- Cũng không lấy gì làm sớm cho lắm- Cô nói với Rick Parker khi anh này đêm một tách cà phê vào trong phòng làm việc cho cô.- Từ tháng Sáu, tôi chưa có được một giao dịch nào hấp dẫn hết. Tất cả những khách hàng mà tôi tiếp xúc đã bỏ đi Hampton hay Cape Code, nhưng cũng may là họ vừa trở lại thành phố. Tôi đã tận hưởng tắng nghỉ hè bất đắc dĩ này và giờ đây tôi phải xắn tay áo để làm việc cật lực mới được.
Cô cầm tách cà phê lên.
- Cám ơn. Tôi rất cảm kích khi thấy người thừa kế được chỉ định của công ty này chăm lo cho tôi như thế.
- Tôi rất vinh hạnh khi làm việc đó mà. Cô trông khoẻ khoắn đấy, cô Lacey.
Cô cố gắng không để ý đến vẻ mặt cảu Rick. Cô có cảm tưởng là bằng ánh mắt, Rick lúc nào cũng muốn lột trần cô ra. Khá đẹp trai, được nuông chiều quá mức, có một sức quyến rũ hời hợt mà anh ta không quên dùng, lúc nào anh ta cũng làm cho cô cảm thấy khó chịu. Lacey thành thực hối tiếc là bố anh ta không để cho anh ta ở lại làm việc tại văn phòng của họ tại West Side thay vì chuyển anh ta về đây. Cô không hề muốn mất chỗ làm, nhưng làm sao để Rick tránh xa cô bắt đầu trở thành một việc hết sức tế nhị.
Điện thoại lại reo lên và cô cảm thấy nhẹ nhõm khi cầm nó trên tay, “Nhờ nó mà mình thoát khỏi anh chàng Rick rồi”, cô thầm nghĩ.
- Layce Farrell nghe đây.- cô nói.
- Cô Layce Farrell à, tôi là Isabelle Waring. Chúng ta đã gặp nhau hồi mùa xuân năm ngoái, khi cô bán được một căn hộ trong toà nhà của tôi.
Cá đã cắn câu rồi, Layce tự nhủ. Theo linh tính cô phỏng đoán bà Waring muốn rao bán căn hộ của bà ta.
Đầu óc của cô bắt đầu nghĩ mông lung. Vào tháng năm, cô đã bán được hai căn hộ trên đường 70 phía Đông, một là do thừa kế và cô không gặp được bất cứ ai ngoại trừ người quản lý toà nhà, còn căn kìa thì lại nằm tại góc Đại lộ số Năm. Có thể là căn này, căn của gia đình Nostrum. Cô nhớ một cách mơ hồ là cô có nói chuyện với một bà vào khoảng năm mươi tuổi thật dễ mến, tóc màu hung và bà đã hỏi xin danh thiếp của cô.
Hy vọng là mình đã đoán đúng, nên cô hỏi.
- Căn hộ hai phòng của gia đình Nostrum phải không ạ? Hình như chúng ta đã gặp nhau trong thang máy phải không bà Waring?
Bà Waring tỏ ra ngạc nhiên một cách vui vẻ.
- Đúng vậy. Tôi định rao bán căn hộ của đứa con gái tôi và nếu thuận tiện, tôi muốn cô phụ trách việc này.
- Tôi rất sẵn lòng, thưa bà Waring.
Lacey định một cuộc hẹn vào sángngày mai, sau đó xoay qua Rick, cô nói:
- Một dịp ma không tưởng tượng được. Số 3, trên đướng 70 phía Đông, một căn hộ sang trọng.
- Số 3, trên đường phía 70 phía Đông, căn hộ nào thế?- Anh nhanh nhẹn hỏi lại.
- Căn 10B, anh biết nó không?
- Vì sao tôi phải biêếtnó chứ? – Anh trả lời hết sức khô khan.- Cô không được quên là với sự khôn ngoan của mình, bố tôi bắt tôi phải làm việc 5 năm lòên trong khu West End.
Lacey có cảm tưởng là Rick muốn tỏ ra ân cần khi anh nói tiếp:
- Nếu như tôi hiểu không làm thì có một người nào đó đã làm quen với cô và người đó thích cô. Giờ đây người đó muốn giao cho cô độc quyền vụ chuyển nhượng này. Tôi đã nói với cô lời khuyên bảo của ông nội tôi vè cái nghề này mà “ Đúng là một phép lành khi người ta còn nhớ đến mình”.
- Có thể lắm, nhưng tôi không chắc đây là một phép lành- Lacey đáp lại, hy vọng câu trả lời hoài nghi này sẽ kết thúc cuộc nói chuyện. Cô cũng hy vọng là một ngày nào đó Rick sẽ đối xử với cô như bao nhân viên khác trong lãnh địa của gia đình anh ta.
