Nhưng Kate có kể lại với anh bữa ăn trưa với Alice và chính cô ấy đã tổ chức bữa ăn đó. Điều đó chứng minh là ít nhất cô đã chú ý đến một người trong đám này. vậy tại sao cô không gọi điện lại cho tôi, dù chỉ để báo cho tôi biết là cô không rảnh hay cô nhận được tin nhắn quá trễ để có thể đi ăn tối với mình
Anh ta ra khỏi phòng tắm và lau mình cho khô. Ngoài ra Kate còn nói là Alice vừa mới bắt đầu đi làm, có thể đây là lý do tại sao cô giữ im lặng.
trừ khi cô có một ngưòi khác chăng? hay không chừng cô bị bệnh?
Biết được không có gì có thể thoát khỏi đôi mắt của Ruth Wilcox, Tom dừng lại văn phòng bà ta khi ra về
- Alice Carroll vẫn không đến đây ngày hôm nay à? – Anh hỏi với dọng dửng dưng.
Anh liền nhìn thấy người phụ nữ này thoáng biểu lộ ánh mắt quan tâm.
- Tôi cũng định gọi điện cho cô ta để hỏi xem có việc gì không đây, - bà ta nói. – Cô ta lúc nào cũng tỏ ra siêng năng từ ba tuần nay và vì thế tôi nghĩ không biết chừng cô đã gặp chuyện gì đó.
Một nụ cười tinh ranh nở trên đôi môi của Ruth.
- Có thể tôi gọi điện ngay bây giờ. Nếu như cô ta trả lời, tôi có cần nói là anh đang muốn biết tin tức về cô ta không và chuyển máy cho anh?
“Ồ trời ơi” Tom thở dài. Cái tin này sẽ loan truyền khắp câu lạc bộ thôi, rằng có một cái gì đó giữa Alice và mình. Được rồi anh bạn, chính mày bắt đầu việc này đó nhé, anh nghĩ lại.
- Chị thật đáng yêu Ruth à. Đương nhiên là nếu cô ta trả lời, chị đưa máy cho tôi.
Sau bốn lần chuông reo, Ruth gác máy.
- Thật tiếc. Cô nàng không có ở nhà nhưng máy trả lời đã được mở. Tôi sẽ để lại cho cô ta một tin nhắn. Tin nhắn nói là “Ruth và một thanh niên thật lịch lãm không biết Alice đã biến đi đâu mất”.
Được rồi, cô nàng buộc phải xuất đầu lộ diện thôi, Tom nghĩ như thế. Nếu như cô ta không muốn gặp mặt mình nữa, mình rất muốn biết điều đó. Mình không biết trong đời cô ta có một khúc mắc nào không nữa.
Ra đến ngoài, anh đứng im một lúc trên lề đường, do dự không biết phải làm gì đây. Nếu như anh gặp được Alice trong phòng tập, anh sẽ mời cô ta đi ăn tối rồi, sau đó đi xem xi nê, ít ra đó cũng là ý định của anh. Phim được đề cao tại Liên Hoan Phim Cannes đang được trình chiếu tại rạp Uptown. Đương nhiên là anh có thể đi một mình nhưng điều đó không làm cho anh cảm thấy hứng thú.
Anh bắt đầu cảm thấy lạnh khi đứng bất động như thế. Anh nhún vai. Chung quy lại, anh vẫn có thể đến nhà cô ta kia mà. Với một chút may mắn, anh có thể gặp cô tại đó và mời cô đi xem phim.
Dùng máy điện thoại trên xe, anh lại đụng phải chiếc máy trả lời. Vẫn chưa về. Anh đậu xe đối diện tòa nhà cô đang ở, ngắm nhìn nó thật kỹ khi nhớ là cô ở trên tầng ba và cửa sổ nằm ngay trên cửa ra vào.
