Đại sư huynh múc chút nước sạch, lại làm ướt khăn mặt, rồi mới quay về trong hang.
Không biết có phải là Bùi Vân Thư bị nóng hay không, mà trên mặt đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, hai bên tóc mai dính bết vào trán, nhìn vô cùng khó chịu.
Vân Cảnh cầm cái khăn đã ngâm nước lạnh, lau đi mồ hôi trên cho y, vừa mới lau xong, Vân Vong liền đi vào.
Hình như Vân Vong vừa mới xuống nước bơi một lúc, tóc và y sam đều ướt nhẹp nước, nhỏ theo bước chân của hắn thành một đường vào đến trong sơn động, bất chợt trong sang, tơ máu trong mắt hắn đã dày đặc hơn.
“Tiểu sư đệ,” Đại sư huynh nhăn mày, đứng dậy đi về phía hắn, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Vong chậm rãi lắc đầu, dùng dư quang liếc qua Bùi Vân Thư vẫn đang nằm trên giường đá, hàng mi dài như cánh bướm của hắn nhẹ nhàng run lên một cái, nhấp nháy buông xuống che đi đôi mắt, “Sư huynh…”
Tuổi hắn vẫn còn nhỏ, dáng vẻ bây giờ lại vô cùng chật vật, như một đứa trẻ không có nhà để về, đáng thương đến mức khiến người thương tiếc.
Đại sư huynh xua đi hơi nước trên người hắn, lại lấy trong túi trữ vật ra một tấm áo choàng thật dày, choàng lên trên vai tiểu sư đệ, rồi mới hỏi tiếp: “Tiểu sư đệ, đây là làm sao?”
“Đại sư huynh, ” Vân Vong mím môi, trong mắt đầy ánh nước, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía sư huynh, “Hồi nãy Vân Vong định hái một ít trái cây ở trong rừng, không ngờ gặp phải một con rắn nhỏ, màu sắc sặc sỡ, hình như là kịch độc.”
Mi tâm của đại sư huynh cau chặt, lo lắng nói: “Nó có cắn ngươi không?”
“Không có,” Dường như Vân Vong vẫn còn rất sợ hãi, “Cũng may là có Thao Thiên thú ở kế bên, đã giết chết con rắn đó rồi, chỉ là Vân Vong không cẩn thận, bị dọa đến trượt chân rơi xuống hồ.”
Vân Cảnh lo hắn bị hoảng sợ, an ủi dỗ dành hắn.
Biểu tình của Vân Vong ngoan ngoãn, yên lặng lắng nghe lời đại sư huynh nói, dư quang lướt qua vị trí mà đại sư huynh ngồi xuống ban nãy trên giường đá, cụp mắt, che dấu tâm tình trong mắt.
Trong chậu nước đặt bên giường, tấm khăn chậm rãi chìm xuống đáy chậu.
Bùi Vân Thư vẫn nằm trên giường, nhưng đã không còn ai đến bên.
*
Sau khi nhận được bùa truyền âm, Vân Thành và Vân Man nhanh chóng quay trở về sơn động, chỉ là hai người bọn họ vừa đáp xuống đất, lập tức cảm giác được bên trong có gì đó không ổn.
“Vân Thư sư đệ cứ một mực ngủ mãi đến bây giờ, người lại nóng lên,” Sắc mặt đại sư huynh hơi trầm xuống, nhìn về phía Vân Thành, “Mồ hôi lạnh ra ướt cả người.”
Hồ ly ở kế bên đang sốt ruột muốn chết đi được, theo lý thuyết thì đối với vạn yêu trong thế gian, nội đan của thụ yêu đã nhu hòa lắm rồi, huống chi là Tứ Nguyệt Tuyết Thụ vốn là tinh hoa được thiên địa đúc thành, nội đan còn là thánh vật để chữa thương, thế mà loại bảo vật như vậy, tại sao cho mỹ nhân dùng lại thành ra không ổn?
Vân Thành thở dài, “Các ngươi không nên vây quanh sư đệ.”
Đại sư huynh kéo đám sư đệ của mình, nhường chỗ cho hắn.
Vân Thành thi một cái tịnh thân thuật lên người, xóa hết một thân phong trần mệt mỏi rồi mới ngồi xuống bên giường. Hắn cầm lấy tay Bùi Vân Thư, đầu ngón tay điểm lên trên cổ tay y, bắt mạch cho sư đệ.