Sau đó, anh ta nhún vai bỏ về phòng làm việc của riêng mình, ở đó có thể nhìn xuống đường 62 phía Đông. Của sổphòng làm việc của Lacey thì nhìn xuống đại lộ Madison và cô ngắn nhìn không biết chán sự náo nhiệt của con đường, các đám du khách cũng như các phụ nữ sang trọng ra vào các cửa hàng thời trang.
- Một số trong các người đó là dân New York thứ thiệt- Có đôi lần cô vắt nghĩa cho các bà vợ của các lãnh đạo được thuyên chuyển đến Manhattan mà cô đã đoán sự lo âu của họ. Có rất nhiều người dân ở nước khác đến cư ngụ tại đây, nhưng sau đó mau chóng khám phá ra, mặc dù với nhiều phức tạp của nó, New York luôn là một thành phố hấp dẫn nhất trên thế giới này.
Và nếu như coómột ai đó hỏi, co sẽ nói thêm là:
- Toi đã lớn lên tại Manhattan và ngoài những năm học đại học, tôi lúc nào cũng sống tại đây. Thành phố này thuộc về tôi và lúc nào tôi cũng cảm thấy đây là nhà của tôi.
Bố của cô, Jack Farrell, cũng quyến luyến không kém thành phố New York này. Từ tuổi ấu thơ, Lacey đã khám phá mọi ngõ ngách của nó.
- Chúng ra hợp nhau lắm,- ông Lacey thường nói với cô như thế.- Và giống như bố. con là một bông hoa của các con đường nhựa. Nhưng mẹ con cứ muốn dọn ra vùng ngoại ô. Cũng phải nhìn nhận là dù muốn hay không vẫn bị buộc phải sống tại đây, khi biết rằng bố sẽ khô héo nếu như bố phải rời bỏ nơi đây.
Lacey không những thừa hưởng được từ cha mình lòng yêu mến thành phố này, cô còn nhận được từ ông những nét đặc trưng của người dân Ai-len có làn da trắng trẻo, mắt màu xanh lục và tóc sậm màu. Người chị Kit của cô thì lại hưởng những nét của bà mẹ Anh Quốc- ánh mấ màu xanh dương của loại sứ và tóc vàng hoe của lúa mì.
Là một nhạc sĩ, Jack Farrell đã trải qua phần lớn cuộc đời mình trong các dàn nhạc, thỉnh thoảng cũng chơi trong các câu lạc bộ hay các buổi hoà nhạc. Không có một vở nhạc kịch nào mà Lacey không hát cùng ông. Cái chết đột ngột của ông, khi cô vừa kết thúc việc học vấn của mình, để lại cho cô một cơn sốc mà mãi đến giờ cô vẫn không vượt qua được. Cô luôn tử hải không biết chừng nào cô mới có thể làm được việc đó. Đôi khi, trong những lúc cô đang lang thang trong các khu nhà hát, cô luôn nghĩ là cô sẽ đụng đầu ông ấy.
Sau lễ tang, mẹ cô tuyên bố với nụ cười buồn: “Như ba các con đã tiên đoán, mẹ sẽ rời bỏ thành phố này”. Bà mua một căn hộ tại vùng New Jersey vì bà muốn ở gần gia đình cô con gáo Kít của mình. Một khi đã an cư, bà đã bào làm trong một bệnh viện của khu vực.
Sau khi kết thúc việc học hành, Lacey tìm được một căn hộ trong khu East End và một việc làm tại công ty địa ốc Parker & Parker. Sau tám năm, giờ đây cô đã trở thành một trong những nhân viên đắc lực nhất của công ty.
Miệng ngân nga một bài hát, cô lấy ra hồ sơ căn nhà số 3, đường 70 phía Đông để nghiên cứu. Mình đã bán căn hộ hai phòng ở tầng một, cô nhớ lại. Một căn hộ tuyệt đẹp với trần cao nhưng bếp thì cần phải tân trang lại đôi chút. Bây giờ mình phải tập hợp các thông tin liên quan đến căn hộ của bà Waring.
Mỗi lần có thể được, Lacey thích tự mình thu thập các thông tin về một giao dịch mới. Cô biết là rất bổ ích khi nắm được những người phụ trách việc bảo trì các toà nhà mà công ty cô đang đảm nhiệm. Cô cảm thấy mình đã gặp hên khi tạo được mối quan hệ tốt với Tim Powers, người quản lý toà nhà số 3 đường 70 phía Đông. Cô đã gọi điện cho anh ta để hỏi về căn hộ của bà Waring và đã phải nghe anh ta dông dài suốt 20 phút để kể về kỳ nghỉ của anh ta.
Theo Tim. Bà Isabelle Waring là mẹ của Heather Landi, một nghệ sỹ trẻ tuổi của ngành ca nhạc kịch và cô đã bắt đầu tạo cho mình một tiếng tăm nào đó. Heather, con gái của Jimmy Landi, một chủ nhà hàng nổi tiếng, vừa mới chết trong một tai nạn xe hơi hồi đầu mùa đông rồi. Chiếc xe đã lao ra khỏi con đường nhừa trong lúc cô trở về từ một kỳ trượt tuyết cuối tuần tại Vermont. Căn hộ này trước kia thuộc quyền sở hữu của cô và bây giờ bà mẹ cô ta quyết định rao bán.
