Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 42: Xu hướng nhân tính

Lục Khinh Doanh chẳng mấy chốc dựa vào Vân Tranh mà ngủ, nàng không hợp với những chuyến đi đường xa.

Chuyện xảy ra với Ngối Minh, Vân Tranh thực sự thấy có lỗi với Lục Khinh Doanh, hôm đó trong suối nước nóng ở hẻm Lồng Hấp rõ ràng đã đẩy Ngỗi Minh ra, cuối cùng vẫn bại trận bởi nước mắt của nàng.

Lúc nào cũng nghĩ Ngỗi Minh là nữ tử không nơi nương tựa, nhưng lại quên nàng có gia sản chục vạn, chỉ huy cả mãnh nhân như Lãng Lý Cách và Tôn Thất Chỉ, càng chưa nói bên cạnh có ba trăm nữ tử hộ vệ, nếu Ngỗi Minh còn đáng thương thì nhìn khắp thiên hạ mấy ai không đáng thương.

Mặc dù Ngỗi Minh tới từ vùng Tây Hạ nghèo khó, ở cái nơi nhà bần hàn cùng chung thê tử không phải chuyện hiếm, ngay cả với huân quý thì chuyện nam nữ cũng rất cởi mở. Nhưng Ngỗi Minh đúng là nữ tử vô cùng thuần khiết, sau khi hoan ái, Ngỗi Minh cẩn thận dùng kéo cắt dấu máu son, giao cho tâm phúc hộ vệ đưa tới tận tân Lục Khinh Doanh.

Mới đầu Vân Tranh còn nghĩ đó là một loại khiêu chiến, không ngờ Lục Khinh Doanh nhận được thở dài, giao một tấm lệnh bài Vân gia cho hộ vệ đó đưa về cho Ngỗi Minh.

Thì ra Ngỗi Minh muốn dùng thứ đó nói với Lục Khinh Doanh, thân thể nàng sạch sẽ, tương lai sinh ra con cái, nhất định là của Vân gia, nhưng đứa bé này sẽ không mang họ Vân.

Kỳ thực với Ngỗi Minh mà nói đã là hành động vô cùng khuất nhục, vì đã đặt bản thân vào vị trí thị thiếp, mà nàng, trên người mang dòng máu cao quý của hoàng tộc Thác Bạt Bắc Ngụy, sở dĩ làm thế vì không muốn sau này sinh con bị người ta chê cười là con hoang.

Ngỗi Danh Thứ chính là cái tên Vân Tranh để lại cho Ngỗi Minh trước khi về Đông Kinh, bất kể tương lai Ngỗi Minh sinh con ra là nam hay nữ sẽ dùng cái tên này.

Ngoại tình chưa nói, lại còn có cả con, theo lý mà nói Lục Khinh Doanh là đại phụ có đầy đủ lý do nổi giận, thậm chí khóc lóc đập phá, Vân Tranh đã chuẩn bị nghênh tiếp cuồng phong bạo vũ, nhưng Lục Khinh Doanh dịu dàng coi nó như không, thậm chí luôn mang ra đùa.

Nếu mà để nàng biết nữ tử đời sau còn có chuyện ly hôn phân chia gia sản, đuổi nam nhân không mảnh vải che thân ra khỏi nhà, Vân Tranh không dám tưởng tượng hậu quả.

May mình đang ở Đại Tống, ơn tròi!


Có điều Lục Khinh Doanh cũng cực kỳ khắc bạc, sau khi có dấu lạc hồng, sai Cát Thu Yên cho Ngỗi Minh hai lượng hoàng kim cùng văn thư bán thân, đó là cái giá Ngỗi Minh bán thân vào Vân gia.

Nói cách khác, trong mắt Lục Khinh Doanh, Ngỗi Danh Thứ là người Vân gia, nhưng Ngỗi Minh không phải người Vân gia, chỉ là công cụ sinh con cho Vân gia thôi, đây là điều nàng tuyệt đối không nhượng bộ.

Ngỗi Minh chẳng phải vừa, thoải mái nhận lấy hai lượng vàng, nhưng dùng roi quất nát văn thư, đối diện với Cát Thu Yên nổi giận, còn ưỡn bụng ra, mời Cát Thu Yên cứ thoải mái đánh vào đó.

Ôi, thêm một nữ nhân là thêm một tầng phiền toái, để bố trí tương lai của con, Vân Tranh giao toàn bộ gia sản Vân gia ở thảo nguyên cho Ngỗi Minh.

Thế nên Vân Tranh chỉ biết nhìn trần nhà lẩm bẩm nói một câu xin lỗi với Lục Khinh Doanh đang ngủ trong vòng tay mình, nếu nàng thức, y sẽ không bao giờ nói câu này.

Chẳng hiểu sao Cát Thu Yên đang ngồi thêu lại biết, ghé đầu tới: - Chàng đâu có lỗi với phu nhân, chuyện đó có gì đâu, chàng lúc nào cũng tốt với phu nhân quá mức thì có. Vốn tưởng rằng chàng sẽ đón Ngỗi Minh vào nhà từ nhiều năm trước rồi cơ, nhưng chàng vì bọn thiếp mà nhịn tới giờ, nếu không phải Ngỗi Minh vứt bỏ thể diện làm chuyện không biết xấu hổ ấy, chàng chẳng bao giờ đụng tới.

- Chàng là người có tình nghĩa, người như thế đi tới đâu ai chẳng thích, thế nên xảy ra chuyện như vậy không có gì lạ.

