Trao Em Thế Giới Lý Tưởng

Chương 18

Hai giờ trước tại nhà vệ sinh – nơi những tin đồn trong công ty được phát tán.

Hướng Viên vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy đằng sau có người nói cười đi tới, hai cô gái kia ở bên phòng kinh doanh, Hướng Viên nghe có giọng khá quen, nhưng không phân biệt được chính xác là ai.

Cô gái có giọng nói chói tai lên tiếng: “Hình như Lý Trì với Ứng Nhân Nhân thân thiết với nhau hơn rồi nhỉ? Tôi thấy hai tuần nay bọn họ hay đi với nhau lắm.”

Cô gái còn lại có giọng nói nhẹ nhàng, hình như là Vương Tĩnh Kỳ bạn tốt của Ứng Nhân Nhân, vì đang thoa son nên giọng có vẻ mơ hồ: “Cũng không biết, Nhân Nhân không nói rõ. Có điều tôi thấy hai người bên phòng kỹ thuật mới là thân với nhau hơn đấy.”

“Ai thế?”

“Từ Yến Thời với cái cô mới đến ấy, Vương Viên đó.”

Vương cái đầu nhà cô. Hướng Viên đảo mắt.

“Không thể nào, tôi còn tưởng Từ Yến Thời không có hứng thú với phụ nữ chứ, nhìn anh ấy lạnh lùng như vậy mà.”

“Xì.” Vương Tĩnh Kỳ như thể bất mãn với Từ Yến Thời, khinh thường quệt miệng nói, “Hồi Ứng Nhân Nhân mới tới không phải anh ta cũng đi xem phim chung với cô ấy đấy sao? Anh ta chỉ lừa ma mới thôi, chứ có đồng nghiệp cũ nào mà không biết rõ chuyện của anh ta? Nuôi một đứa em bệnh tật đầy mình, chỉ có Ứng Nhân Nhân tốt bụng mới mua nhiều đồ cho em trai anh ta như thế thôi. Lại còn tặng cả Ipad nữa chứ. Cô nhìn cái người mới tới này xem, chỉ cần nhìn là biết ngay chính là cái loại gái thích xài tiền của đàn ông. Hai người họ hòng moi tiền nhau, nhưng lần này Từ Yến Thời nhìn lầm rồi, Ứng Nhân Nhân là người có tiền thật sự, còn cô ta chắc chắn chỉ là bình gốm.”

Thì ra cái Ipad đó là do Ứng Nhân Nhân tặng. Bởi mới nói, trong nhà Từ Yến Thời không có sản phẩm của Apple, ngay cả điện thoại cũng là hãng Android, lúc đến nhà anh thấy Từ Thành Lễ ôm Ipad cả ngày, cô còn cảm thấy không hợp chút nào.

Hướng Viên mải suy nghĩ, bình gốm là gì ấy nhỉ?

Vương Tĩnh Kỳ lại hùng hồn nói: “Khoác đồ sang ra vẻ công chúa! Hàng giả!”



Hai người kia lại nhiều chuyện sang cả sếp.

Đúng lúc này Hứa Diên gửi tin nhắn hỏi thăm thường ngày đến, may mà ban nãy họp nên cô đã để chế độ im lặng.

Hứa Diên: Người bạn công chức của tôi ơi, gần đây học được cái gì rồi?

Hướng Viên không đầu không đuôi trả lời: Thì ra bình gốm nghĩa là hàng giả.

Hứa Diên: ?

Hướng Viên: Sau này nếu có nói xấu người ta ở nhà vệ sinh thì nhất định phải chắc chắn lúc đó không có ai, không thì sẽ bị người xấu thu âm lại đấy.

Hứa Diên: Mày nói xấu người ta à?

Hướng Viên: Không, là tao thu âm.

Hứa Diên nhớ ra Hướng Viên là kiểu người có thù tất báo điển hình, nghĩ thế bèn cảm thấy mình đúng là lo bò trắng răng: Tao còn lo mày bị người ta bắt nạt chứ, là tao đã nghĩ nhiều rồi.