- Bà Waring không bao giờ từ bỏ ý nghĩ cái chết của Heather không chỉ là một tai nạn,- Tim nói thêm.
Sau khi gác được máy, Lacey ngồi trầm ngâm một lúc, nhớ lại cuộc gặp mặt với Heather Landi một năm trước đây trong một buổi trình diễn nhạc kịch. Nói cho đúng việc làm cô nhớ nhất chính là Heather Landi.
Cô ta có đủ những thứ cần thiết cho mình: sắc đẹp, sự hiện diện trên sân khấu, một giọng nữ cao. Một viên ngọc quý, theo lời nói của ba cô ta vì thế cũng không lạ gì khi bà mẹ từ chối tin vào cái chết của đứa con mình.
Lacey bất giác rùng mình nên đứng lên để điều chỉnh lại máy điều hoà nhiệt độ.
Vào sáng ngày thứ Ba, Isabelle Waring thong thả đi quanh căn hộ của đứa con gái, quan sát thật tỉ mỉ với ánh mắt khắt khe của một nhà địa ốc. Bà tự khen mình vì đã giữ lại tấm danh thiếp của Lacey Farrell. Jimmy, người chồng trước của bà và là cha của Heather, thúc giục bà rao bán căn hộ và bà cũng phải nhìn nhận là ông ta đã để cho bà có đủ thời gian cồn thiết.
Bà còn nhớ khi bà gặp Lacey Farell trong thang máy, bà ngay lập tức thích cô ta, Cô làm cho bà nhớ lại Heather.
Thực sự thì cô không giống Heather một chút nào hết. Con gái bà tóc ngắn, màu nâu sáng, có ánh vàng được uốn cong với đôi mắt màu hạt dẻ. Cô ta nhỏ con, chỉ khoảng một thước sáu mươi với thân hình mềm mại, và cân đối. Cô ta tự cho mình là một “con búp bê dịch vụ”. Trong khi Lacey lớn con hơn, mảnh khảnh với đôi mắt màu xanh lục, còn bộ tóc nâu dài và thẳng rũ xuống đôi vai. Tuy nhiên có một cái gì đó trong nụ cười và thái độ của người này làm cho bà nhớ đến Heather, cô con gái yêu của mình.
Isabelle nhìn xung quanh. Có thể người ta sẽ không thích loại gỗ phủ tường màu sáng và các tấm đan bằng cẩm thạch mà Heather đã lót ngay ở lối ra vào. Nhưng đó là các chi tiết không đán kể vì người ta có thể thay đổi; trái lại căn nhà bếp và phòng tắm vừa được tân trang là những yếu tố cần thiết cho việc rao bán.
Sau vài lần lưu lại ngắn ngủi ở New York để soạn lại các tủ quần áo, vận dụng, cũng như gặp mặt bạn bè của con gái, bà Waring mặc dù rất đau khổ vẫn phải quyết định chấm dứt việc tìm ra lý do về cái chết của Heather để cuộc sống của mình trở lại bình thường như cũ.
Dù gì thì bà cũng vẫn không bao giờ tin cái chết của Heather chỉ đơn thuần là một tai nạn xe hơi. Bà quá hiểu cô con gái của mình: cô không bao giờ vô ý đến mức lái xe từ Stowe trong một cơn bão tuyết và nhất là trong đêm tối. Nhưng vị bác sĩ pháp y đã khẳng định các sự kiện đó. Và Jimmy cũng bị thuyết phục chứ bằng không ông ta đã quậy tung cái khu Manhanttan này lên để tìm cho ra sự thật.
Trong lần ăn điểm tâm cuối cùng và thật hiếm hoi giữa họ, ông có khuyên Isabelle là đừng có suy nghĩ đến việc đó nữa, mà hãy cố hoà mình vào nhịp sống bình thường, Theo ông, có thể đêm đó Heather không thể ngủ được với cái thông báo về bão tuyết đó và cô buộc phải về cho kịp buổi tập dợt vào sáng ngày hôm sau bằng mọi cách. Ông từ chối thẳng thừng mọi việc mờ ám hay bất bình thường về nguyên nhân đưa đến cái chết kia.
Mặc dù vậy, Isabelle vẫn cứ cương quyết không chấp nhận thực tế này. Bà có kể cho ông nghe về một cuộc nói chuyện đang ngại giữa bà với cô con gái một thời gian ngắn trước khi cô ta chết.
- Jimmy à, Heather không ở trong trạng thái bình thường khi tôi gọi điện cho nó. Một cái gì đó đang ám ảnh nó nên nó tỏ ra lo âu một cách lạ thường. Tôi cảm nhận được điều đó trong giọng nói của nó.