Cát Thu Yên nói vậy chỉ càng làm Vân Tranh xấu hổ, nguyên nhân căn bản đơn thuần do háo sắc mà ra, khi Ngỗi Minh mặc áo lụa mỏng tang đi vào phòng xông hơi, đầu óc y cơ bản là trống rỗng, bản năng giống đực kích thích mạnh mẽ, định lực, đạo đức bị nhấn chìm hết... Lúc đó nữ nhân nóng bỏng nào mà ăn mặc như vậy bước vào cũng có chung kết cục thôi, không cần biết có phải là Ngỗi Minh hay không.

Còn về phần Vân Tranh nói mình từng đẩy Ngỗi Minh ra, đến bản thân y cũng chẳng tin, y có đẩy, đúng là có đẩy... nhưng mà không phải là đẩy ra rồi.

Nam nhân có lương tâm làm chuyện xấu xong thì đương nhiên là hối hận, nhưng không gây cản trở bọn họ nén xấu hổ làm chuyện xấu tiếp, Vân Tranh cũng là như thế, mang theo sự áy náy cùng Ngỗi Minh quấn quít vụng trộm gần tháng trời, kết quả cuối cùng... ễnh bụng lên.

Khi Ngỗi Minh phát hiện ra mình có thai, lập tức chuyển về pháo đài của mình trong trại, ra đi cực kỳ kiên quyết, mới hôm trước hai người còn ân ái triển miên, hôm sau đã người đi lầu trống.


Chuyện phát triển tới mức đó Vân Tranh mới sững sờ nhận ra, mục đích của Ngỗi Minh là đứa con, chẳng phải người sống sờ sờ mình đây, mình chỉ là công cụ của nàng.

Lục Khinh Doanh thức dậy, lười nhác vặn mình, mắt lim dim nhìn quanh: - Chúng ta tới Dương Châu chưa?

Bộ dạng ngái ngủ đó sao mà đáng yêu, Vân Tranh cười: - Nàng mới ngủ nửa canh giờ làm sao đến Dương Châu được.

Lục Khinh Doanh dụi mắt như trẻ con: - Lý Bạch nói "Sáng rời Bạch đế rực ngàn mây, nghìn dặm Giang Lăng, tới một ngày ", chúng ta đi bốn ngày rồi sao chưa tới Dương Châu?

Biết lão bà mệt mỏi, Vân Tranh ôm vào lòng dịu giọng vỗ về: - Đến Dương Châu rồi sẽ đi thêm một tháng đường sông nữa, nhưng Biện Hà sóng êm hơn Trường Giang nhiều, nàng sẽ không cảm thấy mệt đâu.

- Chẳng lẽ không dừng chân ở Dương Châu một ngày được à, năm xưa chàng nói với lão tổ tông, mục đích theo đuổi là "lưng đeo mười vạn quan tiền, phen này cưỡi hạc tới miền Dương Châu mà", thiếp cũng muốn chứng kiến cảnh phồn hoa Dương Châu.

Vân Tranh cũng nhớ hôm đó là lần đầu tiên sinh chính thức dẫn mình tới Lục gia, thấm thoắt đã hơn hơn mười năm, hai người bất giác sinh cảm xúc ôm nhau hồi lâu tán gẫu chuyện vụn vặn.

Nói chuyện Dương Châu thì nói tới Vận Hà, năm xưa Tùy Dương đế làm Vận Hà là vì tài phú và lương thực đông nam, tới thời Tống nó vẫn hết sức quan trọng, gia tộc nhà mẹ đẻ của Triệu Uyển dựa vào ba nghìn giáp sĩ ở Kim Lăng mà kiên trì mười năm không vào kinh triều bài, vì sao, lương thực Đông Kinh dựa vào tào vận đông nam đưa tới, nói cách khác chỉ cần bóp chết Vân Hà, người Đông Kinh sẽ chết đói.

Lục Khinh Doanh nhíu mày: - Phu quân nói xem vì sao người Đông Kinh sống dựa vào một con kênh, thế chẳng khác trò trẻ con.

Câu đó không phải do nàng nói mà do thái tông hoàng đế năm xưa nói, khi đó Vận Hà tắc, thái tông xông pha mưa gió chỉ huy công trường, tuy mưa như trút vẫn không chịu lui về nghỉ, trọng thần khuyên can, thái tông nói:" Đông Kinh nuôi giáp binh mười vạn, dân cư trăm vạn, đều trông vào cái kênh này, sao trẫm yên tâm được?"

Vân Tranh cười: - Đoán chừng Bàng Tịch cũng lo lắng như thế, nên ta ở trên sông ngày nào, ông ta ngủ không ngon ngày ấy, nghĩ đã thấy thú vị.

Lục Khinh Doanh thở dài bò dậy: - Té ra giang sơn Đại Tống cũng chẳng vững trãi gì.

- Nàng nói thế là sai rồi, Biện Hà trong binh pháp còn có một công dụng ác độc, đó là lấy nước làm quân, thấy mình không chống cự nổi nữa thì khai thông dòng nước, để nước từ Hoàng Hà đổ vào cuốn phăng quân địch. Cho nên tuy chặn Vận Hà khiến nhiều người chết đói, nhưng hoàng đế vẫn kê cao gối ngủ kỹ, người thi hành kế chặn sông này chỉ có kết cục, khiến bách tính thù hận thôi...

- Chẳng trách chọn kinh đô ở Đông Kinh. Lục Khinh Doanh nhăn mặt: - Văn võ toàn triều với cả hoàng đế đều chẳng ai tốt đẹp.

Vân Tranh ngả đầu ra sau cười, đây là lần đầu lão bà nói xấu hoàng đế, đó là tín hiệu tốt.