Người em yêu, anh sẽ đi về đâu?Môn thi cuối cùng của ngày hôm sau là Vật lí.
Suy cho cùng cũng là lớp thực nghiệm nên đa phần mọi người đều chọn làm thêm đề phụ.
Vì vậy Trương Mạn nộp bài thi sớm nửa tiếng, vẫn thuộc tốp quay về phòng học sớm hơn.
Sau cô, lần lượt có những bạn học khác hoàn thành bài thi và về lớp học.
Gương mặt ai nấy cũng ngập tràn vui vẻ hưng phấn, thậm chí có bạn học còn khoa trương hơn xé đề thi ném vào thùng rác.
Mọi người đều sôi nổi bàn về kỳ nghỉ đông sắp tới.
“Cuối cùng cũng giải phóng rồi! Kỳ nghỉ đông bắt đầu rồi, hạnh phúc quá! Tớ phải về nhà đánh Red Alert(*) đây!”
(*) Là một trò chơi, tên tiếng Anh là Red Alert.
“Thế tối có đi KTV không á? Hôm nay mà không chơi tới nửa đêm tớ sẽ không về nhà đâu!”
“Lại còn nửa đêm hả, Lưu Sướng, cậu không sợ bố cậu đánh cậu à?”
“Vậy thì sao chứ, ông đây được nghỉ đông rồi, anh già có thể làm gì tôi à?…”
Suy cho cùng, đều là học sinh cấp ba bị dồn nén quá lâu rồi, đối với họ kỳ nghỉ đông là chuyện đáng để chúc mừng nhất.
Tất cả học sinh xung quanh đều ồn ào vui vẻ nhưng đối với Trương Mạn lại là hụt hẫng và hoang mang.
Cô cẩn thận đọc lại email kia một lượt, đột nhiên có một loại cảm giác, lần này có thể cô thật sự mất anh, giống như kiếp trước.
Huyệt thái dương bắt đầu giật mạnh, Trương Mạn nằm ngoài trên bàn, không kìm được run lẩy bẩy.
Tâm trạng hoảng loạn không thôi.
Trên thao trường mờ tối anh từng hỏi cô liệu có thể thích anh không.
Nhưng bây giờ, trong thư anh bình tĩnh nói với cô, Mạn Mạn, chúng ta chia tay đi.
Anh nói anh muốn đến thành phố khác, muốn một mình, cũng không biết khi nào sẽ trở lại.
Anh đều đã nói như vậy, anh nói anh muốn rời khỏi cô.
Vậy cô còn có thể tìm thấy anh không?
Đột nhiên cô nhớ đến kiếp trước, sau khi bệnh trầm cảm của anh phát tác anh đã biến mất suốt cả học kì đó.
Giống như kiếp trước anh lại biến mất sau khi anh biết mình mắc bệnh tâm thần.
Anh giả vờ quá tốt, dáng vẻ cố gắng vượt qua đả kích quá hoàn hảo, đúng là áo tiên không thấy vết chỉ khâu mà.
Anh không chỉ gạt cô mà còn gạt cả bác sĩ.
Trương Mạn xiết chặt di động, khoảnh khắc nào đó trái tim cô như hẫng một cái, đập nhanh không theo bất kì quy luật nào khiến cô gần như ngạt thở.
Đột nhiên cô nhớ đến rất nhiều chi tiết nhỏ, hôm đó, lúc anh nhìn ra biển, ánh mắt thoáng hoang mang và trống rỗng; lúc ở trong bệnh viện, anh cố giả vờ bình tĩnh và tự nhiên; và cả lúc tiễn cô đến dưới lầu, không muốn gọi cô.
Đến bây giờ gần như cô chắc chắn rằng, bệnh trầm cảm của Lý Duy đã hoàn toàn phát tác giống như kiếp trước vậy.
Cho dù anh không nghĩ thế giới này ảo giác giống như kiếp trước.
Song tất cả những đả kích này đều vượt quá sức chịu đựng của anh.
Anh bắt đầu không hiểu ý nghĩa của việc mình sống, anh bắt đầu khăng khăng rằng chỉ cần anh ở bên cạnh cô sẽ tổn thương đến cô.
