Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 105-2: Hầu Văn Cực thay đổi chủ ý (2)

Lúc Phương Giải tỉnh, trời đã tối đen. Hắn mở mắt nhìn bốn phía, ánh mắt hơi mơ hồ, nhưng vẫn nhận ra mấy người bên cạnh.

Trầm Khuynh Phiến Mộc Tiểu Yêu, Đại Khuyển và Kỳ Lân.

Bốn người đều ở đây.

Trừ bốn người đó ra, còn có một người đầy vẻ thân thiết nhìn hắn. Phương Giải nhìn một lát, mới nhận ra là Thôi Lược Thương, đã mấy ngày không gặp.

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi!

Đại Khuyển thấy Phương Giải mở mắt, nhịn không được bật cười. Vừa cười liênđộng vào vết thương trên người y, đau tới nhếch miệng. Chỉ có điều trong ánh mắt y đầy sự vui mừng.

Mộc Tiểu Yêu ngồi ở bên cạnh Phương Giải, giúp hắn ngồi dậy, uống mấy ngụm nước.

- Làm sao mà hôn mê vậy?

Nàng hỏi.

Phương Giải lắc đầu cười nói:

- Khách Thắng Cư xảy ra chuyện. Do ta không cam lòng, có lẽ vận lực hơi quá. Phải biết rằng tất cả cao thủ trong phòng đó không động đậy được. Chỉ có ta cực kỳ ngưu bức bước lên được tầng hai.Đau đớn trên người đã giảm bớt không ít. Nhưng Phương Giải mới động đậy, trán lập tức đổ mồ hôi. Cảm giác bụng như bị xoắn lại đã biến mất, nhưng thân thể không có chỗ nào không đau. Không chỉ nội tạng còn bị ảnh hưởng, cả người từ dưới lên trên đều đang đau.

Cảm giác này, giống như một người lười vận động bỗng chạy hơn mười km, rồi sau đó cố sức chống nẩy thêm mười cái vậy.

- Phương Giải, ngươi không sao chứ?

Thôi Lược Thương lại gần, ân cần hỏi một câu, sau đó có chút áy náy nói:

- Sau khi tới đế đô, ta phải đi thăm hỏi những nhà mà phụ thân ghi trong danh sách. Hôm nay tới nhà này, ngày mai lại tới nhà kia. Về sau muốn tìm ngươi, lại không biết ngươi đang ở chỗ nào. Cuối cùng là tới Hồng Tụ Chiêu hỏi thăm, mới biếtngươi thuê nhà ở đây.

- Không sao.

Phương Giải cười cười nói:

- Ngươi đi bái phỏng, giao tiếp mới là chính sự. Với giao tình của chúng ta, không cần để ý tới mấy thứ đó.

- Ngày kia là thi rồi, ngươi

Thôi Lược Thương lo lắng nhìn Phương Giải, hỏi:

- Có thể thi được không?

- Tất nhiên là được!Phương Giải nói:

- Vất vả lắm mới tới được đế đô. Nếu vì mấy vết thương nhỏ này mà bỏ lỡ cuộc thi, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ? Chớ nói là giờ ta đã khỏe rồi. Cho dù không khỏe, ta cũng phải bò đi thi.

Thôi Lược Thương ừ một tiếng, trầm mặc một lúc, nói:

- Kỳ thực lần này ta tới đây là vì việc thi cử.

Y lấy một chồng giấy từ trong ngực, đưa cho Phương Giải, rồi nói:

- Hai ngày trước ta có hỏi thăm một vị trưởng bối, nghe nói thi khoa văn, khoa toán, khoa nhạc của Diễn Vũ Viện năm nay lộ đề. Là do một vị quyền cao chức trọng làm giám khảo lộ để. Nếu không biết đường ngang ngõ tắt thì sẽ không mua được. Mặc dù với quan hệ của ta, cũng phải mất một nghìn lượng bạc!Thôi Lược Thương nói:

- Ta mua một phần. Lại mất cả đêm chép lại, vội vàng mang tới cho ngươi.

Trong lòng Phương Giải ấm áp, nhưng vẫn lắc đầu nói:

- Thôi huynh, sợ là ngươi bị lừa rồiMột vị quyền cao chức trọng, sẽ vì mấy nghìn lượng bạc mà phạm phải tội lớn mất đầu này sao? Hơn nữa, có mấy câu bất kính ta muốn nóiNgay cả Thôi huynh còn mua được, vậy thì có bao nhiêu người trong thành Trường An này có thể mua được? Nếu nói vị quyền cao chức trọng kia tham tiền, lộ đề cho nhiều người để kiếm bạc, vậy thì chẳng lẽ y không sợ việc này lộ ra ngoài? Người biết càng nhiềunguy hiểm càng lớn.

- À?

Thôi Lược Thương ngẩn ra, theo bản năng nhìn đề thi trong tay, lẩm bẩm nói:- Chẳng lẽ đây là đề giả?

