Người mà Bùi Vân Thư đang chỉ vào trong kính, dáng cao thẳng như ngọc, ngọc thụ lâm phong. Y phục nhạt màu phất phơ theo làn gió, đôi môi mỏng khẽ cong lên thành nụ cười, mi thanh mục lãng, dù có mấy chục thanh kiếm nhỏ kỳ lạ bay quanh người, cũng không thể khiến người nảy sinh chút sợ hãi nào.
Thế nhưng giọng điệu của Bùi Vân Thư, như đang khẳng định một sự thật chắc chắn, thanh âm của y nhẹ nhàng, lại làm Hoa Nguyệt kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh.
Hồ ly và Bùi Vân Thư nhìn nhau vài giây, cắn răng, cúi đầu lại cắn lên một ngón tay khác, tăng nhanh tốc độ mở bí cảnh ra.
Bùi Vân Thư mím môi, lần thứ hai nhìn vào hình ảnh trong kính.
Tu vi và y thuật Vân Thành đều cao, cũng có hiểu biết rất sâu đối trận pháp và phù chú, bất kể là trước kia hay là hiện tại, thì Bùi Vân Thư vẫn luôn cảm thấy dường như không có gì là hắn không biết gì cả.
Mà Vân Thành đang đứng ngoài trận pháp, cũng bắt đầu hành động.
Vân Thành chậm rãi lượn vòng quanh mảnh chân đồi, mỗi khi hắn đi được vài bước, phi kiếm bên cạnh liền nghe mệnh lệnh hắn cắm sâu vào trong đất, Vân Man trầm mặt nhìn động tác hắn, “Ngươi nói xem, bây giờ tứ sư đệ đang ở đâu.”
Đại sư huynh đứng bên cạnh hắn đáp: “Không có tình huống gì khác thường, hẳn là bí cảnh chưa mở. Nếu như nơi này có trận pháp, thì Vân Thư sư đệ đang ngay ở trong trận pháp.”
Ma tu đứng ngoài cùng với bọn họ không ai làm phiền ai, nước sông không phạm nước giếng, người của Hoa Cẩm môn cung cấp tin tức về bí cảnh hồ yêu cho Vân Man, nên bọn Vân Man cũng để mặc cho bọn chúng đứng chờ xem Vân Thành phá tan trận pháp.
Mặc dù biết Vân Thư sư đệ vẫn chưa vào bên trong bí cảnh, nhưng sắc mặt của Vân Man vẫn rất khó coi.
Nhị sư huynh đúng lúc đi hết một vòng, một lần nữa đến trước mặt bọn họ, nhẹ nhàng liếc nhìn Vân Man một cái, “Tốt nhất là tứ sư đệ không xảy ra chuyện gì.”
“Con hồ ly kia trước giờ thích mỹ sắc,” Đường chủ Hoa Cẩm môn đứng một bên chắp hai tay sau lưng, trong cười mang ý tứ sâu xa, nói xen vào, “Sư đệ của các ngươi sẽ an toàn thôi.”
Ba người của Đan Thủy tông xem như chưa từng nghe thấy, Vân Man nhìn về phía Vân Thành, “Ngươi còn bao lâu nữa?”
Vân Thành nghiêng đầu nhìn mảnh đất trống đã bị mười mấy cây kiếm cắm vào trước mắt, khẽ mỉm cười, “Không tới một khắc.”
Mặt kính chỉ có thể truyền hình ảnh, không phát âm thanh.
Nhưng Bùi Vân Thư nhìn thấy nhị sư huynh đi một vòng rồi lại một vòng, một dự cảm xấu từ trong lòng dâng lên, y nhíu mày, lại giục một tiếng, “Hoa Nguyệt.”
Hồ ly loay hoay đến choáng đầu hoa mắt, trên bia đá, phù chú hắn vẽ bắt đầu như ẩn như hiện, đây là dấu hiệu sắp thành công.
Hắn vui vẻ, quay đầu nhìn về phía Bùi Vân Thư, “Mỹ nhân, thành công rồi!”
Trong lòng Bùi Vân Thư thoáng thả lỏng, nhìn về phía kết giới, quả nhiên, kết giới bắt đầu chập chờn, gần tan biến đến nơi.
