Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 34: Vạn kiến phệ tâm

Chờ người trong đại điện tản đi hết, Bùi Vân Thư còn chưa kịp trở về tiểu viện của mình, đã nhận được tin từ tiểu đồng, nói là chỗ y ở chuyển lên trên Tam Thiên phong của sư tổ.

Tam Thiên phong nằm ở bên cạnh Đan Thủy Tông, không cao như Vô Chỉ phong, nhưng rất rộng, linh khí cũng rất tinh khiết và dồi dào.

Tiểu đồng nói chỗ của y nằm ngay giữa sườn núi Tam Thiên phong, cách sư tổ rất xa, sau khi chuyển đến cũng không cần chào hỏi sư tổ, mặc dù không đúng với ý muốn của Bùi Vân Thư, nhưng so với tiểu viện của y, thì Tam Thiên phong không bị ai làm phiền, an tĩnh hơn nhiều.

Thế là y vừa quay lại tiểu viện đã lập tức thu dọn đồ đạc, y cũng không có quá nhiều đồ, y phục và sách, với dăm ba món đồ nho nhỏ, là đã hết rồi.

Nhưng trong lúc dọn dẹp, Bùi Vân Thư tìm được một viên noãn ngọc đỏ như máu trong phòng.

Mảnh ngọc như bị ngâm trong máu mà thành vậy, bên trong như có ánh hồng quang lưu chuyển, không có một chút tạp chất, chỉ mới chạm vào là cảm giác ấm áp đã lan truyền đến, khoảnh khắc mà Bùi Vân Thư nhìn thấy nó, đã vô thức đưa tay tìm kiếm bên hông mình.

Nhưng y chẳng tìm thấy gì cả.

Y nhìn bên hông mình không mang bất cứ thứ gì, rồi lại nhìn mảnh ngọc đỏ bị đặt trong phòng mình, mi gian khẽ nhíu lại.

Sau khi y thu thập xong đi ra ngoài, thấy tiểu đồng đang đào linh thực, Bùi Vân Thư mới hỏi: “Ngươi đào bọn họ làm chi?”

Tiểu đồng nói: “Thường ngày sư huynh thích nhìn mấy cây linh thực này nhất, bây giờ huynh chuyển đi, nên đệ cũng nhổ linh thực mang theo luôn, nếu như sư huynh muốn nhìn, không phải mất công đi qua đi lại.”

Bùi Vân Thư nhìn thấy linh thực được trồng đầy trong viện, đi đến bàn đá ngồi xuống bên, y nhẹ nhàng vỗ về đường nét chạm trổ trên bàn, chậm rãi buông xuống mắt.

Bên ngoài có người đi vào, Bùi Vân Thư ngước mắt nhìn luôn, chính là ba vị sư huynh của y.

Nhị sư huynh đi tới bên cạnh y ngồi xuống, hắn vừa ngồi, Bùi Vân Thư đã lập tức đứng lên, vẻ mặt y nhàn nhạt, “Các sư huynh có chuyện gì sao?”

Nhị sư huynh không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn y.

Con ngươi đen láy lạnh nhạt, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, áo bào trắng tinh sạch sẽ gọn gàng, trên cơ thể phảng phất mùi đàn hương đặc trưng của Vô Chỉ phong, nếu mang vào thoại bản và hí kịch, hẳn là ai cũng sẽ nghĩ đây là một vị công tử hào hoa phong nhã.

“Sư đệ,” Vân Thành cười nói, “Trước đó đệ bị bệnh, sư huynh đến để bắt mạch cho đệ.”

Bùi Vân Thư nghiêng người đi, tránh bàn tay đang vươn ra của hắn, ánh mắt bình tĩnh không lay động, chỉ nói: “Nếu như không có việc gì, vậy thì đệ đi trước.”

Từ sâu tận trong đáy lòng y dâng lên một luồng cảm giác không thích đối với người trước mặt.

Cảm giác không thích này tràn đến vô cùng mãnh liệt, không biết nguồn cơn từ đâu, trong trí nhớ của y, nhị sư huynh quân tử như ngọc, y cũng không có mâu thuẫn với hắn. Nhưng Bùi Vân Thư thuận theo cảm giác trong lòng mình, nét xa cách trên mặt cũng không muốn che giấu.

Tiểu đồng đã thu thập xong, Bùi Vân Thư kéo tiểu đồng, mang theo cậu nhóc ngự kiếm bay lên, để ba vị sư huynh ở lại trong tiểu viện của.

