Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 327: Mượn binh

Dãy núi Lang Nhũ ở Tây Bắc kéo dài hơn vạn km từ nam tới bắc, như một cái vạch mà ông trởi vẽ ra để ngăn cách giữa hai đế quốc. Hai đế quốc hùng mạnh này giống như hai đứa con trai mà ông trời thích nhất. Ông trời không muốn nhìn thấy cảnh huynh đệ tương tàn nên mới tạo ra dãy núi Lang Nhũ để hai huynh đệ không chạm mặt nhau.

Nhưng không biết vì sao, ông trời lại để lại Thanh Hạp, cánh cửa thông hai bên. Mà Thanh Hạp này trở thành một cứ điểm quan trọng, nếu quân đội bên này muốn sang lãnh thổ địch quốc là phải đi qua. Đầu tiên là bảy mươi vạn đại quân của Đại Tùy trùng trùng điệp điệp vượt qua Thanh Hạp, càn quét binh mã Mãn Đô Kỳ, cắt một phần trên bản đồ Mông Nguyên. Vở tuồng này vừa mới bắt đầu đã có kịch tính. Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn của Đại Tùy cấu kết với người Mông Nguyên, chôn vùi bảy mươi vạn quân Tùy trên đồng cỏ hai nghìn dặm của Mãn Đô Kỳ.

Theo sau đó, phản quân cùng với ba mươi vạn Lang kỵ vượt qua Thanh Hạp, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã cắt ba đạo Tây Bắc khỏi bản đồ Đại Tùy. Thoạt nhìn, người Mông Nguyên không có tổn thất gì, mà Đại Tùy bị thương gân động cốt.

Lý Viễn Sơn được tôn lên làm Đại Nguyên Soái, thoạt nhìn đường làm quan rộng mở, nhưng trên thực tế…Từ khi kỵ binh Mông Nguyên nhập quan, y chưa từng có một ngày vui vẻ.

Y thống trị ba đạo Tây Bắc đã nhiều năm, hơn nữa ba vị Tổng Đốc đều lãnh tụ của phản quân, cho nên khống chế Tây Bắc không gặp phải chống cự kịch liệt gì. Các quận binh đều nằm trong tay Tổng Đốc, hai vệ vốn đóng ở Tây Bắc đã tan thành mây khói. Cho nên Lý Viễn Sơn vốn không muốn người Mông Nguyên nhập quan. Y hợp tác với người Mông Nguyên tiêu diệt bảy mươi vạn quân Đại Tùy là muốn đưa cho Đại Hãn Mông Ca một phần hậu lễ. Nhưng người Mông Nguyên hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, vẫn chưa quay lại nhà của mình.

Ba mươi vạn Lang kỵ Mông Nguyên do Đặc Cần Khoát Khắc Đài Mông Liệt trùng trùng điệp điệp tiến vào Tây Bắc Đại Tùy. Sau đó bọn họ không ngừng vận chuyển vật tư lương thực qua Thanh Hạp trở về Mông Nguyên. Có lẽ ngay từ lúc đầu Đại Hãn Mông Ca liền biết kỵ binh của mình không đánh được vào trung tâm của trung nguyên, cho nên y căn bản không muốn mượn chuyện Lý Viễn Sơn tạo phản để chiếm đi một phần giang sơn Đại Tùy.

Quân đội Mông Nguyên giống như một đám thổ phỉ, thấy cái gì cướp cái đấy.

Vàng bạc, châu báu, lương thực, giáp giới, nữ nhân và tráng đinh.

Mà Lý Viễn Sơn lại không dám đắc tội kỵ binh Mông Nguyên, trơ mắt nhìn của cải vốn thuộc về mình bị người Mông Nguyên chở về thảo nguyên giống như con kiến chuyển nhà.

Lúc này y mới phát hiện ra rằng, từ lúc mới bắt đầu, Mông Ca đã coi mình như một con khỉ để giải trí.

Người Mông Nguyên hợp tác với y, coi trọng không phải là thực lực khó lường gì đó của y, cũng không phải mơ ước giang sơn Đại Tùy. Ngay từ lúc đầu người Mông Nguyên đã biết mình muốn cái gì. Tiêu diệt một gia tốc vốn ương bướng như gia tộc Mãn Đô, đối với gia tộc Khoát Khắc Đài Mông mà nói, vốn không phải là chuyện xấu. Để trống một đồng cỏ rồi chia cho người hữu dụng còn tốt hơn. Mà những tòa thành cao lớn của Đại Tùy, người Mông Nguyên cũng không có hứng thú. Bọn họ thấy nó chỉ như những tòa lao tù, mà bọn họ đã quen với rong ruổi trên chiến mã rồi.

