Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 37: Lưu manh vô lại

Ánh trăng sáng trong, con hồ ly kia vừa nghe hai chữ “Hoa Nguyệt” thì cao hứng vô cùng, nhào người về phía Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư ôm nó lên, một cục lông nho nhỏ mềm mại ôm vào lòng thật sự rất thoải mái, y đè xuống tâm tình không tên trong lòng, vừa định nói gì, bên mặt chợt cảm thấy ấm áp.

Y kinh ngạc cúi đầu, thấy hồ ly đang ngượng ngùng chôn mặt vào trong ngực y, sau khi hôn một cái, hồ ly lông vàng đã xấu hổ đến biến thành hồ ly lông đỏ.

Bùi Vân Thư thấy con hồ ly như một đứa trẻ thích làm nũng, y dở khóc dở cười. Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã không còn sớm nữa, ôm Hoa Nguyệt đi vào trong phòng, tìm chỗ làm một cái ổ nhỏ cho nó, “Hoa Nguyệt ngủ trước đi.”

Rồi y xoay người định đi, Hoa Nguyệt lại kéo áo y lại, trong mắt sốt ruột, như là đoán biết được Bùi Vân Thư muốn đi đến nơi nào vậy.

Bùi Vân Thư dừng lại, nhẹ nhàng vuốt lên lỗ tai nó, kéo móng vuốt của Hoa Nguyệt xuống, quyết đoán cầm Thanh Việt kiếm lên bay ra ngoài.

Buổi sáng đi dạo trần gian cùng với nhị sư huynh, đã mua được đồ, không biết sư tổ có thích hay không, Bùi Vân Thư vẫn muốn thử một lần.

Mặc dù sắc trời đã tối, nhưng y không muốn lãng phí thời gian.

*

Lúc Bùi Vân Thư lên đến đỉnh núi thì Vô Vong Tôn giả vẫn còn đang đả tọa, trong tĩnh thất lất phất từng tầng từng tầng sương trắng, như đang ở vùng cực băng.

Sư tổ mặc rất mỏng, trên hàng mi lấm tấm sương đã đông thành băng, khí tức nhàn nhạt, phảng phất như không còn hô hấp.

Dung mạo của hắn rất đẹp, chỉ là kiếm ý quá lạnh, Bùi Vân Thư nghiêng đầu nhìn một lúc, tóc đen lướt xuống từ bên vai, không biết đã chờ bao lâu, y mới không chịu nổi cảm giác rét buốt trong phòng, gọi một tiếng, “Sư tổ.”

Sư tổ mở mắt ra, trong mắt không ánh lên bất cứ thứ gì, khi ngước mắt nhìn đến Bùi Vân Thư thì mới chợt lấp loé một cái, hàn băng giăng phủ căn phòng lập tức thối lui trong nháy mắt, như đất trời sang xuân.

Hắn đứng dậy đi về phía Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư lùi ra sau, hai người đi ra khỏi tĩnh thất, đến gian ngoài.

Sương đêm trên Tam Thiên phong rất dày, đọng lại thành hơi nước trên tóc Bùi Vân Thư, sư tổ nhìn giọt sương trên tóc, bất ngờ giơ tay chạm sang y.

Hàng mi của Bùi Vân Thư khẽ run, “Sư tổ?”

Thức hải lại rối bời, như có trăm nghìn cây kim nhỏ đang đâm vào thân thể, Vô Vong Tôn giả kìm nén mùi tanh nồng tràn lên cổ họng, bàn tay lại rất bình ổn lau đi nước đọng trên tóc y, trầm thấp đáp một tiếng.

Bùi Vân Thư nghiêng đầu đi, một lát sau, đột nhiên y nở nụ cười, ý cười nhợt nhạt, ngước mắt nhìn Vô Vong Tôn giả, “Sư tổ, đệ tử đến trần gian tìm được đồ cho ngươi.”

Giọng nói của sư tổ lạnh lùng, đứng ngay trước mặt Bùi Vân Thư, lại nửa bước cũng không lùi về sau, “Vật gì?”

