Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 54: Chương 54

Anh không rõ em thích anh bao nhiêu cả.—— “Lý Duy, hai chúng ta quen biết nhau lâu như vậy nhưng anh không hề hiểu gì về em cả.”
Cậu thiếu niên nghe xong liền sửng sốt sau đó luống cuống không thôi.
Sao anh có thể không hiểu cô chứ?


Mỗi một cử chỉ mỗi một hành động, mỗi một nụ cười mỗi giọt nước mắt, mỗi một chi tiết nhỏ trong cuộc sống của cô đều là hồi ức anh nhớ đi nhớ lại suốt những đêm nay.
Chỉ có như vậy mới có thể kiên trì sống tiếp.
Anh biết khẩu vị cô thiên cay, cô thích ăn hải sản nướng hơn là hấp.


Cô thích bãi biển lúc hoàng hôn nhất, mỗi lần nhìn thấy chúng cô đều sẽ vui vẻ ngâm nga.
Lúc làm bài tập cô thường chau mày, cô có thói quen đánh số cho mỗi công thức, từng cái từng cái rất có trật tự.


Cô thích hát, cũng thích nghe hát, thích những bài hát đồng quê có giai điệu chầm chậm của Anh vào thế kỉ trước nhất, lúc tập trung làm bài tập cô đều sẽ nghe.
Cô không thích cười nhưng lại thích cười với anh.


Lúc buồn bã cô thường ngồi xổm trên đất, vùi đầu vào giữa hai gối khóc, rất giống con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, đang cuộn tròn run rẩy.
Cô…
Muốn phản bác quá nhưng bị một câu nói của cô lật nhào.
Quân lính tan rã.


“Lý Duy, anh hoàn toàn không hiểu em, cũng không rõ em thích anh bao nhiêu cả.”
“Anh không hiểu anh quan trọng như thế nào trong cuộc đời em đâu.”
Tâm sự nặng trĩu bị chôn giấu bao nhiêu năm cuối cùng cũng được giãy bày trong buổi tối gặp lại này của mùa đông năm nay.


Trương Mạn chợt nhớ ra, ngoài trừ anh tỏ tình với cô ngày hôm đó thì hình như cô chưa từng nói rõ cô thích anh.
Trước khi bọn họ yêu nhau cô luôn lo lắng cho trạng thái tinh thần của  anh, sợ k ch thích anh, sợ anh nghĩ nhiều, nên chỉ có thể cẩn thận kiềm nén tình cảm của mình.


Sau khi bọn họ yêu nhau, cô liền bị con đũy tình yêu quật ngả nghiêng, chỉ cần ở cạnh anh cô sẽ quên tất cả, đồng thời quên luôn thổ lộ với anh.
Con người cô quen lặng lẽ nên chuyện bày tỏ với cô mà nói vẫn là một chướng ngại vật.
Nhưng không nói ra, không có nghĩa là không tồn tại.


Cô có xiết bao xiết bao thích anh.
Tình yêu cô dành cho anh tích lũy đằng đẵng theo tháng năm, sớm đã trở thành một phần trong cơ thể và sinh mạng của cô, in sâu vào tâm trí, chảy xuôi trong máu, chôn trong từng nhịp tim.


Thật ra đã từ rất lâu rồi không thể dùng hai chữ “thích” đơn giản này để miêu tả nữa.
Do cô, có lẽ là vì cô cho anh ảo giác như vậy khiến anh nghĩ rằng không có anh cô sẽ sống càng tốt hơn.
Sao có thể chứ.


Cô đặt tay lên vai cậu thiếu niên, trong ánh mắt kiên quyết đó ngập tràn sự dịu dàng.
“Bạn trai ơi, em thích anh nhiều hơn một ngàn lần, một vạn lần những gì anh nghĩ.”
Cả người cậu thiếu niên run rẩy sau khi nghe xong lời cô nói.


Cho dù trong lòng luôn đấu tranh, lo lắng nhưng vẫn không thể ngăn được những vui mừng khôn xiết đang tràn ngập trong trái tim.
Mạn Mạn của anh nói, cô ấy thích anh nhiều hơn một ngàn lần vạn lần những gì anh nghĩ.