Thế là cậu thiếu niên ấy đã lựa chọn rời khỏi cô.
Không phải như vậy, bác sĩ cũng đã nói anh hoàn toàn không có hiện trượng mất trí nhớ, vả lại, tuy rằng bệnh hoang tưởng của anh nghiêm trọng, nhưng không hề có dấu hiệu sẽ gây tổn thương cho người khác.
Anh chỉ là tự phủ nhận bản thân sau khi sụp đổ thôi.
Mặc dù kiếp trước sau khi anh biến mất một học kì, cuồi cùng cũng khống chế được bệnh trầm cảm và quay lại học nhưng kiếp này, rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, bởi vì anh phát bệnh sớm hơn nên không một ai có thể biết được kết cục có thay đổi hay không.
Nếu để anh ở một mình thì thật sự quá nguy hiểm.
Trái tim Trương Mạn vô cùng đau đớn.
Đột nhiên những bức ảnh trên Weibo do phóng viên chụp lại sau khi anh tự sát ở kiếp trước hiện lên trong đầu Trương Mạn.
Nhiều máu như vậy, những vũng máu màu đỏ chói mắt nhuộm đỏ cả bồn tắm lớn.
Anh nằm trong máu, cơ thể trở nên lạnh ngắt.
Hình ảnh đó từng là cơn ác mộng hành hạ cô mỗi đêm trong suốt một thời gian dài.
Cô vốn cho rằng đời này, cô ở bên cạnh anh, cô lo lắng cho anh thì anh sẽ không tự sát.
Nhưng bây giờ đột nhiên cô không dám khẳng định nữa.
Nếu… nếu cô lại mất đi anh…
Sợ hãi và tuyệt vọng không ngừng đánh chiếm cô, Trương Mạn đứng lên, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi chạy ra khỏi lớp học.
Hai giờ bắt đầu thi Vật lí, bây giờ là bốn giờ bốn mươi lăm phút.
Cách lúc anh rời khỏi trường học là hơn hai tiếng đồng hồ.
Cô nộp bài sớm nửa tiếng, vậy liệu có khi nào anh vẫn đang thu dọn đồ ở nhà chưa kịp đi không?
Trương Mạn nhanh chóng chạy đến cổng trường, đứng bắt xe ở ngã tư.
Đang là giờ tan tầm, đèn giao thông ở ngã tư chuyển sang màu xanh nên mỗi một chiếc xe đều lao nhanh, trong số đó cô thấy rất nhiều taxi nhưng họ đều phớt lờ cánh tay đang vẫy của cô.
Lúc này thành phố N không có chiếc xe nào trống cả.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Trương Mạn lo lắng nhìn đồng hồ, năm giờ…
Năm giờ năm phút…
Có đôi khi, sự sụp đổ thật sự chỉ cần một mồi dẫn.
Trương Mạn ngồi thụp xuống, không kìm được khóc òa lên.
Lúc này hoảng sợ, đau lòng và ngạt thở vọt đến đỉnh điểm.
Rõ ràng tất cả đều rất ổn, đều đang phát triển theo chiều hướng tốt; rõ ràng cho nghĩ rằng chỉ cần ở bên cạnh anh là có thể cùng anh vượt qua mọi khó khăn.
Anh sẽ đi đâu khi chỉ có một mình đây? Anh đã mất tất cả, mất sạch những người anh yêu thương.
Không có cô bên cạnh, anh có thể làm gì đây?
Liệu có thể vì mấy phút này mà cô không bao giờ tìm thấy anh nữa không…
“Mạn Mạn, cậu sao vậy?”
Đúng lúc này một chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh cô.
Sau khi cửa xe mở ra, Trần Phi Nhi lo lắng xuống xe —— trong xe cô ấy nhìn thấy cô ngồi thụp bên lề đường, khóc đến cả người run rẩy.
Trần Phi Nhi cuống cuồng không thôi.
Quen biết Trương Mạn nhiều năm như vậy trước giờ cô ấy chưa từng nhìn thấy cô như thế này —— ngồi co rúm trên mặt đất, bả vai bất lực run rẩy mà khóc nức nở, xiết bao suy sụp và tuyệt vọng.