Chật vật ngày ấy dường như đã triệt để thối lui khỏi hắn, tướng mạo của hắn rất xuất sắc, biểu tình lại như băng như tuyết, hôm qua Bùi Vân Thư còn có thể khiến hắn mất đi bình tĩnh, nhưng hôm nay, hắn như đã dựng lên một tấm bình phong cứng rắn, đã cứng đến không thể phá vỡ.

Bùi Vân Thư cụp mắt, lấy trong tay áo ra một cái hộp gỗ tinh xảo.

Trên hộp gỗ chạm khắc cảnh mỹ nhân đang cầm quạt, mỹ nữ trong tranh dáng dấp thướt tha, sư tổ chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua một cái, lập tức đóng băng tại chỗ.

Bùi Vân Thư mở nắp hộp ra, son bên trong đỏ tươi như nhụy hoa, tựa hồ được ngưng tụ từ hoa nước, mang theo một mùi hương thơm ngát thoang thoảng.

Hàng mi dài như lông vũ của sư tổ run lên một cái, thì thầm nói rằng: “Đây là vật gì?”

“Đây là son, ” Đầu ngón tay Bùi Vân Thư nhẹ nhàng quết lấy chút son, bôi lên mu bàn tay mình thành một vệt đỏ, y nhìn vết son đỏ vừa bôi trên tay, hỏi, “Sư tổ, người có thích không?”

Câu hỏi này rất nhẹ, vào tai Vô Vong Tôn giả lại như sấm bên tai.

Hắn siết chặt tay, móng tay làm tổn thương da thịt trong lòng bàn tay, mới có thể dùng một biểu tình bình thản không gợn sóng nói: “Cũng được.”

Ánh mắt của hắn dán chặt lên trên mu bàn tay Bùi Vân Thư, tay Bùi Vân Thư trắng nõn sạch sẽ, chỉ có một vết son đỏ đâm thật sâu vào trong mắt người khác.

Vô Vong Tôn giả lấy một cái khăn lụa trong tay áo ra, nâng tay Bùi Vân Thư, lau đi vệt son cho y.

Tất nhiên hắn biết đây là thứ gì.

Khi hắn vẫn còn là Vân Vong, lúc xuống dưới núi mới chỉ liếc mắt một cái đã chọn trúng một hộp son, chỉ vì lúc đó trong suy nghĩ của, sắc môi của Vân Thư sư huynh luôn là màu trắng xám, nếu như được nhuộm đỏ lên, hẳn là sẽ hết sức động lòng người.


Nhưng mà Bùi Vân Thư lại không thích.

Trí nhớ của Vô Vong Tôn giả thật sự quá, chẳng sợ đến bây giờ mới chợt nghĩ, đã có thể nhớ được trên quầy hàng ngày ấy đặt bao nhiêu hộp son, cảnh được khắc trên hộp mà hắn tặng cho Bùi Vân Thư son chính là cao sơn lưu thủy, nhưng hộp mà hắn vừa ý không phải là cái hộp khắc cao sơn lưu thủy đó, mà một hộp khác càn rỡ vô cùng…

Trên mặt sư tổ khẽ ửng đỏ, chợt buông tay Bùi Vân Thư trong phút chốc, như là bị bỏng phải, nhanh chóng lùi về sau mấy bước.

Bùi Vân Thư để hộp son sang một bên, để tay ra sau lưng, y nhìn thẳng về phía Vô Vong Tôn giả, mím mím môi, nói: “Sư tổ, nếu như người thấy thích, lời mà ngày ấy nói với đệ tử còn chắc chắn không?”

Vô Vong Tôn giả đang đỏ mặt đỏ tai, nghe vậy, sắc mặt lại lạnh xuống trong nháy mắt, hắn nhắm mắt lại, lấy tháp trấn yêu đưa cho Bùi Vân Thư.

*

Sau khi Bùi Vân Thư đi rồi, Vô Vong Tôn giả đứng một mình trong phòng thật lâu, đột nhiên trong tay hắn hiện lên một khối ngọc bội trắng loáng, ngọc bội vào tay, lập tức trở nên ấm lên, đầu ngón tay lạnh lẽo vừa chạm vào, thì có một cảm giác đau nhói nhanh chóng truyền đến.

Vô Vong Tôn giả cụp mắt, nắm chặt khối ngọc bội.

Tâm bất động, thì ma chướng bất sinh.