Bữa ăn sáng kết thúc khi ông đột nhiên la lên vì quá chán nản:
- Thôi đi Isabelle! Nhờ ơn Chúa, bà có thôi đi không! Việc đó cũng đã làm cho chúng ta quá đau khổ rồi, tại sao bà cứ nhắc đi nhắc lại hoài vậy, đi dọ hỏi hết người bạn này đến người bạn khác vậy. Tôi xin bà, bà hãy để cho con gái chúng ta chết một cách yên ổn được không?
Khi nghe những lời này, Isabelle lắc đầu. Jimmy Landi đã yêu Heather hơn tất cả những thứ khác trên đời này. Tiếp đó mới đến nỗi đam mê quyền lực, bà thầm nghĩ một cách cay đắng, chính điều đó đã làm cho cuộc hôn nhân này phải tan rã. Cái nhà hàng nổi tiếng của ông ta, các vụ đầu tư, bây giờ là cái khách sạn và sòng bạc tại Atlantic City, nên không còn chỗ cho bà trong đời sống của ông nữa. Nếu như lúc đó ông có người hùn vốn như Steve Abbott như ngày nay, có thể cuộc hôn nhân còn cứu vãn được. Bỗng nhiên, bà muốn quan sát lại căn hộ này nên bà đứng trước cửa sổ nhìn xuống đại lộ số Năm.
New York quả nhiên thật tuyệt vời trong tháng chín, bà thầm nghĩ, mắt nhìn những người đang chạy bộ trong công viên trung tâm, các bà vú đẩy xe nôi, những người già đang tắm nắng trên băng ghế. Mình đã từng đấy Heather trong chiếc xe nôi trong những ngày như thế này đây. Phải mất mười năm và ba lần hư thai để cho nó ra đời, và nó đã tưởng thưởng cho tất cả những nhọc nhằn đó rồi còn gì. Nó là một đứa trẻ hết sức đáng yêu. Những người qua đường không ngớt đứng lại nhìn và chiêm ngưỡng nó. Đương nhiên là bà biết điều đó chứ. Nó thích được ngồi đó để tham gia vào tất cả những gì đang xảy ra quanh đó. Nó rất thông minh, biết quan sát, có tư chất. Quá tự tin…
Tại sao con lại phá bỏ hết mọi thứ như thế Heather? Câu hỏi ngày được Isabelle đặt ra cả trăm lần rồi và nó đã dày vò bà từ sau cái chết của đứa con gái. Sau lần tai nạn xảy ra cho con lúc còn nhỏ, khi con thấy một chiếc xe chạy trật ra khỏi con đường để đâm vào một bức tường, con đã hoảng sợ hét toáng. Con còn có ý định sinh sống tại California để tránh sự khắc nghiệt của mùa đông. Thế tại sao con lại đi trên con đường núi trong cơn bão tuyết vào lúc hai giờ sáng như vậy? Con mới hai mươi bốn tuổi thôi, và con được đời ưu đãi cho rất nhiều thứ. Đêm đó, chuyện gì đã xảy ra vậy? Vì lý do gì con phải láo xe như thế? Hay ai đã bắt con làm chuyện đó?
Chuông điện thoại reo, lôi bà ra khỏi nỗi day dứt triền miên. Đó là người gác cửa đến thông báo là cô Farrell đã có mặt cho buổi hẹn lúc mười giờ của bà.
- Trời ơi! Tôi không hình udng là cô còn trẻ đến như thế? Cô đã bao nhiêu tuổi rồi? Ba mươi chưa? Cô có biết là con gái tôi sẽ hai mươi lăm tuổi vào đầu tuần sau không? Nó đã sống ở đây, căn hộ này là của nó. Vậy mà nó không còn nữa. Theo quy luật tự nhiên, chính tôi là người phải ra đi trước tiên và chính nó phải soạn các đồ đạc của tôi.
- Tôi cũng có hai đứa cháu trai và một cô cháu gái- Lacey cho biết như thế, - và tôi không thể nào nghĩ là chúng sẽ gặp một tai nạn nào đó. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bà.
Isabelle bước theo cô, trong khi với con mắt nhà nghề, cô ghi nhận kích thước của mỗi căn phòng. Ở tầng dưới là cửa ra vào, phòng ăn và một phòng khách khá rộng, một phòng nhỏ làm thư viện, một nhà bếp cùng nhà vệ sinh. Đi lên tầng trên bằng một cầu thang xoắn ốc, có một phòng ngủ với những thứ cần thiết, một phòng khách nhỏ và nhà vệ sinh.
- Nơi này quá rộng cho một phụ nữ sống một mình,- Isabelle cắt nghĩa.- Cô biết không, chính bố Heather đã mua căn hộ này cho nó vì ông muốn con mình được sung sướng. Trên thực tế, khi đến ở tại New York sau khi đã học xong, nó muốn mướn một căn phòng nhỏ trong khu West Side. Jimmy đã nhảy dựng lên. Ông muốn là nó phải ở một căn hộ có người gác cửa, muốn nó sống trong sự an toàn. Ngày hôm nay ông yêu cầu tôi rao bán căn hộ và tôi giữ số tiền đó. Ông nói là Heather có ý như thế. Ông nói tôi không nên chìm đắm trong sự đau khổ nữa mà tôi phải sống trở lại một cách bình thường. Nhưng để quên được là một điều rất khó…Tôi cố gắng hết sức mình, nhưng không biết là một ngày nào đó, tôi có làm được hay không nữa…- Giọng của bà bị nghẹn lại.
