Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 604-2: Có một loại nô tài tên là Tô Lão Cẩu ((2))

Nếu Tô Bất Úy thi triển khinh công thì trong một khoảng cách ngắn còn nhanh hơn cả chiến mã. Nhưng ông ta không dám lãng phí nội kình của mình, bởi vì ông ta biết ngăn cản chân chính còn chưa xuất hiện. Chỉ cần không giằng co với đám binh lính kia, thì khả năng người đại tu hành bị binh lính đè chết chỉ bằng không.

- Nhanh thôi!

Tô Bất Úy nghiêng đầu nói với Hoàng Đế một câu. Vừa mới dứt lời, ánh mắt bỗng nhiên rùng một cái, y mạnh mẽ nhảy xuống chiến mã, thân hình xông về phía trước. Mới rời khỏi lưng ngựa, một cỗ nội kình cực kỳ hùng hậu đập vào chiến mã, chiến mã kia chưa kịp kêu lên đã nổ bung thành đống thịt nát.

- Bệ hạ cẩn thận, có khả năng nô tài phải mạnh tay hơn.

Tô Bất Úy bình tĩnh nói một câu, sau đó tung một quyền vào trong rừng cây. Hai cây đại thụ liền gãy, một nam tử trung niên từ phía sau cái cây lập tức bị chấn động phun ra máu. Y còn muốn ra tay, thì phát hiện Khí Hải đan điền của mình đã bị vỡ. Cỗ nội kình cực kỳ âm nhu kia, khiến y không thể chống cự được.

Tô Bất Úy không để ý tới y, liều mạng thúc giục toàn bộ nội kình để chạy trốn. Trong rừng cây có ít nhất ba mươi người tu hành lao ra, đuổi theo không bỏ. Luận về thực lực cá nhân, nhưng người này kém xa Tô Bất Úy, nhưng Tô Bất Úy hiện tại đã yếu hơn lúc trước rất nhiều.

Kiếm ý, đao khí, thậm chí phù pháp đều không ngừng tấn công tới. Tô Bất Úy tận lực né tránh để cho công kích không ảnh hưởng tới Hoàng Đế ở phía sau mình. Nhưng chính vì làm như vậy, mà tốc độ tiêu hao nội kình của ông ta càng nhanh.

Sau khi liên tiếp giết chín Thất Phẩm, sáu Bát Phẩm, một Cửu Phẩm, bắp chân của ông ta bị kiếm ý của một cao thủ Cửu Phẩm đâm xuyên qua. Máu từ ống quần chảy xuống, lưu lại dấu chân máu trên quan đạo.

Nghe thấy Tô Bất Úy thở ồ ồ, Hoàng Đế không nhịn được hỏi:

- Còn kiên trì được không?

- Có thể!

Tô Bất Úy gật đầu:

- Bệ hạ yên tâm, mạng của nô tài rất cứng!

Lời này vừa dứt, thân thể của Tô Bất Úy bỗng lảo đảo một cái, sau đó một vết máu xuất hiện ở ngực. Nếu không phải ông ta kịp thời dùng nội kình bảo vệ, thì chiêu tập kích bất ngờ vữa nãy đã xuyên thủng ngực ông ta rồi.

- Thông Minh Cảnh!

Đồng tử Tô Bất Úy co mạnh lại.

- Hai người!

Trong lòng ông ta căng thẳng, sau đó liền có một cảm giác vô lực xuất hiện rồi lan khắp người. Lúc này ông ta nghĩ, bệ hạ không nên vì Đại Tùy lưu lại Trương chân nhân ở trong quân doanh của Lưu Ân Tĩnh. Cái tên Lưu Ân Tĩnh kia, ở thời khắc cuối cùng vẫn phái người mang theo kỵ binh rời đi.





Diễn Vũ Viện

Lão viện trưởng thoạt nhìn đi đường cũng không đi được đang thu thập hành lý của mình trong Tàng Thư Lâu. Động tác của ông ta rất thong thả, cũng rất chân thành. Mấy bộ quần áo mới mà ông ta nhờ người mua cho đã bỏ vào trong bao, mà đặt bên cạnh bao là một thanh trường kiếm cổ.

Ông ta nhìn chuôi kiếm này, nhìn ba chữ khắc trên vỏ kiếm, có chút thất thần.

Vạn Kiếm Đường.

Lúc ông ta còn trẻ, chính là mang theo chuôi kiếm này đi khắp đại giang nam bắc, khiến mọi người đều kính phục nói một câu:”Vạn Tinh Thần ngươi chính là giang hồ đệ nhất nhân!”

Đã nhiều năm rồi, thanh kiếm này cũng đã cô độc nhiều năm.

Ông ta nhẹ nhàng vuốt ve vỏ kiếm, cầm lấy tấm vải muốn lau đi tro bụi bám trên đó. Đúng lúc này, ánh mắt của ông ta bỗng thay đổi, sau đó nhìn về hướng nam. Ông ta nhắm mắt lại ngưng thần cảm giác, sau đó cúi đầu nói một câu:”Nhìn thấy tâm tư của nhiều người như vậy, lại không nhìn ra tâm tư của hoàng gia”.

Lúc nói chuyện, người đã biến mất.

Cung Thái Cực

Điện Thái Cực

Hưng Hoàng Hoàng Đế Dương Thừa Càn mới mười mấy tuổi đang ngồi yên trên ghế rồng, nhìn tấu chương chất đống trên bàn, lông mày nhíu lại. Cậu ta vừa định nhấc bút lên thì một lão già lưng còng chợt xuất hiện trước mặt, bình thản nhìn cậu ta rồi nắm lấy áo cậu ta. Dưới sự kinh hô của các đại thần và thị vệ, hai người đồng thời biến mất không thấy.

