Sau một chốc, tướng quân từ bên trong cung điện đi ra, đi hắn thẳng tới trước mặt Bùi Vân Thư, trên mặt lộ ra mấy phần thần sắc bất đắc dĩ, “Tiên trưởng, xin thứ cho ta không thể hộ tống tiên trưởng trở về phủ, Trường Các còn có chuyện quan trọng phải làm, ta đã phái người đứng chờ ngoài cung rồi, tiên trưởng có thể theo bọn họ hồi phủ.”
Bùi Vân Thư nhíu mày.
Y chỉ hơi hơi nhíu mày, tướng quân đã thỏa hiệp: “Được rồi, tiên trưởng cứ tùy ý là tốt rồi, chỉ là trời càng khuya sương càng nặng, mong tiên trưởng sớm hồi phủ nghỉ ngơi.”
Hắn hạ thấp tư thái như vậy, trên mặt thị vệ kế bên cũng lộ vẻ kinh hãi, nhưng ngay lập tức đã vội vàng cúi đầu, không dám bại lộ.
Bùi Vân Thư đang định nói thêm, lại có một cung nhân từ trong điện đi ra, đến mời Bùi Vân Thư và Chúc Vưu vào điện.
Hai người đi vào trong điện, trông thấy hoàng đế từ trên giường đứng dậy, bên trong lúc này đã không còn một bóng người, hoàng thượng thấy hai người vào, khởi động cơ quan, một mật đạo xuất hiện dưới giường.
Hoàng thượng thấp giọng nói: “Mời hai vị tiên trưởng đi theo ta.”
Hắn bây giờ trông rất khách khí, phảng phất như người mắng hai chữ “ngu xuẩn” trong ôn tuyền ban nãy không phải là hắn vậy.
Nếu như hắn không phải là hoàng đế nhân gian, nếu như trước mặt hắn không phải là Bùi Vân Thư, sợ là đã mất mạng từ lâu rồi.
Bùi Vân Thư và Chúc Vưu cùng hắn đi xuống mật đạo, cuối mật đạo là một mật thất không lớn không nhỏ, bên trong còn có một vị hòa thượng đang ngồi niệm kinh.
Vị hòa thượng này trông rất quen, ông nghe thấy tiếng bước chân phía sau truyền đến thì mở mắt, vừa mừng vừa sợ: “Thì ra là hai vị đạo hữu?!”
Người đó chính là phương trượng của ngôi chùa nhân duyên mà bọn Bùi Vân Thư đi ngang qua lúc mới đến chợ yêu ma, nhờ có sự giúp đỡ của vị phương trượng này, Bùi Vân Thư mới biết trong cơ thể mình có Tình Tùy Cổ.
“Phương trượng,” Gặp lại người quen cũ, đúng là một chuyện đáng để vui vẻ, Bùi Vân Thư tiến lên trước, trên mặt mang nét cười, “Đã lâu không gặp phương trượng.”
“Là đã lâu không gặp, tu vi của đạo hữu cũng tăng tiến nhiều rồi, lão tăng đã không thể nhìn ra được nữa rồi,” Lão hòa thượng bật cười ha hả, “Có giúp đỡ của đạo hữu, vậy thì bệ hạ sẽ càng an tâm hơn.”
Chúc Vưu cau mày, ánh mắt nhìn hòa thượng của hắn rất bất thiện, xuất hiện một người mà cha biết nhưng hắn không biết, chuyện này không cần phải nghi ngờ nữa, chắc chắn là chuyện làm hắn rất không vui.
Lão phương trượng đứng dưới ánh mắt của hắn chợt run lên một cái, gắng gượng cười nói: “Khí thế của tiểu đạo hữu vẫn khiếp người như năm đó, chỉ không biết là vì sao, lại thu nhỏ đi vậy?”
“Năm đó?” Chúc Vưu hơi híp mắt lại, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Vân Thư, “Cha, người mà ông ta nói là cha rồng?”
“Cha rồng?” Lão phương trượng kinh hãi đến biến sắc, “Giao đã hóa rồng rồi sao?! Bùi đạo hữu đã cộng dục ra một người con trai sao?!”
Ông trợn to hai mắt, quan sát Chúc Vưu tỉ mỉ, càng nhìn trong lòng càng thấy rung động, “Đứa nhỏ, đứa nhỏ này giống phụ thân quá!”