Lacey hỏi một câu mà cô cho là quan trọng:
- Bà có chắc là bà muốn bán nó không?
Hơi hoang mang, cô thấy vẻ can đảm của bà Isabelle Waring biến đổi dần và mắt bà rớm lệ.
- Tôi đã cố gắng hết mức để tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của con gái tôi. Tại sao nó phải vội vã rời bỏ khách sạn trong đêm đó? Vì lý do gì mà nó không thể chờ đến sáng ngày hôm sau để đi cùng với mấy người bạn như đã định. Cái gì đã làm cho nó thay đổi ý kiến? Tôi tin chắc là có một người nào đó biết được việc này. Tôi cần phải biết được. Tôi biết là có một cái gì đó dày vò nó, dù cho nó không bao giờ muốn nói ra. Tôi thiết nghĩ là có thể tìm được câu trả lời ngay tại New York, hay ngay trong căn hộ này hoặc với một trong các người bạn của nó. Nhưng bố của nó lại trách tôi là đi quấy rầy mọi người với những chuyện này, và có thể ông ta có lý khi nói là cuộc sống vẫn đang tiếp diễn. Như thế, tôi có thể trả lời cho câu hỏi của cô, cô Lacey à, đúng, tôi muốn bán nó.
Lacey chụp bàn tay của bà:
- Tôi cũng tin là chính Heather cũng sẽ khuyên bà như thế, - cô đáp thật nhỏ nhẹ.
Khi vượt qua cây cầu Geoger Washington, Lacey chuẩn bị nghe các lời khiển trách đang chờ đón cô.
- Cô chỉ ở lại đây cùng chúng tôi ba ngày thôi sao?- Người anh rể hỏi cô.- Thế Hampton Đông có gì hơn Nantucket kia chứ?
Điểm thứ nhất là anh không có mặt ở đó, cô thầm nghĩ với nụ cười. Người anh rể Jay Taylor này, là chủ một cửa hàng kinh doanh rất thịnh vượng các trang thiết bị về nhà hàng, tuy không phải là tuýp người của chị cô nhưng hai người đã yêu nhau thật say đắm và giữa họ đã có mấy đứa con kháu khỉnh. Vậy còn mong gì hơn nữa? Còn Jay, nếu như anh ta bớt nổ một chút thì hay biết mấy.
Khi đi trên quốc lộ 4, cô bỗng nhiên cảm thấy nóng lòng gặp lại những người thân của mình: mẹ, chị Kít và mấy đứa con của chị. Todd, thằng lớn đã mười một tuổi rồi, Andy là đứa kế mười tuổi và Bonnie, đứa cô cưng nhất, một cô bé thật đáng yêu mới bốn tuổi. Nghĩ đến đứa cháu, cô mới nhận thấy là trong suốt ngày hôm nay hình bóng của Isabelle Waring luôn lởn vởn trong đầu cô, cô dường như còn nghe thấy những lời nói của bà ta. Người ta dường như có thể sở mó được nỗi thống khổ của người mẹ này. Bà đã năn nỉ Lacey phải uống với bà một tách cà phê để bà tiếp tục nói về đứa con gái của mình.
- Tôi đến định cư tại Cleverland sau khi ly hôn. Tôi đã lớn lên tại thành phố này. Lúc đó Heather mới có năm tuổi. Và trong khi lớn lên nó vẫn đòi chia thời gian để sống giữa ba nó và tôi. Mọi việc đều êm xuôi. Sau đó tôi tái giá. Ông ta chét cách đây ba năm. Tôi luôn mong là Heather sẽ gặp được người đàn ông xứng đáng với nó, sau đó nó sẽ có con, nhưng nó lại dồn hết tâm trí vào sự nghiệp. Tuy nhiên, một ít lâu trước khi nó chết, tôi có cảm giác là nó đã gặp một người nào đó. Tôi có thể lầm, nhưng tôi hình như đã biết được chuyện đó qua giọng nói của nó.
Tiếp đến Isabelle hỏi một câu với giọng hết sức âu yếm:
- Còn cô Lacey, điều gì quan trọng nhất trong đời của cô?
Khi nghĩ đến câu hỏi này, Lacey nở một nụ cười buồn bã. Cũng không hẳn như thế, nàng thầm nghĩ. Kể từ ngày tôi vượt qua cái tuổi ba mươi định mệnh đó, tôi luôn ý thức được rằng cái đồng hồ sinh học của tôi vẫn chạy tốt. Ôd, mặc kệ nó! Tôi rất thích công việc làm của tôi, tôi thích căn hộ tôi đang ở, thương yêu gia đình và bạn bè của tôi. Tôi tận hưởng cuộc đời tôi và không có gì để phiền trách ai cả. Những gì phải đến thì sẽ đến thôi.
