Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1069: Ta muốn xưng đế! (2)

Phương Giải gật đầu:

- Đó chính là điều mà ta lo lắng. Tay Lai Mạn Đại Đế của đế quốc Agoda kia có dã tâm bừng bừng. Ở bên kia địa dương y đã không còn đối thủ rồi. Đối với một vị Hoàng Đế đầy dã tâm mà nói, tìm không thấy một lãnh thổ mới là một điều đau đớn…Đông Sở là cây cầu nối giữa hai vùng đất, chỉ cần tiêu diệt được Đông Sở, vậy thì mục tiêu kế tiếp chính là Trung Nguyên.

- A!

Trần Hiếu Nho bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó:

- Nếu…nếu vào lúc này người của Mộc phủ mang binh vượt qua Sơn Hải Quan tiến vào Trung Nguyên, vậy thì Đông Cương chẳng phải mất đi lá chắn đó sao? Một khi người nước ngoài xâm lược…Hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

- Nói cho người chèo thuyền, dừng thuyền lại!

Phương Giải bỗng nhiên hạ lệnh:

- Cập bờ, ta muốn đợi người!

Trần Hiếu Nho sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra người Phương Giải muốn đợi là ai. Tất cả mọi người đã trở lại thuyền, những người làm việc trong bóng tối cũng trở về theo, còn ai phải đợi nữa? Nhưng Trần Hiếu Nho biết một số việc Chủ Công đã ra lệnh, mình không thể hỏi. Bổn phận lớn nhất của thuộc hạ chính là che tai và che mắt mình lại. Nếu ông chủ không muốn nói, thì ngươi chớ có hỏi, phải giả câm giả điếc..





Giang Nam

Đại viện Kim gia

Nhìn nơi này đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt Kim Thế Đạc đầy sự thương cảm. Nhớ ngày đó lúc lão phu nhân còn sống, tuy bà ta không rời khỏi cửa, nhưng thư viện Thông Cổ vẫn có một vị trí dành riêng cho bà ta. Chính nhờ có vị trí đó, mà Kim gia mới là hào môn hàng đầu của Giang Nam!

Nhưng Kim Thế Đạc cũng biết, phía sau hào môn là những chuyện lạnh lùng tàn khốc. Cho nên y cảm thấy bản thân đã chuẩn bị xong nếu một khi lão phu nhân mất rồi Kim gia suy sụp. Nhưng một kiếm của Vạn Tinh Thần vừa chém xuống, y phát hiện mình căn bản còn chưa chuẩn bị tốt.

Lão phu nhân chết rồi, lão đại của Kim gia là một người yếu đuối, bị người của thư viện Thông Cổ xa lánh, không có địa vị gì, bị người của Bàng gia thay thế. Sau khi Bàng Bá bị La Diệu giết ở Giang Bắc, Bàng gia cũng suy sụp theo, giờ không còn được ai nhắc tới.

Hiện tại, tới lượt Kim gia của y rồi.

Y bị thư viện Thông Cổ đẩy ra lãnh binh, đây là điều bất đắc dĩ. Nếu y không tiếp nhận, vậy thì Kim gia liền rơi vào tai họa ngập đầu. Nếu nhận, thì vẫn là tai họa…Hai lựa chọn, chỉ có thể chọn tai họa tới muộn hơn. Nhưng ai mà ngờ tới, thư viện Thông Cổ lại bị tiêu diệt nhanh như vậy.

Người đứng sau lưng thư viện trong truyền thuyết kia, lúc thư viện bị diệt, y căn bản không lộ diện!

Thế nên, tai họa lại ập xuống đầu Kim gia. Y lãnh binh chiến đấu với Dương Kiên ở Giang Nam, Nhị ca của y Kim Thế Hùng lãnh binh chiến đấu với Phác Hổ ở Giang Bắc. Thế nên dưới sự giận dữ, Dương Kiên phái một đội áo giáp quân vượt sáu trăm dặm tấn công bất ngờ, một hơi giết sạch Kim gia. Đại ca của y chết, cơ hồ cả gia tộc không còn ai sống sót.

Gia tộc từng nổi tiếng thiên hạ, giờ chỉ còn một đống hoang tàn.

- Vương gia, hiện tại không phải là lúc ta và ngươi lục đục với nhau.

Kim Thế Đạc nhìn cảnh hoang tàn khắp nơi, trong lòng đau như dao cắt.

La Đồ đứng bên cạnh y, mặt không chút thay đổi, nhìn y nói:

- Ngươi nói là, cầu ta báo thù cho ngươi?

- Cầu?

Kim Thế Đạc lặp lại từ này, sau đó gật đầu cười khổ:

- Cầu! Là ta cầu ngươi gúp ta báo thù. Ta biết Vương gia có tu vị kinh người, mà ta không phải là đối thủ của Dương Kiên, cho nên ta chỉ có thể cầu Vương gia!

- Hai điều kiện!

