Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 257: Y đáng chết

Mắt thấy Phương Giải xoay người muốn rời đi, nghĩ tới kết cục nếu rơi vào tay đám người Đại Nội Thị Vệ Xử, Phương Hận Thủy khàn giọng cầu xin:

- Chớ đi…chỉ cần ngươi cam đoan ta không chết, ta khẳng định ta có hữu dụng với ngươi. Cho ta một thời gian ngắn để ta khôi phục lại. Tới lúc đó ta sẽ giết người thay ngươi! Ngươi bảo ta giết ai cũng được!

Phương Giải dừng chân, quay đầu nhìn Phương Hận Thủy, mỉm cười nói:

- Giống như ngươi làm việc thay cho Trí Tuệ phải không? Ta sợ ngươi cũng ăn ta như ăn Trí Tuệ…Lúc trước ngươi bị Trí Tuệ bắt mà không chết, xem ra không như lời vừa rồi của ngươi, nói là muốn chết mà không chết được. Thực ra là ngươi trăm phương nghìn kế muốn sống sót, cam nguyện làm heo chó cho người khác phải không? Đây không phải là tội ác tày trời gì. Làm người ai mà chả sợ chết? Nhưng ngươi lại tiếc mạng sống tới mức làm ra những việc thật ghê tởm.

Phương Hận Thủy đã mất đi năng lực hành động, bởi vì thương thế của y quá nặng. Y chỉ có thể lên tiếng cầu xin:

- Phương Giải, tin tưởng ta, ta là người hữu dụng. Tu vị của ta đã là Bát Phẩm. Cho ta thêm thời gian, ta nhất định sẽ trở thành cường giả Cửu Phẩm! Có một thuộc hạ Cửu Phẩm, ngươi sẽ có được rất nhiều chỗ tốt!

Phương Giải mỉm cười lắc đầu:

- Cường giả Cửu Phẩm…ta cũng có.

- Ta còn biết rất nhiều bí mật của Phật tông.

Phương Hận Thủy vội vàng nói:

- Ngươi có biết…biết rằng Phật tông có Tứ Đại Thiên Tôn không? Trí Tuệ là vị Thiên Tôn xếp thứ hai. Đại sư huynh của y tên là Đại Tự Tại, hai người bọn họ vốn bất hòa. Bên trong Phật tông căn bản không đoàn kết. Trí Tuệ tới Đại Tùy chính là vì trúng kế của Đại Tự Tại!

- Còn có Trần Nhai, Trần Nhai là đệ tử được Trí Tuệ tin tưởng nhất. Nhưng cuối cùng Trần Nhai lại bán rẻ Trí Tuệ. Bằng không Trí Tuệ làm sao có thể trơ mắt nhìn ngươi giết Trần Nhai mà không ra tay?

- Đại Luân Minh Vương của Phật tông…đã xuất quan. Bởi vì có một người rất mạnh của Đại Tùy đi về phía tay, một đường giết người. Đệ tử của Phật tông căn bản không ngăn được. Chỉ có Đại Luân Minh Vương ra tay mới có thể trấn áp được người kia!

- Còn có còn có…

Phương Giải khẽ nhíu mày:

- Đủ rồi, mấy việc ngươi nói liên quan gì tới ta?

Phương Hận Thủy gian nan nuốt nước bọt, sau đó dồn dập nói:

- Tất nhiên có liên quan tới ngươi…chẳng lẽ ngươi không có mối liên kết nào với Phật tông sao? Điều đó không có khả năng. Con mắt màu đỏ của ngươi đã bán rẻ ngươi. Ngươi chắc chắn là người của Phật tông, có đúng hay không?

Phương Giải ngẩn ra, những lời này làm cho hắn bối rối.

Hắn lại gần Phương Hận Thủy, ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Phương Hận Thủy, hỏi:

- Nói rõ ràng xem, vì sao con mắt lại có màu đỏ?

Phương Hận Thủy thấy mình đã khơi dậy được sự hiếu kỳ trong lòng Phương Giải, liền thoải mái nói:

- Chỉ cần ngươi cam đoan ta không chết, ta đều nói hết cho ngươi.

Phương Giải nói:

- Muốn mạng sống, thì lấy ra mấy thứ có giá trị trước. Ngươi nói rằng ngươi biết rất nhiều bí mật, nhưng ngươi chỉ nói mấy chuyện mà ai cũng biết, thì có ý nghĩa gì cơ chứ?

