Trăng Sáng Cố Hương

Chương 8-2: Mưa tạnh (tt)

A Chước mở miệng định chửi luôn, nhưng thấy thiếu chủ của môn phái đang lừ mắt nhìn mình, nên đành nén cơn giận dữ trong lòng. Cũng có một số đệ tử khác của Vân Tiêu cổ lâu, tuy chướng tai trước những lời của Thẩm Mộ Bạch, nhưng thấy Xung Tiêu kiếm các của ông ta đã có đến hàng trăm người bị tử thương mới tiêu diệt được Bất Phá các, thì vẫn có chút nể phục. Còn bốn vị chưởng môn Tử Vân môn, Thụy Kim môn, Thiên Ba lâu, Cửu Hoa phái khi thấy cảnh tượng này, chẳng cần biết chân giả thế nào, đều trầm trồ khen ngợi Thẩm Mộ Bạch, ca ngợi sự dũng mãnh và thực lực của Xung Tiêu kiếm các.

“Thẩm các chủ phách lực kinh nhân, thanh trừng Bất Phá các, thực là một việc công đức.” Hạ Hầu Thành lâu chủ Thiên Ba lâu liên miệng tán dương.

“Nếu như những võ nhân trong thiên hạ đều anh dũng chính nghĩa như Thẩm các chủ thế này, thì bọn hắc đạo trong võ lâm từ lâu đã không còn nơi ẩn nấp rồi.” Kỷ Phi Loan chưởng môn Tử Vân môn cũng tranh thủ nói nịnh.

Thụy Kim chưởng môn Sở Kim Hoa, Cửu Hoa chưởng môn Phương Trác cũng liên tục tiếp lời, nói đi nói lại, không gì khác ngoài những câu đại ý “Xung Tiêu kiếm các dũng mãnh hơn người”, “Thẩm các chủ kiếm thuật vô song, không sợ bất kỳ kẻ địch mạnh nào”. Trong khi mọi người đang ồn ã khen ngợi, bỗng nghe thấy một giọng nói to vang trong, đầy vẻ giễu cợt cất lên:

“Thẩm các chủ quả nhiên là mưu sâu kế xa, tính toán sành sỏi, chỉ dẫn theo môn phái của mình mà xông vào nơi hang hùm ổ rắn. Chiến dịch này nhất định là thương vong nặng nề, ôi chao, dám hỏi những người bị trọng thương đang ở chỗ nào, xin mau chóng cho đưa đi chữa trị mới được!”

Đó rõ ràng là một giọng nữ nhân. Trong các phái của Thái Bình minh, chẳng phải không có nữ nhân, nhưng rất ít khi có ai đưa nữ đệ tử tham gia vào các chiến dịch trận mạc phải xông pha nam bắc thế này. Giờ đây dưới lò kiếm bỗng nhiên lại xuất hiện một nữ nhân, khiến ai nấy đều dồn mắt lại nhìn. Chỉ thấy cô nương đó mình mặc bộ y phục nam trang màu trắng, trong đôi mắt đẹp chứa đầy vẻ cười cợt, đang cùng đứng sánh vai bên Hạ Thiên Thu cao lớn tuấn tú, thực như một đôi người ngọc. Cô nương ấy cố ý giơ cao tay phải, làm bộ nhìn khắp xung quanh, rồi nghi hoặc hỏi:

“Chư vị đại hiệp, mọi người có ai trông thấy người bị thương đâu không? Ôi chao, trận đánh này thật vô cùng thảm khốc, đến một người trọng thương cũng không có, chỉ toàn một đống xác chết mà thôi!”


Cô nói vẻ như vô cùng thương tiếc, nhưng những người có mặt ở đó nào có ai chẳng phải cao nhân từng bao năm lăn lộn giang hồ, sao lại không nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô? Bọn Hạ Hầu Thành, Kỷ Phi Loan để ý nhìn quanh, những môn nhân của Bất Phá các trong lò kiếm quả nhiên đều là thây chết trên đất, đến một kẻ bị thương cũng không có. Tuy rằng thầm lấy làm hồ nghi, nhưng những lão giang hồ đó đều không ai lên tiếng nói ra, chỉ nhìn xem Thẩm Mộ Bạch ứng phó thế nào.

