Trăng Sáng Cố Hương

Chương 12-2: NGỌC NÁT (tt)

Màn đêm im lìm, sao trời sáng chói. Cách hai mươi dặm về phía nam, ngoài thành Trấn Xuyên, trên đồng tuyết mênh mông hơn bốn mươi quân trướng đã dựng san sát, ánh lửa trại bập bùng giúp sưởi ấm phần nào cho không khí rét buốt nơi biên cương phía bắc này.

Ánh lửa sáng ngời soi rõ mấy bóng người trong trướng chủ soái. Người đứng đầu ăn mặc nhung trang, ước độ ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, mình mang áo giáp, lưng đeo trường đao, chính là Phó thống lĩnh của Triệu gia quân - Ngô Quý. Vốn phải theo bên cạnh Triệu Hãn để giữ biên thành, nhưng vào đêm thành Trấn Xuyên bị vây hãm, ông ta đang phụng mệnh đem hai vạn binh khí do Vân Tiêu cổ lâu rèn đúc đưa tới, phân phát cho các quân doanh thủ vệ ở cách ngoài thành mười dặm. Đúng lúc ông ta đang giám sát việc chuẩn bị công sự và lương thảo quân trang thì trông thấy trên thành Trấn Xuyên có khói lửa. Ngô Quý đang định dẫn quân tới kiểm tra, bỗng nghe một tiếng nổ lớn, phía trước lửa cháy ngút trời, ngay sau đó là một cơn trời rung đất chuyển, tuyết đóng trên sườn phía đông núi Tùng Dương đã thuận theo đó lở sụp xuống, khiến con đường đi đến Trấn Xuyên bị lấp chặt.

Thấy tình hình ấy, Ngô Quý vô cùng kinh ngạc. Sau khi trông thấy tuyết lở xuống, chất thành đống cao hàng trượng, hệt như một ngọn núi mới được dựng lên, Ngô Quý lập tức ra lệnh cho quân sĩ trèo núi lên phía bắc, xông đến thành Trấn Xuyên cứu viện. Đúng lúc ấy, phía sườn tây núi Tùng Dương có một toán người đang đi xuống, chính là chưởng môn phái Vân Tiêu cổ lâu - A Chước và mấy vị võ nhân của Thương Thiên. Mọi người thuật lại chuyện xảy ra trên đỉnh Triều Dương cho Ngô Quý nghe, ngay khi đó, phía bắc trên thành Trấn Xuyên bỗng nhiên lửa bốc ngút trời, quân Bắc Nhung đã phá được cửa thành, tiếng hò hét chém giết vang vọng tận chân trời.

Nhận ra Trấn Xuyên thất thủ, Ngô Quý vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, chủ soái của mình cũng chưa biết sống chết ra sao, càng khiến ông ta muôn phần lo lắng. Nhưng, chiến sự chỉ trong nháy mắt đã có vô vàn biến cố, không cho phép ông ta đau buồn và suy nghĩ lâu. Trông thấy hàng ngàn hàng vạn quân Bắc Nhung đang tấn công xuống các doanh trại phía nam, Ngô Quý lập tức chỉ huy thủ quân tại chỗ nỗ lực chống trả. May mắn là có tuyết lở xuống tạo thành một ngọn núi che chắn cho, nên đã chặn đứng được đường tiến quân của Bắc Nhung. Lại thêm Ngô Quý chỉ huy hai vạn quân sĩ tử thủ nghiêm ngặt nên đại quân Bắc Nhung đã không thể chiếm phá phá được hoàn toàn ải Dương Sơn.

Thành Trấn Xuyên đã thất thủ được ba ngày, giờ phút này đây, trong quân trướng, Ngô Quý cùng các thủ hạ, võ nhân Thương Thiên, A Chước và môn nhân Vân Tiêu cổ lâu đang tụ tập bàn việc đại sự.