Anh luôn cho rằng nếu cô chỉ thích anh một chút, hoặc chỉ cần cô có thể thẳng thắn chấp nhận tình cảm của anh đã là trúng số độc đắc rồi.
Trương Mạn cong cong khóe môi.
Dưới màn đêm yên tĩnh trong ngôi nhà lớn có hai người đang tựa vào nhau.


Rất nhiều chuyện chỉ có thể nói ra trong hoàn cảnh tràn ngập cảm giác an toàn như vậy.
Giọng cô dịu dàng, giãi bày những tâm sự chưa từng nói với bất kì ai trong suốt nhiều năm qua.
“Em nhớ hôm đó sau khi anh đi cùng em đến nhà chú Từ, anh từng hỏi hồi nhỏ em và mẹ sống như thế nào.”


“Lúc đó em không nói gì, bây giờ em sẽ nói với anh.”
“Thật ra trước khi gặp được anh, em hoàn toàn không phải người như vậy.”
“Mẹ sinh em khi bà còn rất trẻ, đến bà cũng không thể chăm sóc tốt chính mình thì làm sao có thể quan tâm chăm sóc em.”


“Em không có bố, lúc học tiểu học cô giáo bảo mọi người viết một bài văn, đề là《Bố của em》, có lẽ chỉ cần là học sinh tiểu học đều từng viết qua đề văn này đi.”


“Anh biết không? Em đã viết một cái nhưng em cũng quên mình viết nghề nghiệp gì, hình như là lính cứu hỏa hay bác sĩ gì đó.”
“Em sợ mình khác mọi người, sợ cô giáo sẽ hỏi em trước mặt họ, càng sợ vì em khác tất cả mà ai cũng đồng cảm và chú ý đến em.”


“Em không thích mạo hiểm, cũng không thích mới mẻ, em luôn sống trong thế giới thoải mái nhỏ bé của chính mình, không đi ra ngoài, cũng không muốn đi ra ngoài.”
“Em không đu idol, càng không thích thảo luận bạn học nam trong lớp nào đẹp trai hơn, bạn học nam nào hài hước hơn với các bạn học nữ khác.


Trước giờ scandal và các chủ đề đều không hề liên quan đến em.”
“Em không giống anh, bởi vì một vài nguyên nhân mà thuở nhỏ đã bị xa lánh, nhưng trước giờ em chưa từng hòa nhập với tất cả mọi người.


Ngoài Trần Phi Nhi ra thì quan hệ giữa em và những người khác đều rất bình thường đến không thể bình thường hơn, mỗi người đều có một tập thể nhỏ, nhưng em đã quen bên cạnh chỉ có một hai người bạn, như vậy là tốt lắm rồi.”


“Em là “đứa nhỏ tự kỷ” luôn không nói tiếng nào trong miệng đám bạn bè của mẹ.
Hồi còn bé mẹ hát ở quán bar, em ngồi dưới sân khấu xem đã thường xuyên nghĩ tại sao em và mẹ không giống nhau chứ.”


“Bà là ngôi sao sáng nhất trên khán đài, mà em lúc nào cũng muốn giấu mình trong đám đông, không muốn có bất kì tên tuổi gì, không muốn bất kì người nào chú ý đến em, chỉ cần có ánh mắt của ai đó đảo qua người tóc gáy của em sẽ dựng hết lên, sẽ cảm thấy bất an.”


“Anh còn nhớ buổi biểu diễn mừng Quốc Khánh vừa tổ chức ở học kỳ trước không?” Trần Phi Nhi nói với em rằng có lẽ con trai bọn anh đều thích con gái đa tài đa nghệ.
Em còn hỏi anh có thích đàn ghitar không, anh nói thích.


Cho nên, vì để anh vui vẻ mà em đã nhắm mắt đi đăng kí, anh không biết đâu, cái hôm diễn thật ấy có một chiếc đèn pha chiếu vào mặt em, nhìn rất nhiều người ngồi dưới sân khấu mà tay cầm đàn ghitar của em run cầm cập.
Thật tiếc hôm đó anh không đến.”


Nói đến đây, cô bĩu môi lườm anh một cái.
Mặc dù cuối cùng đã hát cho anh nghe trên bãi biển nhưng ngày hôm đó anh không đến cô thật sự có chút thất vọng.
Cậu thiếu niên ôm chặt cô, cánh môi mang theo áy náy gấp gáp hôn lên má cô, tiếp tục nghe cô nói.