“…” Bùi Vân Thư có miệng nhưng khó nói, “Phương trượng đừng hiểu lầm…”
Y định nói y với tên giao long đó hoàn toàn không có một chút quan hệ gì cả, không hề quen biết. Cũng muốn nói là không có “rồng con”, “rồng cha”, không có gì hết, nhưng mà, không thể nói ra miệng.
Chỉ có thể nghẹn uất nén nhịn, lại khô cằn giải thích một câu.
Lão phương trượng lại tiếp tục hiểu lầm, ông dùng vẻ mặt hiểu ý gật đầu, “Bùi đạo hữu yên tâm, lão tăng ta cũng không phải là người lắm miệng.”
Chúc Vưu đứng bên cạnh đăm chiêu.
Thì ra tướng mạo của hắn giống với cha rồng thế sao?
Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một loại ý nghĩ đáng sợ.
Thấy họ nói chuyện xong rồi, hoàng đế mới bước lên phía trước, cung kính khom người với Bùi Vân Thư: “Lúc nãy đã mạo phạm tiên trưởng, kính mong tiên trưởng không tính toán với ta.”
Bùi Vân Thư lắc đầu, hỏi: “Ngươi giả ngây giả dại như thế, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?”
Trần gian đế vương thường có danh vọng anh minh, nhận được sự kính yêu của bách tính, tuy là vua trong nhân gian, nhưng chân long khí vẫn rất cường thịnh, thêm cả chúng tâm sở vọng (hi vọng của nhiều người) như thế, sẽ khiến “long khí” càng cường thịnh hơn, có thể dao động một ít yêu tà không đủ mạnh, hẳn là không cần phải giả ngây giả dại mới đúng.
Hoàng thượng nghe nói, hắn thẳng lưng, ánh nến chiếu sâu vào trong mắt, trông u ám tiêu điều, khuôn mặt hung tợn chật vật lúc ban nãy ở dưới ôn tuyền, thiên uy phi phàm chợt trở lại.
“Trẫm không thể không giả ngây giả dại, làm chuyện xấu xí đó.”
Hoàng thượng thấp giọng nói: “Trẫm có thể cảm giác được, có thứ đang rình rập thân thể trẫm.”
*
Ý của hoàng thượng là, hắn cảm thấy có người đang muốn cướp đoạt thân thể hắn.
“Từ hai năm trước, trẫm đã phát hiện ra có gì đó không ổn,” Hoàng thượng nói, “Ta thường lạc lối trong mộng, đã mấy lần tưởng rằng trong mộng mới là hiện thực, thậm chí từng có một lần ngủ say mười lăm ngày ròng rã, thiên hạ sẽ đại loạn.”
“Sau lần đó, trong lòng trẫm thấy phân vân, lén tìm kiếm rất nhiều chùa miếu, đến khi tìm thấy phương trượng mới biết được một phần nguyên do.”
Lão phương trượng đứng bên thở dài, “Ta tìm tăng nhân trong chùa miếu niệm kinh ba ngày ba đêm cho bệ hạ, sau đó, ta tìm được trong thân thể bệ hạ vài sợi ma khí!”
“Ma khí đen đặc như sương!” Bây giờ lão phương trượng nói ra mà vẫn thấy không thể tin được, “Nếu hoàng thượng không có chân khí che chở, đã bị ma khi chiếm đoạt lấy cơ thể từ lâu rồi!”
Bùi Vân Thư thần sắc lạnh lẽo, y hỏi: “Có phải còn có một chiếc nhẫn nhiễm ma khí không?”
Y vẫn chưa quên lúc y ở trong cung điện dưới đáy nước nhìn thấy Chúc Vưu thì chiếc nhẫn đó từng hòng muốn chiếm thân xác của Chúc Vưu. Lúc y nhìn thấy bóng đen kia thì là đang trong mộng cảnh ở bí cảnh Thần Long, ma khí và mộng cảnh, hoàn toàn tương đồng với bóng đen kia.
Hoàng đế sững sờ, lập tức bỗng nhiên tỉnh ngộ, tự lẩm bẩm, “Nhẫn?”
Lão phương trượng nói tiếp: “Ta không trừ được ma khí thâm nhập trong cơ thể bệ hạ, chỉ có thể tạm thời áp chế lại rồi chậm rãi diệt trừ, bệ hạ không biết vì sao ma khí đó tìm đến, nhưng luôn có cảm giác là có người trong bóng tối dò xét, nên không dám để bại lộ, chỉ có thể giả ngây giả dại, càng thêm tàn bạo, hỉ nộ bất định, càng làm cho kẻ đang rình mò trong bóng tối không hoài nghi, cũng hy vọng có thể làm cho ma vật đang muốn đoạt xác bệ hạ chán ghét thân thể bệ hạ.”
