Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 106: Ngoại truyện 1

Ngoại truyện 1: Đan Thủy tông.

Khi tuyết lớn đuổi trời thu, Vô Vong Tôn giả mới quay về Đan Thủy tông.

Trên dưới Đan Thủy tông cùng cung kính chờ đợi sư tổ trở về, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút ngạc nhiên, không biết Vô Vong Tôn giả đi đâu mà ròng rã mấy tháng không về, vừa trở về đã quăng cho chưởng môn một viên ngọc đen thui ứa đầy ma khí để chưởng môn luyện môn, có vẻ như mấy tháng nay sư tổ ra ngoài là để bắt ma vật.

Trên đời này, nếu có tu sĩ nào có thể bắt được nhiều ma vật đến mức làm cho ngọc châu đen đặc như vậy, sợ là chỉ có sư tổ bọn họ mới làm được.

Đệ tử của Đan Thủy tông vô cùng kiêu ngạo ưỡn ngực, lúc chưởng môn chân nhân luyện hóa ngọc châu thì chỉ cần có đệ tử nào rảnh là sẽ tụ tập hết ở chỗ của chưởng môn, giữa trưa, ngay lúc mặt trời lên cao nhất, chưởng môn chân nhân tăng nhanh tốc độ niệm kinh luyện hóa ma vật.

Một tiếng rít gào dữ tợn phát ra từ trong viên ngọc châu, ma khí đen kịt đã hoàn toàn tan biến, chưởng môn chân nhân sắc mặt nghiêm túc vẫy lui tất cả mọi người, sau đó thở dài, mang đệ tử của mình quay lại đỉnh núi.

Trong phong của chưởng môn, sự đệ của hắn là Lăng Thanh chân nhân đang ngồi bất động trong huyệt động, khi chưởng môn trở về, Lăng Thanh chân nhân dùng ánh mắt bình thản không chút gợn sóng nhìn về phía hắn, “Sư phụ đã trở lại rồi?”

Chưởng môn chân nhân ngồi bên cạnh, gật đầu, “Sau khi sư phụ quay về thì lập tức bế quan, tu vi của lão nhân gia đã khôi phục trở lại Độ Kiếp sơ kỳ rồi, sợ là không quá trăm năm nữa, sẽ lại độ kiếp phi thăng.”

Lăng Thanh chân nhân thở dài, trong lòng thầm biết đạo tâm sư phụ đã bị hủy rồi, nếu như thật sự muốn phi thăng… e là sẽ bỏ mình.

Chưởng môn chân nhân nghe thấy hắn thở dài một hơi, không nhịn được lên tiếng giáo huấn: “Lăng Thanh, mấy ngày nay đệ cứ ngồi đả tọa tu luyện mà lòng không an yên, cuối cùng là đệ đang nghĩ gì thế?”

Lăng Thanh chân nhân im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Sư huynh, đại đệ tử của huynh, có phải là do ngươi một tay nuôi nấng không?”

Chưởng môn chân nhân vuốt râu, trên mặt lộ ra vẻ từ ái và kiêu ngạo, “Vân Hội đúng là do huynh một tay nuôi lớn, mặc dù bây giờ nó còn chưa đến lúc ích cốc, thật đúng là làm khó huynh quá. Tên tiểu tử đó thật sự rất gan lì, từ trên xuống dưới không có chuyện gì mà nó không dám làm, huynh còn nhớ có một lần ta vứt cây kẹo hồ lô mà nó ăn còn dư, nó thức dậy hay chuyện thì lén đốt trụi râu huynh, đúng là nghịch tử mà.”

Lăng Thanh chân nhân dường như lâm vào hồi ức, cũng thoáng hiện lên ý cười: “Lúc đệ vừa đón Vân Thư lên núi, lúc nào nó cũng nghịch ngợm cả, chỉ có khi nào ở trước mặt đệ mới chịu ngoan ngoãn, gặp ai cũng cười, trong cả Vô Chỉ không người nào là không thích nó.”

Trong lòng chưởng môn chân nhân thầm hiểu, “Lăng Thanh, đệ nhớ Vân Thư à?”

Lăng Thanh chân nhân lại lộ ra một nụ cười khổ, hàm nghĩa trong nụ cười này chưởng môn chân nhân nhìn không thấu, chỉ cảm thấy vô cùng nặng nề. Lăng Thanh chân nhân đứng lên, đi tới trước cửa hang động, vài bông hoa tuyết lảo đảo bay bị gió thổi rơi lên người hắn.

Phủ lên tóc, như mái tóc đen bóng chợt bạc trắng.

