Trăng Sáng Cố Hương

Chương 13: Vĩ thanh

Trong trận chiến ải Dương Sơn, quân thủ thành và các võ nhân cùng liều chết chống lại đại quân Bắc Nhung. Qua hai tháng trời đánh nhau đẫm máu, quân thủ thành cuối cũng đã đoạt lại được thành Trấn Xuyên, đuổi quân Bắc Nhung ra khỏi ải bắc.

Thây chết không thể đếm xuể đều được chôn cất dưới mảnh đất ải Dương Sơn. Trong số bọn họ, có Ngô Quý - viên Phó thống lĩnh máu nhuộm chiến bào, chiến đấu đến huyết khô sức kiệt của Triệu gia quân. Có Thanh Phong - môn nhân của Bất Phá các, từng bị người đời coi là tà ma ngoại đạo. Lại có Tần Thiếu Trực - kẻ giang hồ tản nhân, không chịu ký Thái Bình Ước mà ẩn cư tránh họa trong đội ngũ của Thương Thiên. Và có cả Hạ Hầu Thành - chưởng môn Thiên Ba lâu - người gia nhập Thái Bình minh, quán triệt lý tưởng diệt trừ cái ác, tuyên dương cái thiện, dẫn theo đệ tử toàn phái ra sức giết giặc...

Vô số quân nhân và võ nhân có lập trường khác nhau nhưng họ cùng đem dòng máu nóng của mình tưới xuống chiến trường phương Bắc này. Trong ải Dương Sơn, xác chất đầy đồng, máu chảy thành sông, nhuộm đỏ cả thung lũng. Và rồi, chúng lại bị bời bời tuyết đổ che lấp đi tất cả. Cùng với tất cả những ân ân oán oán, thị thị phi phi của họ, nhất loạt đều bị gió tuyết tơi bời của phương Bắc lạnh lẽo chôn vùi.

Vì lời hứa đã được ngoắc tay ghi nhớ ấy, Vân Hy cuối cùng cũng lê được thân thể đầy thương tích của mình, chống đỡ đến tận khi quân Bắc Nhung chiến bại. Đợi sau khi chiến sự kết thúc, cô sẽ đưa thi thể của Khương Hằng về Kỳ Sơn an táng.

Sau cuộc chiến ấy, triều đình luận công ban thưởng. Khi thống soái quân triều đình đem chuyện nghĩa cử của Tùy Vân Hy lẻn vào trong thành Trấn Xuyên, thiêu hủy kho lương, khiến quân Bắc Nhung không còn chi viện, nguyên khí tổn thương, bẩm báo lên hoàng đế, hoàng đế luôn miệng khen ngợi cô là bậc cân quắc anh hùng, muốn đích thân mời cô vào triều gặp mặt để ban thưởng. Tùy Vân Hy được đưa đến điện Kim Loan, chợt nhìn thấy ở bên cạnh nhà vua có một sủng phi ăn mặc đẹp đẽ vô cùng kiều diễm. Vị Lan phi mỹ nhân ấy vô cùng đáng yêu, dung nhan quả thực là chim sa cá lặn, chỉ có điều Vân Hy thấy cô ta có đến tám phần giống với Biên Lan Chi. Nghe nói, chủ ý tốt đẹp “bảo vệ thiên lý, trừ diệt tà đạo, làm trong sạch võ lâm, chấm dứt chuyện bang phái tranh giành, trả lại cuộc sống thái bình cho trăm họ” chính là từ miệng mỹ nhân này nói ra.

Quỳ trên điện Kim Loan, Vân Hy chỉ muốn cất tiếng cười lớn: Hạ đại ca, thái bình thịnh thế mà huynh mong mỏi đâu có phải là kế lớn của một bậc đế vương anh minh? Chẳng qua đó chỉ là những lời bên gối của kẻ gián điệp Bắc Nhung mà thôi, vậy mà nó làm cho thiên hạ đại loạn, muôn ngàn võ nhân vì nó mà phiêu bạt đảo điên, bỏ mạng ở chiến trường biên ải...


