Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 12 - Chương 35: Lao tù

Khúc Chung hiểu ý lùi ra sau, chưa đợi thuyền cập bến, Vân Nhị đã nhảy lên, ôm lấy Địch Vịnh cười lớn.

- Ngươi làm cái gì mà ta gọi to như thế không nghe thấy.

Vân Tranh cởi áo choàng ướt ném cho đại hỏa kế: - Hết cách, ta thấy nơi này canh phòng nghiêm ngặt, bất giác nghĩ cách công phá nó.

Địch Vịnh cười vang: - Chúng ta đúng là huynh đệ, lúc ta vừa mới tới cũng nghĩ cách công phá nơi này, kết quả thấy không thể. Thôi, thôi, không nói chuyện này nữa, đi uống rượu, uống xong ta dẫn ngươi tới bãi biển đẹp nhất trên biển câu cá...

- Này, nói công việc trước đã, ta muốn mang đi hai người được không.

- Thoải mái, chỉ cần không mang trọng phạm hoàng tộc đi là được, người khác ta chỉ cần báo chết bệnh là xong.

Vân Nhị xoa tay: - Một phụ nhân và một tiểu tử chừng hai mười ba thôi, còn đám trọng phạm hoàng tộc thì cho chúng chết mục xương đi, dù sao cũng hưởng thụ chán chê rồi.

Địch Vịnh gọi một quản doanh tới dặn dò, sau đó dẫn đại hỏa kế và Khúc Chung đi tìm người, còn mình kéo Vân Nhị đi uống rượu.

Tới chỗ ở của Địch Vịnh, tất nhiên không sang trọng gì, nhưng nhà cửa vững trãi, tiền viện hậu viện rộng rãi, đồ đạc đầy đủ, điều kiện không tới nói quá tệ, Vân Nhị ngó ngang ngó dọc: - Lão bà của ngươi đâu?

Địch Vịnh đá hờ một phát: - Cút, vừa tới đã rình mò lão bà người ta, nàng tất nhiên là ở Đông Kinh.

Phòng có gỗ phòng ẩm thấp, trải thảm dầy, Vân Nhị đá giày, kiếm cái gối thoải mái nhất ngồi dựa nghiêng người, khoan khoái nói: - Ngươi tới đây làm ngục tốt sao không đón nàng tới, năm năm đủ sinh ba đứa con.

Địch Vịnh lấy từ trên giá một vò rượu nhỏ đưa Vân Nhị, tự mình mở một vò: - Hoài bão chưa thỏa, nói gì con cái, ngược lại ngươi đã có nhi tử rồi, cảm giác ra sao, nếu không tệ thì ta cũng đón Trâm Hoa tới đây sinh vài đứa chơi.

Vân Nhị tu một ngụm rượu trầm tư: - Khó hình dung lắm, đại khái giống bản thân phân thành hai vậy, một phiêu bạt trên biển, một bú sữa ở Đậu Sa quan, tóm lại làm việc vững tin hơn, không sợ biển cả nữa.

- Xem ra không tệ, vậy ta gửi thư nhờ trong nhà đón Trâm Hoa tới, tân hôn chưa được vài ngày đã đi nhậm chức, bỏ nàng ở Đông Kinh một mình thật có lỗi.

Vân Nhị lười nhác dựa vào cửa sổ thấp, vịn tay nhìn ánh mặt trời chiếu lên người: - Thành con mẹ nó phó mã rồi, đời này còn hoài bão mẹ gì nữa, ngươi đón lão bà tới là chính xác.


- Còn ngươi, nghe nói kinh lược hải đảo ra sao?

- Ta hại đại chưởng quầy trong nhà phải lấy cái chết khuyên can thì còn làm gì nữa? Được hai cái đảo rách, mà một lần bị nước biển suýt dìm chết, một lần thì hại chết người, sĩ khí suy sụp, tóm lại chẳng việc gì thuận lợi hết.

- Còn hơn ta, ít nhất ngươi có việc đáng làm, không phải chết dí một chỗ thế này.

Nói tới đó hai thiếu niên một thời bừng bừng khí thế tiu ngỉu, chỉ biết uống rượu.

- Trên triều đường lũ vô dụng làm quan, cầm thú ăn lộc, toàn loài lang sói cầm quyền lớn, đám ti tiện hoành hành, ông trơi ơi sao ông không giáng sấm sét xuống giết hết đám quốc tặc, ta hận, hận! Thà làm tội tù chứ không cùng triều với đám súc sinh.

Một giọng như lệnh vỡ từ hậu viện Địch Vịnh truyền ra, Vân Nhị thất kinh ngồi bật dậy hỏi: - Ai mà gan quá vậy?

Địch Vịnh cười khổ: - Một tội tù, tài hoa hơn người, ta giữ ông ta lại giảng giải Nam Hoa Kinh, nhưng ông ta lại toàn thích nói bậy bạ.

- Người ta nói đúng đấy chứ, để ta đi xem người thích nói thật này là ai.

Địch Vịnh gật đầu, dù sao buồn chán.

- Trong ngoài ly tâm, dân oán đầy trời, họa ngay bên cạnh, bệ hạ lại cách tuyệt với thần tử, cả thiên hạ không tin tưởng ai, tự coi mình như thần minh, từ xưa tới nay thánh đế minh quân không ai làm như thế.