Dùng ngay những vật sẵn có, lấy tuyết làm sa bàn, Tùy Vân Hy chỉ còn lại cánh tay trái, cầm lấy ngọn thương bạc, vạch lên tuyết một đường, rồi bàn tay duy nhất đó lại nắm một nắm tuyết, mô phỏng địa bàn núi non, giải thích địa hình trước mặt và hình thế chiến cuộc: “Là kẽm núi duy nhất của dãy Tùng Dương, ải Dương Sơn là phòng tuyến cuối cùng để phòng ngự với phương Bắc. Hiện nay thành Trấn Xuyên đã thất thủ, về lý mà nói, quân Bắc Nhung đã nắm được ải Dương Sơn, nhưng...”

Tùy Vân Hy đổi giọng, chỉ vào hai nắm tuyết là hai dãy núi chắn ngang hai bên, cách thành Trấn Xuyên về phía nam không xa, hạ giọng nói:

“Hạ đại ca trước lúc ra đi, cố ý dùng hỏa lôi đạn để làm tuyết ở sườn đông núi Tùng Dương lở xuống, tăng thêm một tuyến phòng ngự, phong tỏa ải Dương Sơn, không cho quân Bắc Nhung dễ dàng xuống phía nam. Huynh ấy đã lấy mạng sống của mình để cho chúng ta một cơ hội xoay chuyển thế bại này. Nhưng núi tuyết chắn đường dầu sao cũng không phải là kế lâu dài. Chắc chắn trong vòng mười ngày, quân Bắc Nhung sẽ có thể đào thông được đường, mà hai vạn thủ quân còn lại ở đây tuyệt nhiên không phải là đối thủ của chúng.”

Nghe Vân Hy nói, Ngô Quý nhíu chặt hai mày, nói: “Ta đã cho người phi gấp ngựa về kinh cấp báo tình hình. Nhưng dù có điều quân một cách nhanh chóng nhất thì khi đại quân đến được ải Dương Sơn cũng phải mất gần một tháng trời.”

“Hừ, mẹ kiếp, đều là lũ vô dụng!” Cố Lương nói bỗ bã. “Đã là lúc nào rồi, nước đã ngập đến cổ, lại còn phải báo cáo về kinh mới có thể điều quân? Bà nội nó, lẽ nào lũ lính ấy đều là lũ rùa rụt cổ ư?”


Cố Lương nói năng ngông cuồng, Ngô Quý đập bàn đứng dậy. “Im miệng! Nếu như võ nhân Thương Thiên các ngươi không gây họa thì thành Trấn Xuyên làm sao thất thủ được? Triệu Thống lĩnh và Lý Tướng quân làm sao phải bỏ mạng nơi biên thành? Sáu vạn thủ quân làm sao phải bỏ mạng dưới đao của Bắc Nhung? Trước khi chỉ trích những quân binh bỏ mình vì nước chúng ta, ngươi hãy rửa cho sạch cặp mắt chó không biết nhìn người của ngươi trước đi đã!”

“Đủ rồi!” Vân Hy cắm phập mũi thương bạc xuống đất, đầu mũi ngập sâu trong tuyết hơn thốn, kình lực lan tỏa làm bụi tuyết bốc cuộn lên. Chỉ thấy cô lạnh lùng nhìn về phía Ngô Quý, lớn tiếng hỏi: “Nếu chẳng phải bốn ngàn tinh binh của Triệu gia quân các ông vây hãm Kỳ Sơn, giết sạch Tùy gia thương chúng ta, thì làm sao có tai họa ngày hôm nay? Nếu chẳng phải Triệu gia quân mang chỉ dụ Thái Bình Ước gây phiền hà cho nhân sĩ võ lâm khắp nơi, thì Thương Thiên làm sao lại có thể ứng vận mà sinh ra?”