Phần da thịt lộ ra ngoài của Vân Thư sư đệ đã nhuốm một lớp màu hồng nhạt mỏng, đến cả đầu ngón tay cũng đã ửng lên phấn hồng nhàn nhạt. Vân Man đứng bên cạnh nhìn thao, đột nhiên tiến lên trước một bước, nhấc tấm chăn mỏng lên, cởi đai lưng của Bùi Vân Thư ra, tháo lỏng nội y trên người sư đệ ra, lại lấy cây quạt dắt bên hông ra, nhẹ nhàng đưa đến vài luồng gió mát từ ngoài động cho y.
Gió thổi qua khuôn mặt Bùi Vân Thư, làm lọn tóc ướt mồ hôi của bay bay, sợi tóc đen vẽ thành vô số đường cong trong không khí, cuối cùng cũng giúp cho mi tâm nhíu chặt của y thoáng giãn ra một chút.
Nhưng mày Vân Thành lại từ từ nhăn lại.
Biểu tình này của hắn khiên người nhìn thấy trong lòng sinh bất an, đại sư huynh hỏi: “Vân Thành, sao vậy?”
Vân Thành lắc đầu, buông cổ tay Bùi Vân Thư ra, dùng mu bàn tay thăm lên gò má y, nhiệt độ nóng bỏng kéo tới, nóng rẫy như lửa thiêu.
Vân Thành cũng không thả tay xuống ngay, mà dần dần lần xuống phía dưới, lần lượt khám xem nhiệt độ trên cổ tiểu sư đệ, rồi đến xương quai xanh, khi tay hắn sắp xuống càng thấp hơn nữa thì Vân Vong ở phía sau đột nhiên lên tiếng, “Nhị sư huynh, ngươi đang làm gì vậy?”
Trong giọng nói của hắn mang theo nghi hoặc, như là không hiểu vì sao chữa bệnh còn phải lần tìm trong y phục của bệnh nhân.
Động tác trên tay Vân Thành ngừng lại, nhẹ nhàng nhấc lên góc áo bên eo Bùi Vân Thư, ôn thanh nói: “Tiểu sư đệ, đương nhiên là huynh đang khám bệnh cho tứ sư huynh của ngươi rồi.”
Hắn nhẹ tay nhẹ chân luồn tay vào bên trong, chỉ vừa thoáng chạm vào, ai cũng đều có thể trông thấy rõ ràng, Bùi Vân Thư bị cảm giác lạnh lẽo trên đầu ngón tay lạnh như băng của hắn làm giật mình theo bản năng.
Lần này như chạm phải một chốt mở nào đó, trong nháy mắt bầu không khí trong động cũng theo dó màngưng trệ, Vân Thành hơi nhướng lông mày, đầu ngón tay lạnh lẽo lại hời hợt điểm nhẹ một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Người bên dưới lại hơi tránh một chút, có vẻ như tứ sư đệ rất nhạy cảm với hơi lạnh
Nhị sư huynh rút tay ra, nở nụ cười, chưa kịp nói gì, đã thấy có một thứ rơi từ trên người Vân Thư sư đệ xuống. Vân Thành cúi đầu nhìn lại, thì ra là một mảnh vảy đen kịt.
Hắn híp híp mắt, tiện tay ném cái vảy xuống đất.
Đúng lúc này, linh lực bên trong hang núi lại đột nhiên trở nên bạo động.
Tất cả linh khí xung quanh điên cuồng tuôn về phía Bùi Vân Thư, hình thành một lốc xoáy linh khí bên người y.
Bên ngoài sơn động, rất nhiều linh lực cũng theo đó mà vọt vào, linh khí dày đặc ngưng tụ lại như muốn tích thành nước, các sư huynh đệ đều vô cùng kinh ngạc, đại sư huynh phản ứng lại đầu tiên, hắn dùng vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Vân Thư sư đệ sắp kết đan.”
Kết đan đương nhiên là một chuyện rất đáng mừng, nhưng Vân Thư sư đệ lại kết đan trong bí cảnh hồ tộc, mà bọn họ lại chỉ có kiến thức nửa vời đối với bí cảnh này, thời gian kết đan có thể dài có thể ngắn, nếu như giữa chừng bị ngắt ngang, sẽ rất không tốt.
Vân Cảnh nghĩ đến đây, nhìn về phía các sư đệ của mình, “Nhị sư đệ, ngươi và ta cùng hộ pháp cho tứ sư đệ. Tam sư đệ, ngươi chăm sóc tốt tiểu sư đệ, hắn còn chưa đến Trúc Cơ, không chịu được xung kích linh khí nồng đậm như vậy.”