Ở trong mắt cô ấy Trương Mạn luôn là người điềm tĩnh, cô không có quá nhiều cảm xúc với bất cứ thứ gì, cũng không dễ bị chọc cười, càng không dễ bị ghẹo khóc.
Sao có thể giống như hôm nay —— như một người sắp chết đuối và đang cầu cứu cả thể giới theo quán tính.
“Cậu ấy ăn hϊế͙p͙ cậu sao?”
Ngoài trừ Lý Duy cô ấy thật sự không nghĩ ra ai có thể khiến cho Mạn Mạn trở thành như vậy.
Bố Trần Phi Nhi cũng xuống xe, đi qua, quan tâm hỏi Trương Mạn: “Mạn Mạn, cháu gặp phải chuyện gì sao?”
Trương Mạn nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên, kéo tay áo Trần Phi Nhi, nhìn vào mắt cô ấy: “Phi Nhi, chú Trần, hai người có thể đưa cháu đến một nơi không ạ?”
Đau đớn và cuống cuồng trong mắt cô khiến hai người họ vô cùng hoảng hốt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Được, Mạn Mạn cháu đừng khóc, nói cho chú biết cháu muốn đi đâu?”
Trương Mạn nhanh chóng nói địa chỉ nhà Lý Duy.
Sau khi ngồi lên xe, cảm nhận được tốc độ chạy như bay của chiếc xe, tâm trạng của cô mới bình tĩnh trở lại, cô mệt mỏi dựa vào vai Trần Phi Nhi, cố không để bản thân tiếp tục khóc nhưng ngón tay đang vò ống tay áo khẽ run rẫy, vẫn không thể nào bình tĩnh được.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa tiểu khu nhà Lý Duy, Trương Mạn vội vàng cảm ơn hai người họ rồi chạy nhanh lên lầu.
Cô điên cuồng nhấn chuông cửa.
“Lý Duy, anh có ở nhà không? Anh mở cửa cho em đi, mở cửa cho em đi được không anh?”
Giọng cô khàn đặc mang theo tiếng khóc nức nở.
Lại tiếp tục nhấn chuông cửa, rồi tiếp tục gõ cửa nhưng không có người đáp lại.
Vào lúc này, cánh cửa lạnh lẽo và cứng ngắc như một lời từ chối im lặng, nói rõ với cô rằng sẽ không bao giờ có một cậu thiếu niên mở cửa cho cô với đôi mắt ngái ngủ, khoảnh khắc nhìn thấy cô ánh mắt của người đó sẽ rực rỡ sự dịu dàng và chào đón cô vào nhà nữa.
Cô đã bị anh từ chối hoàn toàn.
Bảy tám phút sau, Trương Mạn mệt mỏi ngồi thụp trước cửa, tuyệt vọng đập cửa, có lẽ tiếng động quá lớn khiến căn hộ bên cạnh mở cửa ra.
Đứng ở cửa là một dì chừng bốn năm mươi tuổi, trên tay còn cầm đôi đũa, hẳn là đang ăn cơm tối.
Bà bị tiếng gõ cửa liên tục làm phiền đến mất ngon, định mở miệng chửi ầm lên thì nhìn thấy một cô gái ngồi trước cửa khóc xé ruột xé gạn, có chút mềm lòng.
“Ôi cô bé, tối rồi mà cháu khóc gì thế, khóc đứt ruột đứt gan như vậy sẽ dọa người khác đấy.”
Đáy lòng Trương Mạn dấy lên hi vọng: “Dì ơi, hôm nay dì có thấy cậu bạn sống trong căn hộ này không ạ?”
Dì nhớ lại một lúc: “Ồ, cháu nói thằng bé kia phải không, có thấy, vừa nãy dì ra ngoài vứt rác thấy thằng bé kéo vali đi ra ngoài?”
Anh đã đi rồi…
Mí mắt Trương Mạn giật giật, sốt sắng hỏi: “Khoảng mấy giờ ạ?”