Đúng lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, khóe miệng vừa mới nâng lên thành ý cười của Bùi Vân Thư cứng đờ, y đang muốn xoay người qua nhìn, một dòng nước bất ngờ cuốn y và hồ ly bay lên, từ trong khe hở của kết giới xông thẳng vào bí cảnh, thoáng cái qua biến mất trước mắt tất cả mọi người.
Một thanh trường kiếm mỏng đâm thật mạnh vào bia đá, thanh kiếm sắc bén không cắm vào được, lướt một đường từ trên bia đá xuống, nếu như không có dòng nước kia, thì Hoa Nguyệt đứng ở ngay đó, đã trúng chiêu rồi.
Vân Thành nhíu nhíu mày, lấy khăn tay trong tay áo ra lau tay, hắn nghiêng người nói với hai sư huynh đệ sau lưng: “Trễ một bước.”
*
Dòng nước bất ngờ xuất hiện cuốn lấy Bùi Vân Thư và Hoa Nguyệt, đến gặp hồ nước, mới hoàn toàn ngừng lại.
Cảnh sắc trong bí cảnh khác hoàn toàn với phong quang của đại mạc lúc nãy, dòng nước rút khỏi Bùi Vân Thư, cả người y nguyên vẹn, chỉ có đuôi tóc bất cẩn bị quấn vào trong sóng nước, tí tách rỏ nước.
Một đôi tay xoa lên tóc y, đến đuôi tóc chợt dùng sức, chút nước còn vương trong sợi tóc theo đầu ngón tay chảy xuống mặt đất.
Bùi Vân Thư dừng mọi cử động, nín thở tùy theo động tác của người sau lưng.
Người đằng sau làm khô tóc cho y xong, lại dùng đầu ngón tay lạnh lẽo như một khối băng, nhẹ nhàng điểm lên bên mặt Bùi Vân Thư.
Hồ yêu đang sặc nước vừa mới ngẩng đầu, suýt chút nữa đã xỉu ngang, “Giao, giao long đại nhân!”
Chúc Vưu nhàn nhạt liếc hắn một cái, rồi lại nhìn về phía Bùi Vân Thư, dường như hắn mới phát hiện ra một niềm vui mới, không ngừng đưa tay nhẹ nhàng chọt lên gò má Bùi Vân Thư.
Sau mỗi một cái chọt sẽ xuất hiện một vết ấn nhạt, Chúc Vưu chơi đến hết sức chăm chú.
Da mặt Bùi Vân Thư mỏng, giờ đã nhuộm lên một lớp màu đỏ mỏng, y nghiêng mặt tránh tay Chúc Vưu, nhưng Chúc Vưu cũng nghiêng người sang theo y, dùng cái tay khác, dè dặt chọt lên một bên gò má khác của y.
“Chúc Vưu, ” Bùi Vân Thư thấp giọng, “Buông tay.”
Chúc Vưu nhìn y, thu tay về, cụp mắt nhìn mình chằm chằm vào đầu ngón tay vừa mới chọt chọt Bùi Vân Thư.
Hồ ly sợ đến không dám nói lời nào, nhưng chẳng được bao lâu, hắn đã thả lòng người, nằm nhoài bên mép hồ nước soi xem dáng vẻ của mình bây giờ, xấu xí không còn một chút xíu xiu nào gọi là tuyệt đại giai nhân nữa, chuyện này thật sự là không thể chấp nhận được, hắn lấy khăn tay và lược từ trong tay áo ra ngay lập tức, chỉnh trang lại nhan sắc của mình.
Quanh mặt hồ không có gì, hoàn toàn yên tĩnh, Bùi Vân Thư đánh giá cảnh sắc xung quanh, bầu trời trên đỉnh đầu đang rực nắng lại bất chợt xuất hiện một màn mưa phùn dày đặc.
Màn mưa này xuất hiện vô cùng đột ngột, vừa rơi lên người Bùi Vân Thư thì cảnh tượng chợt chuyển, núi rừng và hồ nước biến mất, chớp mắt một cái, tầm mắt bị một lớp màn sa đỏ che đi, dưới chân đong đưa liên tục, như đang ngồi trong một chiếc kiệu hoa.