Bà mẹ ra mở cửa.
- Kít đang ở trong bếp còn Hay thì rước mấy đứa nhỏ-bà nói sau khi hôn cô thật âu yếm,- Ngoài ra trong nhà còn có một người mà mẹ rất muốn giới thiệu cho con.
Lacey giật mình khi thấy một người đàn ông mà cô không hề biét đứng cạnh cái lò sưởi to lớn trong phòng khách, trên tay cầm một ly rượu. Vẻ mặt ngượng ngùng, bà mẹ giới thiệu cho Lacey biết đây là Alex Carbine, quyen biết bà từ nhiều năm trước và mới đây dã gặp lại nhau nhờ việc Jay bán trang thiết bị cho cái nhà hàng mới của ông ta trên đường 46 phía Tây.
Trong lúc bắt tay ông ta, Lacey thực hiện một cuộc quan sát chớp nhoáng. Độ sáu mươi tuổi, vừa vào lứa tuổi của mẹ, vóng dáng đẹp, có vẻ khoẻ mạnh, trong lúc bà mẹ gần như không biết phải làm gì nữa. Có chuyện gì vậy kìa? Mỗi khi có thể, bà mẹ biến mất trong cái nhà bếp siêu hiện đại, nơi mà Kít đang trộn xà lách.
- Chị có biết chuyện này kéo dài được bao lâu rồi không? Cô hỏi người chị của mình.
Kít, với mớ tóc túm ngược ra phía sau, một hình ảnh tuyệt đẹp của một bà chủ nhà, có một nụ cười đồng loã.
- Từ gần một tháng nay rồi, ông ấy rất dễ thương. Một hôm Jay có mời ông ta lại nhà ăn tối,và mẹ cũng có mặt ở đó. Alex goá vợ và ông làm công việc điều hành nhà hàng, nhưng đây là lần đầu tiên mà ông làm chủ, chị nghĩ như thế. Anh chị có đi đến đó và thấy tiệm đó cũng khá đẹp.
Cả hai người giật mình khi có tiếng cửa đóng sầm trước nhà.
- Can đảm lên em, Jay và mấy đứa nhỏ đã về rồi.- Kit khuyên như thế.
Khi bé Todd mới lên năm tuổi, Lacey đã đem nó cũng như mấy đứa con sau này của Kit, đi thăm Manhattan. Cô muốn giới thiệu cho chúng biết thành phố này giống như ba cô đã làm với cô trước đây. Họ gọi những buổi dã ngoại đó là những ngày Jack Farrell- đó là lúc gồm cả việc đi xem hát tại Broadway (cô đã xem vởi Mèo đến năm lần rồi) hay đi tham quan các viện bảo tàng (Viện Bảo Tàng Lịch Sử Tự Nhiên với bộ xương khủng long đương nhiên là nơi bọn chúng thích nhất). Họ cũng đã lùng sục trong khu Greenwich Village, đáp xe điện đến tận đảo Roosevelt, đi tàu thuỷ đến đảo Ellis, ăn sáng tại trung tâm Thương Mại Quốc Tế cũng như trượt băng tại trung tâm Rockefeller.
Mấy đứa cháu trai đón mừng Lacey với tính sôi nổi thường tình của chúng. Bonnie vẫn nhút nhát như thường lệ, nép sát vào cô.
- Cháu nhớ dì lắm dì à? Con bé thỏ thẻ.
Lúc đó Jay mới khen cô có vẻ mặt tươi tắn, nói rằng các ngày nghỉ tại Hampton rất bổ ích cho cô/
- Hơn cả tuyệt vời, - Lacey đáp lại với vẻ tinh nghịch.
Trong bữa ăn tối, Todd quan tâm đến việc làm của bà dì nên hỏi Lacey:
- Hoạt động của thì trường địa ốc New York lúc này ra sao hả cô?
- Ừ, thì nó cũng đang bắt đầu hoạt động trở lại đấy,- cô trả lời.- Nhân tiện đây, tôi báo cho cả nhà biết là hồi sáng nay có người giao cho tôi một vụ buôn bán hết sức hấp dẫn, - Và cô kể cho họ nghe về Isabelle Waring và nhận thấy Alex Corbine nghe chăm chú hết sức.
- Thế ông có biết bà ta không?- Cô hỏi ông ta.
- Không,- Ông đáp lại,- nhưng tôi biêt Jimmy Landi và có gặp cô con gái Heather của họ. Tai nạn đó quả là một thảm kịch. Jay, anh đã liên lạc với Jimmy rồi mà và chắc anh cũng phải biết Heather phải không> Cô ta thường đến nhà hàng mà.
Lacey rất ngạc nhiên khi tháy người anh rể của mình đỏ mặt.
- Không, tôi chưa hề gặp mặt cô ta,- anh ta trả lời, giọng hơi bực dọc- Đúng là tôi có vài vụ làm ăn với Jimmy Landi. Có ai muốn ăn thêm đùi heo không?