Không có một chút lưu luyến, như chưa từng gần gũi vậy.

Vân Thành nhìn bàn tay mình, sạch sẽ, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, không thấy một vết máu nào, cũng không thể thấy được hình ảnh hắn từng cầm kiếm, đi giết con hồ ly kia.

Đã quên rồi, nhưng vẫn không muốn đến gần hắn sao?

Vân Thành buông thõng mắt, thu lại ý cười bên khóe môi.

*

Địa thế của Tam Thiên phong rất kỳ lạ, bởi vì có ba đỉnh núi cao chót vót nên mới có tên đó, dốc đứng thẳng nhưng có sườn thoải để làm nhà ở, chỗ của Bùi Vân Thư, là chỗ cách xa đỉnh núi nhất.

Y vừa mới đi vào trong phòng, đã thấy trên bàn chất đầy dây cột tóc, vừa bước vào đã trông thấy ngay, đủ kiểu màu sắc loại vải nào cũng có, tùy ý cầm lấy một cái, chính là tơ lụa nhẵn nhụi.

Bùi Vân Thư ngước mắt nhìn tiểu đồng đang đứng chờ ở cửa phòng.

Tiểu đồng cũng không rõ: “Trước thu dọn gian phòng thì vẫn chưa có.”

Bùi Vân Thư phất phất tay áo, vô số dây cột nằm trên bàn này được đến trước mặt tiểu đồng, “Vậy thì cầm đi vứt.”

Tiểu đồng không nỡ lòng bỏ, “Sư huynh, trong này có rất nhiều loại làm từ những nguyên liệu rất quý, sư huynh xem này, đây là dây cột tóc mà giao nhân Đông Hải tự tay, lửa đốt còn không cháy.”


“Vậy thì cho đệ, ” Bùi Vân Thư đạo, “Đi ra ngoài đi.”

Tiểu đồng còn muốn nói gì đó, thì cửa đã đóng lại rồi.

Cậu nhóc ôm trong lòng một đống dây cột tóc, cảm thấy hôm nay sư huynh thật sự rất kỳ lạ, như là, như là cả tâm cả thân đều đã lạnh đi.

Chân trời đã vào buổi tà dương, trong phòng lờ mờ sáng, Bùi Vân Thư lấy hết từng thứ trong túi trữ vật ra sắp xếp gọn gàng, sau khi kéo dây cột tóc xuống thì y cầm sợi dây trắng trong tay mà ngẩn ngơ trong lòng, cuối cùng không biết vì sao, y đi ra sau bình phong, cởi ngoại sam, tháo tiết khố, thế nhưng cúi đầu nhìn xuống, trên làn da trắng nõn mịn màng, không có chút tì vết nào.

Y đứng ngây tại chỗ một hồi lâu, lại mặc y phục vào, đi ra từ sau tấm bình phong.

Bùi Vân Thư rót nước trà đã lạnh vào tách uống, sau khi uống xong lại ngồi bên cạnh bàn đờ ra, giống như trái tim bị cắt đi một phần, nên cũng chẳng còn thiết tha làm gì nữa.

Lá trà trong chén nổi lên lại chìm xuống, Bùi Vân Thư cụp mắt, nhìn lá trà chập trùng trôi nổi.

*

Giữa Thủy Kính đang phản chiếu khuôn mặt Bùi Vân Thư.

Y vẫn chưa vấn tóc, tóc đen phủ lên đôi bờ vai, càng làm nổi bật lên mặt trắng như ngọc, hàng mi dài buông xuống, tầm mắt kia dường như cũng đang thông qua Thủy Kính nhìn một ai khác vậy.

Vô cùng chăm chú, chăm chú đến hữu thần.

Vô Vong Tôn giả nhìn vào Thủy Kính, sóng lớn vỗ mạnh trong lòng hắn, Thủy Kính cũng theo đó run một cái, lập tức đã biến mất không còn.

Vô Vong Tôn giả lẳng lặng trầm mặc hồi lâu, nhắm mắt, niệm Thanh Tâm Chú.

Hắn niệm ước chừng một canh giờ, cảm thấy đạo tâm đã vững chắc, mới điều chỉnh lại tinh thần, phất tay áo lại gọi Thủy Kính ra.

Gợn sóng trong đạo tâm đã lặng đi, hẳn là sẽ không còn chập trùng nữa.

Thế nhưng Thủy Kính vừa xuất hiện, lập tức chiếu ra hình ảnh Bùi Vân Thư đang cởi y phục định đi tắm.