Lăng Thanh chân nhân thiên tư xuất chúng, bước lên con đường tu tiên lúc còn rất trẻ, dung mạo cố định tại thời điểm hoàn mỹ nhất, chỉ duy có đôi mắt là ngập tràn tang thương. Giờ đây lưng hắn hơi cong xuống, trong nháy mắt, chợt có cảm giác như hắn vừa già đi mấy chục tuổi.

“Sư huynh, huynh không hiểu,” Gương mặt Lăng Thanh chân nhân như bị che bởi một màn sương lạnh, buốt giá và hổ thẹn nặng nề đâm thẳng về tim, “Thiệt thòi cho đệ tự xưng là thanh tỉnh giữa nhân thế, tuyệt không làm gì thẹn với lòng mình, nhưng từ đầu đến cuối, đệ mới chính là kẻ làm chuyện buồn cười nhất.”

Vì muốn hiệp trợ cho sư phụ hoàn thành chấp niệm thành công phi thăng, nên mới dứt hết tình sư đồ với đệ tử.

“Đồ nhi của đệ, chắc là hận đệ lắm.”

Tuyết rơi càng lúc càng lớn, chưởng môn chân nhân đi đến bên cạnh Lăng Thanh chân nhân, cuối cùng không kiềm được tò mò, hỏi: “Lăng Thanh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Giọng nói của Lăng Thanh như truyền từ nơi xa xăm, “Đệ đã lớn tiếng mắng Vân Thư là kẻ ăn cháo đá bát, mắng nó tư dục quá nặng, không biết nghĩ đến nhân luân, sư huynh, một đứa trẻ ngoan ngoãn tin tưởng đệ như vậy, cứng cỏi kiêu ngạo như vậy mà lại bị chính tay đệ phá hỏng.”

Lăng Thanh chân nhân nhớ lại nét mặt của Vân Thư khi nghe hắn mắng, thân hình chợt lung lay, nặng nề nhắm chặt mắt lại.

Hai mươi mấy năm qua, chén ngọc cũng đã bị năm tháng để lại vết nứt. Hắn đối xử với Vân Thư lạnh lùng như vậy, cũng có khác gì chiếc chén sứ ấy đâu?

Những kỳ trân dị bảo đã gửi cho hắn, chính là cách mà Vân Thư đáp lại một câu “ăn cháo đá bát” của hắn.

Vân Thư nhớ mãi không quên, hắn lại mắt lạnh đối đãi.


Nhân quả báo ứng, nhân quả báo ứng.

*

Tiểu đồng mang rượu lên Vô Chỉ phong mặt đầy mồ hôi, sau khi đi đến cửa sân thì hô to một tiếng: “Sư huynh, rượu để ở đây.”

Bên trong không có âm thanh đáp lại, tiểu đồng cũng không thấy kinh ngạc, đứng dậy, thằng bé lau mồ hôi trên đầu, thoáng cái đã rời khỏi đây.

Thật là kỳ lạ, từ khi các vị sư huynh trên Vô Chỉ phong không biết vì lí do gì mà ngủ mê ba tháng, lúc tỉnh lại thì như hóa rồ hóa dại, náo loạn muốn đi tìm Vân Thư sư huynh đã rời khỏi sư môn, sau đó Lăng Thanh chân nhân nhốt bọn họ ở lại trong sân viện của Vân Thư sư huynh, thì các vị sư huynh đột nhiên yên tĩnh lại, không đòi đi tìm Vân Thư sư huynh nữa.

Thậm chí khi cổng mở ra rồi, các vị sư huynh cũng không có gì là muốn bước ra khỏi viện.

Trong mắt mọi người xung quanh thì như thế thật sự rất quái lạ, nhưng Vân Man biết, chỉ có ở lại đây bọn họ mới có thể bình tĩnh được.

Đương nhiên là không xuất hiện trước Vân Thư sư đệ mới là cách chuộc tội, khi đại sư huynh và nhị sư huynh vừa thoát ra khỏi ảo cảnh thì lập tức vọt ra ngoài muốn đi tìm Bùi Vân Thư, Vân Man ngăn hai người họ lại, vành mắt hắn đỏ bừng, nói một câu: “Các huynh muốn thấy cảnh tượng trong ảo cảnh lại tái diễn nữa sao?”

Đại sư huynh và nhị sư huynh lập tức bình tĩnh lại.

Sau đó, sư phụ hay nói đúng hơn là cả sư phụ và sư tổ, quyết định nhốt họ lại.