Hướng Viên: >o<

***

Tại phòng kỹ thuật.

Sau câu mắng ‘đồ ngốc’ của Từ Yến Thời, cả phòng họp rơi vào im lặng. Từ Yến Thời cũng không muốn để ý nhiều tới cô, không nói câu gì mà chỉ vùi mình trên ghế gõ laptop.

Hướng Viên đờ người ngồi trước bàn, liếc anh liên tục.

Còn anh thì vẫn một vẻ bất động đấy, tay với ly nước nhấp một hớp, mắt nhìn thẳng màn hình laptop. Gương mặt lạnh lùng không nói phải trái, mắt kính mỏng gác trên cánh mũi khiến ngũ quan vốn khôi ngô lại trở nên xa cách.

Hướng Viên là người không có chủ ý, gần như không biết tí tẹo gì về phương diện nghiên cứu này, thế nên là dưới quyền uy của người nào đó, cô nhụt chí nói: “Được rồi, tôi không quan tâm đến việc anh đi xem phim với ai nữa, chúng ta tiếp tục thảo luận phương án nhé có được không?”

“Tôi cũng không quan tâm cô đến việc nghĩ ra phương án gì nữa.” Từ Yến Thời không nhìn cô, lạnh lùng nói.

“Anh, cái người này.” Hướng Việt đặt bút xuống, nghiêm túc nhìn anh, “Có thể hợp tác được không hả? Bây giờ chúng ta là một đội đấy.” Nói xong cô thấp giọng lẩm bẩm: “Nói thì hay lắm, làm như tôi không biết anh đang thiếu tiền ấy.”

Từ Yến Thời không nghe rõ song cũng lười hỏi lại.

Cho đến khi Hướng Viên đột ngột nhái lại giọng của cậu bé Hồ Lô hô lên: “Ông nội ơi! Con sai rồi! Sau này con không nói xấu ông nữa!”

Lúc này anh mới chịu liếc cô một cái, có điều cũng không muốn nói nhiều, quay trở lại vấn đề chính: “Lão Khánh có đưa cho tôi một phương án, là trước đây học đại học bọn tôi có làm chơi.”

Nói rồi, anh gập laptop lại đẩy qua một bên, tiện tay rút lấy giấy bút đặt trước mặt hai người, chuẩn bị thảo luận phương án.

Nào ngờ Hướng Viên lại đặt sai trọng tâm, “Hai người là bạn đại học hả?”

“Không phải.” Anh ngẩng đầu, chân mày nhíu lại như đang chê cô nói nhiều.

“Vậy hai người quen nhau lúc nào?”

“Đại học, nhưng không phải bạn học.” Từ Yến Thời dựa ra thành ghế, bút đen kẹp giữa tay gõ liên tục xuống bàn, nói, “Có muốn nghe nữa không hả?”

Hướng Viên lập tức bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, ra dấu mời, “Mời ngài nói tiếp.”

Sau đó Hướng Viên thấy Từ Yến Thời cầm bút vẽ một vòng, đầu óc còn chưa kịp xoay thuyển thì đã anh vẩy bút một cái, nói xong mất rồi.

Hướng Viên: “Mỗi chữ anh nói ra tôi đều hiểu hết, nhưng sao xâu chuỗi lại thì ù ù cạc cạc thế này?”

Từ Yến Thời không hề ngạc nhiên, khoanh tay ngả người ra sau, ngước cằm nhìn cô, vẻ mặt kín kẽ.

Anh lại lặp lại từng chữ một.

Hướng Viên bừng tỉnh: “Ý anh nói là bản đồ sao?”

Từ Yến Thời ừ một tiếng, mở laptop lên nhanh chóng nhập mật khẩu, sau đó xoay màn hình màu xanh thẫm về phía Hướng Viên. Trên màn hình đang chiếu slides powerpoint, là anh mới làm đấy ư? Vô cùng đơn giản, vừa xem đã hiểu ngay.

Hướng Viên không thể không bội phục hiệu suất làm việc của con người này được, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà đã đưa cho cô phương án hoàn chỉnh.