“Ánh mắt của ma vật thật sự rất cao.” Chúc Vưu nói.
Không nói chuyện khác, vóc dáng cùng dung mạo của hoàng đế nhân gian, đúng là tốt nhất.
Đúng là rất biết soi mói, Bùi Vân Thư thầm nghĩ, ngay cả cơ thể ngươi hắn ta cũng ngắm trúng, mà theo như hàm ý trong lời hắn ta nói, hình như cũng vừa ý với Vô Vong Tôn giả.
Một là đại năng trong tu chân giới, một là hoàng đế của nhân gian, Chúc Vưu còn là giao long sắp rồng, bóng đen đó muốn đoạt xác một người trong đó, hay là muốn phân thân thành ba, cuối cùng là có ý gì.
Bùi Vân Thư thở ra một hơi, lên tinh thần hỏi: “Hoàng thượng có nhớ là mình đã từng tiếp xúc qua một chiếc nhẫn nào không?”
Thần sắc hoàng thượng hơi vi diệu, hắn giơ tay lên dưới ánh nến, bàn tay nhẵn nhụi, không một vật phối sức.
“Trong mơ…” Hắn không quá xác định nói, “Hình như có mang một chiếc nhẫn.”
Lão phương trượng hỏi: “Bùi đạo hữu, cái nhẫn đó có điểm kỳ dị gì sao?”
“Trong nhẫn cất giấu ma khí, ma khí đen như nước chảy, ” Bùi Vân Thư nói, “Bởi trên người hoàng thượng có chân khí hộ thể, nên chắc là chiếc nhẫn đó chỉ có thể xuất hiện trong giấc mơ thôi.”
Y trầm tư một hồi, “Phương trượng từ trong cơ thể hoàng thượng mà đã có thể nhìn thấy ma khí, vậy hẳn là, ma khí đã xuyên vào đến hồn thể rồi.”
Nét mặt của phương trượng và hoàng thượng cùng trở nên khó coi.
Bùi Vân Thư sờ lên túi trữ vật của mình, “Nếu như có thể tiến vào trong mộng cảnh hoàng thượng, thì sẽ có cơ hội phá hủy chiếc nhẫn đó, sau đó thanh trừ ma khí, thì sẽ không cần phải lo lắng nữa.”
Nát mặt hoàng thượng đột nhiên sáng ngời, rồi lại ảm đạm tắt đi, “Tiến vào mộng cảnh, có loại thủ đoạn quỷ thần thế sao?”
Bùi Vân Thư liếc sang Chúc Vưu, ảo cảnh Chúc Vưu gần như có thể gọi là dĩ giả loạn chân (giả thành thật), nếu như hắn còn phương pháp nhớ sử dụng ảo cảnh ra sao, thế thì hắn sẽ có cách để đưa họ vào giấc mo8, nhưng hôm nay Chúc Vưu vẫn còn chưa khôi phục, Bùi Vân Thư không thể chắc chắn là hắn có làm được hay không.
Y không ôm hi vọng hỏi: “Vân Tiêu có làm được không?”
Được Bùi Vân Thư nhìn bằng ánh mắt mong đợi đó, làm sao Chúc Vưu có thể nói không?
Hắn gật đầu, “Cho con hai ngày.”
Bản năng của hắn mách bảo là chuyện đi vào mộng cảnh không hề khó với hắn, nhưng chuyện có liên quan với cha, hắn cần phải cẩn thận.
*
Tướng quân theo lời hẹn đi tới tửu lâu, một ít con em quyền quý vội vàng đứng lên, vấn an tướng quân.
Tướng quân ngồi kế cửa sổ, tiếp nhận ly rượu của người bên cạnh cung kính đưa tới, nhìn cảnh sắc ngoài khung cửa xuất thần.
Đám thiếu gia công tử ngồi đối diện chớp mắt nhìn nhau, không lâu sau đó, có một vị mỹ nhân tướng mạo đẹp đẽ, thanh thanh tú tú đi vào.
Trước ngực mỹ nhân bằng phẳng, thì ra là nam sinh nữ tướng, thấy nhiều người nhìn mình như vậy, hai gò má bỗng chốc ửng đó, đôi mắt đẹp ngượng ngùng né tránh, ngây ngô như đóa kiều hoa trong núi sau cơn mưa.
