Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 247: Rối loạn quân tâm và rối loạn vương tâm

Tô Bất Úy quay đầu nhìn Gia Cát Chiêm, thấp giọng dặn dò y đừng đi đâu, ở chỗ này đợi bệ hạ trở về. Sau đó y nhìn về hướng Hoàng Đế, tim như quặn lại. Trong chớp mắt Hoàng Đế như già đi hai mươi tuổi. Tóc mai hai bên lặng yên biến thành màu trắng. Lúc bước ra ngoài, Hoàng Đế bước đi hơi loạng choạng, bờ vai còn run nhẹ.

- Bệ hạ.

Tô Bất Úy gọi một tiếng, lúc Hoàng Đế quay đầu lại, hai mắt trống rỗng.

- Chuyện gì.

Hoàng Đế hỏi.

Nhưng Tô Bất Úy nhìn ra được, đây chỉ là hành động theo bản năng của Hoàng Đế. Tất cả tâm tư của bệ hạ đều đặt trên chiến trường Tây Bắc. Tất cả những cái đó đã tổn thất hầu như không còn. Bảy mươi vạn đại quân, đó là lực lượng trung kiên nhất của quân đội Đại Tùy. Bảy mươi vạn binh mã, đủ để cày nát những quốc gia ở phía bắc, phía đông, phía nam Đại Tùy. Nhưng tới phía tây, lại mất đi một cách đơn giản như vậy. Đó là bảy mươi vạn nhân mạng a, nắm tay nhau có thể nối dài từ thành Trường An ra tận Kinh Kỳ Đạo.

Cảm nhận được sự bi thương và phẫn nộ của Hoàng Đế, hiện tại Tô Bất Úy mới phát hiện thân thể của mình cũng đang run rẩy.

Y cầm gương đồng đi tới trước mặt Hoàng Đế. Hoàng Đế nhìn mình trong gương đồng, hơi chút sửng sốt. Hoàng Đế giơ tay lên chậm rãi nhét tóc mai đã bạc trắng vào trong vương miện. Bàn tay từng cực kỳ ổn định kia không ngừng run rẩy. Nhưng động tác của Hoàng Đế vẫn cẩn thận, tỉ mỉ như vậy.

Tô Bất Úy cảm thấy trái tim của mình như bị dẫm nát. Y chưa từng gặp Hoàng Đế già yếu như vậy. Y là một người may mắn. Vừa vào cung không lâu đã theo Ngô Bồi Thắng trông coi Ngự Thư Phòng. Ngô Bồi Thắng là sư phụ của y. Y cũng may mắn chứng kiến sự uy nghi của hai vị Hoàng Đế.

Sau khi Ngô Bồi Thắng chết, y liền trở thành người bên cạnh Hoàng Đế. Nếu như tiên đế coi trọng khả năng xử lý chính vụ và cái nhìn nhạy bén của Ngô Bồi Thắng, thì bệ hạ lại coi trọng sự trung thành của Tô Bất Úy. Tuy Ngô Bồi Thắng là thái giám cầm bút, nhưng không thời khắc ở bên cạnh Hoàng Đế như Tô Bất Úy. Chính vì sự tín nhiệm này của Hoàng Đế, mà y rất cảm động Hoàng Đế.

Y đặt gương đồng xuống, giơ tay muốn dìu Hoàng Đế đi ra ngoài. Nhưng bàn tay dừng ở không trung, không dám chạm vào Hoàng Đế.

Dường như cảm nhận được tâm ý của y, Hoàng Đế khẽ lắc đầu.

- Trẫm không sao…phái người đi thông báo cho Chu viện trưởng, ngày đó tới rồi. Sau khi tan triều thì gọi Binh Bộ Thị Lang Tông Lương Hổ, Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Dương Thuận Hội, Hữu Vũ Vệ Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung tới Đông Noãn Các nghị sự.

- Vâng.

