Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 42: Chương 42

Tất cả đều là giả.
————————————————
Lúc Trương Mạn rời khỏi nhà Lý Duy trời vẫn chưa tối, cô định về nhà sẽ sắp xếp lại các đề thi rồi chuẩn bị một chút.


Bên ngoài gió rất lớn, mặc dù trời không mưa cũng không có tuyết rơi nhưng trong không khí lại có chút ẩm ướt.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời nhá nhem sau đó kéo chặt áo khoác.
Trời mới trong được có một ngày song đoán chừng đêm nay lại có bão tuyết rồi.


Xe buýt đi rất nhanh, giống như bác tài xế muốn đến trạm trước khi bão tuyết đổ xuống để có thể về nhà đúng giờ tan tầm, nhưng ông ấy vẫn không thể nào kịp —— còn chưa tới trạm mà tuyết đã bắt đầu rơi, thậm chí không có bất kì quá trình đệm nào.


Trương Mạn xuống xe, đội mũ áo khoác lông vũ rồi đi bộ từ nhà ga tới tiểu khu.
Mùa đông của thành phố Z là đáng sợ nhất, không phải mưa, không phải tuyết, mà là gió giật.


Gió biển gào thét khiến cô hơi lảo đảo, không còn cách nào khác đành phải nheo mắt rồi bước thật nhanh, muốn nhanh chóng về nhà.
Nhưng còn chưa đi tới dưới lầu cô bỗng nghe được tiếng cãi nhau và tiếng khóc tan nát cõi lòng, trong một ngày tuyết dày như vậy nó giống như con dao cắt vào không gian yên tĩnh.


Trương Mạn chau mày, đi nhanh tới tòa nhà bên cạnh thì nhìn thấy rất nhiều người đang túm tụm ở đại sảnh, một chiếc xe cảnh sát đang sáng đèn đậu ở bên ngoài đám người.
Huyệt thái dương của cô nhảy lên, cố hết sức chen vào trong.


Tiếng gào khóc tang thương đến từ giữa đám đông, đó là một gia đình gồm ba người, hai người trẻ tuổi và một người già —— người già này cô rất quen, chính là bà lão đã làm mất đứa cháu gái ở kiếp trước.


Trái tim Trương Mạn thắt lại, da đầu tê rần, có một loại dự cảm vô cùng không tốt.
Y như rằng, giây tiếp theo cô nghe được âm thanh khàn đặc tang thương của bà lão kia.


“Niếp Niếp của bà ơi, Niếp Niếp của tôi bị người ta bắt đi rồi, người kia đội mũ, gã ta cướp Niếp Niếp ngay trong tay của tôi… tôi không đuổi kịp… Niếp Niếp con bé, vẫn đang khóc, con bé kêu nội ơi… Đám buôn người kia phải chết, bắt cóc trẻ con nhà người ta đều phải xuống địa ngục…”


Bà khóc tới là xé ruột xé gan, bà nội sáu, bảy mươi tuổi tóc đã trắng xóa, ngồi bệt trong tuyết khóc tới quên trời quên đất, nhìn mấy người phụ nữ bên cạnh có con trẻ mà nước mắt lăn dài.


Cho đến nay, nỗi đau mất đi người thân luôn khiến mọi người không có cách kìm chế, cơn đau như thể có một mũi khoan khoan vào tim người.
Ước chừng người phụ nữ cạnh bà nội còn chưa tới ba mươi tuổi, có lẽ là mẹ của đứa bé.


Tóc tai cô ấy rối bời, mặt mày trắng bệch ngồi trên mặt đất, cũng mặc kệ tuyết rơi dày, khóc như sắp ngất.
Người đàn ông bên cạnh hai người thì tỉnh táo hơn một chút, đôi mắt đỏ hoe nghẹn ngào, đang tường thuật chuyện đã xảy ra với cảnh sát.
Trái tim Trương Mạn đập thình thịch.


Tại sao vẫn xảy ra cơ chứ? Cô còn cho rằng cô đã nhắc nhở, hẳn là chuyện sẽ không xảy ra nữa.
Những người đứng xung quanh tiểu khu xầm xì to nhỏ.


“Ôi thật là, bà nội đáng thương quá, nghe nói hôm nay bà ấy bế cháu gái ra ngoài mua thức ăn, còn đương ôm trong tay đó, nhưng trên đường trở về thì bị một người đàn ông đội mũ cướp mất.”