Có người vội vã đẩy mỹ nhân tới bên cạnh tướng quân, cười nói lấy lòng tướng quân: “Tướng quân, đây là con trai nhỏ của thượng thư Lang gia, dung nhan cực kì đẹp, thậm chí từng nhiều lần giả làm Quan Thế Âm cho hội chùa, so với tiên nhân còn đẹp hơn.”
Tướng quân nghe vậy, bóp cằm mỹ nhân, híp mắt nhìn.
Khuôn mặt mỹ nhân đỏ ửng như điểm sao lấp lánh, hai mắt ẩn tình mang nước, run run rẩy rẩy nói: “Tướng quân…”
“Hơn cả tiên nhân?”
Tướng quân tự lẩm bẩm, buông tay, hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu, “Bên cạnh ta đang có một tiên nhân thật sự, còn cần gì một kẻ giả Quan Thế Âm.”
Rượu bắn lên bàn, soi ra một đôi mắt sáng quắc đầy dã tâm.
Có thể giữ được tiên nhân thật sự bên mình, đây mới là chuyện vui sướng nhất.
*
Đối với Chúc Vưu mà nói, chế ảo cảnh tựa như một bản năng.
Nên cảnh trong mộng là gì, cũng là do hắn làm chủ.
Vậy là, Chúc Vưu đột nhiên có một suy nghĩ lớn mật.
Hai ngày sau, đến đúng canh giờ đã hẹn trước, hoàng thượng đoan chính nằm trên giường, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, lão phương trượng ở bên cạnh bảo vệ hắn, miệng niệm kinh, để áp chế ma khí trong cơ thể hoàng thượng.
Bùi Vân Thư và Chúc Vưu không có ở đây.
Sắc mặt hoàng thượng bình tĩnh, lão phương trượng ngừng tụng kinh, an ủi: “Bệ hạ yên tâm, hai vị đạo hữu tu vi cao thâm, nhất định sẽ hộ bệ hạ chu toàn.”
Hoàng thượng lắc đầu, “Trẫm chỉ là đang nghĩ, đại tướng quân của trẫm có tham dự vào chuyện này hay không.”
Lão phương trượng nói: “Ma khí chỉ có ma vật mới có, đại tướng quân là người sống, hắn không có được thủ đoạn như thế.”
“Nghe nói hai vị tiên trưởng còn đang ở trong phủ tướng quân,” Hoàng thượng đột nhiên chuyển chủ đề, “Trẫm thật là, ngay cả việc này cũng quên mất, nên để hai vị tiên trưởng vào cung mới đúng, trẫm cũng có thể tận lực chăm sóc.”
Lão phương trượng khuyên lơn: “Sau khi ma khí trên người bệ hạ được loại trừ, đến lúc lại báo đáp hai vị đạo hữu đó cũng không muộn, sau này bệ hạ không cần phải giả vờ nữa.”
Hoàng thượng gật đầu, nhắm chặt mắt lại.
*
Trong mơ, bóng tối kéo đi, ánh sáng chói mắt.
Lúc Bùi Vân Thư mở mắt ra, sau lưng y có hai nha hoàn đang chải tóc cho y, trong gương đồng soi ra bóng người mơ hồ, Bùi Vân Thư ngẩn ngơ một hồi, mới nhớ ra là mình đang ở trong mộng cảnh.
Đây là giấc mơ gì?
Nha hoàn phía sau vấn tóc cho y, nói: “Phu nhân đi nhanh đi, đại nhân đã đợi được một lúc rồi.”
Bùi Vân Thư theo nha hoàn đi ra ngoài, đi một hồi, đến sân luyện võ.
Trong sân có rất nhiều người đang tập võ, mồ hôi nhễ nhại, có không ít người cởi áo ra, để trần nửa người trên lộ ra bắp thịt, nóng đến quanh người bốc khói.
Nha hoàn dẫn Bùi Vân Thư tới sân luyện võ rồi đi ngay, Bùi Vân Thư nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy dưới bóng râm ở phía đông có một người đang ngồi giám sát người trên sân huấn luyện, Bùi Vân Thư đi tới, vừa bước lên phía trước, thấy người đang ngồi có sáu phần giống Chúc Vưu.