“Còn có, trước kia em không thích Vật lí nhưng em biết anh thích nhất chính là Vật lí, mỗi lần anh nói đến Vật lí ánh mắt anh sẽ ngập tràn ánh sáng lấp lánh và vũ trụ bao la.
Dần dà, em cũng thích môn học đơn giản và mạnh mẽ này.”


Thậm chí kiếp trước lúc học đại học cô đã kiên quyết chọn một chuyên ngành mà mình thật sự không quá giỏi.
“Trước kia Trần Phi Nhi luôn nói đợi cô ấy trưởng thành, cô ấy sẽ đi lang thang khắp nơi, trải nghiệm những vẻ đẹp riêng biệt của mỗi một góc trên thế giới này.


Nhưng trước giờ em chưa từng nghĩ đến chuyện này, thậm chí lúc đó em còn nghĩ rằng đi xa như vậy sẽ rất mệt, tốt hơn hết là ở nhà xem tivi, không cần lo lắng trên đường đi sẽ gặp phải những sự cố bất ngờ, cũng không cần nhọc lòng lên kế hoạch hôm nay đi đâu, ngày mai đi đâu.”  


“Nhưng sau khi ở bên anh, thỉnh thoảng em sẽ nghĩ, đợi sau này chúng ta có thời gian, nhất định phải cùng nhau đi ngắm Giang Nam mưa phùn, gió xuân cũng khiến hồ Baikal say túy lúy, em muốn cùng anh đi nhìn cao nguyên hoàng thổ đầy cát, muốn cùng anh tản bộ bên bờ sông Seine, tựa vào lan can và hôn nhau khi mệt mỏi.


Nghe nói, có rất nhiều đôi tình nhân đều hôn nhau ở đó.”
“Cho nên, bạn trai ơi, sau khi gặp anh em gần như trở thành một người khác, là tha thiết mà em chưa từng thể nghiệm.
Ừm, gặp được anh, em bắt đầu tha thiết và tò mò với thế giới này.”
“Ngày anh rời đi em liền bắt đầu nhớ anh.”


“Nỗi nhớ và đau đớn kia không hề phai màu theo giời gian mà càng ngày càng dữ dội.”
“Anh tin không, nếu cả đời này em không tìm thấy anh, có lẽ mấy mươi năm sau, lúc em thành một bà cô già em vẫn sẽ cô đơn một mình, trốn trong thế giới thoải mái nhỏ bé ấy sống một cuộc sống bình thường nhàm chán.


Cả đời tầm thường cá mặn như vậy rất đáng sợ.”
Giống như kiếp trước.
Đây chính là cô.


Chưa từng vui mừng khôn xiết và ấm ức khó chịu, chỉ có nhạt nhẽo, chung chung, cả đời trốn trong lớp vỏ bọc an toàn cứng rắn, người ngoài nhìn vào thì thấy không sao cả nhưng chỉ có bản thân biết, cô và thế giới này vốn không hề ăn khớp.


Nhưng loại cảm xúc này không đến mức giày vò cũng không k ch thích thần kinh cô đến mức không muốn sống, có thể mỗi một chuyện trong cuộc sống với cô mà nói đều giống như một món ăn nhạt toẹt.
Chỉ có anh.
Chỉ có anh là điều đặc biệt nhất trong cuộc đời bình dị của cô.


Anh là những rung động ngọt ngào lúc giấc mộng nửa đêm tràn vào, là mong mỏi nằm đằng đẵng trong tim, là dòng máu nóng bỏng đang chảy và quả tim đang đập trong ngực cô.
Yêu đúng người, sẽ khiến bản thân có những thay đổi tích cực long trời lở đất.
Sao anh có thể không hiểu nhỉ.


Cô phải làm cho anh hiểu mới được.
Cô biết bây giờ anh có rất nhiều nghi ngờ với thế giới này, cô biết anh có thể anh đang khó chịu, thậm chí thắc mắc ý nghĩa mình sống.
Cô phải làm cho anh hiểu mới được.
Trương Mạn ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ hôn lên khóe môi anh.


—— “Bạn trai của em ơi, anh đừng tự ti nhé, cũng đừng hoài nghi giá trị của chính mình, với em, anh chính là toàn bộ thế giới.”.