Không một ngọn đèn nào. Anh quyết định ngồi chờ một chút. Nếu như cô ta không trở về, mình sẽ đi ăn một cái gì đó và bỏ ý định xem phim.
Bốn mươi phút trôi qua. Anh vừa định đi thì một chiếc xe đậu lại ngay vòng bán nguyện trước cửa ra vào. Cánh cửa mở ra và Alice bước xuống rồi hối hả đi vào trong tòa nhà.
Chiếc xe vẫn đậu tại đó một lúc nữa để cho anh thấy đây là một chiếc Plymouth xanh lá cây sẫm có năm, sáu năm tuổi, một chiếc xe hết sức bình thường. Anh thoáng thấy người lái xe và vui mừng khi nhận ra ông ta không còn trẻ nữa. Ông không thể nào làm một người tình lãng mạn của Alice được.
Hệ thống liên lạc nội bộ nằm trong hành lang. Tom nhấn vào nút 4B.
Khi trả lời, Alice luôn đinh ninh là mình đang nói chuyện với người vừa đưa mình về.
- Ông Swenson đấy à?
- Không Alice, Tom Lynch đây, - anh nói với giọng giả lả. – Tôi có thể lên được không?
Khi cô mở cửa ra, anh thấy cô có vẻ mệt mỏi, như kiệt sức vậy. Mặt cô tái xanh, con ngươi mắt của cô nở thật lớn. Anh không mất thời gian cho việc vòng vo.
- Hiển nhiên là cô không ổn rồi, - anh nói với giọng lo lắng. – Chuyện gì đã xảy đến cho cô vậy Alice?
Hình ảnh của người cao lớn và mảnh khảnh hiện trong khung cửa, nỗi lo âu mà cô thấy được trong ánh mắt, trên khuôn mặt đó, sự nhận định là anh ta đang cố tìm gặp cô cho bằng được khi cô không gọi điện lại, suýt làm cho Lacey mất tự chủ.
Chỉ đến khi nghe anh ta gọi cô bằng cái tên Alice cô mới hoàn hồn lại được, tìm thấy một ít bình tĩnh. Suốt hai mươi phút của chuyến đi vừa rồi, từ nơi nói chuyện điện thoại về đến nhà, cô có báo cho ông George Swenson biết nỗi ngạc nhiên của cô.
- Chuyện gì đã xảy ra với ông Baldwin của các người vậy? Tôi đã cho ông ta một thông tin có thể giúp ích cho vụ án vậy mà ông ta đối xử với tôi như một tên tội phạm vậy. Ông đã tống khứ tôi, đối xử với tôi như một đứa con nít. Tôi thiếu điều chỉ còn cách phải đến New York, đi dọc theo đại lộ Năm với một cái bảng trên người với cùng hàng chữ “Rick Parker là một tên lưu manh, một đứa con cưng thảm hại đã chơi một vố cho Heather Landi khi cô ấy đến New York ở độ tuổi hai mươi, tên đó đủ bất nhã đến mức bốn năm sau, khi gặp lại mặt của hắn, cô ấy vẫn hoảng sợ như thường. Bất cứ ai biết được thông tin về hắn đều được hoan nghênh”.
Swenson chỉ trả lời vỏn vẹn như sau:
- Cô hãy bình tâm lại đi Alice. Cô nên bình tĩnh trở lại. – Ông có giọng nói có thể làm cho một con cọp cái trở nên dịu hiền. Hiển nhiên đó cũng thuộc trong công việc của ông.
Một nỗi lo sợ khác lại chiếm lĩnh người cô. Nếu như một nhân viên trong toán của ông ta tìm đến mẹ của cô hay gặp Kít để xác minh là cô không báo cho họ chỗ ở của cô thì sao? Họ sẽ nhận biết rõ chuyện đó với mẹ cô. Cô không tài nào chối được chuyện đó. Không giống như cô, bà không hề học cách nói dối như một chuyên gia được. Nếu như Baldwin nghĩ là mẹ cô đã biết rồi, ông sẽ chuyển cô đến một chỗ khác, điều không thể tránh khỏi. Cô sẽ không còn đủ sinh lực để bắt đầu lại mọi thứ.