“Phu nhân,” Người đó nhìn thấy hắn, nghiêm túc gật đầu, phất tay gọi một người từ trong sân đen, “Ngươi hôm qua mới vào phủ, vẫn chưa gặp con trai của ta, đây chính là con trai của ta.”
Có một người đứng trong sân vứt vũ khí xuống, gọn gàng khoác ngoại sam lên bước nhanh đến, gọi người đang ngồi: “Phụ thân.”
Người đang ngồi gật đầu, nói: “Còn không mau hành lễ với mẫu thân ngươi?”
Bùi Vân Thư mặt không đổi sắc nhìn thấy Chúc Vưu.
Chúc Vưu ngả ngớn nhìn thoáng qua Bùi Vân Thư, tiếng nói như đang ngâm nơi đầu lưỡi, “Tiểu nương.”
Y phục hắn chưa kéo sát, lồng ngực trần trụi, trong mơ hắn còn cao hơn cả Bùi Vân Thư, ngay trước mặt “phụ thân” từng bước một áp sát Bùi Vân Thư, ánh mắt như dã thú, “Phụ thân có mắt nhìn thật, tiểu nương thật sự rất đẹp.”
không nặng không nhẹ dạy dỗ: “Tôn trọng mẫu thân ngươi một chút.”
Dứt lời, người này lại nói tiếp: “Ta còn có việc, phải ra ngoài một tháng, trong nhà cho ngươi chiếu cố.”
“Phụ thân yên tâm,” Khóe miệng Chúc Vưu nhếch lên, cố ý nói, “Con sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt.”
Người đang ngồi nhanh chóng đứng lên rời đi.
Bùi Vân Thư nói: “Chúc Vưu, ngươi đang —— ”
Chúc Vưu bước lên phía trước chặn môi Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư kinh ngạc chớp mắt mấy cái, không thể tin được là đứa con trai ngoan ngoãn của mình lại dám làm xằng làm bậy trong mộng như hế này.
“Tiểu nương sao lại gọi thẳng tên của ta, ” Chúc Vưu giống như không vui nhăn mày, hắn kéo cổ tay Bùi Vân Thư, kéo y đi thẳng đến sân võ, “Ta phải cho tiểu nương chút giáo huấn mới được.”
Bùi Vân Thư bị kéo nên lảo đảo một cái, sau khi đến sân luyện võ, binh sĩ đang luyện võ người bỏ vũ khí xuống, đứng một bên cười đùa hóng chuyện.
“Sao tiểu hầu gia lại muốn giáo huấn vị phu nhân mới đến đó chứ?”
“Có khi phu nhân sẽ sợ tới trắng mặt, chạy khỏi hầu phủ, về nhà mẹ tị nạn luôn ấy chứ.”
Chúc Vưu thả Bùi Vân Thư ra, ném cho Bùi Vân Thư một thanh kiếm.
Hắn nhìn Bùi Vân Thư từ trên xuống dưới, khinh thường cười một tiếng, “Có cầm kiếm nổi không?”
Đám người xung quanh phối hợp bật lên từng tiếng cười to.
Hỏa khí của Bùi Vân Thư bị khơi dậy, y kiếm nắm tại lòng bàn tay, định nhân cơ hội dạy dỗ Chúc Vưu đàng hoàng, để hắn biết cái gì gọi là kính lão tôn hiền (kính trọng người già, tôn trọng người hiền đức)!
“Một lát đánh ngươi, ngươi đừng có khóc.” Bùi Vân Thư vung kiếm nói.
Chúc Vưu cười nhạo một tiếng, tiến thẳng lên trước, động tác hắn chầm chậm, rõ ràng không phải là đối chiến mà là đang trêu đùa.
Bùi Vân Thư dùng sóng kiếm chém vào lưng hắn, dùng hết toàn lực, không chừa cho Chúc Vưu một chút tình cảm.
Không ngờ Chúc Vưu gắng gượng đón nhát chém, hắn đưa tay sờ lên mu bàn tay Bùi Vân Thư, sờ một đường từ xương cổ tay Bùi Vân Thư đến đầu ngón tay Bùi Vân Thư, cười trêu: “Tay tiểu nương sao lại êm thế nhỉ.”
Chỉ một thoáng lại kéo dài khoảng cách, phút chốc đã cách xa, người chung quanh bắt đầu ồn ào, Bùi Vân Thư vẫn chưa rõ có chuyện gì xảy ra, Chúc Vưu đã đột ngột chặn cản y lại, đẩy y va vào chiếc trống đỏ thẫm đặt kế bên sân luyện võ, phát ra tiếng trống tùng tùng trầm thấp.