“Trời ơi trời, cô nói xem bây giờ bọn buôn người cũng quá ngang ngược đi, không bắt cóc được thì chuyển sang cướp giật, mắt thấy sau này tôi không dám đưa cháu gái ra ngoài nữa rồi.”
“Tôi nói cho hai người này nè, hai người đừng có đi khắp nơi nói lung tung nhá.


Tôi đoán cái gia đình này đã đắc tội với Bồ Tát rồi á.
Mới đây thôi, tôi và bà Chu cùng đi ra ngoài thì nghe được bà ấy lầm bầm lầu bầu nói, không thể để trẻ con ngồi trong xe đẩy, rất dễ bị người ta bế đi.
Kết quả, bà ấy ôm suốt cả đường cũng bị cướp đó thôi.


Bà nói xem chuyện này có ác không?”
“Đừng nói nữa, đều là mệnh cả, không mệnh thì muốn hưởng cũng đành, có mệnh thì dẫu trốn cũng không thoát.”
—— Không mệnh thì muốn hưởng cũng đành, có mệnh thì dẫu trốn cũng không thoát.


Đột nhiên gió lớn kéo đến kéo theo bao nhiêu là tuyết rơi từ trên trời xuống, rơi xuống tóc cô, trên áo, thỉnh thoảng có một hai bông len vùng da cổ lộ ra bên ngoài của cô.
Da đầu Trương Mạn nổ tung, đứng dưới trời đông tuyết phủ, ý lạnh chui qua từng lỗ chân lông trên cổ khiến cả người cô run lẩy bẩy.


Da gà nổi nổi lên sau đó lan đến cánh tay cô.
Đột nhiên cô nhận ra rằng, rất nhiều chuyện không phải cô cho rằng mình có năng lực thay đổi là có thể thay đổi.

Sau khi Trương Mạn về, cậu thiếu niên ngồi trên ghế sofa yên lặng nhìn lá bùa bình an cô cho cậu.


Đã rất lâu rồi không có cảm giác này, không làm bất cứ chuyện gì nhưng không cảm thấy buồn chán, trái lại mỗi một góc trong trái tim đều ấm áp.
Anh nhớ lại vẻ mặt nghiêm túc của cô gái khi cô đưa lá bùa bình an cho anh.
Có vẻ như cô luôn rất nghiêm túc với nhiều chuyện.


Buổi chiều lúc cô làm bài tập, anh ngồi bên cạnh nhìn cô chau mày suy nghĩ vì mấy câu hỏi đó, trang giấy nháp và vở ghi chép đều được cô trình bày rõ ràng sạch sẽ, chữ cô rất thanh tú, mỗi chữ viết xuống đều rất dùng sức, thậm chí nếu lật tờ này đi là có thể thấy rõ dấu chữ được in trên tờ tiếp theo.


Đằng sau mỗi công thức cô đều vẽ một vòng tròn nho nhỏ, bên trong vòng tròn là các con số được sắp xếp một cách chỉnh tề.


Trong suốt quá trình giải đề cô không quá nhạy bén và sử dụng nhiều phương pháp giải khác nhau, đại khái đều dùng phương pháp cơ bản nhất, chắc ăn nhất để giải, làm rất rập khuôn —— như thể cô mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.


Trên thực tế, xét theo khía cạnh nào đó thì hai người họ hoàn toàn khác nhau.
Hờ hững của cô và anh không giống nhau, mặc dù cô thích yên tĩnh nhưng trên thế giới này, cô có thứ bản thân cô yêu quý.


Cô sẽ có đủ khả năng sống tốt và làm tốt mọi chuyện trong cái vòng tròn nhỏ hẹp của chính mình.
Một cô gái như vậy, đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, khiến anh luôn nghi ngờ về tính chân thực của cô.
Với anh mà nói, giống như mình đã trúng giải độc đắc.


Anh đặt lá bùa bình an vào túi áo trước ngực, để ở nơi gần với trái tim.
Song giây tiếp theo anh lại nhớ tới cô gái nghiêm nghiêm túc túc nói, phải đặt ở chỗ khuất trong nhà, ngàn vạn không thể làm mất.
Cậu thiếu niên lắc đầu, cười cười đứng dậy, bước vào phòng ngủ.