Thủy Kính chợt run lên, lần này ngay cả thu hồi cũng không kịp, đã hóa thành nước, lợp đợp rơi xuống trên đất.

Vô Vong Tôn giả nhắm mắt lại, vành tai ửng đỏ, thống khổ khom lưng.

*

Bùi Vân Thư giật mình kêu: “Ai?”

Thanh Việt kiếm ở bên cạnh ao nhảy lên một cái, nửa thanh kiếm rút ra, rục rà rục rịch.

Thân kiếm sắc bén lóe ánh sáng xanh, thế nhưng xung quanh lại không có một tiếng động.

Bùi Vân Thư đạp lên mặt nước bước lên bờ ao, khoác y sam lên, rút Thanh Việt kiếm ra đi ra ngoài cửa phòng.

Bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, dế kêu chim hót, bên thân cây đột nhiên có một chút động tĩnh, Bùi Vân Thư đi đến gần nhìn kĩ, là một cái con rắn nhỏ to bằng ngón tay rớt xuống từ trên nhành cây.

Hô hấp của Bùi Vân Thư hơi ngưng lại, y vô thức lui về phía sau mấy chục bước, đến khi lưng chạm vào cửa phòng, mới nhận ra rằng đó chỉ là một con rắn.

Nhưng mà y không sợ rắn.

Bây giờ sao lại…

Y giơ bàn tay lên, lẳng lặng nhìn lòng bàn tay mình, ban nãy chợt thấy nhói đau, chắc là trong lúc hoảng hốt, móng tay đâm rách lòng bàn tay.

Thế nhưng mượn ánh nến trong phòng y nhìn vào lòng bàn mình thì thấy một luồng linh lực màu trắng sữa quấn quanh miệng vết thương, chỉ chớp mắt một cái, vết thương nhỏ xíu đó đã biến mất.

Bùi Vân Thư ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình một lúc lâu, rồi y nắm chặt tay, sắc mặt tối xuống.


Đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, ánh nến trong phòng lập tức tắt, ánh trăng trải dài trong viện, chỉ còn lại quầng sáng nhàn nhạt.

Bùi Vân Thư lấy trong túi trữ vật ra một thanh chủy thủ, ném đi, qua một khắc, truyền đến tiếng gió khi có vật sắc đâm vào da thít. Con rắn nhỏ bị ghim trên mặt đất, run run lên mấy lần rồi chết.

Qua một lát sau, Bùi Vân Thư mới bước lên phía trước, bàn tay run rẩy chạm vào con rắn.

Chạm vào nó rồi, y lại buộc mình nắm lấy, thân rắn dài nhỏ theo động tác của Bùi Vân Thư run lên mấy lần, như đang còn sống.

Trơn mịn mà lạnh lẽo, đầu rắn phảng phất như sẽ lập tức quay đầu lại trong chớp nhoáng, hung bạo cắn lấy cổ tay.

Bùi Vân Thư lẳng lặng nhìn con rắn nhỏ, đợi đến khi tay đã ngừng run, y ném con rắn qua một bên, lần nữa quay về trong phòng.

*

Sáng sớm hôm sau, tiểu đồng phát hiện một con rắn đã chết trong viện kia.

Cậu nhóc vứt con rắn đi, đứng trước cửa phòng Bùi Vân Thư chờ, một hồi lâu mà không nghe thấy bên trong có động tĩnh gì, thử lên tiếng kêu, mới biết thì ra sư huynh đã đi ra ngoài rồi.

Bùi Vân Thư ngự kiếm chậm rãi bay lên, y bay lòng vòng trong khu rừng của Tam Thiên phong tìm rắn, đủ loại lớn có nhỏ có, nhưng không giết, chỉ là cố định bọn chúng lại, thử chạm vào.

Từ khi chân trời vẫn hơi đen đến khi mặt trời mọc, sắc môi của y càng lúc càng trắng, thần trí lại càng lúc càng thanh tỉnh.

Chờ đến khi ra khỏi rừng thì mới chợt bừng tỉnh, y một đường bay lên, đã bay tới chỗ của sư tổ.

Y vừa định chuyển hướng rời đi, dường như Thanh Việt kiếm đã phát hiện ra thứ gì đó, mang y bay dần lên trên, thậm chí một đường đi đến vội vàng gấp gáp, bay thẳng vào một căn phòng.

Căn phòng này như đang ở giữa đám mây, ngoài cửa sổ chính là mây mù đang giăng trên đỉnh, những đám mây đó dường như mượn khung cửa sổ để bay vào trong phòng, trên tường còn có treo mấy bức họa thanh nhã, đúng như nơi ở tiên nhân.