“Chừng hai mươi phút trước, kéo một cái vali rất to, dì còn hỏi thằng bé muốn chuyển nhà hả, thằng bé nói vâng.”
Dì nói nói, nhìn Trương Mạn trong mắt hiển hiện sự thấu hiểu.
Đoán chừng là giận dỗi với bạn trai sau đó cậu nhóc kia giận dữ bỏ đi.
Bà lắc đầu, thở dài.
Người trẻ tuổi bây giờ thật sự biết giày vò nhau mà.
Trương mạn nghe bà nói xong, tuyệt vọng trượt dài xuống đất.
Cô không đuổi kịp.
Anh đã đi rồi, làm sao bây giờ, cô nên đi đâu để tìm anh đây? Liệu có khi nào không đợi cô tìm thấy anh, anh đã…
Hai bên trán cô toát đầy mồ hôi lạnh, hai chân bủn rủn không thể nào đứng vững, chỉ có thể ép bản thân bình tĩnh.
Đúng, trước tiên đi đến sân bay.
Thành phố N không có tàu cao tốc, muốn đi xa thì phải đến sân bay.
Biết đâu đúng lúc anh bị kẹt ở sân bay thì sao, anh mới đi có hai mươi phút, có lẽ là anh đến sân bay nhưng vẫn chưa cất cánh, bây giờ cô đi nói không chừng có thể đuổi kịp anh.
Trương Mạn cố gắng chịu đựng chạy đến cửa tiểu khu bắt xe, cũng may lần này không phải đợi lâu lắm.
Sân bay tọa ở ngoại ô thành phố N, cách nội thành rất xa, đi taxi mất gần một tiếng đồng hồ.
Trương Mạn ngồi trên xe nhìn bóng đêm dày nặng đang bao trùm mọi vật và từng ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ, nhịp tim đập loạn hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Mặt trời mọc đẩy hoàng hôn rớt lại phía sau, thiên nhiên vận hàng ngày này qua ngày khác theo quy luật đặt biệt của nó.
Cũng giống như thành phố này, trong đêm mùa đông lạnh lẽo những ánh đèn kia sẽ sáng và tắt giống như ngày hôm qua, sẽ không vì bất kì người nào rời đi mà thay đổi.
Sân bay của thành phố N không lớn, chỉ có một trạm check in, giờ phút này nó đèn đuốc sáng choang và đứng sừng sững trong màn đêm đặc quánh.
Hành khách lui tới đều kéo vali to, xếp thành một hàng dài ở cổng làm thủ tục, chờ làm thủ tục và kí gởi hành lý.
Vừa vào cửa Trương Mạn nhìn thất màn hình led cực lớn ở sảnh đợi, trên màn hình màu đen là các con chữ màu đỏ chói mắt đang chuyển động của những chuyến bay kế tiếp.
Cô nhìn lướt qua, chuyến bay tiếp theo nhiều đến mức khiến người ta hoang mang —— Bắc Kinh, Thượng Hải, Thành Đô, Hàng Châu… trời Nam biển Bắc.
Thế giới lớn như vậy, có nhiều thành phố như vậy, rất nhiều trong số đó thậm chí kiếp trước cô sống nhiều như vậy cũng chưa từng đến —— muốn giấu một người, thật sự quá dễ dàng.
Người em yêu, anh sẽ đi về đâu?
Trương Mạn đè dây thần kinh đang nảy lên ở hai bên thái dương, vội vã chạy tới chạy lui trên sân bay, mãi cho đến khi tìm hết tất cả các phòng chờ mấy cổng làm thủ tục.
Không có anh.
Tìm một ai đó luôn là chuyện rất đau khổ, bởi vì bạn sẽ mang theo chờ mong.
Mỗi lần nhìn về một phương hướng, trong lòng sẽ mong chờ, nói không chừng người trong lòng bạn sẽ xuất hiện trong cảnh sắc kế tiếp.
Nhưng thường những giây sau đó bạn sẽ vì không thấy anh ấy mà thất vọng, sau đó lại nảy sinh chờ mong mới, vòng tới vòng lui mãi mãi mà chẳng thoát ra được..