*
Kiệu hoa lay động, màn che đang đậy trên đầu cũng lắc lư theo.
Bùi Vân Thư lấy tấm sa đỏ trên đầu xuống, nhìn qua bên cạnh, thấy Hoa Nguyệt cũng đội một tấm sa đỏ, đang ngủ đến say sưa.
Y phục trên người hai người bọn họ vẫn là bộ cũ, thêm vào chỉ có chiếc kiệu hoa và tấm sa đỏ rực, Bùi Vân Thư thấp giọng đánh thức Hoa Nguyệt, Hoa Nguyệt mê man mở mắt nhìn trừng trừng, sau đó kinh hãi đến biến sắc.
Bùi Vân Thư nói: “Bên ngoài có tiếng kèn ầm ĩ, hình như là lễ thành hôn ở trần gian, chỉ là không biết đây có phải là ảo cảnh hay không.”
Đôi mắt đẹp của hồ ly mang theo âu lo, “Mỹ nhân, đây không phải là ảo cảnh, đây là lễ thành hôn của hồ ly.”
“Hai chúng ta, không biết bị con hồ ly nào cưới nữa.”
Bùi Vân Thư nhăn mày.
Chiếc kiệu nhỏ này đủ để cho hai người là y và Hoa Nguyệt cùng ngồi, khung cửa sổ dùng giấy dán lên, thông qua đó chỉ có thể nhìn thấy bóng người đang nhảy múa, tiếng kèn như vui như buồn, tất cả đều vô cùng kỳ lạ.
Y đưa tay ra, Thanh Việt kiếm lại chậm chạp không xuất hiện trên tay y, hồ ly giải thích cho y, “Trước khi bái đường, ngươi không thể sử dụng được linh lực.”
Bùi Vân Thư quay đầu nhìn hắn, “Ngươi cũng như vậy sao?”
Hồ ly gật đến sắp rớt cả đầu, “Ta sắp không giữ được hình người rồi này.”
Đúng thật là khó cả đôi đường, Bùi Vân Thư không hiểu tại sao loại chuyện hoang đường như thế này lại rơi vào đầu mình, không biết tình huống phía trước thế nào, nếu thật sự bắt y gả cho một con hồ ly, làm sao có thể chứ?
Y cụp mắt suy nghĩ bao lâu, hồ ly nhìn theo hàng mi dài như phiến lông vũ của y bấy lâu, cuối cùng nhìn đến ngây dại, Bùi Vân Thư mới đột nhiên đứng lên, đưa ngón tay vào trong miệng ngậm lấy.
Gương mặt tuấn mỹ của hồ ly đỏ thấu lên trong nháy mắt, hắn nắm chặt đai lưng trên người, lắp ba lắp bắp nói, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi làm gì đó?”
Trong mắt Bùi Vân Thư ngậm theo nghi hoặc, y duỗi ngón tay, ngón tay trắng nõn óng ánh rời môi, hồ ly ngây ngẩn nhìn y xoay người chọt lên cửa sổ giấy trên kiệu hoa, nghe thấy hắn nói: “Ta muốn nhìn xem bên ngoài là người hay là hồ ly.”
Ngón tay ướt rất dễ dàng làm thủng cửa sổ giấy tạo thành một khe hở nho nhỏ, Hoa Nguyệt ngồi một bên nhìn động tác của y, bụm mặt, hai gò má nóng bỏng, trong mắt hiện lên xuân quang.
Bùi Vân Thư khom lưng, kề sát mắt vào lỗ nhỏ, nín hơi nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trong mơ hồ, ngoài cửa sổ có hai bóng người nhảy qua, nhìn kỹ lại thì mới nhận ra là bốn con hồ ly, hai con dứng chồng lên nhau, một con đạp lên trên vai một con khác, con trên tay cầm chiêng trống thổi kèn tỏa nột (1), thì ra tiếng tấu nhạc là phát ra từ chỗ bọn nó.
