Thuyền lớn của thủy sư đến vào cái đêm Phương Giải tới Ngưu Gia đồn, nếu tới sớm một ngày thì đã không gặp phải nhiều chuyện như vậy. Tới trễ hơn thủy sư một canh giờ là hai vị giáo thụ của Diễn Võ Viện, Tạ Phù Diêu và Ngôn Khanh. Bọn họ xuất phát sớm hơn Phương Giải nhưng lúc đến lại trễ hơn, dù sao tốc độ của Hỗn độn Bạch sư cũng không phải sức người có thể bằng.
Thuyền lớn nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở thành Tín Dương một đêm, lấy đủ vật tư cần thiết sau đó lập tức khởi hành. Bạch sư tử vẫn không quen cuộc sống ở trên thuyền, cả ngày nằm một góc, tỏ ra có chút uể oải.
Ngô Ẩn Ngọc có hơi hoảng sợ, nên cả đêm Phương Giải phải ở lại trong phòng của nàng, tới sáng sớm hai người mới cùng đi ra ngoài, hoặc là vì ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu vào, nên khuôn mặt nàng mới đỏ ửng hết lên như vậy, một vẻ đẹp đến mê người. Lúc đi ra nàng kéo vạt áo của Phương Giải một cái, tựa hồ như đang lo lắng điều gì. Phương Giải xoa nhẹ lên trán nàng, cười có chút xấu xa.
Giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì đó, Ngô Ẩn Ngọc núp người tại sau lưng Phương Giải mãi mới dám đi ra. Khi đi nàng dường như có chút không khỏe, bước đi rất nhỏ...
Mới ra ngoài, Ngô Ẩn Ngọc liền bị Hoàn Nhan Vân Thù lôi đi ngắm mặt trời mọc, sau đó đối phương khẽ thì thầm bên tai Ngô Ẩn Ngọc nói mấy câu gì đó, khiến mặt Ngô Ẩn Ngọc lập tức bắt đầu đỏ lựng lên, cúi đầu chẳng còn dám nhìn người khác. Hoàn Nhan Vân Thù ngay lập tức hiểu ra, liền cười hắc hắc, hai người vẫn tiếp tục thủ thỉ cái gì đó.
Đêm qua quả thật có điên một chút...
Phương Giải duỗi lưng một cái, nhìn thấy Tạ Phù Diêu ngồi ở phía trên mũi thuyền lau kiếm.
Diễn Võ Viện chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, hiện tại đại viện trong thành Trường An kia cũng sớm đã bị bỏ hoang. Trước đây, thời điểm Di vương Dương Dận làm loạn, không ít đệ tử trong Diễn Võ Viện bị liên lụy trong đó, bao gồm cả một số những người nổi danh nhất khi ấy. Con trai của Tả Vũ Vệ Đại tướng quân Ngu Mãn Lâu, Ngu Khiếu, còn có Bùi Sơ Hành.
Ngu Khiếu đã chết, Bùi Sơ Hành thì không rõ tung tích.
- Sao dậy sớm như vậy?
Phương Giải đi tới, ngồi xuống đối diện với Tạ Phù Diêu.
- Ta ngồi thuyền không quen.
Tạ Phù Diêu thản nhiên trả lời một câu, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Phương Giải một cái rồi hỏi:
- Ngươi cả đêm không ngủ đúng không?
Phương Giải tự cho là da mặt mình đã đủ dày rồi, nhưng những lời này vẫn làm cho hắn có chút không được tự nhiên. Sau khi ngượng ngùng cười cười, Phương Giải chuyển hướng câu chuyện:
- Mấy ngày này đi theo vị công chúa điện hạ kia, nói vậy cũng không được tự nhiên.
Tạ Phù Diêu không sao cả lắc đầu:
- Một người tư tưởng cao xa như ta, vốn là muốn ở lại Diễn Võ Viện dạy học dạy người. Lãnh binh chinh chiến ta sẽ không thể vượt qua ngươi, cho nên ta đã nghĩ tới việc làm thầy giáo, tương lai có đệ tử khắp thiên hạ cũng tốt. Thời buổi loạn lạc chết tiệt này, để cho kẻ làm thầy như ta không biết các đệ tử của mình giờ ở nơi nào. Cho nên làm gì cũng đều không sao, bảo vệ cho vị công chúa điện hạ kia cũng thoải mái, nàng ta không cần chúng ta làm gì, chúng ta tự nhiên cũng lười đi qua nói chuyện. Tuy nhiên có chuyện ta vẫn muốn hỏi, lại vẫn không thấy ngươi.