“Cô nương này thật nhân từ tốt bụng.” Thẩm Mộ Bạch vẫn ung dung cười nói. “Cô nương nói rất đúng, trận chiến này thực sự thảm khốc vô cùng. Xung Tiêu kiếm các của chúng ta tất cả có bảy trăm ba mươi tư đệ tử, qua trận đánh này đã thương vong mất một trăm hai mươi bảy người rồi. Máy móc ám khí của Bất Phá các quả nhiên tinh vi, chiêu nào chiêu nấy đều khiến người ta bỏ mạng. Đệ tử phái ta đều là những kẻ nam nhi trung nghĩa, muốn báo thù rửa hận cho đồng môn, tất nhiên là không tiếc thân mình, đã giết hết toàn bộ yêu nhân của Bất Phá các, để an ủi vong hồn những người đã khuất.”

Quả là lão hồ ly, đến số người chết cũng đếm kỹ càng. Vân Hy không đừng được thầm nguyền rủa: Cô vốn định bắt bẻ lão ta về số người, hỏi xem số người tham chiến của Xung Tiêu kiếm các là bao nhiêu, rồi chất vấn số người chết nhiều như thế này là từ đâu ra. Nhưng trước mắt xem ra Thẩm Mộ Bạch đã sớm tính toán từ trước, đến cả số người thương vong cũng đã đếm kỹ lưỡng. Còn như bao nhiêu người tham chiến, thì chẳng cần lão phải nói, những môn phái khác cũng không thể đứng ra đếm rõ được. Đáng thương cho những võ nhân Thương Thiên, những con người tốt bụng ấy, sau khi chết rồi còn bị lão hồ ly đó tính toán lợi dụng, thật là đáng buồn!

Tuy phẫn uất trong lòng, nhưng Vân Hy ngoài mặt vẫn tươi cười. “Thẩm các chủ nói không sai chút nào, những người có mặt ở đây đều là người trung nghĩa, vì đồng môn mà báo thù rửa hận, không nên tiếc thân mình. Thẩm các chủ hiểu sâu đại nghĩa như vậy, thật khiến người khác phải kính phục! Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, Thẩm Hoa Đình thật là tu mấy đời mới có phúc sinh được người con giỏi giang như vậy! Ha, đúng là hiếm có, kèo trên không ngay mà cột dưới vẫn thẳng, đó đúng thật là kỳ quan trong thiên hạ vậy!”

Nghe thấy cô bỗng nhiên nhắc đến phụ thân mình, Thẩm Mộ Bạch nghiêm mặt nói: “Vị cô nương này, xin hãy cẩn trọng! Nếu còn làm nhục đến tiên phụ, thì chớ trách ta vô tình.”

“Ta trước nay vẫn rất cẩn trọng, cũng chưa từng sỉ nhục bất kỳ ai. Những điều ta nói, đều là sự thật.” Tùy Vân Hy cũng học cách của ông ta, đanh mặt nói. “Năm xưa Thẩm Hoa Đình để đoạt chức chưởng môn, đã vu oan hãm hại sư đệ Hạ Lăng Tiêu, khiến cho ông ấy trọn đời tàn tật. Thẩm Hoa Đình cũng vì vậy mà bị Hồng Mông đạo nhân đuổi khỏi sư môn. Bi kịch đồng môn tương tàn như vậy, mối thù nợ máu như vậy, cứ theo như lời của Thẩm các chủ nói, thì Thẩm Hoa Đình kia há không phải là nam nhi trung nghĩa? Há không phải là bất nhân bất nghĩa? Ta nói kèo trên không ngay, thì có chỗ nào là sai?”