Dù sao thì tại Minneapolis, cô cũng có một việc làm giả hiệu và một cái gì đó có thể xem như là một cuộc sống riêng tư.
- Alice à, cô không mời tôi vô sao? Cô nên làm chuyện gì đi vì tôi không có ý định bỏ đi khỏi đây đâu.
Và cũng chính tại đây mà cô làm quen được với Tom Lynch.
Lacey bẽn lẽn cười với anh ta.
- Mời anh vào. Tôi rất vui khi thấy anh đến đây. Tôi định uống một ly rượu để lấy lại tinh thần đây. Anh có muốn uống cùng tôi không?
- Sẵn lòng. – Tom cởi áo khoác ra, ném nó trên một cái ghế. – Tôi sẽ đi lấy cho cô. Thế chai rượu chát có trong tủ lạnh không?
- Không, nó trong hầm rượu đấy, đằng sau cái bếp tối tân của tôi đấy.
Cái bếp nhỏ của căn hộ có một vỉ nướng và một lò vi ba, một bồn rửa bát và một tủ lạnh nhỏ nằm ở phía dưới cái quầy.
Nhướng chân mày lên, Tom tiếp tục trò chơi.
- Có cần đốt lò sưởi trong phòng khách không?
- Một ý kiến thật tuyệt vời. Tôi sẽ chờ anh ngoài ban công.
Lacey mở một cửa tủ ra, đổ lon hạt điều ra một cái dĩa. Chỉ hai phút trước đây thôi mình muốn ngã gục rồi và ngay lúc này mình đang đùa giỡn. Sự hiện diện của Tom thay đổi hết mọi thứ.
Cô ngồi ở góc của chiếc ghế dài, trong khi anh ngồi trên cái ghế bành, duỗi thẳng đôi chân và giơ cao cái ly về phía cô.
- Rất mừng được ngồi đây cùng cô Alice à. – Nhưng một vẻ nghiêm trọng hơn bỗng biến đổi khuôn mặt anh.
- Tôi buộc phải hỏi cô một câu và tôi xin cô hãy trả lời một cách thật lòng. Có một người đàn ông nào khác trong đời cô không?
Có, Lacey thầm nghĩ, nhưng không đúng theo cách anh hiểu. Người đàn ông làm cho tôi phải lo nghĩ là kẻ đang theo đuổi để giết tôi đấy.
- Có người nào không Alice?
Alice nhìn Tom thật lâu. Mình có thể yêu anh ta, cô tự nhủ. Có lẽ mình đang bắt đầu yêu anh ta rồi cũng nên. Nhưng cô lại nhớ đến các viên đạn, các tiếng rít khi đạn bay, đến máu phun vọt từ nơi vai của Bonnie, Không, mình không thể nào mạo hiểm như thế được. Mình là một kẻ bị ruồng bỏ. Nếu như Caldwell hay bất cứ một ai đó, biết được nơi ở của mình, hắn sẽ tìm ra được thôi. Mình không thể nào kéo Tom vào trong mối nguy hiểm này được.
- Có, tôi e là có một người nào đó trong đời tôi, - cô trả lời, cố tỏ ra thật tự nhiên.
Mười phút sau anh ta rời khỏi nơi đó.
35.
Rick Parker đã đưa hơn một chục người khách đến xem căn hộ của Isabelle. Đã vài ba lần anh tưởng chừng như kết thúc được chuyến giao dịch này, nhưng mỗi lần như thế người khách lại thay đổi ý kiến. Hôm nay anh kỳ vọng rất nhiều vào người khách tên Shirley Forbes, một bà đã ly hôn độ năm mươi tuổi. Bà ta đã đến ba lần rồi và có hẹn ngay tại đó vào ngày 29 tháng Giêng lúc mười giờ ba mươi sẽ lại đến để cho biết kết quả.