- Chuyện gì?
- Tiền công tính như thế nào?
Tạ Phù Diêu chăm chú hỏi.
- Ngươi...
Phương Giải há miệng thở dốc, sau đó không kìm nổi gắt lên một tiếng:
- Nhà ngươi ở Giang Nam lánh đời, nói giàu có ngang một nước cũng không quá, chút tiền lẻ này ngươi còn so đo với ta nữa!
Tạ Phù Diêu nghiêm túc nói:
- Nhà ta có giàu có cỡ nào đi nữa cũng không phải tiền bạc do ta kiếm được, bạc của ta ngươi cấp dù ít đi nữa cũng là ta nỗ lực đổi lấy. Giá thuê người như ta cùng Ngôn Khanh tiên sinh cũng không rẻ đâu, lâu như vậy, giá ưu đãi, một ngày tính ba trăm lượng đi… Xem ra cũng đâu có ít.
- Ta có thể quỵt nợ không?
Phương Giải hỏi.
- Không được phép quỵt, nhưng có thể lấy cái khác thay thế.
- Ngươi muốn cái gì?
- Chức quan
Tạ Phù Diêu ngồi thẳng người nhìn về phía Phương Giải:
- Tháng trước nhận được thư cha ta gửi, hỏi ta đã lựa chọn xong chưa.
Phương Giải ngẩn ra, bỗng nhiên chợt hiểu. Đầu tiên là La Diệu, sau đó là Thắng Đồ, tiếp nữa là La Diệu càn quét một vòng ở Giang Nam, những gia tộc tại Giang Nam sớm tham gia vào trận chiến tranh này đều đã thất bại và diệt vong rồi. Lại nói trước kia, lão gia tử Vạn Tinh Thần một kiếm hạ Giang Nam, giết chết không ít lão biến thái lánh đời không ra, các thế gia ở Giang Nam cũng đã nguyên khí đại thương. Cộng thêm hai huynh đệ Kim Thế Hùng, Kim Thế Đạc chính thức nhập cuộc, ngay cả Thông Cổ thư viện còn bị diệt, thì bao nhiêu gia tộc có thể vực dậy được đây?
Lúc này, những danh môn tuy rằng giàu có nhưng không có địa vị gì cả như Tạ gia tự nhiên thấy được hi vọng. Những chướng ngại vật của thế gia tại Giang Nam đã muốn chết sạch trên công cuộc dò đường, khai sáng một phương hướng cho những người đi sau. Quan hệ cá nhân giữa Tạ Phù Diêu cùng Phương Giải rất tốt, người của Tạ gia tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hắc Kỳ Quân bây giờ, thật đúng là như mặt trời ban trưa.
- Có phải thật thô tục hay không?
Tạ Phù Diêu hỏi.
Y có chút thất thần thở dài:
- Ngươi biết đấy, sống ở trong gia đình như vậy thường thường không được tự do. Chuyện trong nhà ta muốn dứt bỏ nhưng lại không thể, phận làm con, phải giữ đạo hiếu.
- Được.
Phương Giải gật đầu:
- Để ngươi làm một Phó Đô Thống Kiêu kỵ giáo như thế nào? Sau khi ngươi quen thuộc với quân vụ ta lại điều ngươi tới nhậm chức trong quân, khi đánh Trường An ta sẽ đem công lao chuyển qua danh nghĩa của ngươi một ít, danh chính ngôn thuận phong lên làm tướng quân.
Tạ Phù Diêu hơi sửng sốt:
- Cái này không giống như phong cách làm việc của ngươi.
- Bởi vì tương lai ta cần một viện trưởng Diễn Võ Viện.
Phương Giải vỗ vai Tạ Phù Diêu:
- Việc này có được không? Đào lí khắp thiên hạ.
Tạ Phù Diêu thu thanh kiếm vào vỏ:
- Sao ta thấy gia phụ như muốn phá tài?