Tô Bất Úy lên tiếng, phát hiện thanh âm của mình cũng run rẩy.

- Bệ hạ, nghi thức xuất binh ngày mai có cần kéo dài thêm một chút không?

Y do dự thật lâu vẫn hỏi.

Hoàng Đế trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:

- Việc ở Tây Bắc đã không thể xoay chuyển được nữa rồi, vậy thì giải quyết việc ở kinh thành trước đã. Hiện tại trẫm mới hiểu ra rằng trẫm đặt mình quá cao, nhìn người khác quá thấp. Trẫm cứ tưởng rằng tất cả mọi việc đều trong tầm mắt của trẫm. Mặc cho ai cũng không thể giấu diếm được trẫm. Nhưng Đại Tùy quá lớn…Đại Tùy cũng có quá nhiều người. Lớn tới mức trẫm phải bỏ sót, nhiều tới mức trẫm nhìn không thấu.

- Chuyện ở Tây Bắc không thể lộ ra ngoài. Ít nhất cũng phải đợi tới nghi thức xuất binh ngày mai kết thúc. Đám loạn thần tặc tử ở Tây Bắc đã giáng đòn cảnh cáo vào trẫm. Khiến trẫm hiểu ra rằng không phải tất cả mọi việc đều nằm trong tay của trẫm. Bất kể như thế nào, trẫm cũng không thể mất cả kinh thành.

Y dừng lại một lát, tiếp tục nói:

- Còn có, gọi La Úy Nhiên tới đây gặp trẫm. Tình Nha ở Tây Bắc không có một tin tức nào gửi về Trường An…hiển nhiên Hầu Văn Cực cũng đã phản bội trẫm. Trẫm phái y tới Tây Bắc, hóa ra là cho loạn thần tặc tử một sự trợ giúp lớn. Từ hôm nay trở đi, ngươi tiếp nhận chuyện ở Tình Nha. Bảo La Úy Nhiên phái người thanh tra. Hễ là vây cánh thân tín của Hầu Văn Cực thì không cần lưu lại. Nhưng không động thủ vào lúc này. Đợi nghi thức xuất binh ngày mai kết thúc thì hẵng ra tay.

- Vâng.

Tô Bất Úy cúi đầu lên tiếng:

- Nô tài chỉ sợ, Tình Nha xảy ra chuyện lớn như vậy, nô tài không ứng phó nổi.

- Ngươi cứ tạm thời quản lý nó, trẫm sẽ tìm người thích hợp thay ngươi.

Hoàng Đế cười cười, nụ cười đầy chua xót:

- Trẫm nhớ, lúc trước từng nói đề tài này với ngươi. Rốt cuộc La Úy Nhiên trung thành với trẫm hơn, hay là Hầu Văn Cực trung thành hơn…lúc ấy ngươi nói không rõ ràng lắm, trẫm còn từng chê cười ngươi. Trẫm nói cho dù La Úy Nhiên là người của Lão Thất phái tới, nhưng dù sao cũng là dân giang hồ, có sẵn dòng máu liều lĩnh. Mà Hầu Văn Cực xuất thân từ thế gia, là người mà trẫm tự đề bạt lên. Vì vậy y trung thành hơn La Úy Nhiên một ít. Tuy thời gian trước trẫm vẫn hoài nghi y. Nhưng chỉ tưởng rằng y chỉ tham tiền, còn đâu không có vấn đề gì…

- Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực trẫm vẫn luôn hồ đồ. Trẫm biết trong Đại Nội Thị Vệ Xử có không ít người của đám loạn thần. Đại Nội Thị Vệ Xử và Tình Nha đã không còn thuần túy như lúc mới lập nước rồi. Tuy vậy trẫm không hoài nghi sự trung thành của bọn họ với trẫm. Nhưng hiện tại, người đâm sau lưng trẫm lại là người trẫm không hoài nghi.