La Đồ nhìn Kim Thế Đạc, nói:

- Thứ nhất, người của ngươi, người của Kim Thế Hùng đều thuộc sở hữu của ta. Đương nhiên, ngươi chớ sốt ruột. Ngươi có thể phái người liên hệ với Kim Thế Hùng ở Giang Bắc, ta cho ngươi nửa tháng. Thứ hai, Kim gia dốc toàn lực giúp ta làm một chuyện, một chuyện mà cả thiên hạ đều phải biết!

- Chuyện gì?

Kim Thế Đạc do dự một lát rồi hỏi.

La Đồ ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì thào nói:

- Muốn thành công thì nhất định phải đánh với Dương Kiên một trận, nếu không có sự lựa chọn khác, vậy vì sao ta không làm một chuyện dựa theo ý của mình? Bất kể thành hay bại, bất kể tiếng xấu hay tiếng tốt, điều mà ta muốn làm nhất…chính là xưng đế!

Kim Thế Đạc sợ tới mức run lên, liên tục lui về phía sau mấy bước:

- Vương…Vương gia, hiện tại xưng đế, có vẻ không ổn cho lắm. Chỉ sợ một khi chuyện xưng đế truyền ra ngoài, chúng ta sẽ không còn đường lui cũng như không có ai trợ giúp. Chẳng những binh mã của triều đình, cho dù các thế lực khác cũng sẽ lập tức tuyên chiến với chúng ta…Mong Vương gia suy nghĩ kỹ.

La Đồ cười lạnh:

- Ta sợ cái gì? Nếu ta không thắng được Dương Kiên, cùng lắm thì chết, vậy thì sợ gì kẻ địch bêu danh phía sau? Nếu ta thắng được Dương Kiên, thiên hạ này còn ai đáng để cho ta sợ? Về phần bêu danh, ai còn dám mắng ta?

Y chắp tay đằng sau, nói:

- Bất kể như thế nào, ta đều muốn xưng đế. Ai cản ta, người đó phải chết!





Giang Nam, người nào đó ngẩng đầu nhìn trời, thì thào nói ta muốn xưng đế.

Mưu Bình Đông Cương, người nước ngoài hoành hành vô kỵ, thương nhân Đông Sở tuyệt tích.

Những điều đó tựa hồ không liên quan gì tới Phương Giải, nhưng nếu từ trên trời nhìn xuống, các thế lực lớn nhỏ đều ở trong một bàn cờ, không ai biết sợi dây chính ở chỗ nào, cho nên làm sao biết nó có liên hệ hay không? Lúc Trần Hiếu Nho báo cáo chuyện thương nhân Đông Sở hoàn toàn tuyệt tích, trong lòng Phương Giải đầy lo lắng. Nếu đúng như phỏng đoán của hắn, vậy thì vận mệnh của người Hán không còn do chính người Hán nắm giữ nữa rồi.

Hắn hạ lệnh dừng thuyền cập bờ, nói rằng muốn đợi người.

Mà người hắn muốn đợi, lúc này chính đang dẫn theo một ngàn hai trăm thiết kỵ theo quan đạo chạy tới bên này như cơn lốc. Nếu có người khác biết Phương Giải tới Đông Cương, chỉ sợ phản ứng đầu tiên chính là bốn chữ, xa thân gần đánh…Hắc Kỳ Quân và Mộc phủ, một đông một tây, nếu tạm thời liên minh với nhau có thể ảnh hưởng tới cả thiên hạ. Nhưng ai mà ngờ tới, Phương Giải tới không những không kết minh với y, mà còn gây thù hằn với y.

Sau khi thuyền lớn cập bờ không lâu, một con thuyền nhỏ đi tới gần thuyền lớn. Tán Kim Hầu đã thay một bộ áo gầm, sắc mặt ngưng trọng đi lên thuyền lớn, tới thẳng chỗ của Phương Giải.

- Chủ Công!

Ngô Nhất Đạo tiến vào rồi khom người thi lễ.

- Hầu gia!

Phương Giải nhìn ông ta hỏi:

- Tới hỏi vì sao ta hạ lệnh dừng thuyền phải không?

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Thuộc hạ có thể hiểu vì sao Chủ Công cố ý chọc giận Mộc phủ, nhưng không hiểu vì sao phải dừng thuyền để đợi. Dù sao an nguy của Chủ Công đều quan trọng hơn tất cả. Tu vị của Mộc Quảng Lăng rất cao, hơn nữa thuộc hạ vừa mới biết, vì muốn ứng phó với người đại tu hành có thể gặp phải khi chiến đấu trên chiến trường về sau, Mộc Quảng Lăng có huấn luyện một đội kỵ binh đặc biệt. Thuộc hạ không biết đội kỵ binh này đặc biệt chỗ nào, nhưng nếu Mộc phủ có chuẩn bị mà tới, vì sao Chủ Công lại dừng thuyền?

Phương Giải nói lại báo cáo của Trần Hiếu Nho, sắc mặt của Ngô Nhất Đạo cũng thay đổi theo.

- Nếu như vậy, quả thực nên lưu lại cảnh báo y. Nếu người nước ngoài muốn động binh với Trung Nguyên, cần binh mã của Mộc phủ ở Đông Cương để bảo vệ. Tới lúc đó cũng có lợi cho Hắc Kỳ Quân ở Tây Nam.