Trâu Tiểu Thư Tìm Kiếm Tình Yêu

Chương 39

Tôi mở cửa ghế trước chui vào, vừa cài dây an toàn vừa hỏi anh: “Vậy xe anh…”

“Đó là xe của bạn tôi”. Lúc nói chuyện anh ta đã khởi động xe xong, tôi nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, đó là một chiếc xe thể thao thời thượng, vừa nhìn đã biết xe thuộc dòng cực quý. Điều khiển xe là một cô gái ăn mặc rất thời trang, đeo mắt kính đội nón rộng vành, nhìn phong cách quả thực rất giống một nữ minh tinh. Tôi liếc mắt nhìn Tô Duyệt Sinh đang tập trung lái xe, hỏi: “Bạn gái anh hả?”

Anh không thèm để ý, tôi có chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn thu hết can đảm nói: “Xin lỗi”.

Tô Duyệt Sinh vẫn không để ý đến tôi, anh cũng đeo kính đen, trông giống hệt một nam minh tinh nổi tiếng.

Tôi chỉ còn biết nhìn thẳng về phía trước, ấp a ấp úng tiếp tục nói cho xong lời xin lỗi: “Thật có lỗi, tôi không phải cố ý… Lần trước cũng không biết sao tôi lại như thế, bình thường tôi không vậy đâu, anh cũng biết đó…”

“Về sau đừng có ăn mấy đồ linh tinh bậy bạ”. Tô Duyệt Sinh rốt cuộc lên tiếng: “Người ta cho cô cái gì cô ăn cái đó, cô là heo hả!”

“Hả?”

“Heo!” Anh dường như đang rất tức giận, tựa hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói ra từ này. Lúc này tôi mới hồi phục tinh thần lại chút ít, đột nhiên cảm thấy khả nghi: “Có phải do anh Chung không? Tôi ăn đồ ngọt ở chỗ anh ấy, anh ấy đã cho tôi ăn gì hả?”

Tô Duyệt Sinh dừng một chút: “Không cần hỏi, dù sao anh ta cũng bị rang xào rồi”.

“À…” Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Anh đang đi đâu vậy? Tôi muốn đến chỗ bảo hành máy tính”.

“Cô có nói muốn đến chỗ bảo hành máy tính đâu, đồ heo!”

Tôi tức giận nhảy dựng lên: “Sao anh lại mắng tôi là heo!” Tôi là gái mới lớn đó, có cô gái mới lớn nào lại cam chịu để người khác mở miệng mắng mình là heo chứ.

Tô Duyệt Sinh thấy tôi tức giận, nhịn không được “phụt” cười ra tiếng, anh cười cười khóe môi cong lên, không thể không nói, trông có chút anh tuấn. Nhìn cảnh này khiến tôi liên tưởng đến các chàng trai trong tiểu thuyết ngôn tình, ờ thì, quyến rũ ngông cuồng.

Nghĩ đến bốn chữ này, tôi liền nhịn không được cũng bật cười.

Không khí trở nên vui vẻ, nhờ đó mọi khúc mắc trước đây đều bị vứt bỏ. Kỳ thực tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, may là Tô Duyệt Sinh không giận tôi. Lần trước tôi quả thực quá đáng, đổi lại là người khác hẳn sẽ tuyệt giao với tôi ngay. Bị tôi vừa lôi kéo vừa ôm, anh đã có bạn gái rồi đấy, rõ là… Lỡ như bị bạn gái anh biết được, khiến quan hệ giữa anh và bạn gái trở nên xấu đi thì thật tệ.

Tô Duyệt Sinh hỏi tôi: “Cô đến chỗ bảo hành máy tính làm gì?”

“Máy tính tôi bị nhiễm virus, nên đem đi sửa”.

“Cài lại hệ thống?”

“Đúng vậy!”

Tô Duyệt Sinh nói: “Đừng đi nữa, phía bên kia kẹt xe lớn như vậy, không có chỗ cho cô đậu xe đâu. Tôi giúp cô cài đặt lại hệ thống cho”.


Việc này khiến tôi vô cùng sùng bái nhìn anh: “Anh biết cài win hả?”

