Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1347: Trời nhằm vào thần

- Kẻ nào tuần tra bên cạnh bờ sông vậy?

Mông Ca hỏi bên ngoài trướng bồng.

Vương Đình thị vệ đang trực ngoài cửa tiến vào cúi đầu trả lời:

- Người lãnh binh tuần tra bên cạnh bờ sông hôm nay chính là Vương Đình tướng quân Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha.

- Phái một người đi nói cho hắn biết mang người của hắn quay về, lưu lại trạm gác ngầm bên bờ sông thôi, khi nào phát hiện thấy người Hán qua sông phải lập tức bẩm báo.

Mông Ca phân phó một tiếng.

- Đa tạ Đại Hãn.

Đại Tự Tại khẽ gật đầu.

Mông Ca nói như vậy coi như là đã đáp ứng thỉnh cầu của Đại Tự Tại và Cái Xá rồi. Khiến Khoát Khắc Đài Mông Huyết Nha mang đám người trở về, chính là vì khiến cho người Hán có ảo giác bên này của Nghi Thủy đã xuất hiện nhiễu loạn.

- Đi bảo kẻ bên dưới quát to lên, đốt một chút lửa tại trong doanh nhưng không thể để chúng đốt cháy doanh địa.

Cái Xá quay đầu lại ra lệnh cho thân binh của mình:

- Bảo toàn bộ nhân mã của ta đều tập hợp, nâng nhiều cờ xí lên một chút.

Mông Ca cũng phân phó bọn thủ hạ đi chuẩn bị diễn trò, sau đó hắn nhìn về phía Đại Tự Tại:

- Nếu như người Hán không đến, hai người các ngươi lại tính toán như thế nào?

Cái Xá nói:

- Nếu như người Hán không đến, vậy thì không có gì cần phải lo lắng cả. Đại quân chậm rãi lui về, các cánh quân luân phiên bảo vệ lẫn nhau, từ từ rút chạy. Nếu Đại Hãn không đáp ứng ta, ta liền tự mang binh của mình quay về. Trận này đã không còn lí do khiến ta bắt buộc phải đánh nữa, ban đầu ta vốn chỉ định đến xem giang sơn gấm vóc phồn hoa của người Hán mà thôi. Bây giờ ta mới biết được rằng phía sau sự tốt đẹp gấm vóc ấy đều cất giấu dao găm.

Cái Xá nhìn thoáng qua bên ngoài:

- Ta vốn tưởng rằng Hắc Sơn quân vô địch thiên hạ, nhìn đến súng trong tay người Hán cùng pháo trên những con thuyền lớn kia ta mới biết được nhãn giới của mình thấp đến cỡ nào.

Mông Ca gật gật đầu, không có nói cái gì nữa.

Không khí bên trong đại trướng trở nên có chút lạnh lùng. Đại Tự Tại trầm ngâm trong chốc lát mới cười cười nói chuyện giảng hòa:

- Huyết Nha tướng quân là người có võ nghệ mạnh nhất trong tất cả các Vương Đình tướng quân, xem như là một thanh dao găm sắc bén nhất trong tay Đại hãn rồi. Đại hãn gọi hắn về thảo luận một chút cũng tốt, nếu người Hán bị hấp dẫn lại đây, Huyết Nha tướng quân hoàn toàn có thể đảm đương được trọng trách.

Nhắc tới Huyết Nha, Cái Xá cũng nhịn không được mà khen một tiếng:

- Huyết Nha, thực trượng phu.

Khóe miệng Mông Ca cong cong lên một chút. Đối với việc người ta khẳng định tướng lĩnh dưới tay mình, trong lòng hắn tự nhiên cũng có chút cao hứng. Hơn nữa biện pháp mà hai người Đại Tự Tại nghĩ ra quả thật cũng là kế sách tốt để đẩy lui quân địch, hoặc cũng có lẽ hắn nghĩ đến một chuyện gì đó thật đáng để hắn cao hứng cho nên trong nụ cười nhàn nhạt này của hắn quả thật chứa đựng một sự thấu triệt thoải mái và đắc ý.

- Huyết Nha quả thật có thể được giao trọng trách.

Mông Ca khẽ gật đầu trả lời một câu.

Giữa ba người trầm mặc một hồi, Mông Ca nhìn nhìn sắc trời bên ngoài đại trướng, nói:

- Trong khoảng thời gian ngắn, người Hán chỉ sợ cũng không biết có nên tấn công hay không. Cho dù bọn chúng có muốn tấn công thì thời gian từ lúc chuẩn bị đến lúc sang sông cũng không ngắn. Dù sao nhàn rỗi lúc này cũng không có chuyện gì làm, ngươi nói về một chút chuyện của Bát Bộ tướng của Tang Loạn khi trước đi.