Mười lăm dặm phía nam thành.

Tô Bất Úy phun ra một ngụm máu, nhìn thoáng qua cánh tay phải đã rách da, cùng chân trái bầy nhầy.

- Bệ hạ…không kinh sợ tới ngài chứ?

Y vừa hộc máu vừa hỏi, cố gắng làm cho ngữ khí của mình ổn định.

- Không!

Hoàng Đế cắn môi trả lời, trong ánh mắt khô khốc đã không còn lưu một giọt nước mắt nào.

- Tốt lắm, nô tài mang ngài trở về Trường An.

Tô Bất Úy cố gắng cười cười, nhưng không biết rằng hiện tại mình cười lên rất khó coi. Y nhảy một chân về phía trước, cái chân kia đong đưa theo y.

Hai lão già đuổi theo phía sau, đồng thời tạo kiếm quyết từ không trung chém xuống. Hai kiếm khí đuổi theo sau Tô Bất Úy, Tô Bất Úy xoay người, cứng rắn ngăn cản hai kiếm khí có thể bổ đôi tảng đá lớn. Phốc một tiếng, trước ngực y lập tức có hai cái động.

Nhưng bởi vì không còn nhiều máu, nên vết thương không có máu chảy ra ngoài.

- Bệ hạ…hình như…nô tài không thể đưa ngài trở về được rồi…

Tô Bất Úy loạng choạng, liều mạng dùng chút nội kình cuối cùng ngăn cản kiếm khí không làm tổn thương Hoàng Đế ở phía sau. Y đã như đèn hết dầu, nhưng vẫn cố gắng duy trì không cho mình ngã xuống. Hoàng Đế gật đầu, nói vào tai y:

- Chết cùng ngươi, trẫm rất vui!

Hai lão già hạ xuống đất, bước nhanh tới:

- Bệ hạ, ngài không nên trở về, Thái tử đã đăng cơ, bệ hạ còn trở về làm gì nữa?

Hoàng Đế liếc nhìn hai người bọn họ, cười lạnh:

- Tốt…tốt! Không ngờ trẫm lại nuôi hai con chó cắn chủ ở trong cung Thái Cực!

- Bọn ta không phải là chó, ngươi cũng không phải là Hoàng Đế nữa rồi.

Lão già kia giơ tay chỉ về hướng Hoàng Đế:

- Chức trách của bọn ta là nghe theo lệnh Hoàng Đế, nhưng ngươi không phải.

Y chỉ tay một cái, một kiếm khí nhanh chóng đâm vào mi tâm của Hoàng Đế.

Phốc một tiếng

Trên mi tâm của lão già kia nhiều hơn một cái lỗ, cái lỗ rất nhỏ, chỉ nhỏ như hạt đâu. Nhưng toàn bộ cái gáy phía sau lại bị vỡ tung, óc nát bay theo ra ngoài, bắn tung tóe vào người đại tu hành không kịp né tránh ở phía sau.

- Đại…đại đường chủ…

Người đại tu hành không chết gian nan nuốt nước bọt, nhìn lão già đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hoàng Đế.

- Lúc đầu ta dạy các ngươi kiếm ý, nhưng chưa từng dạy các ngươi hành thích vua.

Lão viện trưởng thở dài:

- Có phải hay không các ngươi cảm thấy trên giang hồ đã không còn Vạn Kiếm Đường, nên không cần trông coi quy củ của Vạn Kiếm Đường nữa? Chẳng lẽ ở trong cung Thái Cực các ngươi đã học được những điều vô tình ác độc trong đó?

Lão già kia sợ hãi nhìn Vạn Tinh Thần, rồi lại nhìn thấy tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn đang bị Vạn Tinh Thần xách bên cạnh.

- Đệ tử biết sai rồi.

- Ta không giết ngươi, ngươi lăn đi đi, tới thư viện Thông Cổ Giang Nam, giết được bao nhiêu người thì giết. Chết như vậy còn đáng giá hơn. Ta đồng ý cho ngươi dùng danh nghĩa Vạn Kiếm Đường. Đi thôi!

Vạn Tinh Thần thản nhiên nói một câu.

Lão già kia biến sắc, sau đó gật đầu mạnh:

- Đệ tử đã hiểu.





Rốt cuộc

Tô Bất Úy rốt cuộc không kiên trì được mà ngã xuống đất, khuôn mặt đập thật mạnh xuống đất. Y đã mất đi thần trí, máu chảy che đi tầm mắt, không còn nhìn thấy Hoàng Đế ở phía sau nữa rồi. Lão thái giám quỳ rạp xuống đất, muốn dùng tay lau đi máu trên mặt, nhưng y đâu còn khí lực nữa, chỉ phí công vô ích mà thôi.

- Bệ hạ…sắp tới Trường An chưa?

Y hỏi.

Trên đường đi, Hoàng Đế luôn hỏi y như vậy.

Tô Lão Cẩu, sắp tới Trường An chưa?

Hiện tại, đổi thành y hỏi Hoàng Đế.

Hoàng Đế cắn môi gật đầu:

- Tới rồi!

- Tới rồi?

Tô Bất Úy nhếch miệng cười:

- Nô tài không nhục sứ mệnh…cuối cùng…cuối cùng nô tài đã mang được ngài về nhà.

Nụ cười đọng lại trên khuôn mặt y, vĩnh viễn không biến mất.

Hoàng Đế nằm úp trên người ông ta, giống như cũng bị mang đi sinh khí cuối cùng.

Có một hoạn quan, tên là Tô Bất Úy.

Có một loại nô tài…tên là Tô Lão Cẩu.