Cho nên bọn họ chỉ cần của cải, vật tư.

Lý Viễn Sơn mượn người Mông Nguyên, thành công biến ba đạo Tây Bắc thành địa bàn của y. Nhưng hiện tại địa bàn này đang bị người Mông Nguyên xâu xé. Cho dù tương lai ba đạo giang sơn này có thuộc về mình, thì còn thừa lại cái gì?

Đám người Mông Nguyên, thấy lương thực như là chuột thấy đồ ăn. Thấy nữ nhân như là ác lang thấy con mồi.

Mấy ngày này, quân đội Đại Tùy chỉ phòng ngự bền bờ kia sông Nghi Thủy, đồng thời triệu tập hạm đội khổng lồ tuần tra qua lại. Xem chừng triều đình vẫn còn đang chuẩn bị phản công. Nhưng dù sao việc điều binh không phải là việc một sớm một chiều. Lý Viễn Sơn không lo lắng tới điều này, bởi vì y đã quen với phương thức làm việc của triều đình. Đại quân chưa động, lương thảo đi trước. Nếu muốn cung cấp cho mấy chục vạn đại quân, thậm chí trăm vạn đại quân, nói thì dễ nhưng phải hao phí rất nhiều nhân lực, vật lực cùng thời gian.

Y lo lắng là Mông Nguyên đang tàn phá Tây Bắc, cùng với các lãnh tụ khác của phản quân ngầm cấu kết với nhau.

HIện tại binh quyền ở trong tay y, các Tổng Đốc đại nhân kia tất nhiên coi y là người đứng đầu. Nhưng mấy người này cũng nắm chặt trong tay hơn mười vạn quận binh. Đối với y mà nói, không những là trợ lực, còn là uy hiếp.

Nếu muốn tạo phản, Lý Viễn Sơn chưa từng nghĩ tới chia đều thiên hạ cho bất kỳ ai.

Còn khiến y đau đầu, chính là tàn quân Đại Tùy lúc bị đánh bại trên thảo nguyên Mãn Đô Kỳ kia. Gần đây tàn quân hình như lại tập hợp được không ít binh mã, đang trốn ở nơi nào đó trong dãy núi Lang Nhũ. Thỉnh thoảng lại giết ra làm nhiễu loạn phía sau. Trong một tháng, đã có hai kho lúa, bốn huyện thành bị quân Tùy công phá rồi thiêu rụi. Hơn nữa không biết đám quân Tùy đó lấy đâu ra chiến mã, không ngờ tạo thành một đội kỵ binh rất mạnh và cơ động, tới vô tung đi vô ảnh.

Theo tình báo, thì đội kỵ binh Tùy kia tuy chỉ có khoảng năm nghìn người, nhưng xuất quỷ nhập thần, đánh xong liền chạy đi. Mà đội mục đích của đội kỵ binh này ngoài quấy rối ra, chính là hấp dẫn lực chú ý của quân đội Lý gia, sau đó một đội bộ binh khác của quân Tùy đánh ở nơi khác, cũng tranh đoạt lương thảo tiếp tế rồi lập tức chạy đi.

Tuy đội quân Tùy này không hình thành uy hiếp chân chính với quân đội Lý gia, nhưng nói giống như con ruồi bay qua bay lại, không thể giết được.

Nhiều việc không hài lòng, khiến mấy ngày này Lý Viễn Sơn không nở được nụ cười nào.

Ân Phá Sơn, một trong bảy đại chiến tướng dưới trướng của y bước nhanh vào thư phòng, sắc mặt có chút khó coi gọi một tiếng Đại Nguyên Soái. Lý Viễn Sơn nhìn y, hỏi:

- Chuyện gì?

Ân Phá Sơn do dự một lát, rồi cẩn thận nói:

- Hai ngày trước quân Tùy ở dãy núi Lang Nhũ tập kích Tương thành, đoạt đi không ít giáp giới lương thảo…Phạm Tăng đã tử trận.

- Cái gì?

Lý Viễn Sơn ngẩng đầu mạnh, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Phạm Tăng là một trong bảy đại chiến tướng dưới trướng của y, dụng binh rất cẩn thận. Lúc trước Lý Viễn Sơn phái Phạm Tăng đóng quân ở kho lúa Tương thành chính là vì tính cách làm việc ổn thỏa của Phạm Tăng. Nhưng ai mà ngờ rằng, vị tướng lĩnh mà y coi trọng lại chết trận rồi.