Mông Ca nói:

- Ta cảm thấy rất hứng thú với thể chất của gia tộc Khoát Khắc Đài Mông đâu.

Sau khi Đại Tự Tại suy nghĩ cẩn thận một chút y liền lắc đầu:

- Đó đã là một chuyện rất xa khi trước rồi, hơn nữa nó cũng không có được ghi lại trên bất cứ giấy tờ nào. Tuy rằng có thể xem ta như vẫn không chết nhưng ta cũng không có kế thừa được trí nhớ của bản thể thời kia đâu.

- Vậy cũng thật là đáng tiếc.

Mông Ca có chút tiếc nuối nói.

Đại Tự Tại nói:

- Có thể biết được tất cả những bí mật ấy chỉ sợ cũng chỉ có mỗi thần thôi. Người năm đó đều chẳng còn một ai. Đại Luân Minh Vương vốn có thể thoát khỏi sinh tử hay Tang Loạn, người có thể chân chính dựa vào thực lực, tu vi của bản thân sống qua ngàn năm đều đã chết hết thì nào còn ai có thể biết được chuyện năm ấy đâu.

Cái Xá không kìm nổi hỏi:

- Tang Loạn và Bát Bộ tướng của hắn rốt cục mạnh đến cỡ nào?

Đại Tự Tại nói:

- Ngươi chỉ nhìn Đại Luân Minh Vương thì biết… Kỳ thật nếu không phải Đại Luân Minh Vương lo lắng chính mình bị diệt trừ thì tu vi của hắn còn mạnh hơn bây giờ rất nhiều. Hắn luôn luôn cố gắng áp chế cảnh giới tu vi của mình, chỉ vì hắn luôn luôn sợ hãi, sợ thần cảm thấy hắn đã có thể uy hiếp được thần mà bị thần diệt trừ.

Y thở dài:

- Kỳ thật Đại Luân Minh Vương cũng là người đáng thương, một kẻ như hắn chỉ vì không bị thần giết chết, nhiều năm như thế hắn đều vẫn luôn không dám dễ dàng đi đụng vào bí mật của thần. Hắn không dám tìm hiểu tất cả về thần, hắn quả thật sợ thần đến mức tột đỉnh. Thẳng đến... Thẳng đến vài thập niên trước, ta cố ý đem chuyện lực khống chế của thần không thể vượt qua Lang Nhũ sơn nói cho hắn nghe…

Khi y nói đến đó, Mông Ca vừa mới nhìn xem đoạn bút kí viết về thời gian ấy tại trăm năm qua của Đại Tự Tại bản thể. Đại Tự Tại trước mặt hắn này không kế thừa trí nhớ cho nên chuyện kia chắc cũng do y đọc bản bút kí này mới biết được. Mà chuyện mà Đại tự Tại xưng là ‘ta’ làm kia thật ra cũng là do bản thể kia làm chứ không phải y.

Mông Ca vừa nghe Đại Tự Tại tự thuật vừa liếc nhìn bút kí, lòng hắn càng ngày càng không bình tĩnh.

Bút ký kỳ thật rất hỗn độn, đoạn chuyện ấy cũng không được viết đến quá nhiều.

- Đến bây giờ ta mới thật sự hiểu được Đại Luân Minh Vương là một kẻ đáng thương. Hơn một nghìn năm qua, hắn thậm chí không dám đi hỏi thần về tất cả mọi việc. Tại sau khi thần khống chế hắn ở một ngàn năm trước, hắn cũng đã mất đi dũng khí phản kháng. Có lẽ, trong toàn bộ chùa Đại Luân cũng chỉ có mỗi một mình Đại Luân Minh Vương quả thật tin rằng thần quả thật là một vị thần.

- Đối với ta mà nói, mỗi ngày qua đi quả thật cũng có chút nhàm chán. Cho nên, ta quyết định đi trêu chọc một chút Đại Luân Minh Vương, người được dân du mục tôn xưng là thần và vị thần tối cao vô thượng trong mắt Đại Luân Minh Vương kia.

Đó là một mở đầu, dẫn tới chuyện xưa làm người ta có chút thổn thức.

...

...

- Thần cứ cách một đoạn thời gian liền sẽ triệu kiến Đại Luân Minh Vương tới để chỉ thị cho y. Lúc Đại Luân Minh Vương chổng mông lên quỳ sát ở trước mặt thần bộ dáng ấy thật là xấu. Cái vểnh mông ấy thật giống như bất cứ lúc nào y cũng đợi được thần sủng hạnh vậy... Kì thực, Đại Luân Minh Vương từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên chút nào, nếu y dám, y liền sẽ phát hiện trước mặt y không có vật gì hay cái gì cả. Thanh âm của thần quanh quẩn tại bốn phía nhưng thần lại ở nơi nào?