Bọn họ phải hộ pháp cho Bùi Vân Thư, tất nhiên là sẽ không ở lại trong hang núi nhỏ xíu như thế này được, chỉ một thoáng cả đám đã lùi ra ngoài sơn động, canh phòng xem có con yêu thú nào không có mắt xông tới không.
*
Người ngoài không còn, Hoa Nguyệt vội vã nhặt miếng vảy giao long lên, rồi sốt ruột chạy tới bên giường.
Không ai có thể gấp hơn Hoa Nguyệt, hắn không ngờ là Bùi Vân Thư sẽ kết đan, nhưng mà lúc này, trong thân thể của Vân Thư mỹ nhân còn có một cái nội đan của thụ yêu, thuộc tính của Tứ Nguyệt Tuyết Thụ đích thực là bao dung vạn vật, chỉ cần nghĩ một chút, khả năng vô cùng lớn là trong lúc kết đan cũng sẽ vô tình dung hợp luôn cả viên nội đan của Tứ Nguyệt Tuyết Thụ.
Hồ ly mặt mày ủ rũ, hắn ngồi bên giường đá một lần rồi lại một lần bồi hồi, trong lòng vừa đau lòng cho viên nội đan ba ngàn năm củaTứ Nguyệt Tuyết Thụ, lại lo lắng không biết Vân Thư mỹ nhân có thể xảy ra sự số bất ngờ gì hay không, ai ngờ lúc vừa nghĩ vừa nhấc mắt, đối diện với hai mắt vừa mở ra của Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt thanh minh, sắc mặt lại trắng bệch, nhìn Hoa Nguyệt một cái, mất khống chế khụy người xuống đất, lảo đảo chạy đến góc xó, chống tường nôn.
Tóc đen buông xuống hai bên mặt, Bùi Vân Thư buồn nôn vô cùng, chỉ là trong bụng trống rỗng, không ói được gì.
Hoa Nguyệt bị giật mình hết hồn, dè dặt đến gần, trong đôi mắt hồ ly xếch lên đa tình chứa đầy lo lắng, “Mỹ nhân, ngươi làm sao vậy?”
Bùi Vân Thư nôn khan đến choáng váng đầu óc, y lắc đầu, lại quay về chỗ giường đá, dùng nước lạnh trong chậu rửa mặt mình, rửa xong, y cởi áo ra, dùng khăn lau từ cổ đến eo, lau hết tất cả những chỗ mà Vân Thành đã chạm lên.
Khóe mắt của y ửng đỏ, trên tay dùng rất nhiều khí lực, thậm chí vừa lau xong chỗ nào, chỗ đó sẽ lập tức sưng đỏ lên.
Hồ ly che mặt, lặng lẽ rụt rè nghiêng đầu đi, nhưng lén nhìn qua kẽ hở thì có cảm giác như là Vân Thư mỹ nhân đang muốn bật khóc đến nơi.
Đau đớn đến xót xa cõi lòng, khiến cho đầu mũi hồ ly cũng thấy cay cay, muốn cùng y khóc lên
Nhưng Bùi Vân Thư không khóc.
Y cứ lau một lần rồi lại một lần, đến khi nơi bị lau chùi có cảm giác đau nhói, đến khi cái cảm giác buồn nôn khó chịu đó biến mất, y mới thả khăn xuống, tay run run mặc y phục vào.
Khi nãy y đã tỉnh lại rồi nhưng vẫn muốn nhắm mắt giả vờ như đang ngủ, trong nháy mắt lúc tay Vân Thành đặt lên cổ tay y, Bùi Vân Thư gần như không thể đè nén cảm giác bài xích dâng trào từ sâu trong cơ thể mình.
Đó là cảm giác chống đối mà bình thường chẳng hề lộ ra ngoài, nhưng tồn tại sâu trong ý thức.
Bùi Vân Thư mặc y phục xong, hơi lạnh bốc lên từ trong người y, linh khí bồng bềnh xung quanh, biến y thành tiên nhân đằng vân giá vụ (cưỡi mây đạp gió).
Hồ ly hức một tiếng, nước mắt chảy ra từ trong đôi mắt màu hổ phách, hắn yên lặng nức nở, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Thư, “Mỹ nhân, trong lòng người ta thật khó chịu.”