Lúc sáng nay khi anh đến văn phòng làm việc, chuông điện thoại reo. Đó là thanh tra Sloane.
- Này Rick, đã mười lăm ngày rồi mà chúng ta vẫn chưa có cơ hội để nói chuyện với nhau, - ông Sloane nói. – Tôi nghĩ là sáng nay anh nên đến văn phòng của tôi. Tôi hy vọng là lúc này trí nhớ của anh có phần tốt hơn trước.
- Tôi không thấy việc gì mà tôi cần phải nhớ lại cả, - Rick đáp lại một cách khô khốc.
- Anh không nên nghĩ như thế. Tôi chờ anh lúc mười hai giờ, anh nên có mặt đấy nghe.
Rick giật mình khi nghe thanh tra Sloane gác máy một cách mạnh bạo. Anh té ngồi lại xuống ghế, ôm đầu trong hai bàn tay, sau đó chùi trên trán mồ hôi lạnh đang bắt đầu tươm ra. Anh có cảm tưởng như một cái búa tạ đang đập liên hồi trong đầu anh, đập vỡ sọ anh.
Mình uống rượu nhiều quá đi, Rick tự nghĩ. Mình phải ngưng thôi.
Đêm qua anh đã làm một vòng các quán bar mà anh ưa thích. Có chuyện gì bất ổn đang xảy ra vậy? Anh nhớ mang máng là nơi cuối cùng anh đến là nhà hàng Landi để uống ly chót nhất mặc dù nơi đó không nằm trong vòng đi thưởng ngày của anh. Anh rất muốn nhìn thấy các bức tranh của Heather trên các bức tường.
Mình quên là chúng đã bị xóa đi rồi. Có thể nào mình đã làm điều gì đó ngu xuẩn trong lúc mình ở đó không? Mình có nói đến các bức tranh với Jimmy không? Hoặc mình có nói điều gì đó liên quan đến Heather không?
Anh không hề muốn đến căn hộ của Heather trước khi tiếp chuyện thanh tra Sloane, nhưng anh không biết làm cách nào để rời lại cuộc hẹn. Bà Shirely Forbes đã nói rõ là bà sẽ đến ngay căn hộ đó sau khi đi khám bác sĩ. Ông bố sẽ nguyền rủa anh nếu như ông ta biết được anh đã phá hỏng việc bán căn hộ đó.
- Rick!
Anh ngước mặt lên và nhìn thấy Rick Parker bố, đứng ngay trước cửa văn phòng của anh, nhìn anh bằng một ánh mắt nghiêm khắc.
- Hôm qua bố có đến nhà hàng Landi và Jimmy có nói muốn thấy căn hộ đó được bán trong thời gian ngắn nhất. Bố bảo là con có một người khách rất muốn mua nó và sáng nay người đó sẽ đi coi nhà một lần nữa. Ông ấy đồng ý bớt một trăm ngàn đô la trên số sáu trăm ngàn được đưa ra trước đây, chỉ với lý do muốn tống khứ nó đi mà thôi.
- Bố à, con đang định đến đó gặp lại bà Forbes đây.
Trời ơi đêm qua R.J có mặt tại Landi. Mình có thể đụng đầu với ông ta. Chỉ với ý nghĩ đó thôi, tiếng búa lại vang dội trong đầu anh.
- Rick à, bố không cần phải nói cho con biết là mình càng tống khứ căn hộ đó sớm chừng nào thì Jimmy càng có ít cơ hội khám phá ra…
- Con biết, con biết mà bố. – Rick đẩy lùi cái ghế ra. – Con phải đi ngay bây giờ.
- Tôi tiếc lắm. Đây đúng là cái mà tôi muốn tìm nhưng tôi không hiểu tôi có sống một mình yên ổn được không nữa. Tôi luôn nghĩ đến cách mà người đàn bà tội nghiệp đó bị giết chết, bị mắc vào bẫy mà không thể tự vệ được.