Thấy Tùy Vân Hy dùng ngay câu nói của Thẩm Mộ Bạch để châm chọc lão, A Chước bật cười khùng khục. Hạ Thiên Thu đưa mắt lườm ông ta, A Chước mới vội che miệng lại.

Là một thành viên của Thái Bình minh, Vân Tiêu cổ lâu và Xung Tiêu kiếm các là đồng minh với nhau, bao nhiêu thù xưa hận cũ, thì khi ký kết Thái Bình Ước, cũng đã nói rõ, không nhắc lại nữa. Nhưng Tùy Vân Hy không phải là người của Vân Tiêu cổ lâu, cô không phải kiêng kỵ như vậy, có thể nói đi nói lại một cách thoải mái. Giờ đây cô gợi lại chuyện xưa, không gì khác là muốn nhắc nhở cho Thẩm Mộ Bạch, nhắc nhở cho các vị chưởng môn các phái biết rằng, Xung Tiêu và Vân Tiêu oán thù đời đời, võ học tuy là cùng gốc, nhưng gộp chung lại thì muôn vàn không thể.

Thẩm Mộ Bạch sao lại không nhận ra ý đồ của cô, thần thái ông ta càng thêm nghiêm túc, lớn tiếng nói: “Vị cô nương này lại khêu lên mối quan hệ giữa hai phái Xung Tiêu, Vân Tiêu, rốt cuộc là có mục đích gì? Vân Tiêu cổ lâu gia nhập Thái Bình minh, ân oán giữa hai phái đã xóa bỏ từ lâu rồi, đến nay cùng là đồng đội, đâu có thể cho phép cô khiêu khích bừa thế?”


Câu nói ấy của ông ta chính là nỗi lo lắng nhất trong lòng Hạ Thiên Thu. Để bảo vệ Vân Tiêu cổ lâu, chàng không có cách nào trở mặt với Thẩm Mộ Bạch được. Vân Hy biết điều chàng phải tránh né, nên lái câu chuyện sang hướng khác:

“Ta đâu có mục đích gì? Ta chỉ thấy kỳ quái mà thôi. Năm xưa, Hồng Mông đạo nhân đã đuổi Thẩm Hoa Đình ra khỏi sư môn, nhưng bây giờ Thẩm các chủ ông lại nói, diệt trừ Bất Phá các là thay Hồng Mông đạo nhân sửa trị tông môn, thì thật là kỳ cục. Không biết là ông muốn sửa trị cho tông môn nào? Ai là đồng tông đồng môn với ông chứ?”

Câu nói cuối cùng chính là câu mà Hạ Thiên Thu không tiện nói ra, nhưng cũng là câu chàng muốn tỏ thái độ rõ ràng. Bây giờ Vân Hy đã nói rõ thay chàng, khiến Hạ Thiên Thu thấy ấm áp trào dâng trong lòng, cảm kích mãi không thôi. A Chước đang đứng bên cạnh chàng càng không đừng được nhân đà hét to một câu khen ngợi Vân Hy:

“Nói hay lắm! Vân Tiêu cổ lâu chúng ta với Xung Tiêu kiếm các chỉ là đồng minh. Đồng minh chứ không phải đồng môn, những câu như võ học một dòng truyền thừa, xin chớ nói đến!”

“Vị cô nương này, rốt cuộc ngươi ở môn phái nào?”

Thấy ông ta chuyển mũi dùi nhắm vào phía Vân Hy, Hạ Thiên Thu bước lên một bước, hướng về phía Thẩm Mộ Bạch chắp tay, chậm rãi nói: “Thẩm các chủ, đây là Tùy cô nương, là họ hàng bên ngoại của tại hạ, chẳng có môn phái nào hết, cũng không phải là người trên giang hồ. Những lời khi nãy cũng chỉ là được nghe chuyện xưa cũ, tiện miệng nói bừa mà thôi. Cô ấy ít tuổi chưa hiểu việc, xin các chủ không trách tội.”