Xung quanh bầu mắt, làm ướt nhẹp mớ lông tơ màu nâu nhạt quanh bầu mắt, bộ dáng của hắn lúc này trông vừa đáng thương vừa đáng yêu, Bùi Vân Thư cong môi, ngồi xổm trước mặt Hoa Nguyệt, dùng tay áo bào lau nước mắt cho hắn, “Khóc gì chứ?”
Hồ ly luôn luôn háo sắc, nếu như để mỹ nhân lau nước mắt cho hắn vào lúc bình thường, thì đã sớm hớn hở ra mặt, nhưng lúc này nước mắt lại lách tách rơi như hạt đậu, “Nhìn thấy mỹ nhân khó chịu, nên người ta cũng khó chịu theo.”
Dù là đang khóc, cũng không quên bày tỏ tâm ý của mình.
“Nếu cứ khóc nữa, thì không còn đẹp nữa rồi,” Bùi Vân Thư, “Mắt sẽ sưng lên, để cho người khác nhìn thấy, sẽ không gọi là tuyệt đại giai nhân nữa đâu.”
Hồ ly sợ đến lập tức ngừng nước mắt, hắn chợt nhớ tới điều gì đó, xòe móng vuốt ra, đưa cái vảy đen đang cầm trong tay cho Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư nhìn miếng vảy đen nhánh trong tay, khóe môi vẽ lên một nụ cười.
Trong mắt Hoa Nguyệt lại hiện ra ánh xuân quang, đối diện với môi cười của y, lại nhấc móng lên che mặt.
*
Đối với Bùi Vân Thư mà nói thì chuyện kết đan, có ý nghĩa không giống như bình thường.
Chỉ cần kết đan rồi, thì y đã có thể xuống núi, đi ngắm nhìn phong cảnh núi sông xinh đẹp, đi ngắm nhìn biển rộng như thế nào, núi cao như thế nào. Nhưng Bùi Vân Thư lại không ngờ rằng, y lại kết đan trong tình huống không thể vận dụng linh lực.
Linh khí xung quanh vô cùng nồng đậm, hung hăng chui vào trong thân thể Bùi Vân Thư, nhưng linh khí tràn trề như thế này, Bùi Vân Thư lại không cách nào điều động được, không thể làm bọn chúng ngoan ngoãn kết thành nội đan.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không lẽ lại chết vì bạo thể?
Hoa Nguyệt ngoắc tay về phía Bùi Vân Thư, nhẹ giọng nói: “Mỹ nhân, ta muốn đánh thức ngươi, là bởi vì ta đã phát hiện ra biện pháp có thể khôi phục linh lực.”
Hồ ly nói xong lập tức chạy tới góc tường, hắn cắn đầu ngón tay, nặn máu hồ ly ra nhỏ lên trên mặt tường.
Chợt thấy vách đá sẫm màu đột nhiên dập dờn gợn lên tựa như nước, Hoa Nguyệt cười với Bùi Vân Thư một cái, giơ chân bước vào trong vách đá trước. Bùi Vân Thư đi theo sau hắn, cùng đi vào bên trong.
Thì ra ở đằng sau vách đá, lại có một góc không gian nho nhỏ, trong đó có một cục đá điêu khắc thành một con hồ ly đặt ngay chính giữa, một đôi mắt hồ ly đẹp đẽ linh động nhìn chăm chăm vào Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt.
Bức tượng hồ ly này được điêu khắc vô cùng tinh mỹ, mỗi một sợi lông đều trông rất sống động, tuy là hình dạng hồ ly, nhưng lại mang một cỗ khí thế hiên ngang khí phách kỳ lạ.
Hoa Nguyệt nói: “Mỹ nhân, các sư huynh của ngươi thật sự rất không tầm thường, đã không cho ta chạy, lại còn không cho ta nghỉ ngơi thật tốt, ta chỉ có thể tham sống sợ chết núp trong góc xó, nhưng mà nhờ có mặt đẹp nên vận khí hẳn là không tệ, hôm kia vô tình để máu dính lên vách đá, nhìn xem ta đã phát hiện được cái gì này?”
Móng vuốt của hắn chỉ về tượng hồ ly, “Thế là tìm thấy được một con hồ ly! Chúng ta coi hắn như là tân lang đi, bái đường với tảng đá đó xong, vậy là ngươi đã có thể khôi phục linh lực được rồi, thế là kết thành Kim Đan!”
Bùi Vân Thư ngẩn ra, nói: “Không phải là phải bắt được tú cầu mới được sao?”
