Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1437: Mã Lan Sơn Quan

Mã Lan Sơn không hùng vĩ cho lắm, chiều dai từ đông tới tây chỉ có trăm dặm. Thành Mã Lan Sơn được xây dựng ở hẻm núi duy nhất, được coi là hiểm quan thứ hai của Đông Cương. Đứng đầu tất nhiên là Sơn Hải Quan ở phương bắc. Từ nam tới bắc mà không qua Mã Lan Sơn thì sẽ rất bất tiện, bởi vì sẽ phải vượt thêm mấy trăm dặm nữa.

Tướng phòng thủ Mã Lan Sơn tên là Sầm Thiện, dựa theo quân chức là Biệt tương Ngũ Phẩm. Nhưng chính vì vị trí quan trọng của Mã Lan Sơn, cho nên từ trước tới nay, vị trí tướng phòng ngự Mã Lan Sơn Quan thường có rất nhiều người để ý tới. Có thể làm Biệt tương Ngũ Phẩm ở đây, nếu không có thế lực khổng lồ đằng sau ủng hộ, thì đừng mong làm được.

Mã Lan Sơn Quan còn có một vai trò quan trọng khác, lúc còn thái bình, thuế má thu được ở đây là con số khổng lồ. Rất nhiều người lui tới lui đi, mỗi người thu vài đồng tiền, một ngày thu được một số tiền lớn. Mà thương nhân Đông Sở sẽ bị thu càng nhiều, cho nên nói nơi này một ngày đấu kim cũng không đủ.

Nhưng

Từ khi Đông Cương khai chiến, đâu còn thương đội nào dám chạy tới đây kinh doanh?

Từng là một nơi béo bở nhất, hiện tại trở thành chỗ giao tranh quan trọng của quân đội, làm tướng phòng thủ Mã Lan Sơn Quan vào lúc này khá là nặng nề.

Gia tộc của Sầm Thiện rất có thực lực ở dưới trướng Mộc phủ, quan hệ cũng khá gần gũi, cho nên y được phái tới đây làm Biệt tương. Y dự định về sau ở lại đây dưỡng lão, ngày ngày trôi qua thoải mái, không lo ăn uống, tiền vào như nước.

Ở nơi này, người người lui tới đông như vậy, ai có thể thống kê được hết? Cho dù y to gan thu làm của tư, thì cũng không có ai đứng ra điều tra y.

Nhưng thời gian qua, Sầm Thiện một mực lo lắng đề phòng.

Y sợ một ngày nào đó quân đội của người nước ngoài sẽ đánh tới. Với mấy nghìn quân đội trong tay y, thật khó mà bảo vệ được Mã Lan Sơn Quan này. Người nước ngoài không tới, y sợ. Người nước ngoài thực sự tới, y càng sợ. Cho nên ngày ngày y trôi qua với tâm tình như vậy, khá là dày vò.

May mắn đội quân của Đại tướng quân Ngụy An khai chiến không lâu liền tới đóng quân ở gần Mã Lan Sơn. Chỉ cần Mã Lan Sơn Quan bị tấn công, thì đội ngũ của Ngụy An chỉ mất một ngày là tới tiếp ứng.

Càng may mắn rằng, không biết vì sao, sáng sớm Đại tướng quân Ngụy An liền tự mình tới Mã Lan Sơn Quan, nói với Sầm Thiện rằng từ hôm nay trở đi, y tiếp quản quân vụ của Mã Lan Sơn. Đây quả thực là tiếp nhận gánh nặng trên vai của Sầm Thiện, khiến Sầm Thiện cảm thấy cả người nhẹ đi nhiều.

- Đại tướng quân, vậy tỵ chức sẽ được bố trí như thế nào?

Sầm Thiện cẩn thận hỏi.

Y muốn biết, mình không còn trấn thủ Mã Lan Sơn Quan nữa thì sẽ bị điều đi đâu. Tốt nhất là rời xa chiến trường, bởi vì y cảm thấy mình sẽ không được trọng dụng.

- Ngươi?