Chỗ khuất an toàn…
Anh mở tủ quần áo ra, ở hộc dưới cùng có một cái hộp màu đỏ làm từ gỗ đàn hương có khóa kết hợp —— lúc trước ông nội cho người tới bàn giao di sản của bố, tiện thể cầm tới cho anh, nói rằng đó là di vật quan trọng nhất của bố, nhiều năm qua anh chưa từng mở ra xem thử.


Mật khẩu là sinh nhật anh.
0110.
Anh mở chiếc hộp đàn hương đỏ ra, một mùi hương xưa theo năm tháng xộc thẳng vào mặt.
Anh đặt lá bùa bình an có màu vàng óng vào trong hộp, đang tính đóng lại thì anh chợt tò mò.


Cậu thiếu niên tiện tay bật đèn trong phòng lên, đặt chiếc hộp lên bàn cạnh giường ngủ rồi mở nó ra.
Thật ra bên trong hộp chỉ có mấy thứ lặt vặt.


Bắt mắt nhất chính là một chiếc lược gỗ được chạm trổ thủ công, theo sự lắng đọng của thời gian màu sắc gỗ trên chiếc lược đã chuyển từ màu đỏ tím sang màu nâu tím.
Răng lược không tính là dày, nhưng chất gỗ cứng, bên trên thân lược là một đóa hoa mai được chạm tinh xảo.


Sáp gỗ sáng bóng, đã nhiều năm như vậy nhưng vẫn tỏa ra mùi thơm thấm vào lòng người của cây đàn hương.
Thân lược hơi cong, bên trên có khắc một chữ.
“Hồi.”
Trái tim cậu thiếu niên đập nhanh, là tên của Janet.
Anh thả chiếc lược xuống và cầm một bức ảnh đã ố vàng lên.


Bức ảnh được ép dẻo, góc bên phải có một dòng chữ được mạ vàng, lớp chữ có hơi tróc sơn.
Anh nhìn kĩ thì phát hiện bức ảnh này cách bây giờ đã là mười bảy năm.
Trong hình là một nam một nữ, trông họ đều đang ở độ tuổi xinh đẹp nhất.


Người đàn ông trong bộ âu phục thẳng thớm, nhìn sao cũng đẹp trai phong độ, dáng vẻ hăm hở, ông đeo kính râm, ôm người phụ nữ bên cạnh cười ngọt ngào.


Mà người phụ nữ kia ăn mặc rất phong cách, bà mặc một chiếc váy trắng trơn và khoác áo măng tô màu lạc đà, trên cổ thắt một chiếc khăn lụa chấm bi đen trắng.


Mái tóc dài hơi xoăn và bức ảnh bị ố vàng theo năm tháng khiến bà như từ một thiếu nữ thì hiện đại biến thành một tiểu thư trên góc phố châu Âu của thế kỉ trước.
Song càng thu hút hơn chính là cái bụng nhô cao dưới chiếc váy của người phụ nữ, mà cằm của bà cũng hơi đầy.


Bối cảnh của bức ảnh là dòng sông Seine đang ẩn mình trong làn sương trắng, thậm chí có thể nhìn thấy tháp Eiffel cao chót vót phía sau hai người.


Khác với sự thay đổi của thời đại và con người, những kiến trúc ấy vẫn đứng sừng sững ở đó, dẫu mười năm, mấy mươi năm, thậm chí mấy trăm năm, chúng vẫn luôn ngày ngày chào đón ánh ban mai.


Trái tim Lý Duy như rơi vào một cái hố tối thẳm, hóa ra thuở trẻ Janet trông như thế này, so với bây giờ có hơi khác.
Anh nhắm mắt hồi tưởng lại dáng vẻ bây giờ của Janet, đột nhiên anh phát hiện mình không thể nhớ được.


Anh lắc đầu, xem ra khoảng thời gian tới cần phải liên lạc với Janet nhiều hơn rồi, đã lâu lắm rồi anh không nhớ tới bà.
Trong hộp vẫn còn vài thứ khác hay ho hơn —— một chiếc khóa làm từ vàng rất nặng, hẳn là đồ anh đeo khi còn bé, và hai sợi tóc được buộc vào nhau.
Vợ chồng kết tóc.


Bên dưới cùng của hộp gỗ là một quyển sách tiếng Anh giành cho trẻ em có hơi cong, đoán chừng là sách dùng để dạy vỡ lòng khi anh còn nhỏ.
Cậu thiếu niên cẩn thận rút quyển sách ra.