Y trầm mặc một lúc rồi phân phó:

- Ngày mai mọi việc cứ làm như bình thường. Không những thế, phải tổ chức càng hoành tráng hơn…Đi nói với Phương Giải, không phải hắn muốn Hồng Tụ Chiêu ca múa biểu diễn ở quảng trường sao. Vậy thì làm lớn một chút. Để cho dân chúng thấy thành Trường An vẫn thái bình, yên vui.

- Nô tài lập tức phái người đi làm.

- Bảo Phương Giải bứt ra đi. Trẫm sai hắn điều tra Lão Lục, chứ không phải muốn Lão Lục đặt tâm tư lên người hắn…Lão Lục trời sinh tính đa nghi, nếu lực chú ý đều đặt trên người Phương Giải, thì trẫm điều tra sẽ dễ dàng hơn. Kỳ thực Phương Giải chỉ là một lá bài ngụy trang mà trẫm bố trí. Làm như vậy sẽ khiến Lão Lục ăn ngủ không yên. Cho tới bây giờ trẫm chưa từng muốn Phương Giải điều tra rõ ràng. Hắn còn rất trẻ tuổi…

- Phương Giải…

Tô Bất Úy hơi sửng sốt, sau đó bỗng nhiên quỳ xuống:

- Nô tài có chuyện gạt bệ hạ.

Hoàng Đế ngẩn ra, nhìn về phía Tô Bất Úy:

- Ngay cả ngươi cũng có chuyện gạt trẫm?

- Bệ hạ…nô tài có tội…Sáng sớm hôm nay Trần Hiếu Nho dùng bồ câu đưa tin, nói rằng Phương Giải đang bức những người đó lộ ra sơ hở. Hắn tính toán giả mạo Ngô Nhất Đạo chạy ra thành Trường An, hấp dẫn những người đó ra tay. Trần Hiếu Nho nói Phương Giải còn muốn Di Thân Vương phải ra mặt. Cho nên tính toán liều mạng.

- Ừ?

Hoàng Đế nhíu mày, lập tức thở dài:

- Người trẫm nghi ngờ, lại là người trung thành không sợ chết. Phái người trông coi hắn. Nếu hôm nay Phương Giải không chết, trẫm liền giao cho hắn một việc quan trọng…Nếu lúc trước trẫm ngoan độc hơn, khoét đi những khối u ở Tây Bắc, thì Tây Bắc đã không xảy ra chuyện như vậy rồi. Trẫm vốn tưởng rằng Lão Lục muốn tới Tây Bắc. Nhưng hiện tại trẫm mới hiểu ra rằng…Lý Viễn Sơn và Lão Lục căn bản không phải một lòng.

….



Phủ Di Thân Vương

Trên lâu thuyền

Cạch một tiếng, Di Thân Vương đang vẽ một bức sơn thủy thì chợt cứng đờ, cây bút rơi lạch cạch xuống bàn. Mực ở bút vung vẩy xuống bức tranh, giống như một đóa hoa cúc nở rộ. Y ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lục Thất, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và khó tin.

- Ngươi…ngươi lặp lại lần nữa.

Y chỉ tay vào Tần Lục Thất, la lớn.

Tần Lục Thất run rẩy cả người, cúi đầu bi phẫn nói:

- Hầu Văn Cực gửi bồ câu đưa tin từ Tây Bắc về, nói rằng bảy mươi vạn đại quân của triều đình đều đã tiêu tan…Đầu tiên Lý Viễn Sơn phái binh lính đóng giả làm kỵ binh Mông Nguyên xông vào phòng tuyến phía sau của Hữu Lĩnh Quân Vệ Đại tướng quân Vu Chính Đông, cấu kết với tướng lĩnh của Mông Nguyên giết hết Hữu Lĩnh Quân Vệ. Sau đó lại dẫn theo quân đội giả vờ như bị đánh bại rút về trung quân, rồi đột nhiên tấn công đại doanh trung quân của Húc Quận Vương…Bọn chúng kết hợp với ba mươi vạn kỵ binh của Mông Nguyên, đánh tan trung quân Húc Quận Vương. Húc Quận Vương, Mưu Lương Bật, còn có Tả Kiêu Vệ Đại tướng quân Kim Thế Hùng sống chết không rõ.