“Người và hồ không giống nhau mà,” Hoa Nguyệt, “Nếu cứ phải là người, thì tất nhiên chỉ có thể bái đường với tên đại ma tu kia. Nhưng đây là đang trong bí cảnh của hồ tộc, dù sao thì lão tổ của bọn ta cũng sẽ chiếu cố đồng tộc nhiều hơn, cùng với hồ ly, chỉ cần có một hồ ly, thế là được rồi.”
Bùi Vân Thư nghe hắn nói xong, ngước mắt quay sang nhìn hòn đá được khắc hình hồ ly.
Con hồ ly này không biết có thân phận gì, nhưng khí thế lại là bất phàm, đôi mắt đào hoa hồ ly trên tảng đá màu xám được chạm trổ trông vô cùng chân thực, bất ngờ nhìn sang, phảng phất như sống lại.
Nếu như chỉ cần bái đường với con hồ ly kia là có thể khôi phục được linh lực, bái đường với một tảng đá thôi mà, tất nhiên lựa chọn tốt nhất.
Việc này không nên chậm trễ nữa, kết đan không đợi người.
Bùi Vân Thư ngầm thở dài, y gật đầu, “Vậy cứ như vậy đi.”
Cả hai đứng hai bên ở cục đá hồ ly, chưa chuẩn bị cái gì, chỉ có Hoa Nguyệt là có chút kinh nghiệm, trong miệng nói: “Nhất bái thiên địa.”
Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt cùng khom người xuống, tượng hồ ly đặt chính giữa không nhúc nhích.
Hoa Nguyệt lại nói: “Nhị bái cao đường.”
Không có cao đường để bái, hắn nói tiếp: “Phu thê giao bái.”
Không nói đến Bùi Vân Thư, đến cả Hoa Nguyệt cũng thấy khẩn trương. Mượn một cục đá làm tân lang để bái đường, nghe thôi đã thấy buồn cười rồi.
Bùi Vân Thư đi tới trước cục đá hồ ly, nhìn vào hai mắt hồ ly, trong lòng nói thầm một tiếng quấy rầy, dẹp xong áy náy mới nghiêm túc cúi người.
Y vừa đứng dậy thì không ngờ là đã có thể cảm giác được linh lực trong cơ thể.
Y thăm dò vươn tay, bỗng nhiên trên tay nở ra một đốm lửa đỏ rực, ánh lửa chiếu sáng một nửa mặt y, màn bái đường vô lý như một trò đùa, thật sự đã giúp y khôi phục lại linh lực!
Bùi Vân Thư kinh ngạc không thôi, y vừa ngước mắt lên nhìn, Hoa Nguyệt ở đối diện đã hóa thành hình người, vừa móc được một tấm gương, đang tỉ mỉ chải tóc của mình.
Linh khí mạnh mẽ lưu chuyển trong người, trừ những luồng linh khí đang vô cùng sinh động xung quanh, Bùi Vân Thư còn trông thấy linh khí đang bao bọc lấy một viên nội đan trắng loáng.
Linh khí tăng vọt bị viên nội đan này hấp thu, nếu không có nó, chỉ sợ Bùi Vân Thư đã sớm bạo thể mà chết.
Bùi Vân Thư vội vã nhìn lại cơ thể mình, nói với Hoa Nguyệt: “Hoa Nguyệt, ta cần phải ra ngoài kết đan.”
Trong vách đá không có linh khí, y không thể ở lại trong này quá lâu.
Hoa Nguyệt vội vàng gật đầu, thu lại khăn hương và gương, nghiêm túc nói cảm ơn với cục đá cùng với Bùi Vân Thư, đồng thời đi ra khỏi vách đá.
Bùi Vân Thư đi ra trước, đột nhiên nghiêng mặt sang bên nhìn về phía sau.
Hai người để tượng đá tại chỗ, đôi mắt được chạm bằng đá, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Bùi Vân Thư, vừa trông sang, dường như con hồ ly đó cũng đang nhìn Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư ép suy nghĩ này xuống, một khắc sau, nhanh chóng đi ra.
Tác giả có lời muốn nói:
Chúc Vưu:???
Hỏi chấm hỏi chấm, mấy người có nhiều bạn lắm đúng không?
Không tính! Không có khăn voan đội đầu không có hôn phục đối phương chỉ là cục đá! Không tính! Là để tự vệ, không phải bái đường chân chính, dù cho đối phương có đẹp trai thiệt cũng không tính, giao giao cưng không bị hố!