Câu nói ấy đã chặn lời Thẩm Mộ Bạch, nếu ông ta vẫn còn chất vấn, thì rõ ràng là cậy lớn bắt nạt nhỏ. Thẩm Mộ Bạch lập tức cười hiền, nói: “Vị cô nương này cũng thật là miệng lưỡi lanh lợi. Xung Tiêu, Vân Tiêu xưa nay giao hảo, há lại vì những câu nói không đâu mà có thể lay chuyển được?”

Hạ Thiên Thu cười nhạt, nói: “Thẩm các chủ nói rất đúng. Hai phái Xung Tiêu, Vân Tiêu giao hảo với nhau đã hơn ba năm, đến nay Bất Phá các đã bị diệt, Trịnh Lý đã chết, ân ân oán oán của người đời trước đến nay là hết. Từ nay về sau, chuyện cũ của Xung Tiêu kiếm phái không cần nhắc lại nữa, mong Xung Tiêu kiếm các, Vân Tiêu cổ lâu hai phái, ai nấy thể hiện được sở trường của mình, mà phát huy lớn mạnh.”

Ý tứ đằng sau câu nói của chàng là, chuyện ba phái hợp nhất, từ nay không cần nhắc đến nữa.


Các chưởng môn mấy phái Tử Vân, Thụy Kim, Cửu Hoa, Thiên Ba lâu cũng từ cuộc khẩu chiến ấy nghe ra được ý cự tuyệt của Hạ Thiên Thu. Họ đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có niềm suy nghĩ riêng. Nhưng những câu ấy của Hạ Thiên Thu cũng đủ để Thẩm Mộ Bạch không bị mất mặt, khiến đối phương không bắt bẻ được gì. Thẩm Mộ Bạch không thể nổi giận được, chỉ còn cách mỉm cười gật đầu, liên mồm khen phải.

Công lao hiển hách của Xung Tiêu kiếm các “ra sức phá tan” Bất Phá các, qua mấy câu chất vấn của Vân Hy, đã lộ rõ rất nhiều nghi vấn. Nhưng hai người Hạ, Tùy nếu không nói ra thực tình thì cũng không có cách nào phá tan được quỷ kế của Thẩm Mộ Bạch. Còn việc hợp nhất ba phái, tuy đã được dẹp ngay tại trận, nhưng Hạ Thiên Thu cũng hiểu, mấy câu nói ấy chỉ chống chọi được nhất thời. Dã tâm của Thẩm Mộ Bạch chưa bị tiêu diệt, thì nhất định chuyện cũ sẽ còn được nhắc lại. Nhưng, điều khiến Hạ Thiên Thu muôn vàn không nghĩ ra được là, giờ khắc ấy lại đến nhanh như vậy...

Thái Bình minh vừa xuống khỏi Kỳ Sơn, đi về huyện Bình Dao, liền thấy Triệu Hãn dẫn theo Triệu gia quân đã đóng giữ trong thành. Thẩm Mộ Bạch lập tức đem chuyện trong lò kiếm ra nói lại lần nữa, nào là Xung Tiêu kiếm các đã thương vong hơn trăm người, cuối cùng không nhục mệnh lệnh, tiêu diệt được Bất Phá các, trừ ma vệ đạo... Nghe xong, Triệu Hãn lập tức bày tỏ:

“Xung Tiêu kiếm các nhiều lần lập công lao, thực là cột trụ giữa dòng chảy của võ lâm! Ngài minh chủ, không biết ngài có tâm nguyện gì, bản Thống lĩnh nhất định sẽ khởi bẩm lên Thánh thượng, giúp ngài được như ý!”