- Sau đó kỵ binh Mông Nguyên chia làm ba đường vây kín binh mã của Tả Lĩnh Quân Vệ Đại tướng quân Bùi Hoan. Trải qua mấy ngày huyết chiến, toàn quân Tả Lĩnh Quân Vệ bị diệt. Đại tướng quân Bùi Hoan chết trận. Lý Viễn Sơn cấu kết với người Mông Nguyên đã vượt qua Thanh Hạp núi Lang Nhũ. Tổng Đốc ba đạo Tây Bắc là Viên Sùng Vũ, Dương Thủ Toàn, Ngô Bội Chi phái quận binh phong tỏa đường đi và tin tức. Cho nên dân chúng không biết tin đại quân đã thất bại. Trong mật thư có nói đám người Viên Sùng Vũ chuẩn bị vung cờ nổi dậy, trước khống chế ba đạo Tây Bắc, rồi tiến quân về phía Trường An…

Ầm một tiếng!

Di Thân Vương lật cái bàn hét:

- Lý Viễn Sơn, Viên Sùng Vũ, hóa ra cô coi thường các ngươi! Ngay từ lúc đầu… ngay từ lúc đầu Lý Viễn Sơn đã có dị tâm rồi!

- Vương gia…

Tần Lục Thất vội vàng nói:

- Đó không phải điều khiến cho chúng ta lo lắng. Trong mật thư của Hầu Văn Cực có nói, Lý Viễn Sơn và người Mông Nguyên cấu kết. Người Mông Nguyên ký một khế ước, trợ giúp Lý Viễn Sơn xuất binh tấn công Trường An. Nhưng ba đạo Tây Bắc phải thuộc về Mông Nguyên. Mà Lý Viễn Sơn tặng lại bí mật mà Vương gia coi trọng cho người Mông Nguyên. Điều đáng xấu hổ nhất chính là…Hầu Văn Cực nói, Lý Viễn Sơn và Viên Sùng Vũ phất cờ khởi nghĩa, lấy danh nghĩa là phế bỏ hôn quân, nghênh lập Vương gia.

- A!

Di Thân Vương sợ tới mức kinh hô một tiếng, thân hình lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.

- Mưu kế thật ác độc!

- Y không dám phất phản kỳ, cho nên lấy danh nghĩa của cô để xuất binh…hiện tại cô mới hiểu được, Lý Viễn Sơn tính kế thật sâu! Nếu cô đi Tây Bắc, y sẽ bức cô tiến binh về Trường An. Nếu cô không đi Tây Bắc, y sẽ phất cờ hiệu như vậy. Khiến người trong thiên hạ đều nghĩ rằng chính là cô cấu kết với người Mông Nguyên, chứ không phải là y. Nếu Tứ ca vì vậy mà giết cô, chỉ sợ y lại đổi cờ nói là khởi binh báo thù cho cô! Bí mất ở Tây Bắc kia, giờ tính là bí mật gì nữa? Cái quặng sắt được phát hiện bất ngờ kia, trong mấy năm qua đúc được bao nhiêu binh khí, bao nhiêu giáp trụ, hiện giờ đã thành lễ vật mà Lý Viễn Sơn hiến cho người Mông Nguyên! Tên ngu ngốc Lý Viễn Sơn này, một khi để cho người Mông Nguyên có được quặng sát, Đại Tùy lấy cái gì để chống lại người Mông Nguyên nữa?