Ánh đèn điện rực rỡ bên ngoài chiều xiên qua các cánh cửa sổ rộng lớn của phòng làm việc, làm nổi rõ bức tường phủ lambri gỗ trong một toà nhà nhỏ bằng gạch xám trên đường 56 phía Tây. Nhà hàng Venezia của ông cũng toạ lạc trong toà nhà này và nó được mở ra cách đây ba mươi năm. Ông mua lại một nơi mà người ta đã mở liên tiếp ba cái nhà hàng bà đều bị phá sản. Khi ấy, Isabelle và ông đã sống trong một căn phòng nhỏ có sẵn đồ đạc ở ngay trên tầng một. Ngày hôm nay ông là chủ của toà nhà này và nhà hàng Venezia là nơi mà giới nổi tiếng của Manhattan đến ăn.
Ngồi trước bàn làm việc hình ống, Jimmy đang nghĩ đến các lý do khiến ông không muốn xuống dưới đó.Không phải chỉ vì cú điện thoại của bà vợ cũ của ông. Nhà hàng ông được trang trí bằng cách bích hoạ, một ý tưởng lấy từ một nhà hàng cạnh tranh, tiệm Côte Basque. Các bức tranh tường này vẽ thành phố Venise và chúng thể hiện những cảnh mà trên đó có hình của Heather ở nhiều độ tuổi khác nhau. Khi hai tuổi, cô được vẽ với bộ mặt kháu khỉnh trước cửa sổ lâu đài của mấy vị Đô- giơ. Đến tuổi thiếu niên, cô ngồi trên chiếc thuyền gông-đôn nghe người lái hát một khúc xê-rê-nat; khi vào tuổi hai mươi cô làm người mẫu dưới hình ảnh một cô gái đang đi trên cây cầu với tập nhạc kẹp trong tay.
Jimmy biết là nếu như ông muốn tìm đc sụ bình thản trong tâm hồn, ông phải tháo bỏ hết các bích hoạ đó và cả việc Isabelle cứ khăng khăng với ý nghĩ là có một người nào đó phải chịu trách nhiệm về cái chết cuả Heather. Dẫu biết vậy, nhưng ông vẫn cảm thấy cần sự hiện diện của Heather, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào ông khi ông đi ngang qua phòng ăn của nhà hang, cũng như sự có mặt của cô ta cạnh ông, tại đây, ngày này qua ngày khác.
Ông đã ở cái tuổi 67, tuy vậy tóc vẫn giữ màu nâu tự nhiên, một cái nhìn mơ màng dưới bộ lông mày rậm rạp tạo cho ông một vẻ bất cần đời. Dáng người trung bình, thân hình rắn chắc bà gân guốc thể hiện một sức mạnh thú tính. Ông biết là các bộ vét tông được may đo cẩn thận khiến những kẻ ghen ghét cười nhạo ông và dù cho ông cố gắng đến đâu đi nữa, ông vẫn mang dáng vóc của một con người bình dân. Ông mỏm cười khi nhớ lại bộ mặt của Heather khi lần đầu tiên cô nghe lời nhận xét này.
Ông nói với cô là không nên bận tâm về chuyện đó, rằng ông có thể mua hàng tá người như thế và đó là mới là điều quan trọng.
Ông lắc đầu. Hơn bao giờ hết, lúc này đây ông biết việc đó không phải là chuyện duy nhất khiến ông phải bận tâm nhưng nó cũng là lý do chính đáng để cho ông thức dậy vào mỗi buổi sáng. Ông đã vượt qua thời kỳ kinh khủng này bằng cách chú tâm vào kế hoạch mở cái khách sạn- sòng bạc sẽ được xây cất tại Atlantic City.
- Donald Trump, hãy xéo đi!- Heather thốt lên như thế khi ông đưa cho cô xem cái mô hình.- Ta có thế gọi đó là Heathers Place và con sẽ trình diễn độc quyền tại đó, ba nghĩ thế nào, baba yêu quí?
Cô dùng cái tên gọi thân mật đó từ khi cô được mười tuổi, trong một chuyến du lịch tại Ý. Và kể từ ngày đó, cô không còn gọi ông bằng từ “ba” nữa.
Ông nhớ lại câu trả lời của ông lúc đó:
- Ba không do dự khi con đứng đầu trong tờ quảng cáo nếu như nó thuộc về ba hoàn toàn, con biết điều đó mà. Ba còn phải xem ý kiến của Steve thế nào nữa chứ. Vì anh ta cũng đã bỏ một số tiền lớn vào trong đó nên ba cũng đã cho anh ta quyết định một số việc. Nhưng thôi, chúng ta hãy nói đến việc khác đi chẳng hạn như con bỏ cái nghề của con để lập gia đình và cho ba vài đứa cháu ngoại được không?
Heather phá lên cười.
- Ồ baba ơi, baba hãy cho con them hai năm nữa đi, con đang thích cuộc sống tự do hiện nay mà.