- Không biết quân Tùy lấy đâu ra trang phục của kỵ binh Mông Nguyên, lừa mở cửa thành rồi giết vào. Phạm Tăng còn chưa kịp tổ chức binh mã thì bị đánh tan…Theo lời của bại bịnh, tướng lĩnh cầm đầu quân Tùy…là Lý Hiếu Tông. Phạm Tăng dẫn theo mấy trăm thân binh tử chiến, cuối cùng bị bắn lén chết.

- Lý Hiếu Tông!

Lý Viễn Sơn tung một chưởng đập nát cái bàn, ánh mắt đầy tức giận.

- Lúc trước ta không giết y, y lại tới gây chuyện với ta…

- Đại Nguyên Soái…binh lực của chúng ta phân bố ở các quận, rút không được nhiều binh mã để ứng phó với quân Tùy ở núi Lang Nhũ. Không bằng…không bằng chúng ta đi mời Mông Liệt xuất binh.

- Mông Liệt?

Lý Viễn Sơn hơi sửng sốt, lập tức thở dài một tiếng:

- Để ta đi gặp y!





Núi Lang Nhũ

Bên trong rừng rậm có một khu đất khá trống trải, từ bên ngoài nhìn vào khó mà trông thấy. Nơi này chính là nơi dừng chân tạm thời của quân Tùy. Binh lực đã hơn bốn vạn. Mấy ngày này Húc Quận Vương Dương Khai và Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân Kim Thế Hùng không ngừng phái người ra ngoài tìm kiếm bại binh, đội ngũ dần dần lớn mạnh.

Hai tháng trước, Húc Quận Vương Dương Khai Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật tự mình tới Thập Đại Vạn Sơn của Bắc Liêu, cầu kiến Đại Hãn Bắc Liêu, cuối cùng thuyết phục được ông ta trợ giúp năm nghìn con ngựa tốt. Thậm chí thế tử Bắc Liêu là Hoàn Nhan Trọng Đức còn tự mình dẫn theo tám trăm hàn kỵ tinh nhuệ gia nhập quân Tùy. Mấy ngày này chính là y cùng Lý Hiếu Tông dẫn theo kỵ binh không ngừng quấy rối phía sau phản quân.

Hiện giờ núi Lang Nhũ, liền biến thành căn cứ của quân Tùy.

Ngọn núi lớn này từng khiến người Tùy chán ghét, nhưng lúc này lại trở thành ô dù của bọn họ. Ngọn núi này có vô số động vật, có nguồn nước, hơn nữa còn có lương thực mà cướp được từ phản quân. Bọn họ ở trong này xây dựng cơ sở tạm thời đã không thành vấn đề. Chỗ dựng doanh trại này cực kỳ bí ẩn. Hơn nữa đường lên núi chỉ có một đường, nằm ở khá xa trong rừng, cho nên tương đối kiên cố.

Đóng quân ở đây đã được hơn bảy tháng, quân Tùy chặt cây xây dựng rào chắn, chòi canh, nhà gỗ. Hiện giờ đã có quy mô đơn giản.

Quân Tùy đã khôi phục lại được sĩ khí từ trong thất bại. Thời gian trôi qua, sĩ khí của bọn họ càng ngày càng được đề cao. Bọn họ không ngừng đi ra ngoài đả kích phản quân. Mà phản quân thì bị bọn họ dắt mũi chật vật không chịu nổi.

Trên khuôn mặt của Húc Quận Vương Dương Khai cũng khôi phục lại nụ cười. Ít nhất tới hiện tại y vẫn có thể tận trung với Đại Tùy.

- Nơi tiếp theo mà chúng ta muốn đánh, là một nơi Lý Viễn Sơn tuyệt đối không ngờ tới.

Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật thoạt nhìn đen nhẻm gầy gò, đâu còn vẻ trắng trẻo của văn nhân như lúc trước. Tuy nhiên lúc này cơ thể của ông ta đã cường tráng hơn không ít.

Ông ta mở bản đồ ra, chỉ vào một nơi đánh dấu, nói:

- Hạ quan đề nghị nơi này.

- Bình Dương?

Dương Khai ngẩn ra, không nhịn được lắc đầu:

- Quá mạo hiểm…Quặng sắt Bình Dương là căn cơ của Lý Viễn Sơn, những năm gần đây giáp giới trang bị của phản quân đều tới từ đó. Vì bảo vệ nơi này, Lý Viễn Sơn nhất định để trọng binh đóng ở đó. Hơn nữa người Mông Nguyên cũng rất cần quặng sát Bình Dương. Sở dĩ Lý Viễn Sơn còn chưa giao quyền khống chế quặng sát cho người Mông Nguyên, xem chừng là muốn dùng cái này để đàm điều kiện với người Mông Nguyên!