- Đại Luân Minh Vương thật sự là sợ thần nhưng nhưng ta lại cảm thấy vị thần này có chút cổ quái. Ta bắt đầu chú ý, chú ý mọi nơi, chỉ cần thanh âm của thần xuất hiện ta liền muốn truy tìm nơi thanh âm ấy phát ra. Nhưng ta vẫn luôn không có tìm được, cũng chưa từng nghĩ đến sẽ là như thế này. Thẳng đến ngày Tang Loạn xuất hiện, hắn vung tay lên liền khiến cho thanh âm của thần biến mất, khi ấy, ta mới phát hiện, hoá ra chân tướng liền đơn giản như thế, vẫn ở chỗ ấy mà thôi.

- Còn nhớ rõ vẻ mặt quyết tuyệt khi Đại Luân Minh Vương làm ra quyết định mà lòng ta cũng đã vui như hoa nở. Y không biết ta là một trong Bát Bộ tướng đã từng cùng y đứng ở phía sau Tang Loạn năm ấy. Đương nhiên, nếu không phải thần nói cho ta biết, thì bản thân ta cũng không biết được.

- Mỗi ngày ngày đều nhàm chán như vậy, mà Đại Luân Minh Vương lại cảm thấy có thể khống chế được ta. Y thật sự đã cho ta là một đệ tử rất có thiên phú do y tình cờ phát hiện ra và y thậm chí rất cảnh giác đối với ta. Ta biết, ban đầu y vốn muốn để ta trở thành Phật tử, thành một thể xác được chuẩn bị cho y chọn lựa mà thôi. Thần nói không quan hệ, hơn một nghìn năm qua ta được chế tạo ra nhiều lần như vậy, thần đều có biện pháp khiến Đại Luân Minh Vương buông tha cho việc chọn ta làm Phật tử được dùng ấy. Ta đương nhiên tin tưởng lời thần nói… Bởi vì hắn làm điều đó rất dễ dàng, hắn chỉ cần nói với Đại Luân Minh Vương không cần dùng người nào, Đại Luân Minh Vương liền tuyệt đối không dám vi phạm.

- Thần thậm chí không cần giải thích với Đại Luân Minh Vương cái gì, Đại Luân Minh Vương cũng không dám đi nghi ngờ cái gì. Nhưng, Đại Luân Minh Vương tuy rằng buông tha cho việc để cho ta trở thành vị Phật tử nhất định bị chọn kia nhưng y lại cực lo lắng về ta. Bởi vì thần hạ chỉ, y cảm thấy ta tạo thành uy hiếp đối với địa vị của y. Y bắt đầu nhằm vào ta, rất âm hiểm, có lẽ giống như việc y nhằm vào bản thể của ta hơn một ngàn năm trước vậy, cho nên lần này, ta quyết định chơi y một chút.

- Ta làm bộ như tràn đầy tôn kính đối với Đại Luân Minh Vương, có một lần nói chuyện với y, ta liền cố ý đem đề tài dẫn đến trên người thần, sau đó ta thử thăm dò Đại Luân Minh Vương, thần đến tột cùng sẽ cho phép một người hùng mạnh đến mức nào. Đại Luân Minh Vương tự nhiên không biết trả lời như thế nào, nhưng trong lòng của y chắc chắn đã bắt đầu mọc cỏ rồi.

- Sau đó thật lâu, ta lại nói chuyện đó với Đại Luân Minh Vương. Ta nói rất nhiều, Đại Luân Minh Vương vẫn luôn không dám trả lời. Cái vẻ mặt rõ ràng rất hứng thú, rất muốn biết mà lại không dám hiểu kia thật sự là làm cho cho người ta cảm thấy thật buồn cười. Quả nhiên, y bắt đầu lớn tiếng quát mắng ta, bảo ta không được chửi bới thần. Sau đó ta làm bộ như rất kinh ngạc hỏi y, chẳng lẽ ngài không biết rằng cứ cách mỗi ba tháng thần đều sẽ biến mất hoàn toàn trong hai canh giờ sao?

- Đại Luân Minh Vương quả thật không biết, bởi vì y chưa bao giờ dám đi hiểu. Vì thế ta rất tự nhiên mà nói cho y biết một ít quy luật của thần. Sau đó ta lại nói cho y biết, thần kỳ thật giám thị tất cả các nơi mà thần có khả năng giám thị đến, bởi vì thần có một thiên nhãn. Chỉ cần xuất hiện kẻ nào có tu vi tới một mức nhât định có thể uy hiếp được thần, thần sẽ không chút nào do dự mà ra tay. Đại Luân Minh Vương vốn tin tưởng thần là kết quả của một kẻ tu hành tu đến mức độ cao nhất mà thành cho nên cũng không nghi ngờ cái gì.