Từ Yến Thời: “Thứ mà bây giờ người ta còn chưa hiểu hết chính là bản đồ sao. Lúc học đại học, tôi với nhóm lão Khánh đã từng làm phần mềm ngắm sao chơi, hiệu quả cũng không tệ, chỉ cần sửa đổi cải thiện phương án này thì có thể dùng được.”

Thật không nhìn ra Từ Yến Thời lại lãng mạn như vậy, dùng phần mềm điện thoại để ngắm sao, vì rảnh nên làm phần mềm ngắm sao để chơi? Cũng ghê gớm thật đấy.

Hướng Viên nhướn mày thử dò hỏi: “Anh chắc chắn là ngắm một mình không đấy? Ái chà chà, chiêu này cũng ghê à nha.”

Trọng tâm đề tài lại lệch nữa rồi.

Từ Yến Thời lười để ý cô, lấy laptop về dựa người ra sau, cười lạnh một tiếng rồi gõ gì đấy lên bàn phím.

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Hướng Viên lập tức nhận lỗi tiếp, “Phương án này được đấy, mặc dù nghe có vẻ đơn giản, nhưng tôi thấy chắc chắn sẽ rất hấp dẫn, sẽ có nhiều cô gái thích lắm, nhưng lại có một vấn đề.”

Từ Yến Thời khá bất ngờ, “Nói đi.”

“Sau này chúng ta không thể ở lại công ty trễ như vậy được nữa, với cả, nếu để công ty biết chúng ta lấy danh nghĩa của lão Khánh tham gia cuộc thi thì có phiền toái không?”

Đâu chỉ có phiền toái, mà còn là cực phiền toái.

Hướng Viên thì không sợ, dù sao ông nội cũng không đuổi cô đi được, chỉ sợ Từ Yến Thời có chuyện gì, đến lúc đó cô sẽ cảm thấy áy náy.

Hướng Viên thẳng thắn nhìn Từ Yến Thời, cố gắng để giọng mình không có vẻ khác thường, tuyệt đối không thể để người nghe nghe ra ý đồ khác được, cô nói: “Nếu không thì sau khi tan làm qua nhà tôi đi, gọi lão Khánh đến luôn, ba người chúng ta, anh không cần lo tôi có ý đồ với anh đâu.”

Vẫn cảm thấy có ý đồ xấu, nhưng thề với trời, cô hoàn toàn cân nhắc từ sự trong sạch của hai người.

Từ Yến Thời ngả người ra sau, bình tĩnh ừ đáp, “Đợi lát nữa tôi gọi cho lão Khánh.”

Đúng rồi, Hướng Viên chợt nhớ tới, “Bao giờ thì công ty chúng ta phân phối sản phẩm mới trong năm nay đây?”

Suýt nữa cô quên khuấy đi vấn đề chính.

Từ Yến Thời tắt laptop, “Cũng là tháng sau, còn cụ thể thì phía giám đốc Tần vẫn chưa có tin tức gì.”

Hướng Viên nghiêm túc gõ bàn, “Làm gì cũng không thể níu chân được, khoảng thời gian này tổ trưởng Từ vất vả rồi, tham gia tranh giải kiếm thêm thu nhập cũng được, nhưng cũng không thể lơ là chức vụ được, nghe chưa?”

“Cô nói ấy hả?” Từ Yến Thời lơ đẹp cô, dứt khoát cầm laptop ra khỏi phòng họp.

Hướng Viên đi bước nhỏ theo sau, “Sản phẩm lần này là gì vậy, mau cho tôi xem với, có cần tôi giúp không, có cần phát thanh tuyên truyền gì không, tôi học ngành này đó!”

“Đến lúc đó rồi nói sau.”

Từ Yến Thời xách laptop, đang định mở cửa thì đột nhiên Hướng Viên giơ tay chặn lại, người chui tọt vào giữa anh và cánh cửa từ lúc nào không hay, lưng dán lên khung cửa lạnh băng, ngẩng đầu nhìn anh.