Phương Giải lắc lắc đầu:
- Đất Giang Nam bây giờ nhìn có vẻ yên bình, đó là bởi vì phần lớn đã bị chiến tranh đánh sợ. Yên bình không được bao lâu đâu, rồi sẽ có người đứng ra. Ta nghĩ mời lệnh tôn đi ra, ta giao cho hắn làm một việc thật lớn, so với việc từ từ sử dụng đến ngươi có phải sẽ mau chóng hơn nhiều, ta nghĩ lệnh tôn sẽ không phản đối đúng không?
- Thế sao…
Tạ Phù Diêu dường như có chút phiền muộn:
- Tại sao ta lại cảm giác như đang đổi chác vậy?
Phương Giải nhìn y nói rất nghiêm túc:
- Nếu ngươi cảm thấy trong lòng không thoải mái, chi bằng lấy thân mà báo đáp?
Tạ Phù Diêu rùng mình một cái, miệng phun một tiếng:
- Phi.
...
...
Phương Giải bưng một chén cháo tự tay nấu vào phòng Ngô Ẩn Ngọc, thấy nàng đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi bèn lắc đầu ra hiệu không cần đứng dậy, hắn đi tới ngồi xuống ở bên giường, thổi cháo rồi đút cho nàng ăn:
- Có lẽ phải nằm nhiều một chút, muội hiện tại xuống giường đi lại sẽ có chút khó chịu. Dù sao cũng đi thủy lộ một mạch hướng về Bắc Đô, cố tĩnh dưỡng vài ngày cho tốt.
Sắc mặt Ngô Ẩn Ngọc ngay lập tức đỏ lên, nàng vùi mặt vào khuỷu tay Phương Giải không nhìn hắn.
- Ăn cơm trước được không?
Phương Giải ôn nhu hỏi.
- Muội không muốn ăn... Muội không muốn gặp ai cả.
Thanh âm phát ra từ phía dưới khuỷu tay Phương Giải, rầu rĩ, nhưng vô cùng dễ nghe. Phương Giải đem chén cháo đặt xuống, nắm bả vai Ngô Ẩn Ngọc, ôm lấy nàng thả trên đùi mình. Ngô Ẩn Ngọc rất gầy, mềm mại đáng yêu, sau khi bị Phương Giải ôm nàng vẫn cúi đầu tìm chỗ nào đó dụi vào, nhiệt độ trên mặt nàng dù cách lớp quần áo Phương Giải cũng có thể cảm nhận được.
Nàng nằm sấp ở trên đùi Phương Giải, thắt lưng mảnh khảnh bên dưới lớp nội y mỏng manh đẹp đẽ này bị nhìn thấy không sót một cái gì.
Phương Giải không kìm nổi giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng nàng, bàn tay to chậm rãi đi xuống, sau đó luồn vào trong quần lót nàng, bóp lấy một cánh mông, thoáng dùng sức xoa nhẹ vài cái. Ngô Ẩn Ngọc tuy rằng rất gầy, vòng eo mảnh khảnh tựa như cành dương liễu, nhưng mông lại rất đầy đặn. Có lẽ bởi vì nàng đã đến tuổi trưởng thành, nét thanh thuần vẫn lưu lại trên gương mặt nàng như xưa, nhưng thân hình đã sớm giống như mật đào chín mọng.
Bàn tay to của Phương Giải nắm chắc một cánh mông mềm mại đàn hồi, nhiệt độ cơ thể của nàng có chút hơi lạnh, kích thích lòng bàn tay của Phương Giải. Cái loại cảm giác tinh tế này thật giống như dùng một chiếc bàn chải nhỏ, cào nhẹ vào tim Phương Giải. Dường như cảm thấy hơi thở của Phương Giải có phần dồn dập lên, Ngô Ẩn Ngọc sợ tới mức lại dùng sức chui vào trong lồng ngực của đối phương. Thế nhưng phương thức tiểu bạch thỏ trốn vào trong ngực đại hôi lang thế này, dường như càng làm cho con sói trở nên xấu xa hơn mà thôi.
Phương Giải ôm nàng, cúi đầu hôn lên trên tóc nàng.
- Không cần...
Ngô Ẩn Ngọc lắc đầu:
- Đêm qua huynh dùng... dùng sức hơi nhiều quá, bây giờ còn có chút đau.
Phương Giải thở dài một tiếng nói:
- Nhưng, huynh hiện tại khó chịu như vậy, phải làm sao bây giờ?
- Đi mà tìm mấy tỷ tỷ kia ấy.