- Đúng vậy!

Lý Hiếu Tông nói:

- Lý Viễn Sơn cấu kết với người Mông Nguyên, nhưng hiện tại người Mông Nguyên trở thành gánh nặng lên người y. Chẳng những không giúp Lý Viễn Sơn đối phó với sự chống cự rải rác khắp nơi, ngược lại còn trở thành con sâu mọt lớn nhất, không ngừng đào xới căn cơ của Lý Viễn Sơn. Lý Viễn Sơn muốn người Mông Nguyên rời đi, nhất định phải trả cái giá thật lớn. Mà quặng sắt Bình Dương hiển nhiên là cái giá đó.

- Nhưng tỵ chức cảm thấy ý tưởng của Mưu đại nhân không tồi!

Đã được thăng làm tướng quân, Thôi Lược Thương nói:

- Ngay cả chúng ta đều cảm thấy không có khả năng đánh được nơi này, Lý Viễn Sơn tự nhiên cũng cho rằng như vậy. Mà mục đích của chúng ta không phải chỉ là cướp đoạt vật tư nơi này, mà là đánh xong rời đi, hẳn là không quá khó khăn.

Dương Khai lắc đầu:

- Cẩn thận vẫn tốt hơn. Coi giữ quặng sắt Bình Dương là binh mã tinh nhuệ nhất dưới trướng của Lý Viễn Sơn. Nghe nói y điều cả một nghìn tinh bộ binh tới đó. Cho dù chúng ta thành công thì tổn thất chắc cũng không nhỏ.

- Thế tử, ngài cảm thấy thế nào?

Mưu Lương Bật nhìn về phía thế tử Bắc Liêu Hoàn Nhan Trọng Đức, người một mực im lặng không nói gì.

Ngồi trong một đám người toàn là người Hán, Hoàn Nhan Trọng Đức khá là nổi bật. Nhất là cái trán trụi lủi và mái tóc bó phía sau.

- Cung Tấn Dương.

Y đứng dậy chỉ vào một chỗ trên bản đồ:

- Nơi này chứa khí giới, giáp trụ tuyệt không ít hơn Bình Dương. Hơn nữa luận về vị trí, thì nơi này trọng yếu hơn. Dù sao nơi này cũng là hành cung của Hoàng Đế bệ hạ Đại Tùy, một khi chúng ta chiếm được, cho dù chỉ ngắn ngủi một ngày, thì đối với dân chúng ba đạo Tây Bắc mà nói, cũng là một việc có ý nghĩa sâu xa.

- Ta cảm thấy…

Hoàn Nhan Trọng Đức dừng một lát rồi nói tiếp:

- Vẫn là biện pháp cũ. Ta cùng Lý tướng quân mang kỵ binh tập kích bất ngờ Bình Dương để đánh nghi binh, cố gắng làm giống thật chút. Nếu Bình Dương bị chúng ta đánh lén thành công thì cũng tốt. Vương gia và Thôi tương quân mang binh tấn công cung Tấn Dương. Tuy nhiên thành Khai Nguyên là một thành lớn, muốn phá được nó thật không dễ dàng gì.

Tất cả mọi người quăng ánh mắt về phía Dương Khai, đợi y quyết định.

- Vậy cứ làm theo như kế hoạch của thế tử đi. Mặc khác, đã tới lúc chúng ta phái người tới Tây Nam để gặp La Diệu rồi. Nếu La Diệu đồng ý cho mượn binh, thì lúc đại quân triều đình tới thì có lẽ chúng ta đã chiếm được phần lớn Tây Bắc rồi. Chuyện này nhất định phải giao cho một người ổn thỏa…Thôi Lược Thương, lần này xuất binh ngươi không cần đi. Nhiệm vụ của ngươi là chọn lựa giáp sĩ tinh nhuệ đi theo bảo vệ rồi tới gặp La Diệu!

- Vâng!

Thôi Lược Thương gật đầu:

- Chỉ cần La Diệu tập trung bình lực ở Hoàng Dương Đạo, Lý Viễn Sơn liền không thể không chia quân ra đề phòng rồi! Tới lúc đó chúng ta làm gì cũng dễ dàng hơn. Nhưng La Diệu một mực giả ngu, muốn y xuất binh không phải là chuyện dễ dàng gì. Vương gia yên tâm, cho dù phải quỳ xuống ta cũng quỳ để yêu cầu y dẫn binh về phía bắc!

Dương Khai gật đầu, giãn giãn cơ thể, sau đó thở dài:

- Người mà chúng ta phái tới Trường An, xem chừng đã đến nơi rồi.