Hắn niệm mấy lần Thanh Tâm Chú, dư quang lại liếc sang hộp son trên bàn, đáy lòng chợt kinh sợ, trong đầu khẽ lướt qua gương mặt của Bùi Vân Thư.

*

Bùi Vân Thư ôm tháp trấn yêu, để Thanh Việt kiếm mang mình xuống núi.

Tới giữa sườn núi, y nhảy xuống kiếm, một mình đi vào trong thư phòng.

Ánh đèn sáng lên, tháp trấn yêu hai màu đen vàng được đặt trên bàn, Bùi Vân Thư tỉ mỉ nhìn kỹ cái tháp, không buông tha bất cứ một chỗ nào. Y thử mở cánh cửa đen, nhưng cửa không nhúc nhích chút nào.

Cái tháp này nhìn lâu một hồi cũng không còn dễ nhìn nữa, Bùi Vân Thư nằm nhoài trên bàn, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhẹ giọng nói: “Có người ở trong không?”

Tháp không có động tĩnh, nhưng Bùi Vân Thư cũng không nhụt chí, y càng nhích người đén gần hơn, jai tay áo bào khoác lên hai bên bàn, “Có ai không?”

Còn chưa dứt lời, đỉnh tháp chợt nhẹ nhàng run lên một cái.

Như có một thứ gì đó ở bên trong đang cố gắng xông ra ngoài vậy.

Bùi Vân Thư thấy rõ, rõ ràng trong tháp nhốt các loại yêu quái, nói không chừng còn có rất nhiều đại yêu làm chuyện cùng hung cực ác, sao biết lấy nó rồi là tốt hay xấu đây? Nhưng y lại không e ngại, không những không thấy sợ, thậm chí còn có một cảm xúc vui mừng nhảy nhót như chim sẻ dâng lên.

Y nhớ lại lời mà sư tổ nói lúc ở đầm nước, bèn đứng lên, mặt kề sát vào đỉnh tháp, phảng phất như đang dò hỏi, giọng điệu mềm mại như người say nói mơ.

“Giao long?”

Tháp yên tĩnh trong nháy mắt, rồi lập tức lắc lư chao đảo kịch liệt, chợt nghe một tiếng tiếng “răng rắc” nhỏ bé vang, Bùi Vân Thư ngẩn ra, y theo âm thanh tìm tới tìm lui, tìm cả buổi, rốt cuộc cũng tìm được một vết nứt nhỏ đến mức không thể nhìn thấy trên đỉnh tháp.

Vết nứt đo nhỏ đến mắt thường khó có thể nhận ra được, ngón tay Bùi Vân Thư gõ gõ lên khe hở, ánh sáng trong mắt càng lúc càng rực lên, cuối cùng chính y cũng chẳng biết lí do vì sao, cứ như vậy mà nở nụ cười.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Bùi Vân Thư bỏ tháp trấn yêu trong túi trữ vật, lại đi đến Tàng Thư Các.

Y dành cả một ngày ở trong Tàng Thư Các, biết được cái tháp này là do sư tổ tự mình luyện thành, trừ hắn ra, không có ai biết được cách thu yêu như thế nào, thả yêu ra sao.

Sách tường giải pháp bảo ở quầy tạp thư nơi đã bị lật hết toàn bộ, Bùi Vân Thư ngồi trong đống sách, trong một khoảnh khắc ngắn ngửi, một luồng oan ức cực lớn từ đáy lòng dâng tràn lên, nháy mắt đã ép y đến cay cả mắt, y nắp mình đằng sau chồng sách cao cao, ắn răng cố gắng thu hồi ánh nước trong mắt lại.

Dưới sự kích động của tâm tình, viên nội đan màu trắng kia trong cơ thể y lại bỗng nhiên dao động.

Bùi Vân Thư từ đầu gối ngẩng đầu lên, y lau qua khóe mắt, giấu đi sự tan vỡ trong phút chốt, sắc mặt lạnh xuống, bước thẳng ra khỏi Tàng Thư Các.

Một hộp son đổi lấy tháp trấn yêu.

Vậy thì thứ gì mới đổi được cách thả yêu ra đây?