Nói đến đó, giọng Vân Hy hơi run lên, chỉ thấy cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh giây lát rồi mới nói tiếp: “Giặc mạnh đang ở trước mặt, bây giờ không phải lúc chỉ trích lẫn nhau, thanh toán những món nợ cũ. Hạ Thiên Thu lấy mạng mình để đổi lại bình phong chướng ngại này chẳng phải là để cho mấy người chúng ta có thời cơ tranh cãi. Nếu như đại quân Bắc Nhung công phá được ải Dương Sơn thì Thái Bình Ước gì, quân đội gì, Thương Thiên gì, Thái Bình minh gì cũng đều trở thành con chó nhà có tang cả. Mất thời gian ở đây tranh cãi chẳng bằng hãy thử nghĩ cách, làm sao mới có thể giữ chân được quân Bắc Nhung cho lâu, đợi viện quân đến, cùng nhau chống giặc.”

Nghe cô nói vậy, Ngô Quý cúi đầu im lặng, Cố Lương cũng phẫn uất quay mặt đi. Hà Nhân thấy vậy, không ngăn được cười nhăn nhó, bảo: “Vân Hy muội nói rất đúng, nếu như quân Bắc Nhung đánh vào Trung Nguyên thì chúng ta bất kể là quân sĩ hay kẻ học võ, tất cả cũng đều chỉ như con chó nhà có tang. Hà Nhân ta cũng không quen nhìn những kẻ làm quan các vị, nhưng mảnh đất thần châu này là nơi cha mẹ sinh thành dưỡng dục ra ta, há lại để cho man tộc ở phương Bắc đến giày xéo? Chúng ta dù có không thuận mắt với nhau đến đâu, oán hận cừu thù với nhau lớn đến đâu, cũng phải cùng nhau đuổi lũ chó Bắc Nhung này đi đã, rồi sau có quay lại tranh đấu với nhau cũng chưa muộn!”

“Thủy Quỷ nói phải lắm! Cừu thù có lớn bằng trời thì trước tiên cũng phải đánh cho bọn chó Bắc Nhung này cút trở về đã rồi mới nói được.” Tần Thiếu Trực - kẻ vẫn được mọi người gọi là Ưng Vương, giờ đây đang ngồi trên tuyết trắng, hai chân ông ta từ gối trở xuống bị chém đứt, chỉ có thể dùng hai tay để di chuyển về phía trước. Ông ta đưa hai ngón tay lên miệng, huýt một tiếng sáo dài trong đêm. Chỉ thấy dưới bầu trời đầy sao, một bóng đen từ trên cao lao vút xuống. Tần Thiếu Trực giơ cao cánh tay, con chim ưng liền đậu xuống tay ông ta, đôi mắt màu vàng kim của nó quét nhìn một lượt tất cả mọi người. Tay trái Tần Thiếu Trực vuốt ve trước diều nó, rồi lại nói:

“Dù cho có thiên lý mã, cũng làm sao so được với vạn lý hùng ưng của ta? Nếu để nó đưa tin, báo cho võ nhân xung quanh đây cùng đến tương trợ thì tin rằng chưa đầy nửa tháng, tất sẽ có võ nhân Thương Thiên kéo đến ải Dương Sơn.”


A Chước cũng gật đầu. “Vân Tiêu cổ lâu chúng ta cũng thuần dưỡng một số chim câu đưa thư, có thể báo tin tới các minh hữu của Thái Bình minh.”

Vẻ mặt Ngô Quý hơi dãn ra, cuối cùng cũng không giữ kẽ nữa, thành khẩn nói: “Vậy xin phiền hai vị, mau chóng cho mời các quân đồng minh đến giúp cho.”

Tần Thiếu Trực vung cánh tay phải, con ưng vương kêu vang một tiếng rồi lao vào trong màn đêm vút đi.