Shirley Forbes đã tuyên bố quyết định của bà cho Rick ngay trong căn phòng của Isabelle Waring tìm thấy cái chết. Còn một ít đồ đạc trong căn hộ nhưng tất cả các vật dụng cá nhân đã được lấy đi. Bà Forbes nhin quanh căn phòng.
- Tôi có xem các thông tin về vụ án này trên Internet, - bà nói thấp giọng xuống giống như thể đang tiết lộ một bí mật vào vậy. – Theo những gì tôi được biết, hình như bà Waring đã tựa người vào thành giường này.
Đôi mắt to lớn một cách kỳ quặc sau cặp mắt kính lớn không kém, bà chỉ tay vào cái giường.
- Tôi đã đọc hết vụ án. Isabelle Waring đang ở trong phòng ngủ của bà ta, có một người nào đó đã bước vô và nổ súng, giết chết bà. Cảnh sát nghĩ là bà ta cố chạy nhưng tên giết người đã chặn ngay cửa, nên bà phải trở lại giường để trốn, đưa hai tay ra chống đỡ. Chính vì thế mà bàn tay bà dính nhiều máu đến thế. Sau đó người phụ nữ của văn phòng địa ốc đến, đúng ngay lúc bà ta gọi cầu cứu. Người đó cũng có thể bị giết lắm. Nếu như thế thì sẽ có hai án mạng trong căn hộ này.
Rick bất ngờ xoay người lại.
- Bà đã quyết định như thế rồi, chúng ta đi thôi.
Người đàn bà này bước theo anh ngang qua phòng khách, đến bên dưới cầu thang.
- Tôi e đã làm cho ông phật lòng ông Parker à. Tôi lấy làm tiếc. Ông có biết Heather Landi hay bà Waring không?
Rick muốn quăng đi đôi mắt kính lố bịch kia hay giẫm nát chúng cũng được. Anh rất muốn đẩy con mẹ ngu ngốc này xuống dưới chân cầu thang quá đi thôi. Vì bà ta không khác gì một kẻ tò mò cả, làm cho anh mất thời giờ, làm cho anh buồn nôn. Bà ta đến xem căn hộ này chỉ vì tò mò muốn biết rõ nơi xảy ra án mạng mà thôi. Bà ta không hề có ý định mua nó.
Anh có nhiều căn hộ khác để giới thiệu với bà ta nhưng liền loại bỏ ý nghĩ đó. Bà ta miễn cho anh cái công việc phải tiễn đưa bà về.
- Tôi bận việc lắm. Vài ngày nữa tôi sẽ gọi điện cho anh để xem anh có căn nào khác giới thiệu cho tôi không.
Bà ta ra đi. Rick bước vào trong nhà tắm, mở cánh cửa ngăn tủ đựng khăn để lấy một chai rượu được giấu trong đó. Anh đem nó qua nhà bếp, lấy một cái ly và rót rượu vodka đến phân nửa. Uống một ngụm thật lớn, anh ngồi xuống một cái ghế cao nơi quầy bar trước vách ngăn bếp với khu bàn ăn.
Ánh mắt anh nhìn về phía cái đèn nhỏ ở đầu kia của vách ngăn. Cái đế nó có hình một bình trà. Anh không thể nào quên nó được.
- Đó là cây đèn thần của Aladin đấy, - Heather đã nói với anh khi cô ta mới nhìn thấy nó trong một tiệm cầm đồ trên đường 80 phía Tây, - Tôi sẽ chà vào nó để nó đem lại may mắn cho tôi.