Chấp niệm của đại sư huynh và nhị sư huynh đối với Bùi Vân Thư khắc sâu vào tận trong xương tủy, hai người họ bị giam trong ảo cảnh trải qua mấy trăm năm, nơi đó không có Bùi Vân Thư, chỉ có vô tận hối hận và căm hận, năm tháng dài lâu biến nó trở thành một loại dằn vặt, ảo cảnh cũng vô tình biến thành một loại lao tù. Cảm giác bức bối đó dồn nén lâu ngày, đủ để khiến người ta phát điên.

Chỉ vẻn vẹn có hai mươi năm, mà Vân Man đã không chịu nổi rồi, hắn khẩn cầu sư phụ, xin sư phụ mang hắn ra khỏi ảo cảnh.

Sau khi trở ra, Vân Man đã ngồi yên bất động chừng hơn một tháng.

Đại sư huynh và nhị sư huynh bị vây trong ảo cảnh qua mấy trăm năm, so với hai vị sư huynh thì Vân Man đã là may mắn lắm rồi, cuối cùng hắn cũng biết được, tại sao trước đó Vân Thư sư đệ lại hành xử như vậy rồi.

Sư đệ muốn rời khỏi họ, là vì họ đã làm sai. Hai chữ “hối hận” thôi, lại có thể dằn vặt một người đến chết.

Vân Man ra ngoài viện, cầm rượu tiểu đồng đưa đến mang vào trong, hắn đứng trong sân, ngắm nhìn đỉnh núi cao chót vót chập trùng ở xa xăm, vô thức nhớ lại, những ngày đó, Vân Thư sư đệ đã trải qua như thế nào?

Hắn còn có thể đi ra ngoài, nhưng Vân Thư sư đệ thì đến cả một gian nhà nhỏ cũng không thể bước qua được.

Vân Man suy nghĩ thật lâu, sau cùng chỉ lắc đầu cười khổ, bước chân nặng nề quay lại trong viện.

*

Tin “Bùi Vân Thư thành hôn” truyền ra từ Nguyên Linh cung, thoáng cái đã lan đến tận Đan Thủy tông.

Các sư huynh đệ có quen biết với Bùi Vân Thư tất nhiên là vô cùng hiếu kỳ, không quen thì chỉ lắng tai nghe thử, nhưng khi tin đó truyền lên đến Vô Chỉ phong thì đại sư huynh và nhị sư huynh đang tắm mình trong rượu lại im lặng một lúc lâu, sau đó quăng bình rượu trong tay mình, đi tìm Vô Vong Tôn giả.

Sau khi đứng khẩn cầu trước hang động Vô Vong Tôn giả đang bế quan hồi lâu, Vô Vong Tôn giả mới để bọn họ vào.

Giọng nói qua lâu ngày ngâm trong men rượu khàn khàn, đại sư huynh nhìn thẳng về phía sư tổ, “Sư tổ, vân Thư sư đệ thành hôn.”

Bờ môi hắn khô nứt, khuôn mặt tiều tụy không còn chút khí khái phấn chấn từng có nữa, “Sư tổ, bọn con không biết bây giờ sư đệ đang ở đâu, chỉ muốn… chỉ muốn nhìn thấy lúc này sư đệ như thế thôi.”

Nhị sư huynh đứng một bên trầm mặc, nghe được câu này, đôi mắt tối tăm không một gợn sáng ngước nhìn về phía Vô Vong Tôn giả.


Vô Vong Tôn giả không mở mắt ra, tư thế ngồi cũng chưa từng biến đổi, chỉ vung ống tay áo lên, một tấm Thủy Kính lập tức xuất hiện, trôi nổi giữa không trung.

Đó là ngày Bùi Vân Thư thành hôn, ảnh trong gương chính là cảnh tượng mà ma vật đã cho Vô Vong Tôn giả nhìn.

Bùi Vân Thư mặc hồng y, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, ý cười nhờ dáng vẻ mặc giá y của Chúc Vưu mà chưa từng vơi, gò má ửng đỏ, nét mặt sinh động.

Là dáng điệu mười phần hoan hỉ.

Tròng mắt nhị sư huynh xoay chuyển một vòng, bình tĩnh nhìn Bùi Vân Thư bên trong Thủy Kính.

Sư đệ vẫn còn sống, nét mặt của nhị sư huynh chợt nhuộm lên vẻ dịu dàng đã lâu chưa từng thấy, sóng lớn đột nhiên lan tràn trong ánh mắt, nhìn khóe miệng đong đầy ý cười của Bùi Vân Thư.

Nụ cười ấy là tồn tại chân thực nhất, mấy trăm năm sau nữa, hắn vẫn còn có thể được trông thấy hình ảnh sư đệ vui vẻ như đệ.