- Ngươi đang thử ta phải không? Đôi mắt của ngươi có màu đỏ như máu, chắc chắn là người của Phật tông!

Phương Giải không lên tiếng, chỉ bình tĩnh nhìn y.

Phương Hận Thủy trầm mặc một lúc rồi nói:

- Trí Tuệ đã nói, sự kế thừa của Phật tông là một điều huyền bí, không đơn giản như ngươi tưởng…Đúng vậy, ta ăn thịt Trí Tuệ mới đạt được tu vị như bây giờ. Nhưng chỉ vì y muốn ăn thịt ta! Nếu ta không ăn y, không ăn sạch sẽ, thì y sẽ như oan hồn suốt ngày quanh quẩn gần ta! Ngươi đừng tưởng rằng đó chỉ là một chuyện rất bình thường. Y đã quá già rồi…hơn nữa còn bị thương nặng. Thịt của y rất khó ăn. Ta phải ăn ba ngày mới hết!

Phương Giải cảm thấy buồn nôn. Nghĩ tới cái cảnh Phương Hận Thủy gặm người lão tăng Trí Tuệ, hắn đã nổi da gà rồi.

Phương Hận Thủy nói:

- Ngày đó…ngày đó y lừa ta, nói rằng muốn truyền cho ta một ít tu vị, để ta có sức ra ngoài tìm đồ ăn. Ngươi có biết người của Đại Nội Thị Vệ Xử mang theo rất nhiều chó ngao lên núi Bán Nguyệt đánh hơi tìm bọn ta không? Bọn ta phải dùng quy tức trốn trong hốc cây vài ngày. Đợi người của Đại Nội Thị Vệ Xử đi rồi, ta đã đói bụng không còn tí sức nào. Y bảo ta đi tìm đồ ăn, nhưng ta không còn sức để đi…

- Y muốn lừa ta để ăn thịt ta, bị ta khám phá. Ngươi không biết đâu, lão già kia căn bản không phải là người…lúc trước y từng bình tĩnh ăn thịt của ta trước mặt ta! Ta nhìn thấu tâm tư của y, cố ý thử y, bảo y lại gần mà ăn. Y còn nói không muốn ăn ta. Dù sao ta đã chiếu cố y lâu như vậy. Giờ khắc đó ta hiểu ra rằng, lão già đó căn bản không thể cử động được.

Phương Hận Thủy cười dữ tợn nói:

- Ta liền trèo ra ngoài tìm một cây gậy, thử chọc vào lão già kia. Y tức giận mắng ta, nhưng vẫn không động đậy. Lúc ấy ta cực kỳ hưng phấn. Những tra tấn nhục nhã trước kia rốt cuộc có thể báo thù! Ta nhào tới muốn bóp chết y, nhưng ta bóp thật lâu, cũng không còn khí lực để bóp chết y. Y cúi đầu cắn ta một cái, ta liền hô, ngươi muốn ăn thịt ta, ta liền ăn thịt ngươi…sau đó…sau đó ta liền cắn đứt mũi y.

- Ta ăn mấy miếng thịt mới phát hiện thân thể của mình có sự thay đổi. Sau đó ta cố nhịn sự ghê tởm ăn từng miếng từng miếng. Lúc ta ăn hết, ta phát hiện ra cơ thể của mình có được một lực lượng cường đại…Nhưng trước kia Trí Tuệ đã nói với ta, Phật tông kế thừa không phải như vậy. Nếu ngươi muốn biết, hiện tại ta sẽ nói cho ngươi biết.

Phương Giải lắc đầu:

- Nói vì sao con mắt có màu đỏ trước đã.

Phương Hận Thủy nói:

- Trí Tuệ đã nói, người được kế thừa của Phật tông, dựa theo tư chất khác nhau mà có kẻ thất bại, có kẻ thành công, tiếp nhận tu vị cũng khác nhau. Người nhận được hoàn mỹ, lúc thi triển toàn lực, con mắt sẽ biến thành màu đỏ. Trí Tuệ nói, chỉ cần nhìn thấy người có hai con mắt màu đỏ như màu máu, thì người đó nhất định đã kế thừa Phật tông, cũng là người kế thừa hoàn mỹ nhất!

Nghe thấy câu này, trong lòng Phương Giải liền chìm xuống.