Bìa sách là các màu sắc sặc sỡ thường dùng cho trẻ em, một dòng chữ “Sư tử nhỏ Benny” được in hoa rất lớn, mà cái tiêu đề bằng tiếng Anh cũng sử dụng rất nhiều màu sắc.


Bên dưới tiêu đề là một con sư tử nhỏ đáng yêu đang nhìn về phía trước, giơ cao bàn chân trước lên, làm điệu bộ “Yeah.”
Anh cảm thấy buồn cười, hóa ra lúc anh còn nhỏ anh cũng đọc loại sách trẻ con này.
Anh lại nhớ tới Mạn Mạn.


Không biết khi cô còn nhỏ có đọc qua những quyển sách na ná thứ này hay không, rồi không biết cô có đọc mấy câu chuyện xưa đầy trẻ con và ấm áp không.
Vừa nghĩ tới là trái tim anh lập tức ngứa ngáy, chỉ hận không thể xoa véo mặt cô trong giây tiếp theo.


Cậu thiếu niên vừa nghĩ, vừa mở quyển “Sư tử nhỏ Benny” ra, tùy tiện lật trang đầu tiên.
Quả thật là sách vỡ lòng, bên dưới mỗi câu tiếng Anh đều có một bản dịch tiếng Trung, còn có một hàng là Trung văn ghép âm.
Rất thích hợp cho trẻ em xem.


Nhưng giây tiếp theo đột nhiên gương mặt ấm áp ý cười của cậu thiếu niên cứng lại.
“Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng rậm có một chú sư tử nhỏ, tên của nó là Benny.


Nó là chú sư tử nhỏ hạnh phúc, bởi vì nó có người mẹ dịu dàng nhất vương quốc động vật, Janet, và có một người bạn tốt bụng và thông minh nhất, Nick.
Bọn họ đều có một câu chuyện xưa, chuyện bắt đầu từ bây giờ.”


Quyển sách tuột khỏi tay anh, cậu thiếu niên lảo đảo ngã ngồi xuống đầu giường, gương mặt cắt không ra giọt máu, tai như ù đi.
Một quyển sách ố vàng như chiếc chìa khóa bị năm tháng lãng quên đã mở ra cánh cửa ký ức bị phủ đầy bụi trong suốt nhiều năm của anh.


Suy nghĩ của cậu thiếu nên trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát, ngay đúng lúc này hai gương mặt mơ hồ chợt lóe lên trong đầu anh.
“Duy Duy, sáng mai mẹ bay tới Vancouver, con không cần tiễn mẹ.”
“Mẹ nấu cơm cho con rồi đó, bảo bối, ăn đi, đều là những món con thích ăn nhất.”


“Không phải như vậy, trong vướng víu lượng tử thật sự có tồn tại lực tác động ở khoảng cách xa, chỉ cần chấp nhận cơ sở này, thì những suy luận tiếp theo sẽ trở nên dễ dàng…”
“Cô gái này là bạn gái cậu sao? Rất xinh đẹp.”


Bọn họ liên tục nói bên tai anh, tiếng nói chuyện lẩn quẩn như những cái chuông va vào nhau khiến hai tai anh ù đi.
Hệ thống sưởi trong phòng được điều chỉnh ở nhiệt độ thích hợp hai mươi ba độ nhưng cậu thiếu niên lại rùng mình.
Anh cố gắng thuyết phục bản thân.


Janet đã tới Vancouver, không sai, từ lúc anh còn rất nhỏ bà đã di dân.
Còn có Nick, mỗi khi anh gặp khó khăn trong học tập, cậu ấy đều giúp anh giải thích cặn kẽ, là bạn tốt nhất của anh mà.
Song giây tiếp theo, trong đầu anh có một giọng nói rất đáng sợ, nó chôn sâu trong linh hồn anh, đang chất vấn anh.


Nick là ai? Là một người cậu quen trong cô nhi viện? Hay là bạn của cậu ở trường thế?
Janet là ai? Tên tiếng anh của mẹ cậu, thật sự là Janet hả?
Nếu bọn họ thực sự tồn tại thì tại sao mấy năm qua cậu vẫn luôn cảm thấy cô đơn? Tại sao cậu luôn ăn cơm một mình, ngủ một mình, và làm mọi thứ một mình?