Hạ Thiên Thu chợt buốt nhói trong lòng, chỉ nghe thấy Thẩm Mộ Bạch lớn tiếng tạ ơn, rồi nói rành mạch từng từ một, đẩy Vân Tiêu cổ lâu vào chỗ muôn kiếp không thể ngóc đầu lên được:

“Trảm yêu trừ ma vốn là việc những người trượng nghĩa nên làm, Thẩm mỗ sao có thể lấy đó mà đòi công lao? Thẩm mỗ chỉ mong một điều Xung Tiêu kiếm phái được vinh quang trở lại, quét sạch tà ma ngoại đạo, ngừng việc bang phái tranh giành, trả lại thái bình cho trăm họ.”

Trong câu nói của Thẩm Mộ Bạch, không phải là “Xung Tiêu kiếm các” mà là “Xung Tiêu kiếm phái”. Chỉ một chữ hoang đường, mà sai biệt ngàn dặm. Triệu Hãn là một võ nhân vô cùng tinh ý, sao lại không nghe ra thâm ý của ông ta trong đó? Viên thống soái đã từng chinh chiến bốn phương cười lớn nói:

“Hay cho câu “ngừng việc bang phái tranh giành, trả lại thái bình cho trăm họ”. Thánh thượng ban chỉ dụ Thái Bình Ước chính là mong mỏi trừ bỏ thói phân biệt môn phái, thiên hạ không còn việc võ bị, mới là thái bình thịnh thế. Vẫn thường nghe, khi xưa Xung Tiêu kiếm phái uy chấn bốn phương, ngài minh chủ nếu như đã có tâm nguyện vậy, bản Thống lĩnh tất sẽ giúp ngài hoàn thành việc này.”

A Chước mở miệng định tranh cãi, liền bị Hạ Thiên Thu đưa tay giữ lại. Tay kia của chàng thì nắm chặt lấy cổ tay Tùy Vân Hy. Xưa nay chàng vốn giữ nghiêm lễ nghi quân tử, giờ này bỗng nhiên lại nắm chặt lấy tay một vị cô nương, ấy là vì lo rằng Tùy Vân Hy trông thấy kẻ thù giết cha mình, sẽ nhất thời kích động gây ra việc dại dột. Chàng chỉ thấy làn da trong tay mình mát rượi, cánh tay thon thả vì phẫn hận mà hơi run lên. Hạ Thiên Thu lo lắng quay sang nhìn Tùy Vân Hy, thấy cô sắc mặt tái nhợt, môi dưới cắn chặt, trong ánh mắt sáng rực hiện lên vẻ xa xăm, tựa như nhìn thấy được qua cảnh tượng trước mặt một thứ gì đó xa xôi hơn nữa.


Vào giây phút Tùy Vân Hy trông thấy Triệu Hãn, bao nhiêu hình ảnh quá khứ bỗng nhiên hiện lên ngay trước mắt cô. Vân Hy tựa như lại quay trở lại cái ngày mùa đông bời bời mưa tuyết ấy, tựa như lại nghe thấy tiếng gió rít bi thương trên Kỳ Sơn, nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết của các sư huynh. Cô trông thấy đầy trời mưa tuyết lặng lẽ rơi, rơi xuống thân thể không còn sức chống đỡ đang đổ ập xuống tuyết của cha, rơi xuống mái tóc vấn vít của sư thúc, thúc mẫu, rơi xuống những phần thi thể khuyết tàn của ba mươi tư vị sư huynh, rơi xuống những đám máu tươi đang loang đầy khắp sân nhà...

Những đám máu lênh láng trước mắt, viên quan lớn đang cất tiếng cười vang trước mặt, cùng với tên tu la ác quỷ đang vung roi ngựa, lớn tiếng hỏi: “Thái Bình Ước này, Tùy gia thương các ngươi có ký hay không?” trong ký ức, dần dần chồng lên nhau làm một.

Vân Hy nghe thấy tiếng tim mình đang đập dồn dập, cô không tự chủ được đưa tay lên sờ cây thương bạc đang được bọc kỹ trong lớp vải đeo sau lưng, nắm chặt cán thương cứng đanh trong tay. Nhưng đúng lúc ấy, cô nhận ra một làn hơi ấm nóng truyền tới cổ tay mình, ngẩng lên nhìn, liền bắt gặp ánh mắt ấm áp đang lộ đầy vẻ âu lo ấy.