Khi hoàng đế không ngớt khen ngợi cô là bậc nữ trung hào kiệt và hỏi cô muốn được ban thưởng gì, Tùy Vân Hy chỉ cúi đầu, trầm giọng nói:

“Thần chỉ xin bệ hạ bằng lòng cho phép, sau khi thần chết, chia tro cốt của thần làm hai phần... Trong đó, một phần chôn dưới cửa thành Trấn Xuyên...”

Hạ đại ca, thiếp từng nói, muốn được cùng chàng đi thả đèn, thưởng nguyệt, tiếng sáo của chàng thiếp vẫn nghe chưa đủ, lời hẹn thề đầu bạc đến chết cũng không quên.

“Còn một phần, thì chôn ở đỉnh núi Kỳ Sơn...”

Hằng ca, muội biết huynh rất sợ buồn tẻ, muội từng nói với huynh rằng, tuyệt đối không bỏ rơi huynh, kiếp này muội đã nuốt lời rồi.

Tuy vô cùng kinh ngạc, nhưng hoàng đế vẫn bằng lòng với yêu cầu của Vân Hy.

Được nhà vua gật đầu đồng ý, Vân Hy chỉ mỉm cười nhè nhẹ. Đột nhiên cô vùng đứng dậy thật nhanh, thân hình như một mũi tên bắn khỏi dây cung, xông thẳng tới bên cạnh chỗ ngồi của hoàng đế, tay trái thành trảo, đánh thẳng vào tim Lan phi...

Có câu “Vua không nói chơi”, mặc dù Tùy Vân Hy là phạm nhân phạm vào trọng tội, nhưng hoàng đế vẫn thực hiện lời hứa của mình.

Vì thế, trước cửa Ngọ Môn, Tùy Vân Hy bị thiêu sống.


Tro cốt của cô được cho vào hai cái hũ, được người ta trước tiên đưa đến thành Trấn Xuyên, rồi sau đó đến Kỳ Sơn.

Ở vùng biên cương phía bắc lạnh lẽo này, tuy đã là tháng Ba trong tiết dương xuân, nhưng băng tuyết vẫn không hề có vẻ sẽ tan nhanh.

Trên đồng tuyết mênh mông, chỉ có một con ngựa đen chậm rãi bước đi.

Móng ngựa đạp lên lớp tuyết đọng thật dày, mỗi bước đi đều vô cùng khó nhọc. Người cưỡi trên lưng ngựa ấy càng khó lòng nhẫn nại, vung cây roi trong tay vụt mạnh xuống, khiến con tuấn mã hí dài một tiếng, tung chân trước lên, hất kỵ sĩ ngã khỏi lưng ngựa.

Tay kỵ sĩ ngã xuống tuyết, lẩm bẩm chửi rủa đứng dậy thì thấy cái hũ vốn được buộc bên lưng ngựa cũng đã rơi xuống đất, bật tung cả nắp, để lộ nắm tro cốt bên trong.

Kỵ sĩ biến sắc mặt, hắn ta vừa định nhặt cái hũ lên, nhưng lại chợt do dự.

“Thây kệ nó, chẳng phải chỉ là một kẻ đã chết, lại là yếu phạm của triều đình thôi sao! Vậy mà làm khổ ông đây phải ngược xuôi vất vả.”


Hắn xùy một tiếng, rồi chẳng thèm nhìn lại nắm tro cốt ấy nữa, nhảy phốc lên mình ngựa, giật cương, miệng ư ử hát một bài ca ngất ngưởng quay về hướng kinh thành.

Chỗ ấy cách thành Trấn Xuyên vẫn còn hơn mười dặm.

Trên đồng tuyết, chợt nổi một cơn gió lạnh, cuốn những tro than ấy bốc lên, xoay tròn rồi bay nhanh về phía cửa thành Trấn Xuyên xa xa...

Nhưng, cơn gió lạnh ấy cuối cùng cũng dừng lại.

Còn những cốt tro than bị cuốn đi ấy thì đã bị thổi tan tác trên mênh mang tuyết rơi, tản mát đi khắp bốn phương, không còn tìm được ở đâu nữa.