“Chỉ trông mong vào quân đồng minh thì không đủ.” Tùy Vân Hy suy nghĩ giây lát, rồi trầm giọng nói: “Các cứ điểm của Thương Thiên rải rác khắp thiên hạ, đúng như Tần huynh nói, toán nhanh nhất có thể đến được đây cũng phải mất gần nửa tháng. Trong khi quân Bắc Nhung tuyệt nhiên sẽ không ngồi chờ suông, chúng tất sẽ thu thập vật tư trong thành Trấn Xuyên, làm tuyết tan để mở đường. Chúng ta cần phải gây chuyện để ngăn cản chúng... Sái đại ca, có thể phiền huynh thổi sáo dụ rắn, lôi kéo những con độc xà đến Trấn Xuyên gây thêm chút phiền hà rối loạn cho quân Bắc Nhung không?”

Sái Tiểu Xà lập tức gật đầu, giọng khàn khàn đáp một tiếng: “Được!”


“Hà đại ca, trong chúng ta ở đây chỉ có huynh là giỏi khinh công nhất, có thể phiền huynh lên lại Tùng Dương một lần nữa không? Quân Bắc Nhung muốn làm tan tuyết mở đường, nhất định sẽ cần một lượng lớn củi gỗ, chúng ta sẽ ra tay trước một bước, phóng hỏa đốt rừng. Một là khiến chúng không còn gỗ để đốt nữa. Thứ nữa là, trong đám quân Bắc Nhung cũng có mấy chục tên cao thủ, có thể chúng sẽ vượt qua núi Tùng Dương, đánh úp doanh trại của ta. Chúng ta dùng núi lửa chặn đường chúng, để kéo dài thời gian chờ đợi viện binh.”

Vừa nói, tay trái Tùy Vân Hy vừa chỉ vào dãy núi Tùng Dương trên sa bàn. “Nếu như đốt lửa ở vị trí này, tuyết tan chảy sẽ thuận theo vách núi đổ xuống rồi lại kết thành băng, có thể sẽ hình thành nên một vành đai chướng ngại thấp trước thành Trấn Xuyên. Băng cứng khó phá, cũng có thể làm chậm đường tiến của quân Bắc Nhung được một đôi ngày.”

“Ha ha!” Hà Nhân cười lớn. “Ông đây vốn được gọi là Thủy Quỷ, có lẽ lần này lại phải đổi gọi là Hỏa Quỷ rồi.”

Ngô Quý chắp tay hướng về phía Hà Nhân. “Đa tạ chư vị đã dốc sức tương trợ!”

Tùy Vân Hy nhướng mày hỏi: “Ngô Thống lĩnh, xin hỏi trong doanh có bao nhiêu quân bị? Nếu như quân Bắc Nhung vượt được lũy tuyết thì chúng ta có thể giữ được bao lâu?”

“Điều ấy còn phải xem đội ngũ của địch thế nào, có bao nhiêu binh mã.” Ngô Quý chỉ vào kẽm núi dài hẹp trên tuyết, nói tiếp: “Cứ như ta suy tính, căn cứ vào địa thế của núi Tùng Dương, lại có thêm núi tuyết mà Hạ lâu chủ dựng nên, thì đoạn đường núi này chỉ có thể dung nạp được đội ngũ hai ngàn người mà thôi. Nếu như có đủ tên bắn thì cầm chân chúng trong vòng mười ngày sẽ không thành vấn đề. Có điều, trừ hai vạn đao kiếm mà Vân Tiêu cổ lâu mới đưa đến, còn lại đại đa số quân trang vũ khí đều cất trữ ở thành Trấn Xuyên, trong doanh chúng ta chỉ còn mười vạn mũi tên, chỉ có thể cầm cự được ba ngày.”


Tùy Vân Hy trầm ngâm giây lát, bỗng nhiên quay sang nhìn A Chước. Cô vừa định cất lời thỉnh cầu, A Chước đã đập tay lên ngực mình, nói: “Tùy cô nương, có chuyện gì xin cứ bảo! Thiếu chủ đã coi cô nương như...”