Từ Yến Thời đút một tay vào túi, liếc mắt nhìn cô.

Hướng Viên giơ ngón trỏ ra biểu thị số một, “Một câu cuối cùng.”

“Nói.”

Hướng Viên nói: “Tiền thưởng là anh bảy tôi ba thật hả?”

Từ Yến Thời cười, “Không phải lúc dụ tôi thì oai phong lẫm liệt lắm sao? Không lấy tiền cũng được còn gì.”

“Còn không phải do tôi thấy anh sa sút tinh thần à, cho nên mới muốn an ủi anh đó.”

Từ Yến Thời chấn động, vẻ mặt đờ ra một thoáng, nhưng chớp mắt sau đã nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng, cúi đầu nhìn cô, ngón tay xoa xoa chóp mũi, thờ ơ nói: “Cô chia với lão Khánh là được rồi.”

Hướng Viên sửng sốt, “Vì sao?”

“Bởi vì cô còn nghèo hơn cả tôi.”

Hướng Viên:???

***

Ngày hôm sau sau khi tan làm, Từ Yến Thời tạo nhóm nhỏ của cuộc tranh giải.

Ảnh đại diện của lão Khánh là một anh trai xăm hình, rất gầy, chắc chắn không phải anh ta rồi. Hướng Viên chào hỏi xong thì thuận miệng hỏi: Ảnh chân dung đẹp trai quá, là lão Khánh đấy hả?

Ai ngờ lão Khánh lại trả lời: “Ừ.” Còn vô cùng ngại ngùng thêm một câu: “Bây giờ có hơi mập chút.”

Hướng Viên kinh ngạc, cũng không phải mập một chút đâu à nha.

Hướng Viên an ủi: Thật ra vẫn đẹp trai mà, ha ha ha.

Lão Khánh: Kết bạn với cô thật chính xác.

Hướng Viên: Bắn tim. Có điều anh đổi hình xăm à? Tôi trông khang khác.

Lão Khánh: Cô nhìn kỹ đi.

Cô bèn đối chiếu với hình xăm trong cửa tiệm, hình như không giống lắm.

Lại chẳng ngờ Từ Yến Thời vốn không nói gì bỗng nhắn tin vào.

XYS: Chưa thấy hình xăm béo ra bao giờ à?

Hướng Viên: …

Lão Khánh: …

Hai người trực tiếp phớt lờ anh rồi lại khách sáo với nhau mấy câu. Lúc nhắn tin không nhận ra được tính cách phản nghịch của lão Khánh, trái lại còn rất hài hước, có rất nhiều ảnh meme nữa. Còn Từ Yến Thời cả buổi không nói một câu, vẫn duy trì dáng vẻ lạnh lùng.

Hướng Viên vừa định gửi định vị cho họ, tính bảo bọn họ tan làm thì qua thẳng đây luôn, còn cô sẽ gọi thức ăn bên ngoài. Nhưng đột nhiên lại thấy lão Khánh nhắn vào trong nhóm: Lão Từ, cuối tuần này tôi về Bắc Kinh, cậu có muốn về không?

XYS: Không.

Lão Khánh: Không phải cậu vẫn còn giận đấy chứ? Thật ra cậu không cần so đo với cậu ta đâu, tên nhóc đó xưa nay đều nói chuyện như vậy, mọi người cũng khó chịu lắm. Lúc đầu cứ tưởng là cơ hội rất tốt, không ngờ lại thành ra thế.

Hướng Viên mù mờ như lạc vào màn sương, không đợi Từ Yến Thời nhắc nhở anh ta, lão Khánh đã tự ý thức được không ổn.

Thế là anh ta gấp rút thu hồi tin nhắn kia.

Cô nhìn mà ngứa ngáy tâm can!

Tức ơi là tức, đã khơi lên lòng tò mò của người ta rồi mà còn không cho đọc tiếp, xí thèm vào!

Thế là  cô xóa tin nhắn kia đi, đổi thành một câu giận dữ đầy bất bình ——

“Hai người các anh, tự ăn cơm tối đi rồi đến!”