Trong không khí ngập một màn sương trắng dày đặc, tuy là trông náo nhiệt, nhưng cảnh tuông lại có gì đó thinh lặng vô cùng.
Bùi Vân Thư đang định xé cho cái lỗ này lớn hơn thì một con hồ ly cách gần cửa sổ nhất, bỗng nhiên quay đầu đối mặt với y.
Con ngươi nó ố vàng, tối tăm, trống rỗng phảng phất như túi da chết.
Hô hấp của Bùi Vân Thư hơi ngưng lại, con hồ ly kia đột nhiên cười lên, thổi ngẩng lên thổi một tiếng kèn thật vang.
Tất cả tiếng nhạc đều đình chỉ, chỉ có một tiếng kèn này là không ngừng vang lên.
Hồ ly đứng trước đứng sau cùng đồng loạt mở miệng, nói tiếng người.
“Phía trước mở đường, hồ ly thú thê, mày như núi trông xa (2), hoa sen không bằng mỹ nhân điểm trang (3).”
Bùi Vân Thư tay chân lạnh lẽo ngồi, Hoa Nguyệt kề sát vào, cầm khăn bịt kín lỗ tai Bùi Vân Thư.
Khăn thơm không che nổi tiếng vang, Bùi Vân Thư ngẩng đầu nhìn hắn.
Sắc môi y trắng xám, tóc mai phủ trên trán ướt mồ hôi lạnh, cái nhìn này thật sự phải gọi là làn thu thủy nét xuân sơn (4), vốn mang mấy phần đáng thương vô cùng, thế nhưng trong chiếc kiệu hoa nhỏ hẹp quỷ dị như thế này, Hoa Nguyệt lại cảm thấy khi ánh hồng quang chiếu vào Bùi Vân Thư, trở thành khung cảnh khiến cho lòng người khó giữ.
Hồ ly thẹn thùng thu tay, vần vò tấm khăn trong tay, tướng mạo tuấn mỹ đa tình, lại làm ra vẻ mặt thiếu nữ mới lớn, “Mỹ nhân, ngươi đã ổn chưa?”
Bùi Vân Thư lắc đầu, “Không sao.”
Màu đỏ trên mặt Hoa Nguyệt càng đậm hơn, quả nhiên là phong thái hoa nhường nguyệt thẹn, đôi mắt hồ ly hơi nhướng lên của hắn đảo qua Bùi Vân Thư, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, kề bên tai Bùi Vân Thư thấp giọng nói: “Mỹ nhân, ở trong bí cảnh hồ yêu nhà ta, ngươi phải giữ kĩ một thứ.”
Bùi Vân Thư, “Tính mạng?”
Hồ ly cười cười, né người ra xa hơn, ý cười trên mặt vô cùng sâu xa, chỉ thấy hắn khẽ mở môi đỏ, “Đối với hồ yêu bọn ta mà nói, mạng mới không đáng giá.”
“Đáng giá nhất đương nhiên là nguyên dương!”
*
Trong kiệu hoa, Hoa Nguyệt dành cả một quãng đường ngồi giảng cho Bùi Vân Thư nghe nguyên dương quan trọng đến mức nào.
“Nguyên dương của yêu quái bọn ta cũng cũng có nhiều chỗ tốt đối với tu sĩ, ” Hoa Nguyệt nhìn xung quanh một chút, nói nhỏ như kể một bí mật, “Mỹ nhân, như nguyên dương của giao long đại nhân á, nếu như cho ngươi, ngươi có thể qua thẳng Kim Đan, kết thành Nguyên Anh luôn. Nếu mà giao long đại nhân hóa rồng hoàn toàn, tới lúc đó, nguyên dương của đại nhân còn quý báu hơn tất cả mọi thiên tài địa bảo trên đời này, nếu mỹ nhân ngươi…”
Vành tai Bùi Vân Thư ửng đỏ, “Đừng nói nữa!”
Một tiếng quát lớn trầm thấp, ngón tay Hoa Nguyệt quấn quấn lọn tóc, đôi mắt linh động đảo qua đảo lại, nếu giao long đại nhân đồng ý lấy nguyên dương của mình cho mỹ nhân, thì hắn cũng đồng ý theo, hơn nữa hắn có thể về làm thiếp, không tranh giành với giao long đại nhân.