- Sau đó, ta hỏi Đại Luân Minh Vương, tu vi của ngài cao bao nhiêu rồi hả? Có phải áp chế cảnh giới thật là vô cùng vất vả đúng không? Đại Luân Minh Vương dùng ánh mắt như vậy xem ta, khiến lòng ta vô cùng sung sướng. Ta chỉ biết, mối thù của bản thể của ta hơn một nghìn năm trước ta nhất định sẽ trả giúp hắn.

- Quả nhiên, Đại Luân Minh Vương nhớ kỹ thời gian. Ba tháng trước ta nói với y những lời ấy, ngày đó ba tháng sau y liền bắt đầu nếm thử rồi. Tại sau khi y xác định được rằng thần quả thật sẽ không xuất hiện y liền thật cao hứng. Lại ba tháng nữa trôi qua, Đại Luân Minh Vương bắt đầu thực thi kế hoạch của chính y. Ta chỉ là không có nghĩ đến, tên biến thái kia lại có thể cường đại đến như vậy.

- Y phân tách chính mình ra.

- Y khiến một chính mình kia đi Trung Nguyên, bởi vì ta từng nói cho y biết thần không khống chế được vùng phía đông của Lang Nhũ sơn.

- Thần không hề phát hiện được gì về chuyện này. Điều đó cũng khiến ta càng tin tưởng việc cứ cách mỗi ba tháng thần sẽ giống như thật sự biến thành người chết, vô tri vô giác. Hắn không biết Đại Luân Minh Vương tại trong hai canh giờ ngắn ngửi ấy đã phân liệt bản thân ra, hắn cũng không biết Đại Luân Minh Vương đã đem cái người còn chưa thức tỉnh kia tiễn bước. Nếu hắn biết được, hắn nhất định là thật chấn động. Trừ ta ra, lại có ai sẽ hoài nghi thần không là một người đâu?

- Đại Luân Minh Vương rất suy yếu rồi, suy yếu đến mức mỗi lần ta nhìn thấy y ta đều nhịn không được muốn ra tay giết y. Nhưng y lại nghĩ bản thân y có thể giấu diếm được bất cứ kẻ nào nên y vẫn biểu hiện thật ngạo mạn tại trước mặt ta như cũ. Có mấy lần ta đều cho là mình thật sự sắp nhịn không được, nhưng nghĩ đến có thể đem chuyện đó thành một hồi tuồng đẻ xem là ta lại tràn ngập tò mò, không biết tiết mục kế tiếp sẽ trình diễn ra sao.

Lúc Mông Ca nhìn đến chỗ này bản thân hắn cũng không kìm nổi hít một hơi thật dài, hắn bỗng nhiên cũng hiểu được Đại Luân Minh Vương là một kẻ đáng thương rồi. Một kẻ đáng thương đã bị thần khống chế hơn một nghìn năm vẫn luôn không dám phản kháng thậm chí không dám đi tìm hiểu cho rõ ràng. Vì để bản thân không bị thần diệt trừ mà y có thể đem bản thân biến thành hai người…

Không hề nghi ngờ, kẻ đáng thương ấy cũng là thật đáng sợ.

Có lẽ, rất nhiều người đều đánh giá thấp Đại Luân Minh Vương.

- Tuy nhiên...

Đại Tự Tại nói:

- Ta vẫn không hiểu, đoạn văn này là có ý gì.

Y đi đến bên cạnh Mông Ca, chỉ chỉ một đoạn chữ rất nhỏ ghi lại chuyện diễn ra tiếp đó. Mông Ca cúi đầu nhìn nhìn, đoạn văn này viết về chuyện kết cục cuối cùng của chuyện Đại Tự Tại lừa Đại Luân Minh Vương.

- Hôm nay, ta bỗng nhiên cảm thấy thần đang sợ. Đây là một chuyện rất quỷ dị, có lẽ cảm giác của ta bị sai. Nếu hắn không là một con người, như vậy hắn tự nhiên cũng không có loại cảm xúc tên là sợ hãi ấy. Ta thử dò hỏi, hắn không có trả lời mà lại hỏi ngược lại ta một câu: Nhân loại các ngươi luôn thích đem trời coi là sự hiện hữu tối cao vô thượng, nhưng ai trong các ngươi có thể xác định trời là cái gì?

- Ta không hiểu ý tứ của hắn, hắn tiếp tục lầm bầm lầu bầu: Nếu trời quả thật có ý thức như vậy khả năng duy nhất chính là linh hồn của chúng sinh tạo ra trời, nhưng này lại giải thích không được… Nếu trên thế giới này thật sự có một người đặc biệt nào đó xuất hiện thì có phải là do trời cố ý mang tới hay không? Vì sao trời lại cố ý làm như vậy? Nhằm vào ta?

Đại Tự Tại và Mông Ca nhìn nhau, ai cũng không hiểu lời này có ý tứ gì.

- ---------oOo----------