Vân Hy bỗng nhiên tỉnh ngộ: Phải, lúc này dù cô có liều cả tính mạng mình ra đánh đổi, cũng không thể nào lấy được mạng của Triệu Hãn giữa mấy ngàn cao thủ võ lâm này, mà chỉ chết oan uổng thôi. Huống chi, nếu như cô ra tay, tất sẽ làm liên lụy đến Hạ đại ca - người đã cứu cô mấy bận.

Nghĩ đến đó, Vân Hy từ từ buông tay khỏi cán thương, đưa ánh mắt bình thản nhìn lại Hạ Thiên Thu.

Đôi bên trao đổi với nhau qua ánh mắt, quyết định chỉ trong nháy mắt, đều là từ suy nghĩ cho sự an nguy của đối phương. Thấy Vân Hy ánh mắt đã trầm ổn trở lại, Hạ Thiên Thu mới hết lo trong lòng, chậm rãi buông cổ tay cô ra, lại nhìn lên phía trước. Chỉ thấy Thẩm Mộ Bạch đang vội tạ ơn, cùng lúc ấy, Lý Bá Phong đã ra khỏi doanh trướng, cười nói với Triệu Hãn:

“Triệu Thống lĩnh, Thẩm các chủ tất nhiên là muốn được khen thưởng, nhưng các phái trong Thái Bình minh, phái nào cũng bôn ba không nghỉ, phái nào cũng đều nên được luận công khen thưởng! Lão đại ca cũng đừng để mọi người phải chờ đợi nữa, mau nói cho các vị đây biết về việc tỉ võ tranh hiền đi thôi!”

Nói xong, Lý Bá Phong liếc nhìn Hạ Thiên Thu. Đã là bạn hữu lâu năm, Hạ Thiên Thu hiểu rõ lời của Lý Bá Phong là để giải nguy trước mắt cho chàng. Đối với Thẩm Mộ Bạch, việc gấp rút nhất lúc này chính là tỉ võ đoạt soái, khiến vị trí minh chủ không thể rơi đi đâu được nữa. Còn kế hoạch hợp nhất ba phái, đó là chuyện về sau.

Quả nhiên, nghe xong lời ấy của Lý Bá Phong, vẻ mặt tươi cười của Thẩm Mộ Bạch hơi đanh lại, còn chưởng môn các môn phái khác thì đều như được cơn gió mát: Thẩm Mộ Bạch tạm nhậm chức minh chủ Thái Bình minh đã được mấy năm rồi. Giờ triều đình đã đưa ra chính sách tỉ võ tranh hiền, lấy võ luận anh hùng, đến khi ấy ngôi minh chủ rơi vào tay ai, thì cũng còn chưa biết thế nào mà nói trước.


Triệu Hãn là ngôi tướng soái, xưa nay hành xử như sấm sét, hắn đưa mắt nhìn một lượt chưởng môn các phái, rồi lập tức cất lời: “Nếu như chư vị chưởng môn đều ở đây cả, chọn ngày chẳng bằng làm ngay, việc tỉ võ quyết định ba ngày sau sẽ tiến hành luôn!”

Câu ấy nhất thời khiến các môn phái bàn luận ồn ào. Chỉ thấy các cao thủ có mặt tại đó mỗi người một vẻ, bọn Hạ Hầu Thành thì nghiêm cẩn thận trọng, bọn Sở Kim Hoa thì háo hức muốn thi thố ngay, lại có cả bọn như Kỷ Phi Loan chỉ im lặng không biểu lộ gì. Còn Tùy Vân Hy và Hạ Thiên Thu thì quay sang nhìn nhau, chỉ cảm thấy rằng Thái Bình minh ngày càng chẳng còn thái bình nữa.