Tô Duyệt Sinh vô cùng khinh thường lườm tôi một cái: “Tôi tốt nghiệp khoa CNTT đó”.

Tô Duyệt Sinh thực sự tốt nghiệp CNTT, anh không những giúp tôi cài đặt lại hệ thống, còn giúp tôi phân chia ổ cứng, nói chứa nhiều dữ liệu linh tinh trong ổ C sẽ khiến tốc độ máy bị chậm, thậm chí anh còn gỡ bỏ luôn bộ cài game trong máy của tôi, cài thêm bộ nhớ lưu trữ vào để tôi chơi game không bị treo máy. Có điều lúc anh tải dữ liệu game xuống còn hung hăng cười nhạo tôi một phen: “Cô chơi được nhiêu đây cấp thôi hả? Chơi bao lâu rồi?”

“Tôi là sinh viên mà, đâu có rảnh chơi game, trường tôi không cho đem laptop vào lớp”.

Thời điểm đó Laptop đối với sinh viên mà nói là đồ vật tương đối quý giá, trường học sợ phát sinh nạn trộm cắp, lại sợ đám sinh viên nổi lên tính ganh đua so sánh.

“Cho cô cái nick phụ chơi nè. Nick phụ của tôi cũng luyện được đến cấp cao rồi”.

“Nick phụ là gì?”

“Là nick ảo đó, bình thường cũng chỉ để đó chẳng dùng làm gì”.

Hai mắt tôi nhất thời sáng lên: “Bình thường không dùng làm gì đã đem nick ảo luyện lên đến cấp cao, vậy nick chính của anh luyện đến bao nhiêu cấp rồi?! Cho tôi mượn chơi một lát được không, một lúc thôi sẽ trả lại ngay!”

Tô Duyệt Sinh nhìn tôi một cái, tôi lập tức hùng hồn đầy lý lẽ chính đáng nói: “Tôi đã cứu mạng anh đó! Hai lần!”

Đến nước này thì Tô Duyệt Sinh hết lời để nói, chỉ đành đem tài khoản của anh cho tôi mượn chơi. Thoáng cái đã qua khỏi giờ trưa, tôi tựa người trên bàn trà nhà Tô Duyệt Sinh liều mạng chơi game. Ôi trời ơi, quả thực là hoành tảo thiên quân*, sử dụng account cấp cao phải nói là cực kỳ thích, tiền nhiều hơn, item nhiều hơn, cả một tá Boss đều bị tiêu diệt, trong server mọi người nhìn thấy tôi đều là tất cung tất kính, phải biết bình thường ở trong game tôi luôn bị người người coi thường khi dễ đấy.

((*Kiểu như tung hoành bốn bể))

Đến cuối cùng mấy đầu ngón tay tôi bấm đến đau rát mới tạm dừng cho treo nick, tôi suy sụp ngã ngồi trên thảm thở dài một hơi.

Thời gian vô vị vô nghĩa cứ thế trôi qua, mặc dù có game để chơi, cũng khôi phục lại tình bạn với Tô Duyệt Sinh, nhưng tôi vẫn không thấy vui vẻ.

Nhớ tới Tô Duyệt Sinh, tôi lại ngóc đầu dậy, anh ngồi ở đầu bên kia ghế sofa, cũng cầm laptop chơi game, nhưng game anh ta đang chơi thì tôi không thể nào thích nổi, nào gươm nào súng, đánh đến khắp nơi đều là máu tươi. Tôi hỏi anh: “Đói bụng rồi, có gì ăn không?”

Tô Duyệt Sinh lúc này mới nhìn đồng hồ, tôi cũng thoáng nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã tám giờ tối rồi, hèn gì thấy đói bụng.

Anh hỏi tôi: “Muốn ăn gì?”

“Mì ăn liền là được rồi”. Tôi thông minh nói: “Không thì gọi đồ ăn đem tới cũng được”.

“Cô không biết nấu cơm sao?”


“Hả?”

“Trong tủ lạnh có đồ ăn, trong bếp cái gì cũng có, cô nấu đi, tôi cũng đói rồi, nấu nhiều chút”.