Vân Nhị dừng chân: - Bắt đầu chửi cả lão trượng nhân của ta rồi, gan to quá.

- Ông ta trước kia là một vị đại lão, Vương Tắc làm phản ở Ân Châu, triều đình lệnh sai ông ta và Văn Ngạc Bác dẫn quân đi trấn áp, vì Bối Châu khó công, ông ta lệnh đào hầm công phá, bắt Vương Tắc, sau đó thăng lên làm tham tri chính sự, biết ai không?

Vân Nhị ngẫm nghĩ một lúc, giật mình: - Minh Hạo? Ông ta chết năm Khánh Lịch thứ tám rồi cơ mà.

- Sau khi đến đây ta mới biết có cả đống người chết từ lâu rồi, nên đừng ngạc nhiên.

Vân Nhị gật đầu, đi qua cổng vòm vào cái sân không rộng, chỉ có cái bàn đá và khóm trúc nhỏ ở góc, thanh y nhân đầu bù tóc rối đang uống rượu, uống một chén chén một câu, nghe kỹ toàn là vương công đại thần.


- Minh công, ngài luôn nói thế gian này toàn kẻ đáng ghét, hôm nay ta dẫn tới một tên vừa mắt, ngài nhìn thử xem.

Thanh y nhân quay đầu sang, đôi mắt rất ít lòng đen liếc qua một cái là nổi giận: - Hạng hoàn khố chỉ tổ bẩn mắt.

Vân Nhị nhìn mình từ trên xuống dưới, thấy ăn mặt chỉnh tề, không có điểm nào vượt khuôn khổ, làm sao lão già này nhìn một cái lại nói mình là hoàn khố, không khỏi nổi giận: - Minh lão đầu, tiểu gia giống hoàn khố chỗ nào, ông nói cho rõ xem.

Minh lão đầu xoay lưng về phía Vân nhị đáp: - Vân lão đại tới đây lão phu có lẽ còn mời uống chén rượu, chứ loại như ngươi gọi một tiếng hoàn khố đã là nể mặt Vân lão đại lắm rồi, phản ứng vừa rồi càng chứng tỏ chỉ là tên hoàn khố luôn cho mình cao hơn người khác nên mới dễ nỗi giận, tầm thường!

- Ông biết ta? Vân Nhị ngạc nhiên:

- Ngươi đeo yêu bài phi vân của Vân lão đại, chỉ sợ người ta không biết mình là ai, loại hành vi chó mượn oai chủ còn muốn cãi?

Vân Nhị cúi đầu nhìn thấy phi vân bài dắt bên hông tuột xuống, va chạm với ngọc bội leng keng, vô cùng bắt mắt: - Minh lão đầu, chuyện này không tính, ta ra ngoài làm việc nên phải đeo nó, vừa rồi chẳng may tuột xuống, không phải cố ý khoe khoang.

Minh lão đầu "ồ" một tiếng, quay đầu thấy Vân Nhị đã cất yêu bài đi, gật đầu: - Trông vừa mắt hơn rồi, có điều giống Địch gia lão tam, cũng chỉ là gối thêu hoa thôi.

- Đại ca ta hay khen ta, vậy mà tới chỗ ông lại thành hỏng bét rồi.

Vân Nhị năm xưa được Bành Lễ tiên sinh dẫn đi gặp đủ các loại lão đầu từ hiền từ thanh cao tới dở ương khó tính, nên rất có kinh nghiệm ứng phó, không tốn nhiều thời gian khiến Minh lão đầu thay đổi phần nào cái nhìn.

- Bệ hạ nghĩ cái gì mà đem hai đứa miễn cưỡng còn dùng được biến thành phò mã, để đám vô dụng tọa trấn triều đường thế không biết, đúng là tạo hóa trêu người.

Vân Nhị rót đầy rượu cho ông ta, ngồi xuống nói: - Đến ngài còn bị đầy ra đảo Sa Môn, huống hồ huynh đệ tiểu tử.

- Hết cách, lão phu va chạm với bệ hạ, đắc tội với Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác, còn chửi cả Giả Xương Triều, chưa bị đầy cả nhà đi Lĩnh Nam nạp mạng đã may lắm rồi.

- Ngoài kia đồn ngài đã chết.

- Ta không chết thì cả nhà ta chết. Minh lão đầu tu hết chén rượu: - Tiểu tử, còn ngươi?

- Cũng hết cách, nếu không làm phò mã thì lúc này đang ngồi đây uống rượu với ông.

- Con người không thể sống chỉ vì bản thân, luôn cần thứ gì đó níu kéo mới được, nếu không sẽ không biết điểm dừng, dù điểm yếu bị người ta tóm được, phải giơ tay đầu hàng, cũng không có gì phải mất mặt.

- Địch gia tiểu tử gần đây không tĩnh tâm, cho nên lão phu muốn hắn đọc Nam Hoa Kinh, giữ lấy bản tâm, có điều ích gì đây, thân phận phò mã của các ngươi cũng chỉ thế là cùng.

Vân Nhị cười: - Đại Tống tất nhiên không có chỗ cho huynh đệ ta rong ruổi, có điều Minh lão đầu, ông thấy biển khơi mênh mông ngoài kia có đủ cho bọn ta thi triển quyền cước không?

Minh Hạo đột nhiên không nói nữa, chỉ uống rượu tì tì, cuối cùng say gục xuống bàn mới thôi.