Phương Hận Thủy không nhìn thấy vẻ mặt khác thường của Phương Giải, vẫn hưng phấn nói:

- Trí Tuệ còn nói, người kế thừa được ít tu vị, lúc thi triển toàn lực, con mắt sẽ biến thành màu đen. Ngươi xem, con mắt của ta có màu đen, chính là thất bại. Mà ngươi là người hoàn mỹ nhất. Cho nên căn bản ta không uy hiếp được ngươi. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta không chết, ta cam đoan sẽ toàn tâm toàn lực làm việc cho ngươi.

- Làm trâu làm ngựa, không…làm heo làm chó cũng được.

Y cầu khẩn nói:

- Thật vất vả ta mới sống sót được, ta không thể chết như vầy.

Phương Giải không để ý tới y, trong lòng căng thẳng. Lúc trước hắn đã đoán thân thế của mình, có lẽ liên quan tới La Diệu. Bởi vì rất nhiều bằng chứng khiến hắn không thể không chuyển sự chú ý về phía La Diệu. Tuy rằng hắn không biết vì sao La Diệu phải làm như vậy. Nhưng hiện tại, lời của Phương Hận Thủy lại khiến hắn như rơi vào hầm băng…Từ khi tới thế giới này, hắn phải trải qua cuộc sống bị đám người Phật tông không ngừng đuổi giết.

Cho nên hắn rất căm hận và chán ghét người của Phật tông.

Nhưng Phương Hận Thủy lại khẳng định hắn là người của Phật tông. Phương Giải rất khó tiếp nhận. Trong lòng cũng bắt đầu đau khổ. Nếu lời của lão tăng Trí Tuệ là thật, chẳng lẽ mình có mối liên quan thầm lặng gì với Phật tông sao? Nhưng nếu mình thực sự là người của Phật tông, vì sao người của Phật tông lại đuổi giết mình?

Thật là mâu thuẫn!

Phương Hận Thủy thấy Phương Giải không nói lời nào, tưởng rằng hắn đã động tâm, tiếp tục nói:

- Phật tông có rất nhiều bí mật. Chẳng hạn như bọn họ có bí pháp có thể biến người không thể tu hành thành người có thể tu hành! Ngươi có biết ba nghìn tăng binh kim thân của Phật tông không? Cho dù Phật tông có cường đại hơn nữa, làm sao có thể tạo ra được mấy nghìn tăng binh có tu vị kinh người? Những tăng binh này, ta đoán đều dựa vào bí pháp luyện thành. Thậm chí bọn họ không phải là người! Tuy Trí Tuệ không nói gì thêm, nhưng mơ hồ lộ ra số lượng tăng binh vẫn duy trì ở con số lớn như vậy, là nhờ bí pháp của Phật tông.

Phương Giải hơi sửng sốt hỏi:

- Ngươi có biết đó là bí pháp gì không?

Phương Hận Thủy hơi do dự một chút, mới nói:

- Ta…không biết. Nhưng ta biết thứ khác, chẳng hạn như…chẳng hạn như quy tức pháp. Loại bí pháp này không cần phải tu hành cũng có thể học được. Có thể điều chỉnh được hô hấp và tinh thần của mình, mà không cần cảm nhận tới sự vận động của nguyên khí thiên địa. Bí pháp này làm cho người ta rơi vào cảnh chết giả.

- Nói!

Phương Giải lạnh lùng nói.

Phương Hận Thủy vội vàng nói ra khẩu quyết của quy tức pháp. Y vốn có trí nhớ rất tốt. Chính vì khả năng này mới trở thành một bộ khoái lợi hại. Cho nên y có thể đọc làu làu khẩu quyết mà không quên một chữ. Còn Phương Giải cũng chỉ cần nghe một lần là nhớ.

Nói tới trí nhớ, Phương Giải không thua bất kỳ ai.

Vừa lúc đó, còn lại ba bốn phi ngư bào cẩn thận đi tới. Bọn họ đứng bên cạnh hố sâu chứ không dám xuống. Hiển nhiên bị hành động của Phương Hận Thủy dọa sợ. Mặc dù bọn họ là phi ngư bào được huấn luyện bài bản, nhưng nhìn thấy cảnh ăn tươi nuốt sống vẫn khó mà chịu được.

Nhất là, người bị ăn hết trái tim còn là đồng bạn của bọn họ. Mà nếu bọn họ không phải vì may mắn, chỉ sợ cũng bị móc tim ăn rồi.