Bùi Vân Thư lại không nhìn những thứ đó, mắt y chỉ chăm chú nhìn vào cái tháp nhỏ hai màu đen vàng đang đặt trên bàn ngay trước mặt.

Tuy nói là tháp nhỏ, nhưng đặt lên bàn trông cũng rất cao. Nơi đan điền như có thứ gì đó nhảy lên một cái, Bùi Vân Thư mờ mịt, y đảo qua nội thể, thấy có một viên nội đan trắng loáng bao bọc kim quang lấp lánh vừa chạy ra ngoài từ Kim Đan của y, đang nhảy tưng tưng.

Chuyện mà Bùi Vân Thư nên làm bây giờ là đi kiểm tra xem viên nội đan trắng đó là thứ gì, nhưng lúc này y không còn thừa hơi sức nào để quan tâm thứ gì khác nữa, mắt chỉ có thể dán chặt vào tòa bảo tháp đen vàng này, duỗi ra đầu ngón tay ra, chọt chọt vào tòa tháp.

Sau khi bị y đụng vào, tháp chợt nhúc nhích một chút.

Bùi Vân Thư chợp mắt mấy cái, y kề sát mặt vào cánh cửa đóng chặt của tháp, nhẹ giọng hỏi: “Bên trong có ai không?”

Vừa dứt câu, Bùi Vân Thư siết chặt tay.

Nơi trống rỗng trong lồng ngực kia, giờ đã không còn như thế nữa.

Chỉ là còn chưa kịp xem động tĩnh trong tháp, cái tháp bỗng nhiên biến mất.

Bùi Vân Thư chậm rãi xoay người, sư tổ đang đứng ở cửa, trên người mang bạch y, dùng gương mặt thờ ơ lạnh lùng nhìn y.

“Sư tổ,” Y hỏi, “Cái tháp đó là gì vậy?”

Sư tổ buông mắt xuống, tránh né tầm mắt của Bùi Vân Thư, giọng nói lạnh lùng, “Ngươi không nên ở đây.”

Bùi Vân Thư chỉ toàn tâm toàn ý muốn biết cái tháp kia đã chạy đi đâu rồi, y bước đến gần sư tổ, nhưng y vừa tiến gần một bước, Vô Vong Tôn giả lập tức lui về sau một bước.

Hai người từ trong phòng lùi tới bên ngoài, ở đây chính là đỉnh núi, mây giăng mịt mờ, lại tiến thêm nữa, chính là vách núi cao chót vót.

Vô Vong Tôn giả cứ một mực thối lui như vậy, lùi tới trong sân, lại lùi đến bên vách đá cao vạn trượng.

Cuối cùng Bùi Vân Thư cũng dừng bước, y ánh mắt dò xét nhìn sư tổ, giọng nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua sẽ bay mất, “Sư tổ, có phải người đang sợ con không?”

Biểu cảm của sư tổ vẫn không có chút rung động nào, giọng điệu lạnh buốt như vụn băng, “Ăn nói bậy bạ.”

“Vậy vì sao sư tổ không nhìn con?” Bùi Vân Thư nói.

Trong mắt Vô Vong Tôn giả loé lên giãy dụa, cuối cùng hắn buộc mình giương mắt, nhìn về phía Bùi Vân Thư.

Ánh dương quang bên ngoài vừa khóe, chiếu vào lên người Bùi Vân Thư, giúp tóc nhuộm nhuộm lên một vầng sáng vàng rực lấp lánh, mày thanh mắt sáng, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong trẻo kia, đang vô cùng chăm chú nhìn chăm chằm vào Vô Vong Tôn giả.

Cảm giác đau đớn trong trí óc bắt đầu kịch liệt lan tràn, tu vi của Phân Thần Kỳ lại biến thành một loại giày vò, dằn vặt.

Sư tổ thống khổ khép mắt lại, trong miệng không ngừng nhẩm Thanh Tâm Chú.

Vô Tình đại đạo, nếu như vấp phải tình, thì chính là rơi vào vực sâu không đáy.

Bùi Vân Thư đối với hắn như độc dược, chỉ cần chạm vào là vạn kiếp bất phục, đạo tâm đã hủy, thì chỉ cần nhìn một cái thôi, sẽ là vạn kiến đốt thân.

Không thể chạm, không thể chạm.

Thế nhưng, làm sao có thể không thể đây.

__