Ngô Ẩn Ngọc nhanh nhảu nói một câu, sau đó lại vùi đầu dụi sâu vào trong chỗ cũ. Nhưng dụi tới dụi lui, lại chui vào nơi không nên chui vào, cánh môi vừa lúc va chạm vào mặt vật gì đó dưới quần Phương Giải, thứ đã cứng rắn đứng tại nơi kia. Ngô Ẩn Ngọc hô nhỏ một tiếng, muốn nhanh chóng tránh nhưng làm sao còn kịp.
Phương Giải cầm lấy tay nàng đặt ở phía trên vật kia:
- Nó đói bụng...
Ngô Ẩn Ngọc lắc đầu:
- Không cho ăn!
Sau khi nói xong ba chữ kia, nàng tỉnh ngộ lại, mặt lập tức nóng ran.
Phương Giải lật người nàng lại, cúi đầu hôn lên đôi môi ấp áp, mềm mại ấy, tùy tiện đòi hỏi. Mới đầu Ngô Ẩn Ngọc vẫn còn cười cợt né tránh, về sau bị bờ môi Phương Giải bắt được liền đưa cánh tay lên quàng lấy cổ Phương Giải. Cái lưỡi thơm tho vươn ra, quấn quýt lấy lưỡi của đối phương, triền miên dây dưa.
Phương Giải luồn một bàn tay to lớn vào trong đồ lót của nàng, nắm lấy một đoàn mềm mại nhẹ nhàng vuốt đi vuốt lại, không bao lâu, đỉnh nụ hoa kia dần dần nở rộ. Phương Giải liền đem y phục của nàng tách ra, ngắm nhìn đóa hoa kiều diễm đang hơi hơi đung đưa ở trước mắt mình, mọi thứ hấp dẫn trên thế gian không có gì sánh bằng thứ trước mặt.
Hơi thở nặng nề, Phương Giải cúi đầu ngậm lấy.
- Ưm…
Từ trong lỗ mũi Ngô Ẩn Ngọc phát ra một tiếng hừ nhẹ ngọt ngào, nàng không biết đối với một người nam nhân mà nói rên rỉ như vậy có bao nhiêu hấp dẫn. Tay Phương Giải từ lồng ngực nàng sờ soạng xuống phía dưới, lướt qua phần bụng trơn nhẵn, qua một lùm cỏ nhàn nhạt thăm thẳm, cuối cùng dừng lại ở khe đào hoa kia, chạm tay vào nơi ấm áp ướt át.
- Thật sự không được mà...
Ngô Ẩn Ngọc tại bên tai Phương Giải cầu xin:
- Đổi... Đổi kiểu khác được không?
- Kiểu gì?
Phương Giải cười hỏi.
- Là... là... Như cái kiểu đêm qua huynh để cho muội làm ấy…
Tiếng nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu, có phần hơi kích động.
Phương Giải nhìn cặp môi đỏ mọng kiều diễm của nàng bị chính mình hôn đến hơi sưng lên, ha hả cười cười. Ngô Ẩn Ngọc bị hắn cười xấu hổ vô cùng, muốn mở đường chạy trốn thì bị bàn tay to của Phương Giải ôm cổ. Tóc từ trên vành tai nàng rủ xuống, từng sợi từng lọn rơi rơi, mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng nơi chân tóc tiến vào trong lỗ mũi Phương Giải, khiến hắn như ngã vào bể hoa.
- A...
Cái miệng nhỏ của Ngô Ẩn Ngọc có chút cố sức đem vật kia ngậm vào, đầu lưỡi không tự chủ được đặt lên trên vật kia. Loại cảm giác bị bao vây gắt gao này khiến Phương Giải không kìm nổi run lên một cái, cái loại cảm giác ấm áp ẩm ướt ấy lập tức tiến vào bên trong đầu óc hắn, hắn liền như sa vào cạm bẫy nào đó, không thể tự kiềm chế được.
Thuyền lớn bình thản lướt đi trên mặt nước, thân thuyền chỉ hơi có chút lay động. Không sóng không gió, thật là một ngày thời tiết tốt.
Cửa sổ mở ra, gió sông từ từ thổi vào.
Quang cảnh trong căn phòng nhỏ, thật ra so với cảnh sắc hai bờ sông này càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp rực rỡ, đẹp như Tiên cảnh.