Ngụy An nhìn y, sau đó hừ lạnh:

- Tất nhiên ngươi vẫn ở lại đây. Bản tướng quân chỉ tiếp quản Mã Lan Sơn Quan, chứ không có nghĩa là ngươi được rời đi. Trái lại, ngươi vẫn phải ngày ngày mang theo quân đội trực ở đây, mà ta thì vẫn trở lại đại doanh. Ta nói tiếp quản, ý là từ giờ trở đi ngươi không còn nắm quyền lớn nhất ở đây nữa.

Sầm Thiện thầm hận, không ngừng mắng mỏ tổ tiên của Ngụy An.

- Nhưng nghe nói đội quân được gọi là Phong Tín Tử của người nước ngoài chỉ còn cách Mã Lan Sơn Quan chưa tới trăm dặm. Quân đội dưới trướng của tỵ chức chỉ có vài ngàn người, mà phần lớn là người già yếu, liệu Đại tướng quân có thể chia cho ty một ít tinh nhuệ được không?

- Không được!

Ngụy An lắc đầu:

- Ta sẽ không cho ngươi người nào, bởi vì không lâu nữa sẽ có binh mã của Hắc Kỳ Quân tới đây. Nếu ngươi muốn binh lính, thì hỏi bọn chúng đi.

Tuy Sầm Thiện không phải là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng y vẫn rất nhanh nắm được trọng điểm trong lời nói của Ngụy An.

Người của Hắc Kỳ Quân sắp tới đây!

Đầu óc của Sầm Thiện bắt đầu chuyển động. Y vốn là con cháu chi thứ của gia tộc. Có thể được gia tộc lựa chọn tới nơi này làm Biệt tướng, là vì y không quá ngu ngốc. Mà chỉ cần không ngu ngốc, thì đã có thể đoán được ý trong lời của Ngụy An.

Hắc Kỳ Quân sắp tới, Ngụy An tiếp quản nhưng không phái binh đóng giữ.

Suy nghĩ đầu tiên của Sầm Thiện là, Ngụy An không chấp hành theo mệnh lệnh của Mộc phủ. Mộc phủ đưa ra quân lệnh phái Ngụy An mang binh tiếp quản Mã Lan Sơn Quan, nhưng vì sao y không phái binh tới? Bởi vì Hắc Kỳ Quân muốn tới. Nhưng Ngụy An lại nói, nếu ngươi muốn binh lính, thì đòi Hắc Kỳ Quân đi.

Lời này có rất nhiều thông tin quan trọng.

Sầm Thiện lập tức hiểu ra, hẳn là Mộc phủ và Hắc Kỳ Quân đã đạt thành hiệp nghị gì đó, việc phòng ngự Mã Lan Sơn Quan giao cho Hắc Kỳ Quân và Ngụy An. Nhưng Mã Lan Sơn Quan khẳng định sẽ xảy ra đại sự gì đó, có lẽ sẽ chết rất nhiều người, cho nên Ngụy An mới không phái tinh nhuệ của mình tới đây.

Sau lưng Sầm Thiện lập tức chảy đầy mồ hôi.

Có khả năng mình phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn!

Sầm Thiện cười khiêm tốn, hơi cúi người vươn tay mời vào.

Ngụy An không phản ứng, trực tiếp đi vào phòng.

Sau khi đi vào, Sầm Thiện không hề do dự quỳ xuống, kêu lên:

- Đại tướng quân cứu tỵ chức, mong Đại tướng quân cho phép tỵ chức rời khỏi đây. Tỵ chức đã làm tướng ở đây nhiều năm, tích cóp được không ít gia tài. Tỵ chức nguyện kính hiến hết số gia tài này cho ngài, chỉ mong ngài thương xót.

- Cái đồ sâu mọt này!

Ngụy An nghe xong, liền giận tím mặt:

- Thân là tướng phòng giữ Mã Lan Sơn Quan, lại dám gian dối kiếm tiền riêng! Ngươi có tin ta sai người mang ngươi ra ngoài chém đầu không?

- Đại tướng quân bớt giận, Đại tướng quân bớt giận!

Sầm Thiện bò tới van xin:

- Đại tướng quân, tỵ chức và ngài chưa từng có xích mích gì, vả lại tỵ chức vẫn luôn tôn kính Đại tướng quân. Trong nhà tỵ chức có một số vàng bạc châu báu, nếu Đại tướng quân thích, tỵ chức cũng sẽ dâng hết lên.