Tại sao chứ? Tôi là khách đó nha, hơn nữa tôi từng ăn cơm với Tô Duyệt Sinh nhiều lần rồi, bết rõ bản tính kén ăn của anh, cơm tôi nấu, khẳng định anh sẽ thấy khó ăn, bỏ công sức không lấy được sự đồng tình, tôi một chút cũng không muốn làm.

Đoán chừng nhận ra tôi không quá tình nguyện, chân mày Tô Duyệt Sinh sâu xa nhếch lên: “Tôi cho cô mượn tài khoản chơi từ hồi trưa…”

“Được rồi được rồi”. Tôi nhận mệnh đứng lên chạy vào phòng bếp mở tủ lạnh, bên trong thế nhưng có rất nhiều thứ, bất quá đa phần đều là thực phẩm đông lạnh, may mắn là có hộp rau sạch, ngoài ra còn một ít tôm cá đông lạnh.

Có nguyên liệu nấu ăn là tốt rồi, tôi trộn salad rau dưa, tôm lột xào đậu, rồi chưng cá, sau cùng nấu thêm một nồi canh cà trứng. Cơm trong nồi điện đã được nấu chín, đồ ăn tôi nấu trên cơ bản cũng đã hoàn tất.

Tôi dọn xong chén đũa thì gọi Tô Duyệt Sinh đi ăn cơm: “Không cho phép nói không thể ăn”.

Tô Duyệt Sinh đúng là không có nói không thể ăn, có điều đợi đến lúc ăn xong anh mới nói: “Đậu trong món tôm lột xào có hơi quá…”

“Có ăn là tốt rồi”. Tôi đúng lý hợp tình: “Hơn nữa trong tủ lạnh nhà anh chỉ có tôm lột, muốn oán trách thì hãy trách bản thân anh không chịu mua đồ ăn”.

Tô Duyệt Sinh không nói gì nữa, cho đến lúc tôi dọn xong bát đũa anh mới nói: “Lần sau đừng đem đậu New Zealand Scampi xào với tôm lột, tôm đó dùng để ăn sống”.

“Đông lạnh như vậy làm sao ăn sống được?”

“Rã đông ra không phải là ăn được rồi ư”. Anh mở tủ lạnh lấy ra nửa hộp tôm lột tôi nấu còn dư, đổ toàn bộ vào trong chén nước lạnh, một lát sau anh nhặt một con tôm lên, bôi lên bề mặt tôm một lớp trứng cá muối, sau đó nói với tôi: “Cô nếm thử đi!”

Không thể không nói, mấy màu trắng đỏ đan xen lẫn lộn với màu đen của trứng cá muối trên thân con tôm, nhìn qua rất hoành tráng, cả hai tay tôi đều đang dính đầy nước rửa chén, anh cứ thế đưa thẳng đến bên miệng tôi, tôi không chút do dự há mồm ăn ngay. Ôi, ngon, thực sự rất ngon, mùi thơm lan tỏa trong miệng ngon vô cùng, một nhúm cá muối cuối cùng nổ bung ở chỗ đầu lưỡi, cảm giác quả thực… ngon quá đi thôi!

Tôi nhắm mắt nuốt con tôm vào bụng, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, lúc này mới nhận ra tình huống có chút xấu hổ, bản thân sao lại giống như con cún đang giơ giơ hai chân lên chờ được anh đút cho ăn, bất quá biểu cảm của anh lúc này cũng đang rất xấu hổ, cầm cái đầu tôm trông có vẻ như lúng túng không biết phải làm sao, qua một lúc sau mới nói: “Món này mà ăn với rượu nho thì càng thêm ngon, tôi đi kiếm một chai”.

Anh vội vội vàng vàng ném đầu tôm vào thùng rác, tôi cũng chỉ biết cắm đầu rửa tay thật sạch sẽ, đem toàn bộ số tôm lột còn lại cho vào trong cái mâm lớn.

