Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 10 - Chương 40: Hổ thẹn không cách nào che dấu

Cực kỳ quyết đoán, Da Luật Hoa Tháp liên tục tóm lấy quân Tống ở gần ném vào sông lửa, con sông chỉ rộng ba trượng chẳng mấy chốc bị con đường xác người cắn ngang, Da Luật Hoa Tháp hùng hục chạy qua.

Quay đầu nhìn lại chiến trường chém giết tưng bừng, đôi mắt xám mở to như mắt trâu, không phải cuồng nộ mà trấn tĩnh, thuận tay rút mũi tên sau lưng, lạnh lùng hạ lệnh rút lui, bỏ mặc ba nghìn quân vượt sông bị kỵ binh và giáp sĩ người Tống vây hãm.

Vân Tranh tới lúc này mới thấy lo lắng, kẻ này hoàn toàn không phải hạng lỗ mãng, mọi việc hắn làm đều có tính mục đích, lang nha bổng tuy khủng khiếp, nhưng không bằng trái tim lãnh không của hắn.

Còn tưởng rằng hắn sẽ tổ chức quân đội ở bên sông quay lại cứu thuộc hạ của mình, không ngờ hắn lại dẫn quân rút lui.

Da Luật Hoa Tháp là một tên kiêu hùng chiến địa, không thể để hắn sống lâu.

Gió thổi qua con sông rừng rực cháy mang theo hơi nóng làm người ta không dám tới gần, quân Liêu qua sông không có đường lui, chiến đấu càng liều mạng, nhưng đã không thể gây tổn hại nhiều cho đội ngũ quân Tống đã dựng lên tường thuẫn cao lớn chặt chẽ, trường thương như độc xà đâm từng tên từng tên đổ gục...

Hải Đông Thanh bay trên trời không ngừng phát ra tiếng kêu dài ở phía Da Luật Hoa Tháp bỏ trốn, phía đó là Đường huyện, vốn là huyện thành của Đại Tống, nay đã là sào huyện của quân Liêu.

Quân Tống bắt đầu thu dọn chiến trường, theo như trình tự trước tiên đưa thương binh tới thương binh doanh, sau đó kéo xác huynh đệ ra khỏi đống người chết chôn cất, thống kê tổn thất.

Lần này thương binh vừa được đưa đi, Vân Tranh đã lạnh lùng hạ lệnh: - Đánh trống! Tiến quân.

Không ít người bất ngờ, nhưng không ai thắc mắc, nhanh chóng tụ tập về phía cờ hiệu của đội mình, trước tiên qua sông là đại đội kỵ binh, rồi trọng giáp bộ binh, bọn họ dẫn con ngựa chở quân nhu nặng lặng lẽ qua sông, cuối cùng là đội quân nhu, theo sau chiến kỳ của chủ soái, một đường hướng thẳng về phía Đường huyện.

Lý Thường ở lại quân trại, mắt nhìn chằm chằm Trần Hiểu quỳ sụp dưới đất, hai tay đã vặn nát chiếc quạt lông ngỗng yêu thích của mình, có thể nhìn ra được ông ta phải cực lực khống chế bản thân, cuối cùng vẫn rống lên như sư tử, mỗi sợi râu dưới cằm như muốn dựng lên: - Đồ khốn kiếp! Hạ lưu! Vô sỉ! Rốt cuộc không kìm được đá Trần Hiểu một phát: - Lương thảo, quân giới, nữ nhân, các ngươi dâng lên hết, thế thì có khác nào Định Châu đã thất thủ, Trần Hiển, bây giờ thê tử của ngươi đang bị cả trăm cả ngàn người man luân phiên cưỡng bức, ngươi thỏa lắm phải không!?


Trần Hiển chùi máu miệng, run run giọng nói: - Giám quân cho hạ quan nói hết, hạ quan hết cách rồi, khi Đường huyện bị phá, quân Liêu không để một ai sống sót hết, hạ quan không dám tưởng tượng Định Châu bị phá sẽ tạo thành thảm cảnh thế nào, nên cùng hai vị đại nhân cùng thương lượng.

- Hạ quan cũng đâu phải vì lòng riêng, phu nhân của hạ quan, gia quyến của tri phủ, ái thiếp của phòng ngự sứ đều có trong một nghìn nữ nhân đó...

- Ngươi còn dám giải thích, còn dám nói, dám nói … Từng giọt nước mắt chảy ra, Lý Thường không dám tưởng tượng cảnh ngộ cũng nữ nhân đó khi rơi vào tay đám man nhân kia sẽ thế nào, phát điên lao vào đám đá Trần Hiểu, cho tới khi quá uất hận hú một tiếng ngất xỉu.

Quân Tống cấp tốc hành quân, truy đuổi quân Liêu tới dưới thành Đường huyện, huyệt thái dương Vân Tranh đập liên hồi, nhưng mặt không lộ ra chút cảm xúc nào, ở bên cạnh Tô Thức luôn mồm chửi bới

Không chỉ hắn, toàn bộ quân Tống đều thế, cho dù là Hàm Ngưu xưa nay ôn hòa, quá quen với việc giết chóc cũng bóp tay răng rắc, thề giết sạch đám súc sinh kia..

