thường có chút bất bình: - Còn chẳng lẽ gì nữa, bản lĩnh tám huynh đệ lão phu do mẫu thân đánh mà ra chứ có bí quyết nào đâu, gia mẫu không phải sinh ra trong đại tộc, học vấn không cao, không nói lý được, ngoại trừ đánh thì chẳng còn chiêu nào khác, bọn ta vì bớt bị đòn nên bảo nhau sống sao thật quy củ .