Ông thở dài, tưởng chừng như vẫn còn nghe giọng cười đó. Ông sẽ không có cháu ngoại, không bao giờ. Một đứa cháu gái tóc vàng với cặp mắt màu hạt dẻ, hay một thằng cháu trai mà sau này khi lớn lên sẽ thế chỗ của ông giờ chỉ còn trong mơ.
Một tiếng gõ cửa đưa ông trở về thực tại.
- Hãy vào đi Steve,- Ông nói.
Cũng may là mình có được Steve Abbott, ông thầm nghĩ. Hai mươi lăm năm trước đây, một sinh viên trẻ rời khỏi trường đại học Cornell, đến gõ cửa nhà hàng của ông trong khi nó đang đóng.
- Thưa ông Landi, tôi muốn được làm việc cho ông,- anh ta tuyên bố như thế.- Tôi có thể học được nơi ông nhiều hơn bất kỳ một trường đại học nào dạy tôi.
Jimmy tiếp anh ta với tâm trạng vừa xui vừa bực dọc. Ông thầm đánh giá người thanh niên này xấc xược nhưng thuộc loại biết nhiều thứ.
- Anh muốn làm việc cho tôi phải không? – ông đã hỏi như thế và chỉ tay vào nhà bếp, nói tiếp.- Đây là nơi mà tôi bắt đầu sự nghiệp của tôi.
Ông không hề hối tiếc vì quyết định của mình. Steve có thể là một thằng ranh con biết cách cư xử, nhưng thật ra anh ta là một thanh niên trẻ gốc Ai len. Mẹ của anh ta làm nghề hầu bàn để kiếm tiền cho con học đại học và anh ta đã chứng minh được là anh ta cũng có một lòng nhiệt huyết không kém. Ngay lúc đó, ông đã cho anh ta là một tên ngu ngốc khi bỏ ngang sự học hành như thế, nhưng ông đã lầm. Chàng trai này được sinh ra để làm cái nghề này.
Steve Abbott mở cánh cửa ra và bật ngay cái công tắc điện gần nhất khi bước vào trong phòng.
- Tại sao ông lại ngồi trong tối như thế? Ông đang cầu cơ phải không Jimmy?
Landi nở một nụ cười buồn với anh ta và ghi nhận lòng trắc ẩn trong ánh mắt của người cộng sự trẻ tuổi này.
- Tôi đang nghĩ mông lung.
- Ông thị trưởng vừa đến cùng bốn người khách.
Jimmy đẩy cái ghế ra để đứng lên.
- Sao không ai báo với tôi là ông ta đã đặt bàn ở đây?
- Ông ta không đặt bàn. Ngài thị trưởng không thể cưỡng lại món bánh hot-dog yêu thích của mình, tôi nghĩ thế...
-
Với vài bước chân dài, Abbott đến để tay lên vai của Landi.
- Một ngày vất vả quá phải không?
- Đúng vậy,- Jimmy thở ra.- Sáng nay Isabelle có gọi điện cho tôi để báo nhân viên địa ốc có đến xem căn hộ của Heather và nói là có thể người ấy sẽ bán được nó trong thời gian ngắn thôi. Và như thường lệ, mỗi khi điện thoại, bà lạ nhắc đến chán ngấy cái chuyện đó: bà không thể nào tin là Heather có thể ra đi như thế trong đêm bão tuyết, để rồi gặp định mệnh khắc nghiệt. Đối với bà, cái chết đó không phải là ngẫu nhiên. Bà ta không từ bỏ ý nghĩ đó và nó làm cho tôi điên mất.
Ánh mắt lờ đờ của ông như nhìn vào cõi xa xăm nào đó.
- Anh có thể tin là lúc tôi mới quen với Isabelle, nàng là một cô gái rất đáng yêu. Một nữ hoàng sắc đẹp của Cleveland đấy! Khi quen với Isabelle tôi được biết nàng đã đính hôn và gần đến ngày cưới rồi, nhưng tôi vẫn lột chiếc nhẫn đó ra khỏi ngón tay của nàng và quăng ra ngoài cửa xe- Ông khẽ cười. – Tôi đã phải mượn tiền để trả lại cho vị hôn phu kia nhưng tôi đã thắng. Chính tôi đã cưới được Isabelle.
Abbott biết rõ chuyện này và cũng hiểu tại sao ông lại nhắc đến nó.
- Có thể cuộc hôn nhân của ông không thể kéo dài đúng như ý muốn nhưng bù lại ông đã có Heather rồi còn gì.
- Anh hãy tha lỗi cho tôi Steve. Đôi khi tôi cảm thấy mình quá già rồi và trở nên lẩm cẩm. Anh đã biết hết mọi chuyện. Isabelle không bao giờ thích thành phố New York hay ngay cả lối sống ở đó. Nhưng lẽ ra bà không nên rời khỏi Cleveland.
- Nhưng bà đã làm chuyện đó nên ông mới gặp bà được. Thôi nhé Jimmy, ông thị trưởng đang chờ ông đấy.