Chúc Vưu gần kề, hô hấp cực nóng, mồ hôi ướt dính, hung hăng dán vào người Bùi Vân Thư, thấm ượt một mảng y phục.
Hai tay Chúc Vưu chống hai bên đầu Bùi Vân Thư, hắn cúi đầu nhìn Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư nói: “Đi ra.”
“Còn dám gọi thẳng tên của ta nữa hay không?” Chúc Vưu hỏi.
Bùi Vân Thư tức điên, y không phải chủ nhân giấc mộng, y muốn dùng pháp thuật, kết quả làm thử mấy lần, chỉ mới thi triển được một nửa đã biến mất rồi.
Đành phải giảng đạo lý với Chúc Vưu, “Ngươi dám đối xử với cha ngươi như vậy sao?”
Trong mắt Chúc Vưu viết đầy đại nghịch bất đạo, hắn nghe vậy, nheo mắt lại, “Sao có thể là cha của ta chứ, ngươi là tiểu nương của ta.”
Hắn cúi đầu, giọng nói vui vẻ nhưng lại nói lời khinh khi bên tai Bùi Vân Thư: “Tiểu nương hôm qua mới vào hầu phủ, nhưng tối qua phụ thân ta bị ta kéo đến thanh lâu ngủ một đêm, để ngươi ngồi một mình cả đêm, cảm giác cô đơn trơ trọi, có phải là rất thèm muốn nam nhân hay không?”
Sắc mặt Bùi Vân Thư đã đen như mực nước.
Chúc Vưu vô cùng càn rỡ, không biết hắn đã luyện võ bao lâu, trên người phảng phất một mùi mồ hôi, nóng đến nỗi thái dương Bùi Vân Thư cũng bắt đầu tứa mồ hôi. Bạn đang
âCó nam nhân nà o có thá» hÆ¡n Äược ta sao? Ban nãy ta Äá» trần ngÆ°á»i, không phải ngÆ°Æ¡i cứ mê mẩn nhìn mãi Äó sao?â
Bùi Vân ThÆ° muá»n mÆ°u sát con trai.
âNghe không?â Chúc VÆ°u nói, âÄá»a vá» của ngÆ°Æ¡i trong phủ thấp, bây giá» phụ thân ta Äi rá»i, ngÆ°Æ¡i chá» có thá» nghe lá»i của ta. Quy tắc Äầu tiên, là không cho gá»i thẳng tên ta.â
âVáºy gá»i ngÆ°Æ¡i là gì?â Bùi Vân ThÆ° trà o phúng, âGá»i ngÆ°Æ¡i là tiá»u hầu gia sao?â
Thế mà Chúc VÆ°u lại gáºt Äầu, hắn nói: âTiá»u nÆ°Æ¡ng Äúng là trẻ ngoan dá» dạy.â
Bùi Vân ThÆ° không thá» nhá»n Äược nữa, y Äang Äá»nh Äánh cho tên nghá»ch tá» nà y tá»nh, Chúc VÆ°u siết chặt tay y, chau mà y, vẻ mặt không lo nhìn Bùi Vân ThÆ°.
âTiá»u nÆ°Æ¡ng câu dẫn phụ thân không Äủ, còn dám câu dẫn ta nữa,â Sắc mặt hắn chìm xuá»ng, dùng chân chắn lại chân Bùi Vân ThÆ°, khiến y không thá» nhúc nhÃch, còn Äụng má»t cái Bùi Vân ThÆ°, âCâu dẫn ta xong, câu dẫn luôn cả tiá»u tiá»u hầu gia trên ngÆ°á»i ta.â
Có thứ gì Äó nóng bá»ng sượt qua ngÆ°á»i Bùi Vân ThÆ°, ban Äầu Bùi Vân ThÆ° còn chÆ°a nháºn ra Äó là gì, lúc phục há»i tinh thần lại, sắc mặt láºp tức biến Äá»i, vô cùng khó coi, y hÃt thá» sâu mấy lần, má»i cắn rÄng nói ra: âNghá»ch tá».â
Chúc VÆ°u không quá Äá» tam, cÆ°á»i, hắn nhìn Bùi Vân ThÆ°, trong mắt lóe lên, Äầu hạ thấp hÆ¡n, gần nhÆ° muá»n chạm môi Bùi Vân ThÆ°.
âTo không?â