Y vừa trở về Tam Thiên phong lập tức đi vào trong thư phòng, vừa vào tới cửa đã bắt gặp Hoa Nguyệt đang gục xuống bàn, nhìn thấy y về, hai cái đuôi bắt đầu vui sướng ngoe nguẩy lên.

Nhưng sau khi thấy được khóe mắt Bùi Vân Thư, lại lo lắng kêu hai tiếng ngao ngao.

Hình như Hoa Nguyệt đã bị trọng thương, nên bây giờ đến ngay cả hoá hình cũng không làm được, tinh thần lực vẫn luôn là không đủ, hôm nay Bùi Vân Thư cho nó ăn mấy viên đan dược, bây giờ hình đã đã tốt hơn trước đó một chút rồi.

Bùi Vân Thư dịu giọng nói: “Ta không sao.”

Y đặt tháp trấn yêu lên bàn, rồi nhìn xem trên đỉnh tháp trấn yêu, mắt thấy cái vết nứt kia vẫn y nguyên như tối hôm qua, y lấy tay cọ qua cọ lại trên khe hở, trong lòng lại dâng lên một luồng cảm giác vô lực khi không thể làm gì.

Nếu như y mạnh hơn chút, nếu như y mạnh hơn chút…

Bùi Vân Thư đột nhiên chống tay lên tháp bắt đầu ho khan, đến khi dứt được, tóc tai đã ngổn ngang, Hoa Nguyệt ở một bên ôm lấy góc áo y, dùng đôi mắt màu hổ phách đầy lo âu nhìn sang, Bùi Vân Thư khom người, một lúc sau mới thẳng lưng lại.

Y nắm chặt đỉnh tháp, ngón tay dùng sức đến hơi trắng bệch.

Nhưng bất ngờ xuất hiện ngay lúc đó, nội đan màu trắng được một vầng sáng vàng bao phủ bắt đầu nôn nóng nhảy lên, Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy từ lòng bàn tay tràn ra một tia linh khí màu trắng sữa, chỉ sau một khắc mà linh khí màu trắng tràn ra, y lập tức cảm nhận được một luồng yêu khí nhàn nhạt.

Trên mặt Bùi Vân Thư lộ nét kinh ngạc, một thoáng sau, cơ thể y bị hút vào từ khe hở trên đỉnh tháp, biến mất ngay trong thư phòng.

Hoa Nguyệt bị dọa sợ hết hồn, lập tức bắt đầu lớn tiếng kêu gào.

*

Vô Vong Tôn giả đang tĩnh tọa bỗng chốc mở mắt ra, trong đôi mắt sâu như đầm cổ không thấy đáy lúc này đã dậy lên từng sóng lớn ngập trời, chỉ một cái chớp mắt, hắn đã từ trên đỉnh núi bay đến giữa sườn núi rồi.

Trong thư phòng chỉ có một con hồ ly đang dùng móng vuốt không ngừng đập vào tháp trấn yêu, mặt Vô Vong Tôn giả biến sắc, đến nghĩ cũng không kịp, nhanh chóng hóa thành một làn khói bay vào trong tháp trấn yêu.

Hoa Nguyệt trơ mắt ra nhìn thêm một người nữa biến mất, lông toàn thân dựng đứng hết cả lên, nhè răng nanh nhằm vào tháp trấn yêu, gầm rú vài tiếng, nhưng chỉ có thể ở bên ngoài sốt rốt đến độ xoay vòng vòng.

*

Tháp trấn yêu thì đương nhiên là có tác dụng trấn yêu, nên là người thì không vào được.

Vô Vong Tôn giả không ngờ là Bùi Vân Thư lại đi vào bên trong tháp.

Bảo tháp trấn yêu tổng cộng có chín tầng, tầng thứ nhất chính là tâm ma ảo cảnh, trong lúc vội vàng hắn đã vọt vào tầng thứ nhất, nhưng sau khi vào rồi, bên trong lại không có Bùi Vân Thư.

Vô Vong Tôn giả đi mấy bước, hình ảnh trước mắt chợt chuyển một cái, có tiếng nước chảy róc rách vang lên, hơi nóng mịt mờ chậm rãi bay lên, sương kéo đến, đọng lại trên tóc.

Mấy trăm năm qua, Vô Vong Tôn giả không biết mình vào cái tháp trấn yêu này đã bao nhiêu lần rồi, nhưng đây là lần đầu xuất hiện ảo cảnh.