Thấy Ngụy An không nói lời nào, Sầm Thiện vội vàng đi ra ngoài lệnh cho thân binh mang vàng bạc tới.

Không bao lâu, y dâng toàn bộ số vàng bạc mà y kiếm được trong nhiều năm qua, tràn đầy năm cái rương lớn, bên trong không phải là tiền đồng, mà là bạc nén. Một rương nhỏ trong đó, chứa đều là vàng gạch. Cho dù Ngụy An là Đại tướng quân, nhìn thấy số vàng bạc này cũng không nhịn được hai mắt sáng lên.

- Không ngờ ngươi lại tham ô nhiều như vậy!

Ngụy An lớn tiếng nói:

- Người đâu, mang tất cả chỗ này về đại doanh sung làm quân lương. Còn ngươi!

Ngụy An tung một cước đá văng Sầm Thiện:

- Ngươi thành thật ở lại đây trông coi Mã Lan Sơn Quan. Ta không giết ngươi đã là nhân từ rồi!

Y hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Sầm Thiện nhìn bóng của Ngụy An, khuôn mặt vặn vẹo.

Lúc chiều, Sầm Thiện giống như mất đi ba hồn bảy vía ngồi co rúc ở ghế, cho dù ánh nắng ấm áp qua cửa sổ chiếu vào, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh lẽo. Sắc mặt của Ngụy An khiến cho y vừa ghê tởm vừa phẫn nộ. Số vàng bạc đó là cả đời tích súc của y, nhưng lại không mua được một con đường sống. Hơn nữa y tin tưởng chắc chắn rằng, Ngụy An sẽ đút toàn bộ số vàng bạc đó làm của riêng.

- Súc sinh!

Sầm Thiện càng nghĩ càng giận, không nhịn được mắng một câu.

Thân binh của y đứng bên cạnh sắc mặt cũng rất khó coi. Vốn tưởng rằng Biệt tương mua được đường sống thì y cũng được sống, ai ngờ tiền mất mà đường sống cũng không mua được. Nhưng những người như bọn họ thì có thể làm được gì? Ngụy An có trọng binh trong tay, dù bọn họ muốn liều mạng cũng không đủ tư cách.

- Không thể chờ chết!

Sầm Thiện bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt dần trở nên dữ tợn:

- Đông Cương bây giờ đã không còn là Đông Cương mà Mộc phủ một tay che trời nữa rồi. Trước kia Ngụy An ức hiếp ta như vậy, ta không dám phản kháng, thậm chí không dám chạy trốn. Bởi vì y có quyền thế lớn, Mộc phủ cũng sẽ không làm chủ cho ta. Nhưng hiện tại, cho dù ta có chạy thoát khỏi Mộc phủ thì sao chứ? Có lẽ không bao lâu nữa, Mộc phủ cũng xong đời rồi.

Y cắn răng nói:

- Mấy người các ngươi nhanh trở về thu thập đồ đạc cho ta, tối nay chúng ta liền chạy trốn!

- Nhưng tướng quân à…

Đội trưởng thân binh không nhịn được lo lắng nói:

- Chúng ta có thể trốn được chỗ nào? Đi về phía nam sẽ phải vượt qua khu vực phòng thủ của Ngụy An, chúng ta khẳng định không qua được, các con đường nhỏ đều bị binh mã của y phong kín. Trốn về hướng bắc? Chúng ta phải vượt qua khe núi, vừa đi ra ngoài chỉ sợ sẽ phải chạm mặt với Hắc Kỳ Quân ở phương bắc.

- Chỉ có thể đi về hướng bắc.

Sầm Thiện suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Thà đầu nhập vào Hắc Kỳ Quân cũng không thể trở lại Mộc phủ. Hơn nữa, con đường nhỏ kia chỉ có vài người chúng ta biết. Chúng ta theo con đường đó rời đi.

- Đành như vậy!