- Cô vẫn cho rằng Lý Viễn Sơn bất quá chỉ là một thằng hề, hiện tại mới hiểu ra rằng y lại cất giấu âm mưu lớn như vậy! Biến gia thành quốc…Ha ha…ngay cả người như Lý Viễn Sơn, cũng muốn biến gia thành quốc!

- Vương gia…hiện tại chúng ta nên nghĩ biện pháp.

Tần Lục Thất vội vàng nói:

- Kế hoạch ngày mai có nên kéo dài thêm?

Di Thân Vương ngẩn ra, lập tức cắn răng nói:

- Kéo dài? Nếu kéo dài thêm thì cô chắc chắn phải chết! Một khi Lý Viễn Sơn chiếm cứ hoàn toàn ba đạo Tây Bắc, cộng thêm kỵ binh Mông Nguyên, y liền có đủ thực lực tấn công về Trường An. Tây Bắc có ba vệ chiến binh là Tả, Hữu Lĩnh Quân Vệ và Tả Kiêu Vệ, nên Lý Viễn Sơn mới không dám tạo phản. Hiện giờ y liên kiết với người Mông Nguyên tiêu diệt được ba Vệ chiến binh kia. Mà Tây Bắc không có địa hình ngăn cách nào cả, đừng nói đám người Viên Sùng Vũ không khống chế được quận binh, cho dù có khống chế được, cũng không ngăn cản được liên quân của Mông Nguyên và Lý Viễn Sơn…Một khi tin tức y lấy danh nghĩa của cô để phất cờ khởi nghĩa rơi vào Trường An, ngươi cho rằng Hoàng Đế còn có thể nể mặt Thái hậu mà buông tha cô sao?

- Điều này…

Tần Lục Thất do dự nói:

- Ngày mai vẫn dựa theo kế hoạch làm việc?

Di Thân Vương gật đầu:

- Phái người tiến cung, nói với Thái hậu là chuẩn bị sẵn sàng. Ngày mai sau khi cô thành công, Thái hậu lập tức hạ chỉ lập cô làm Hoàng Đế. Dùng di chiếu của tiên đế để chặn mồm những kẻ ngu trung. Hơn nữa có Thái hậu ra mặt, thì sẽ mau chóng ổn định được cục diện thành Trường An. Chỉ cần Trường An ổn định, sau khi cô ngồi lên ngội vị Hoàng Đế, lập tức chiếu lệnh thiên hạ, thảo phạt phản tặc!

- Vâng!

Tần Lục Thất lên tiếng:

- Thuộc hạ lập tức đi phân phó.

- Đợi một lát!

Di Thân Vương trầm mặc một lúc, lại nói:

- Chuyện ngày hôm nay cứ để đám triều thần ra tay. Giết tất cả đám người Ngô Nhất Đạo và Phương Giải, không cần lưu lại, cũng không cần điều tra cái gì. Chỉ cần Ngô Nhất Đạo và Phương Giải chết, đám triều thần mới yên tâm hiệu lực cho cô. Hiện tại cô cần dùng bọn họ hơn bao giờ hết. Ngày mai chính là những người dẫn đầu đám triều thần hướng cô quỳ xuống! Sử dụng cả Xà Vệ, không thể vì chuyện của Ngô Nhất Đạo mà xảy ra nhiễu loạn gì nữa.

- Một khi đám người Ngô Nhất Đạo và Phương Giải chết, Hoàng Đế tất nhiên sẽ phái người điều tra. Phân tán người của Đại Nội Thị Vệ Xử, thì mới có lợi cho kế hoạch ngày mai. Hoàng Đế không có khả năng vì chuyện hôm nay mà bỏ nghi thức xuất binh vào ngày mai, tuy nhiên trong lòng y sẽ loạn. Có triều thần đứng về bên cô, có Đại tướng quân đứng về bên cô, còn có Thái hậu…còn có…

Đồng tử Di Thân Vương co lại:

- Tứ ca sẽ phải chấn động vì chuyện xảy ra ngày mai!