Nhị sư huynh buông tầm mắt, chỉ cảm thấy trong lòng mình ngập tràn chua xót. Hắn dừng một chút, lấy trong túi trữ vật ra một bộ y phục mỏng như lụa làm bằng da rắn, gấp lại ngay ngắn đưa đến trước mặt sư tổ, “Đây cũng là đồ của Vân Thư sư đệ.”

Sau khi đặt bộ y phục xuống, nhị sư huynh nhìn lại Thủy Kính một lần cuối cùng, tất cả trong mắt chỉ có hình ảnh Bùi Vân Thư tươi cười rạng rỡ, hắn nhìn từ ánh mắt đến đầu ngón tay Bùi Vân Thư, cuối cùng xoay người, lặng lẽ rời đi.

Vân Thành là thiên chi kiêu tử, đã hại cả đời một người, trong vô hạn hồi tưởng, hắn không dám bước lên phía trước.

May là đời này tu vi Vân Thư sư đệ cao thâm, nếu như Vân Thư sư đệ không ngăn được hắn, liệu hắn có dùng tu vị của mình để bức bách sư đệ không?

Nhất định sẽ.

Bên ngoài huyệt động, tuyết đã tích đầy đất. đam mỹ hài

Khí lạnh rét mướt thâm nhập vào phế phổi, làm cho thần trí người ta buộc phải tỉnh táo hơn.

Vân Thành nhìn chân trời mờ mịt phía xa, đại sư huynh từ sau lưng chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, đứng lại.

Hai người cùng im lặng, đại sư huynh đột nhiên nói bằng giọng khàn khàn: “Ta thật sự muốn giết ngươi.”

Vân Thành bật cười: “Vậy thì đến giết đi.”

Đại sư huynh trầm mặc một chốc, cười khổ: “Ta còn giết ngươi như vậy, thế mà Vân Thư sư đệ lại không có sát ý với ngươi.”

Khóe miệng Vân Thành đang cười của đột nhiên cứng đờ, hắn gỡ ý cười xuống, im lặng không lên tiếng đáp lại, bỏ đi.

“Thứ không có được thì thà rằng phá bỏ cũng không chấp nhận cho người khác,” Đại sư huynh tự lẩm bẩm, “Nhưng mà không ai nỡ lòng phá huỷ đệ.”

“Sư đệ, chúng ta cùng một sư môn, nhưng lại tàn nhẫn làm hại ngươi.”

Nếu đã đi rồi, thì đừng bao giờ quay về.

Đừng cho những kẻ điên cuồng như bọn ta có cơ hội làm tổn thương đệ lần thứ hai. Nguồn:

*

Tuyết mùa đông rời chừng năm ngày, đến trong tầm mắt đâu đâu cũng chỉ thấy một lớp áo màu bạc phủ kín, mới chịu ngừng.

Lò sưởi trong phòng tỏa ra hơi nóng làm ấm cả căn phòng, Bùi Vân Thư nằm dựa trên ghế chợp mắt, rồng con nằm nhoài bên hông y, khò khò ngủ, say đến nước miếng chảy ròng ròng.

Ánh lửa rọi lên người cả hai, tiếng cửa mở vang lên, Chúc Vưu chắn mưa gió lại ngoài cửa, đứng bên lò sưởi hơ nóng tay, sau đó cúi người ôm một lớn một nhỏ lên, đặt lên chiếc giường đã được ủ ấm

Đắp chăn cho cả hai, không quan tâm đến rồng con đang nằm ngủ bên hông Bùi Vân Thư có thấy khó chịu hay không, tay Chúc Vưu chợt dừng lại, sắc mặt bình tĩnh quay đầu nhìn ra phía sau.

Hắn ra cửa, bước ra bên ngoài ảo cảnh và trận pháp, trên một một nhánh cây phủ đầy tuyết bên ngoài, một bộ y phục da rắn đang treo trên đó, nương theo cơn gió thổi bay lên bay xuống.

Chúc Vưu giơ tay thu bộ y phục vào trong tay, bên trong còn có một mảnh giấy, hắn cầm tờ giấy mở ra, bốn chữ được viết bằng bút pháp sắc bén lạnh lùng: Chăm sóc tốt cho y.”

Chúc Vưu “A” một tiếng, cùng đồng thời thiêu hủy tờ giấy và bộ y phục, đầy rẫy xem thường.

Bùi Vân Thư muốn bao nhiêu bộ y phục hắn cũng cho được, thứ này có gì là hay chứ, không thèm.

Hắn chăm sóc cho y, còn cần bọn chúng nói sao?

Chẳng qua là một đám vô dụng thất bại mà thôi.