Phương Giải lắc đầu nói:

- Không biết là thật hay giả, nhưng ta khuyên Thôi huynh một câu. Một nghìn lượng bạc kia coi như là ném đi. Thôi huynh không thể để lộ chuyện này cho người ngoài. Còn chỗ đề thi này, Thôi huynh đừng dùng tới. Nếu là giả, Thôi huynh có dùng hay không đều vô dụng. Nếu là thật, việc đề thi bị tiết lộ ra ngoàiTa lo lắng sẽ gây ra sóng gió lớn.

Thôi Lược Thương có chút ngơ ngẩn, không biết có nên tin lời Phương Giải nói hay không.

- Nhưng đọc qua cũng không hại gì. Nếu đúng là đề thật thì sao?- Vẫn câu nói kia, dù là đề thật, cũng chỉ là họa, không phải phúc.

Sướng Xuân Viên

Khung Lư

Hoàng Đế Dương Dịch lạnh lùng nhìn lướt qua Hầu Văn Cực, nhưng không lên tiếng. Y vừa uống cháo hạt sen vừa nhìn tấu chương đặt trên bàn. Ánh mắt nhìn Hầu Văn Cực, như là vô tình, như là có thâm ý.- Chủ tử

Hầu Văn Cực quỳ xuống đất, cúi đầu thật sâu, nói:

- Thần có tội.

Hoàng Đế đặt chén cháo xuống, cầm khăn lau miệng, thanh âm bình thản nói:

- Cả triều văn võ, chỉ có ngươi gọi trẫm là chủ tử. Trẫm cũng luôn coi ngươi là nô tài đáng tin tưởng, chứ không phải người ngoài. Ngươi nói ngươi có tội, tốt lắmNgươi nói xem, ngươi gây ra chuyện gì mà phải xin lỗi trẫm?

- Thần tự tiện đi gặp La Văn.

- Trẫm không cấm các quan lại gặp nhau nói chuyện, uống rượu.- Thầntrong tay thần có một tờ khẩu cung.

Hầu Văn Cực lấy tờ khẩu cung của La Nhị Lang từ trong tay áo, giơ lên quá đỉnh đầu. Tô Bất Úy nhìn Hoàng Đế một cái, sau đó bước nhanh tới tiếp khẩu cung.

Hoàng Đế cầm trong tay, nhưng không xem, tùy ý nói:

- Ngươi nói đi.

- Tờ khẩu cung này thú tội ngày ấy có ý đồ giết Phương Giải. Thần vốn tưởng rằng người nọ vu cáo linh tinh. Bởi vì liên quan tới Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu, nên thần không dám vội tin tưởng. Vì vậy thần đã hẹn La Văn gặp nhau ở Khách Thắng Cư. Lấy cớ là chúc mừng y dành được ngôi đầu Diễn Vũ Viện, tiện đó thăm dò xem y cất giấu gì sau lưng. Đây là việc thứ nhất mà thần nhận tộiThứ hai, là ở Khách Thắng Cư, thần không ngăn cản sự mâu thuẫn giữa tiểu bối vô trí củaVương gia Giang Nam và biên quân kia.

- À?

Hoàng Đế ngồi trên giường gạch, nhìn Hầu Văn Cực, nhấn mạnh:

- Việc thứ nhất, không tính là tội. Việc thứ hai, tội đáng chết!

Một câu đáng chết này, làm cho Hầu Văn Cực sợ tới mức run rẩy toàn thân.

- Đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư của ngươi!

Hoàng Đế ngồi dậy đi xuống, khoanh tay đi một vòng quanh Hầu Văn Cực:

- Ngươi chỉ ước gì thường xuyên xảy ra nhiễu loạn không lớn không nhỏ. Như vậy Đại Nội Thị Vệ Xử sẽ không phải nhàn rỗi phải không? Nhất là ở trong đế đô,nếu một mực thái bình vô sự, Đại Nội Thị Vệ Xử, Tình Nha không có việc gì làm, khiến cho người ta không cảm thấy sự tồn tại của ngươi phải không? Ngươi là muốn trẫm thường xuyên khen ngươi rằng:"Hầu Văn Cực, làm tốt lắm!", phải không?

- Thầnbiết tội!

Hoàng Đế hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ngươi có biết trẫm giận cái gì không? Không phải ngươi cầm một khẩu cung khi quân võng thượng mà không thông báo. Không phải là ngươi dung túng cho tiểu tử Vương gia kia làm ác. Mà là giữa ngươi và La Úy Nhiên cũng bắt đầu không tin tưởng nhau rồi! Trẫm giao Đại Nội Thị Vệ Xử và Tình Nha cho hai ngươi, là muốn thấy hai ngươi lục đục với nhau sao?

Câu hỏi này, như sấm sét giữa trời quang.Hầu Văn Cực quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.