Đội trưởng thân binh thở dài, vội vàng dẫn người đi thu thập.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên có một thân binh vội vàng tiến vào:

- Tướng quân, có vài người tói, nói là bằng hữu cũ của tướng quân, muốn cầu kiến. Tỵ chức thấy mấy người đó có khí độ bất phàm, hiển nhiên không phải người thường. Tướng quân có muốn gặp hay không?

Sầm Thiện thầm nghĩ, mấy năm qua mình một mực ở Mã Lan Sơn Quan làm Biệt tương, chưa từng đi ra ngoài, lấy đâu ra bằng hữu cũ chứ? Tới hiện tại, có thể chạy trốn được thì đều đã chạy trốn rồi, còn ai lại mạo hiểm tới đây gặp mình? Nhưng trong lòng Sầm Thiện luôn có một thanh âm không ngừng nhắc nhở, nếu không gặp mấy người này thì mình sẽ hối hận.

- Mời bọn họ tiến vào!

Sầm Thiện phân phó.

Không bao lâu có mấy nam tử mặc áo vải bình thường tiến vào. Tuy chỉ mặc áo vải, nhưng Sầm Thiện vẫn nhận ra được bọn họ xuất thân từ quân đội. Mấy người này đều mang theo binh khí, thân hình thẳng tắp. Nhất là nam tử trẻ tuổi chừng hơn hai mươi đi đầu, trên người mang theo một khí thế khiến Sầm Thiện bất an.

Chỉ có kẻ bề trên mới có khí thế này.

- Ngươi là?

Sầm Thiện cẩn thận hỏi.

- Sầm tướng quân chớ lo lắng. Đã gặp mặt thì ta sẽ không quanh co lòng vòng, mà nói thẳng mục đích tới đây. Tuy nhiên trước khi nói ra, ta phải nhắc nhở tướng quân đây là một lựa chọn quan trọng. Đồng ý giúp ta, tướng quân không những không chết ở trận chiến này, mà còn có một cơ duyên lớn. Nếu không giúp ta, chỉ sợ cho dù tướng quân muốn chạy trốn thì cũng không thoát.

Nam tử trẻ tuổi ngồi xuống ghế, không chút câu nệ gì.

- Ta là Trần Định Nam, một tướng dưới trướng của Vũ Vương.

Sầm Thiện vừa nghe thấy cái tên này, thần kinh liền căng thẳng.

Tất nhiên y từng nghe nói qua cái tên này. Nghe nói lúc Đại tướng quân Nạp Lan Định Đông của Hắc Kỳ Quân mang theo quân đội đoạt kho lúa, Ngụy An phái binh đuổi bắt, chính là tay Trần Định Nam này mang theo tinh kỵ phục kích, mấy vạn binh mã mà Ngụy An phái đi đại bại mà về.

Ngụy An không cho phép ai truyền việc này ra ngoài, nhưng chuyện như vậy làm sao giấu diếm được người khác?

- Hóa ra là Trần tướng quân!

Sầm Thiện vội vàng cúi người thi lễ:

- Không biết Đại tướng quân tới nơi này có gì chỉ giáo?

- Ngụy An vừa tới đây không lâu đúng không?

Trần Định Nam tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm rồi nói:

- Nếu ta đoán không sai, chắc là y bảo ngươi tử thủ Mã Lan Sơn Quan?

Sầm Thiện biến sắc, cười ngượng ngùng không dám trả lời.

- Nếu ngươi giúp ta, ta có thể cho ngươi một con đường sống.

Trần Định Nam chậm rãi nói:

- Ngày kia binh mã của ta sẽ tới nơi này tiếp quản Mã Lan Sơn Quan. Chỉ sợ chưa tới ngày kia quân đội của người nước ngoài sẽ tấn công nơi này. Một khi khai chiến, Ngụy An sẽ lập tức phong tỏa phía nam, Mộc Quảng Lăng sẽ đich thân mang binh phong tỏa phía bắc. Mộc phủ muốn nhốt binh mã của ta ở Mã Lan Sơn Quan, mà ngươi chẳng qua chỉ là vật bồi táng mà thôi. Tuy nhiên, không phải là không có cơ hội trở mình.

Sắc mặt của Sầm Thiện biến ảo không ngừng, do dự thật lâu mới dậm chân nói:

- Đại tướng quân có chuyện gì thì cứ việc phân phó.