- Tiểu Phương đại nhân…kẻ này là ai?

Một phi ngư bào cẩn thận hỏi.

Phương Giải quay đầu đáp:

- Không biết, đột nhiên y đánh lén ta…ta đang hỏi y đây, các ngươi phái người trở về thông báo cho La Chỉ Huy Sứ tới tiếp ứng đi. Ta lo lắng y còn đồng đảng. Hôm nay có không ít chuyện lộn xộn xảy ra, chắc các ngươi cũng biết được một ít…Mặt khác, đi giải tán dân chúng. Bảo rằng triều đình đang truy bắt tội phạm quan trọng.

Tuy rằng Phương Giải không có chức quan chính thức, nhưng mấy phi ngư bào này đều biết hắn có quan hệ rất thân thiết với Chỉ Huy Sứ đại nhân cùng Trác tiên sinh. Nên bọn họ vội vàng lên tiếng. Hơn nữa vừa nãy Phương Giải bày ra thực lực cũng khiến cho bọn họ tin phục. Cho nên mấy phi ngư bào không biết nên làm gì mới đi lên xin chỉ thị của hắn.

Ba bốn phi ngư bào này thảo luận trong chốc lát, một người xoay người đi về hướng thành Trường An. Vài người còn lại lập tức đi giải tán dân chúng. Một bên khuyên một bên hô rằng người của Đại Nội Thị Vệ Xử đang xử lý tội phạm quan trọng, ai không liên quan xin mời rời đi.

Phương Hận Thủy thấy Phương Giải sai người của Đại Nội Thị Vệ Xử rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm nói:

- Những điều Trí Tuệ nói với ta, ta đã nói hết với ngươi rồi. Ta thực sự không lừa ngươi…chỉ cần ngươi không giết ta, tương lai ta sẽ làm cho ngươi rất nhiều việc. Còn có, ngươi đã biết bí mật của ta, cũng biết diện mạo của ta, chẳng lẽ ta còn có thể trốn đi được, đúng không?

Y dừng một chút, nhìn sang Phương Giải.

- Hơn nữa…ta còn có thể giữ bí mật giúp ngươi!

Phương Giải ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy mấy phi ngư bào đang cách xa xa, hắn than nhẹ nói:

- Ngươi thực không nên nói những lời này…giữ bí mật cho ta? Nếu ta thực sự có bí mật gì…sao ta có thể để người khác giữ cho ta?

- À?

Phương Hận Thủy biến sắc, miệng há hốc.

Phương Giải cười lạnh, cúi người dùng tay bịt miệng bịt mũi của Phương Hận Thủy. Phương Hận Thủy muốn giãy dụa, nhưng không thể cử động được. Khí Hải của y đã bị thương nặng, khí lực không bằng một đứa con nít! Sắc mặt của Phương Hận Thủy dần biến thành màu xanh, con ngươi dần lồi ra ngoài.

Trong ánh mắt đầy sợ hãi và không cam lòng, còn có thù hận phẫn nộ, rất là phức tạp.

Rất nhanh, tiếng rên rỉ qua kẽ tay của Phương Giải dần trở nên yếu ớt.

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Giải nhìn thi thể đã lạnh như băng của Phương Hận Thủy, lắc lắc đầu. Bởi vì vừa rồi đám phi ngư bào đã thấy được Phương Hận Thủy, cũng biết y không có vết thương trí mạng nào, cho nên Phương Giải chỉ có thể lựa chọn làm y nghẹn thở mà chết. Phương Giải mất thời gian thật lâu mới xác định Phương Hận Thủy hoàn toàn chết hẳn.

Sau khi xác định Phương Hận Thủy đã chết, hắn vô lực khẽ dựa đằng sau. Lúc này hắn đã mất hết khí lực. ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong lòng Phương Giải đầy lo sợ và bất an.

Phật tông?

Rốt cuộc có quan hệ gì tới mình?

Một lát sau, một phi ngư bào chạy tới, nhìn thi thể của Phương Hận Thủy, lại nhìn Phương Giải:

- Tiểu Phương đại nhân, chuyện gì xảy ra vậy?

Phương Giải nhìn, lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Bị thương nặng, chết rồi…

- Ồ…

Vị phi ngư bào này ồ một tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

- Chết hay lắm, y đáng chết!

Phương Giải gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Đúng vậy…y đáng chết.