Hàng mi như phiến lông vũ của hắn run lên, ngước mắt, nhìn về nơi tiếng nước phát ra.

Một bóng người đứng sau làn hơi nước, trên thân chỉ khoác tấm lụa mỏng, tóc đen dài rũ xuống phủ lên mặt nước trông như thác nước, từng sợi tóc bị dòng nước dịu dàng cọ rửa, nhiệt khí bốc lên, hình như có một mùi hương thơm ngát của xà phòng ngát truyền đến từ đằng kia.

Có lẽ là người đó đã phát hiện ra Vô Vong Tôn giả, thế là xoay người lại, nhẹ nhàng mìm cười nhìn hắn, trong giọng nói cũng mang theo ý cười, mày như mực họa, bờ mơ như thoa son: “Sư tổ.”

Đây là ảo cảnh, đây là tâm ma.

Chân Vô Vong Tôn giả đã không động đậy được nữa, hắn nhắm chặp hai mắt lại, một lần lại một lần thầm đọc Thanh Tâm Chú.

Bóng người đó đang chậm rãi đi về phía Vô Vong Tôn giả, trong lòng Vô Vong thầm quyết, nếu như người trong ảo cảnh này bước thêm về phía trước một bước nữa, hắn sẽ lập tức giết y.

Thế nhưng bóng người kia đã dừng bước.

Nhiệt khí bỗng nhiên tản đi, hương vị phảng phất nơi chóp mũi đã thay đổi, một hương thơm thoang thoảng xen lẫn mùi đàn hương truyền đến từ bên người.

Vô Vong mở mắt ra, chỉ thấy hắn đang ngồi bên bàn đá trong tiểu viện cũ của Bùi Vân Thư, tiếng gió thổi yếu ớt, phiến lá xanh chao đảo, hắn nghiêng đầu nhìn sang bên, tam đệ tử Vân Man của Lăng Thanh đang ngả ngớn mà lột xuống đai lưng Bùi Vân Thư, cầm đạo bào trắng tinh của y ném sang cho Vân Vong.

Làn hương thơm dịu phất đến, hô hấp của Vô Vong hơi ngưng lại, hắn nín thở cẩn thận thu lấy đạo bào, đang muốn đứng lên phá ảo cảnh, Bùi Vân Thư chỉ mặc mỗi nội y lại gọi hắn: “Tiểu sư đệ.”

Vô Vong Tôn giả không thể khống chế được mà quay đầu sang.

Khóe mắt của Bùi Vân Thư do bị trêu chọc nên đã đỏ lên, y nhìn chăm chú vào Vô Vong, dường như đang cất giấu oan ức và mong đợi vô tận, “Tiểu sư đệ.”

Vô Vong Tôn giả im lặng, thời gian im lặng của hắn lâu, siết chặt áo bào trong tay, mới nói bằng giọng khàn khàn: “Tứ sư huynh.”

*

Bùi Vân Thư bị vết nứt hút vào bên trong tháp, y đang rơi xuống, muốn ngự kiếm, lại phát hiện mặc dù linh khí trong cơ thể sung túc, nhưng lại không cách nào để bay được.

Cảm giác rơi từ trên xuống khiến người ta phải kinh hồn bạt vía, chẳng lẽ bên trong tháp trấn yêu chỉ có yêu quái mới bay được thôi sao?

Bùi Vân Thư lấy ra một tấm phù, nhưng là còn chưa kịp dùng, thì có thì có một thứ bay thẳng về phía y, chỉ trong khoảnh khắc đã kéo lấy y ôm vào lòng.

Chân chợt cảm thấy căng thẳng, trong lòng Bùi Vân Thư cả kinh, y cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một cái đuôi rắn đang quấn lấy hai chân y!

Vảy đen kịt, cứng đến lạ thường, Bùi Vân Thư còn chưa nhìn kỹ, thì có một bàn tay giơ lên nắm cằm y, trong mắt hiện lên một khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết, khuôn mặt đó không ngừng phóng to lên, chớp mắt một cái, một bờ môi lạnh lẽo đã dính lấy môi y.

Ở đâu ra… ở đâu ra có tên lưu manh vô lại thế này!