Trước mắt là thế giới đầu người, đây chính là thứ gọi là kinh quan, ruồi bọ bay dày đặc như mây đen, mùi hôi thối nồng nặc, giòi bỏ nhúc nhúc bò qua bò lại giữa những cái đầu người đang thối rữa.

Tòa kinh quan đo cao tới hơn ba trượng, có tới hơn ba mươi cái, khoa trương thể hiện chiến tích của Da Luật Hoa Tháp.

Đội thủy long trong quân phun dầu hỏa vào từng kinh quan, nửa canh giờ sau, lửa cháy bừng bừng, chiếu rọi nửa tầng trời, tiếng ken két xào xèo phát ra như tiếng rên rỉ của oan hồn.

Quân Tống không có lòng dạ nào ăn cơm, nhưng vẫn ép mình phải ăn, không ăn no thì ngày mai không còn sức lực đi giết đám súc sinh.

Tù và trong doanh trại quân Tống thổi suốt cả đêm, vừa là tiễn đưa oan hồn, vừa là an ủi những phụ nhân còn sống trong Đường huyện, đó là chuyện duy nhất Vân Tranh làm được lúc này.

Da Luật Hoa Tháp toàn thân băng bó, để mình trần ngồi trên tường thành uống rượu, thi thoảng lại ho mấy tiếng, một đòn của Tiếu Lâm cũng làm hắn bị thương không nhẹ.


Giống hầu hết quý tộc Khiết Đan, Da Luật Hoa Tháp cũng biết nói tiếng Hán, trên tường thành ngoại trừ binh sĩ người Liêu còn có hai phụ nhân mặc váy lụa diễm lệ, đầu gài đầy châu báu, xem chừng được Da Luật Hoa Tháp sủng ái.

Da Luật Hoa Tháp vừa ho vừa hỏi: - Vân Tranh là ai? Y rốt cuộc là một người thế nào?

Lục y phụ nhân tuổi chưa tròn hai mươi, thân thể thon nhỏ, thanh tú mỹ lệ, nhìn ngọn lửa cháy rừng rực ngoài thành, cong môi lên kiêu ngạo đáp: - Là nam nhân Đại Tống, cũng là nam nhân của ta, tướng quân, y tới đón ta đấy.

- Ha ha ha, thứ của ta thì không ai cướp được đâu.

Tử y phụ nhân đã ngoài ba mươi, khóe mắt đã có nếp nhăn mờ, nhưng dung mạo càng đằm thắm mặt mà, lời nói cử chỉ đoan trang tao nhã, vừa nhìn là biết xuất thân không thấp: - Tướng quân buổi sáng đi có nói, lần này có đầu lâu danh tướng làm cốc rượu, vậy mà khi về không có cốc rượu mới, ngược lại đầu mình còn thiếu chút nữa bị người ta làm cốc rượu.

Da Luật Hoa Tháp bị móc mỉa không phật ý còn cười lớn: - Đúng là thế thật, nếu chẳng phải bản tướng quyết đoán thì đã không về được nữa rồi, thật là lạ, cái quốc gia mà nam nhân rúc đầu trong thành, dùng lương thực với nữ nhân đổi lấy bình an nhất thời lại xuất hiện hán tử như Vân Tranh cũng kỳ.

- Khi ta sắp xông tới bản trận của y, vậy mà y vẫn ngồi trên cao lạnh lùng nhìn, lúc đó ta biết không thể dùng máu dọa lui kẻ này. Các nàng nói y mới là nam nhân của mình rất đúng, mỹ nhân như các nàng phải thuộc về dũng sĩ như thế! Nếu có thể cùng y uống rượu một bữa, hẳn là chuyện vui trên đời.

Lục y phụ nhân lắc đầu: - Không có khả năng đó đâu, nghe nói Vân soái là người rất nhỏ nhen, ngài làm vấy bẩn nữ nhân của y, tất nhiên y sẽ băm vằm làm vạn mảnh.

- Ha ha ha, chẳng trách hai nàng không tự sát như những nữ nhân kia, thì ra muốn đợi xem kết cục của ta? Ha ha ha, thú vị lắm, để xem tới cuối cùng ai mới là nam nhân của các nàng...

Lời còn chưa dứt thì tiếng tù và ngoài thành đã thay đổi, không còn thê lương nữa, trở nên dữ dội đầy sát khí, cùng lúc đó núi xa cũng xuất hiện vầng đỏ.

- Xem ra các nàng nói đúng, Vân Tranh thật nhỏ nhen, còn một khắc nữa thôi là trời sáng mà y không đợi nổi. Da Luật Hoa Tháp ngửa cổ đổ hết rượu vào mồm, rượu tràn ra bên mép, ném vò đi: - Người đâu, nổi trống, nghênh chiến.

Vân Tranh thực sự không muốn đợi thêm, cho dù khí giới công thành chưa chuẩn bị đầy đủ, y cũng không thể đợi được, dù có phải dùng răng, y cũng muốn cắn vỡ tường thành, xé xác Da Luật Hoa Tháp.

Quân nhân chiến tử chẳng có gì to tát, tướng sĩ là dùng để chết, chết rồi da ngựa bọc thay mang về hương hỏa khấn bái, đó là thiên lý.

Nhưng dùng nữ nhân đánh đổi thì phải nói gì đây, đây là xỉ nhục, xỉ nhục này phải dùng máu để rửa, không còn cách nào khác che dấu nỗi hổ thẹn này.

HẾT!