Cầm nó trên tay, cô nhắm mắt lại và lẩm bẩm hơi lớn tiếng:
- Ông thần hùng mạnh ơi, hãy thỏa mãn lời cầu xin của tôi đi. Làm cho tôi có được vai diễn mà tôi đang tập đây. Hãy làm cho tên tuổi của tôi sáng chói lên, - rồi cô nói thêm với giọng lo âu hơn. – Và hãy làm cho Baba bớt giận dữ với tôi khi tôi báo cho ông biết là tôi đã mua một căn hộ mà không có sự ưng thuận của ông ấy.
Cô xoay mặt về phía Rick với đôi mày chau lại.
- Đây là tiền của riêng tôi, ông ấy có nói là tôi muốn làm gì tùy ý, nhưng tôi biết là ông vẫn muốn có một tiếng nói về nơi mà tôi sẽ ở. Ông đã tỏ ra quá lo âu vì tôi đã quyết định bỏ ngang việc học của tôi và đến sống một mình tại New York.
Cô lại cười. – Trời ạ, sao nụ cười của cô tao nhã đến thế. – Rick nhớ lại và cô đã chà lên cái đèn một lần nữa.
- Hy vọng là ông ta không phản đối việc này, - cô nói thêm, - Tôi cá là việc tìm thấy cây đèn thần này là dấu hiệu cho thấy mọi việc sẽ êm xuôi.
Rick ngắm nhìn cây đèn, bây giờ đang được đặt ở ngay đầu vách ngăn. Anh cầm nó lên bằng cách kéo thật mạnh vào sợi dây đang cột nó.
Tuần sau Heather có gọi điện cho anh, yêu cầu anh hủy bỏ việc mua bán này và trả tiền đặt cọc lại cho cô.
- Tôi có điện cho mẹ tôi, báo là tôi vừa tìm được một chỗ mà tôi rất thích. Bà có vẻ buồn và nói là ba tôi muốn tạo cho tôi một sự ngạc nhiên nên đã mua cho tôi một căn hộ khác tại góc đường 70 và đại lộ số Năm. Không thể để cho ông biết là tôi có giữ một cái nhà khác mà không có sự đồng ý của ông. Anh biết ông ấy mà Rick, - cô đã van xin anh. – Rick à, tôi xin anh, gia đình anh là chủ văn phòng đó, anh phải giúp tôi mới được.
Rick đưa cái đèn ra phía trước và liệng nó hết sức mình vào bức tường trên bồn rửa bát.
Ông thần đèn đã giúp cô có được vai diễn mà cô hằng mong ước, nhưng sau đó không còn hữu dụng cho cô nữa.
Nhân viên Betty Ponds mà Rick Parker biết dưới cái tên Shirley Forbes, báo cáo lại cho thanh tra Sloane tại trụ sở cảnh sát của quận 19.
- Parker bị bối rối đến mức không thể đứng yên một chỗ được, - bà ta nói. – Chỉ một chút nữa thôi là anh ta Hoàn toàn suy sụp. Ông phải thấy vẻ mặt của anh ta khi tôi bắt đầu thuật lại làm cách nào Isabelle Waring bị giết chết. Rick Parker sợ đến chết khiếp.
- Anh ta có lý do để bị như thế, - Sloane đáp lại. – Các nhân viên liên bang đã hỏi cung một người có thể chứng minh Rick Parker đã có mặt tại Stowe vào bữa trưa mà Heather Landi tử nạn.
- Ông hẹn anh ta vào lúc nào?
- Lúc mười hai giờ trưa.
- Cũng gần đến giờ rồi. Thôi tôi phải đi đây. Không thể cho anh ta thấy tôi ở đây được. – Ra dấu với bàn tay, bà bước ra khỏi trụ sở cảnh sát.
Mười hai giờ thiếu mười lăm, rồi mười hai giờ qua đi. Đến một giờ, Sloane điện đến văn phòng Parker & Parker. Người ta trả lời là Rick không có trở về văn phòng từ khi anh rời khỏi đó cho cuộc hẹn lúc mười giờ ba mươi.
Đến sáng ngày mai, Rick Parker đã mất tích, dù do cố ý hay không.