Tô Duyệt Sinh cầm ly quay trở lại, hai chúng tôi an vị trong phòng bếp vừa ăn tôm vừa uống rượu, không cần đũa mà chỉ dùng tay, bởi vì đũa khi nãy đã bị tôi đem rửa, bỏ hết vào tủ khử trùng rồi. Nói thật tôi rất thích cách ăn này, rượu đổ vào trong miệng đang nhét đầy một khối thịt to, bởi vì con tôm lớn, thịt ngon kết hợp với loại rượu thượng hạng tạo cảm giác vô cùng thích thú. Tô Duyệt Sinh vừa ăn tôm vừa kể chuyện lúc anh đi lặn ở New Zealand: “Cực kỳ vui, cô không bao giờ biết mình sẽ gặp gì thấy gì dưới đáy biển”.

“Có khi nào gặp phải cá mập không?”

“Đi lặn đương nhiên sẽ có khả năng gặp phải cá mập, nhưng sẽ ổn thôi, không nguy hiểm gì đâu. Dĩ nhiên đôi khi sẽ gặp phải một chút tình huống nguy hiểm không lường trước được”. Anh chỉ vào vết thương trên cổ cho tôi xem: “Cái này là do đá san hô gây ra, lúc đó tôi đang ở dưới nước chụp ảnh, không cẩn thận đụng phải khối san hô. Thời điểm bơi lặn phải luôn cẩn thận chú ý, nếu lặn trong thời gian dài, người lặn phải mặc áo bảo hộ”.

Tôi đối với việc bơi lặn dưới nước hoàn toàn không biết gì cả, cho nên hỏi: “Dưới nước cũng chụp hình được nữa hả?”

“Được chứ, quay video cũng được luôn”. Anh cầm khăn ăn lên lau lau tay, “Đi, cho cô xem mấy tấm hình tôi chụp ở Lam Động”.

Nào giờ tôi đâu biết đến cái gì gọi là Lam Động, bất quá vẫn rất vui vẻ bê mâm đi theo sau anh. Một mình Tô Duyệt Sinh ở trong căn biệt thự to lớn như vậy, trong tầng hầm có gian phòng cất giữ đầu máy video audio, màn hình cực to, dưới đất trải thảm đặc biệt dày. Hai chúng tôi khoanh chân ngồi trên thảm, vừa ăn tôm vừa xem Lam Động.

Quả thật rất đáng kinh ngạc, việc quay phim chụp hình dưới đáy nước không giống như trong trí tưởng tượng của tôi, hình ảnh không được ổn định lắm, nhưng do màn hình lớn, toàn bộ tường trong gian phòng được trang trí một màu tối như đang ở dưới đáy biển, hang động kia thật sâu, có đủ loại cá bơi qua bơi lại trên màn hình, góc quay thì luôn luôn di chuyển, chụp hình chụp cảnh không ngừng, càng lặn càng sâu, càng chụp ánh sáng càng mờ, đến cuối cùng chỉ còn một chút ánh sáng ở chỗ cách camera không xa chiếu lên đàn cá không ngừng bơi qua, những cái khác gì cũng không nhìn thấy.

Một mâm tôm toàn bộ bị chúng tôi khai tử, tôi ăn đến no nê ợ một cái thật to, chai rượu nho kia uống thật là ngon, càng uống càng cảm thấy ngon miệng, tôi vừa uống vừa hỏi Tô Duyệt Sinh: “Một mình anh lặn xuống dưới, không sợ sao?”

“Sợ chứ… Bất quá có đôi khi lại nghĩ, dù sao trên đời này tôi cũng chỉ có một mình, còn gì để mà sợ nữa”.

Tôi liếc mắt nhìn anh một cái, anh ngồi tựa người vào ghế sofa, đôi chân dài duỗi thẳng trên mặt thảm, giống như câu nói vừa rồi chỉ là thuận miệng mà nói thôi. Trong ý thức của tôi từ lúc biết anh đến giờ, đều nhận định anh là loại người phớt lờ mọi chuyện, lười biếng thế gian, không màng xung quanh, bất quá nghe anh nói những lời này, tôi lại có chút khổ sở.

Bởi vì hơn ai hết tôi biết rõ, trên đời này, tôi kỳ thực cũng chỉ có một mình.