Bùi Vân Thư không biết ý nghĩ của hắn, nhưng qua một hồi vẩn vơ như vậy, cũng giúp y không còn lo lắng như lúc nãy nữa, không biết kiệu hoa đi được bao xa, cuối cùng qua một đợt trống dồn, hết thảy chợt yên tĩnh lại.
Bóng hồ ly ở hai bên biến mất, có một người đang từng bước từng bước đi về phía kiệu hoa.
Trong cơ thể thì không có linh lực, trong tay thì không có vũ khí, tay Bùi Vân Thư đặt lên đai lưng.
Ngoại sam trên người y vẫn là tấm lụa da rắn, da của Chúc Vưu lột ra đao thương bất nhập, nếu như không thể lui được nữa, y sẽ cởi nó xuống cướp lấy một chút hi vọng sống cho Hoa Nguyệt và y.
Mành vải bị một thanh kiếm xốc lên, ánh mặt trời chợt chen vào, một gương mặt trơn bóng như ngọc xuất hiện bên ngoài kiệu hoa, nửa bên mặt của Vân Thành nhiễm máu, nhưng hắn dường như không hề phát hiện ra, vẫn nở nụ cười như gió xuân ấm áp, đưa tay về phía Bùi Vân Thư đang ngồi trong kiệu.
“Sư đệ,” Con ngươi đen bóng của hắn dưới ánh mặt trời mang theo nhiệt độ sưởi ấm người khác, “Ra đây với sư huynh này.”
Trên thanh kiếm đang vén bức mành đỏ tươi, máu tươi đang chảy dài, nhỏ xuống nơi mũi kiếm.
__
(1) kèn tỏa nột: nguyên văn 唢呐 thấy qt để là kèn xona.
(2) mày như núi xa: nguyên văn 眉如远黛, Hán Việt “mi như viễn đại”.
Núi xa là dáng lông mày phổ biến trong thời Hán, mà than vẽ lông mày là vật liệu vẽ mày có sớm nhất.
Đồng thời cũng là để khen lông mày đẹp.
(có cả phần điển cố điển tích gì gì đấy dài ngoằng nên tui bỏ qua)
Nguồn: phần giải thích trong baike.baidu.com
(3) hoa sen không bằng mỹ nhân điểm trang: nguyên văn 芙蓉不及美人妆, Hán Việt “phù dung bất cập mỹ nhân trang”. Trích trong bài thơ Tây cung thu oán (西宮秋怨)- Nỗi oán mùa thu ở Tây cung của Vương Xương Linh 王昌齡.
西宮秋怨
芙蓉不及美人妝,
水殿風來珠翠香。
卻恨含情掩秋扇,
空懸明月待君王。
Tây cung thu oán
Phù dung bất cập mỹ nhân trang,
Thuỷ điện phong lai châu thuý hương.
Khước hận hàm tình yểm thu phiến,
Không huyền minh nguyệt đãi quân vương.
Dịch nghĩa
Hoa sen không bằng vẻ điểm trang của người đẹp, w●ebtruy●enonlin●e●com
Từ thuỷ điện, gió đưa lại mùi thơm ngọc ngà.
Oán giận phải ôm tình riêng nên che chiếc quạt thu,
Cứ treo mãi vầng trăng tỏ để đợi nhà vua.
Tây cung tức Trường Tín cung, do Hán Cao Tổ cho xây trong hoàng thành Trường An cho các cung nữ bị thất sủng cư trú. Cung này đến đời Đường vẫn còn xử dụng.
Dịch thơ
Phù dung còn kém vẻ trang đài,
Cung nước đưa làn gió ngát hương.
Lại bận ngậm tình, cho kín quạt,
Uổng treo trăng sáng đợi quân vương.
(Bản dịch của Trần Trọng San)
Nguồn: thivien.net
(4) làn thu thủy nét xuân sơn: nguyên văn 秋水春波, Hán Việt là “thu thủy xuân ba”. Đại khái là khen ánh mắt đẹp, xin phép mượn câu thơ của Nguyễn Du để diễn đạt.
__