Tại sao lúc cậu bị bố treo trên giá phơi đồ ở ban công bọn họ lại không có mặt? Tại sao lúc cậu bị ông nội bỏ rơi, bọn họ không có mặt? Tại sao lúc cổ áo cậu bị người ta nhét giun, bọn họ cũng không có mặt?
Lúc cuộc đời của cậu bị bóng tối to lớn cắn nuốt, bọn họ, đã ở nơi nào?


Hai bóng người trong đầu càng lúc càng mơ hồ, để rồi sau cùng anh chỉ nhìn thấy hai gương mặt không có ngũ quan, trắng bệch và trống rỗng.
Như ác quỷ bước ra từ giới Tu La.
Đột nhiên cậu thiếu niên nhớ tới đoạn kí ức mà anh đã hoàn toàn quên mất.


Anh nhớ tới một ngày nào đó, hình như anh đã gọi đặt hai món ăn qua điện thoại.
Anh trai giao thức ăn kia đến muộn một tiếng, lúc anh ta giao thức ăn cho anh đã hi vọng anh không phàn nàn với cửa hàng của bọn họ.


Anh nhớ tới lúc anh mở hai hộp đồ ăn ngoài kia ra, đổ thức ăn ra hai cái đĩa rồi ném hộp đồ ăn vào thùng rác.
Anh nhớ hôm đó, anh rút nắp bút máy và viết tên mẹ anh vào bức thư xin lỗi.
Anh vẫn còn nhớ hôm đó, trên hành lang tối tăm không có một bóng người lúc anh đưa Nick ra cửa.


Đèn trên hành lang là đèn được kích hoạt bằng âm thanh, chỉ cần có người đi qua là đèn sẽ sáng lên, nhưng ngày hôm đó không có.
Anh nhìn về phía bóng tối, vẫy vẫy tay sau đó đóng cửa lại.
“A!”


Đúng lúc này đầu cậu thiếu niên đột nhiên đau như búa bổ, anh đau đớn, ôm mình run rẩy.
Rốt cục bọn họ là ai?
Cậu ta là ai?
Hai mắt anh đỏ ngầu, tơ máu giăng khắp đáy mắt, đầu óc cũng dần trở nên mơ hồ.


Anh hoảng sợ mở to mắt nhìn khoảng trống bên cạnh giường lớn và căn phòng không một bóng người.
Tất cả đồ dùng lạnh lẽo tối tăm như đang reo hò với anh.
“Giả, bọn tao đều là giả, trên thực tế mày cũng là giả.”


Anh lảo đảo lui về sau, lúc ngã xuống tấm nệm mềm mại anh lập tức hốt hoảng ngồi dậy.
Tất cả đều là giả, mọi thứ trên thế giới này đều là giả.
Anh có cảm giác như mình bước hụt một bước rồi rơi xuống vách núi sâu thăm thẳm, cả cơ thể và ý thức đều rơi xuống mà không thể kiểm soát.


“Không, không, không muốn…”
Khoảnh khắc này, bóng tôi vô biên và sợ hãi đã cắn nuốt anh hoàn toàn.
Giữa những tuyệt vọng, cậu thiếu niên chợt nghĩ đến cô gái nằm trọn trong vòng tay anh để mặc anh hôn.


Đôi môi của cô mang theo xúc cảm chân thực và hương thơm say đắm lòng người, đã từng khiến anh muốn ngừng mà không được.
Đúng, đúng, Mạn Man, anh còn có Mạn Mạn.


Mạn Mạn sẽ không gạt anh, cô từng ôm anh dưới tán ô của anh, mới đây thôi, xế chiều đây thôi, còn ở dưới bàn học, ở trong ngực anh, non nớt mà nhiệt tình hôn trả lại anh.
Trái tim hoảng loạn của cậu thiếu niên bình tĩnh lại như thể đã bắt được nhánh cỏ cứu mạng.


Anh đứng dậy, run rẩy rút di động từ trong túi ra, tay chân luống cuống lục danh bạ điện thoại.
Đã nhìn thấy dãy số tồn tại duy nhất kia.
Bàn tay anh run run muốn nhấp vào, song giây tiếp theo anh nhớ tới câu nói cô từng nói.
“Xin chào Nick, tôi là Trương Mạn.”
“Rầm ——” Di động tuột khỏi tay anh, vỡ tan.


Bão tuyết đến rồi..