Trang Hiệp Khách

Chương 5: Trang hiệp khách - Hồi 05

Gã thích khách trông tướng chẳng khác nào một tên thổ phỉ ăn mặc theo
kiểu võ sĩ đạo, một tay dùng “Cầm Nã Thủ” bấu chặt lấy vai Hải Đẩu, còn
tay kia nắm chặt cổ tay cầm kiếm của thằng bé. Bị giữ chặt cả hai tay,
Hải Đẩu không còn cựa quậy đâu được. Dù vậy, nó vẫn cầm chặt thanh kiếm
gỗ trong tay chẳng khác một võ sĩ đạo bảo vệ bảo kiếm với tinh thần
“kiếm còn người còn, kiếm mất người chết”.

Cầm thanh kiếm gỗ thủ thế, Sơn Bản Nhất Lang hét lớn :

- Tên kia! Mau thả người ra không thì đừng trách ta!

Gã thích khách nở một nụ cười nham hiểm, nói :

- Với thanh kiếm gỗ đó thì ngươi làm gì được ta mà đòi hăm dọa?

Sơn Bản Nhất Lang cười nhạt :

- Có làm gì được ngươi hay không hả? Cứ thử rồi biết!

Mỗi bước tiến của Sơn Bản Nhất Lang là gã thích khách lại ôm Hải Đẩu kéo lui lại ra sau một bước. Thấy Sơn Bản Nhất Lang vẫn không ngừng bước
tiến, gã thích khách đâm ra hoảng hốt liền dừng lại la lớn :

- Ngươi mà bước lại thêm một bước thì tánh mạng của đứa nhỏ này có đường mà về chầu mụ nội nhà nó ngay!

Sơn Bản Nhất Lang nghe nói vậy thì đình bộ thủ thế chứ không dám tiến
nữa, nhưng mắt vẫn không rời thích khách với Hải Đẩu trong tay gã. Gã
thích khách rút vội tay đang bấu chặt vai Hải Đẩu, đưa ngang hông nhanh
như chớp toan rút lẹ thanh đoản kiếm ra với mục đích kề dao vào cổ Hải
Đẩu để uy hiếp.

Không ngờ chỉ trong khoảng khắc không đầy một giây đó, Hải Đẩu đã vùng
vẫy, xoay người một cái, tuột khỏi vòng tay gã thích khách, đồng thời
dùng hai tay cầm thanh kiếm gỗ nện lên đầu gã ngay trán một chiêu như
trời giáng. Mọi việc xảy ra quá mau lẹ, ngoài sự tưởng tượng của cả gã
thích khách lẫn Sơn Bản Nhất Lang.

“Á” lên một tiếng thảm thiết, gã thích khách đưa tay ôm đầu rên rỉ. Máu
trên đầu từ từ chảy xuống. Nhanh như chớp, Sơn Bản Nhất Lang phóng tới,
dùng thân chàng chen vào giữa, che cho Hải Đẩu. Kế đến, chàng một tay ôm chặt Hải Đẩu, một tay cầm kiếm chĩa thẳng về phía gã thích khách, đoạn
nhảy tạt qua một bên chừng vài thước, sau đó đẩy Hải Đẩu ra đàng sau
lưng mình. Chàng vừa định xuất chiêu thì ngay lúc đó, một giọng toáng
lên với âm thanh giận dữ :

- Hung đồ thật táo gan, dám đến Sơn Điền gia trang giở trò bắt cóc người.


Tiếng thét vừa dứt thì một bóng người từ đâu nhảy vụt tới. Một ánh kiếm
lóe lên, cả thân hình gã thích khách ngã xuống nghe một cái “bịch”, chết không kịp ngáp. Sơn Bản Nhất Lang đưa mắt nhìn kỹ thì nhận ra người vừa tới, ra tay hạ sát thích khách không phải ai xa lạ mà chính là Mộc Thôn Thanh.

Hướng về phía Sơn Bản Nhất Lang, Mộc Thôn Thanh cúi đầu, trịnh trọng nói :

- Chúng tôi canh gác không kỹ lưỡng, thiếu cẩn mật để gian tế lẻn vào,
tí nữa thì đã bắt mất thiếu chủ đem đi, may nhờ Sơn Bản tráng sĩ ra tay
bảo vệ, thật là gỡ cho chúng tôi không biết bao nhiêu là phiền toái và
tội lỗi. Xin đa tạ!

Sơn Bản Nhất Lang chưa kịp đáp lời thì Sơn Điền Anh Minh cùng Đức Xuyên
Thắng và Lâm Cát Lang với mọi người cũng vừa vào tới. Mộc Thôn Thanh đem những lời vừa rồi nói lại cho Sơn Điền Anh Minh, cúi đầu như tạ lỗi. Vị Trang chủ Sơn Điền gia trang hết sức cảm động, nhìn Sơn Bản Nhất Lang
với ánh mắt như biết ơn :

- Nếu không nhờ hiền đệ thì con ta đã bị chúng bắt đi rồi. Thật ta không biết phải cám ơn hiền đệ ra sao!

Sơn Bản Nhất Lang cười, nói :

- Xin đại ca cũng như các vị huyng đài đừng khen mà Sơn Bản Nhất Lang
càng thêm thẹn. Chẳng qua đó là nhờ hồng phúc của Trang chủ đại ca và sự thông minh nhanh nhẹn, lanh trí, cũng như bản lãnh của Hải Đẩu đó thôi.

Đoạn Sơn Bản Nhất Lang kể lại chuyện xảy ra từ đầu đến cuối cho mọi
người nghe. Sơn Điền Anh Minh nghe xong vừa vui mừng, vừa thích thú,
buông lời khích lệ đứa con cưng chẳng cùng. Quay qua Sơn Bản Nhất Lang,
ông nói :

- Nhưng sở dĩ Hải Đẩu được như vậy là nhờ có sư phụ tài ba, không quản nhọc nhằn mà dạy dỗ đó, phải không tất cả?

Mọi người đều đồng thanh la lớn :

- Phải!

Mộc Thôn Thanh tán thành :

- “Dưới tay dũng tướng không binh yếu, bên trướng danh sư chẳng sĩ hèn”. Trang chủ thật không nhìn lầm người. Sơn Bản tiên sinh thật là một danh sư hiếm có.

Ai nấy đều hết lời khen ngợi Thiếu trang chủ Hải Đẩu của họ cũng như
thán phục Sơn Bản Nhất Lang và đồng thời không quên chúc mừng Trang chủ
Sơn Điền Anh Minh. Chỉ có Đức Xuyên Thắng lầm lầm lì lì, chẳng nói năng
gì, mà cũng chẳng tỏ thái độ gì. Lâm Cát Lang nhìn Đức Xuyên Thắng như
chờ đợi một câu phát biểu ý kiến nào đó khiến chàng võ sĩ đạo kia cảm
thấy khó chịu, mấy lần quay mặt đi hướng khác.

Mộc Thôn Thanh nghĩ ngợi một hồi rồi lên tiếng :

- Tôi vẫn tin là tại Sơn Điền gia trang này có nội gian. Nếu không phải
người tâm phúc, xin mọi người chớ nói cho ai biết bất cứ điều gì mà mình cảm thấy là quan trọng. Tôi thề sẽ điều tra việc này đến cùng.

Sơn Điền Anh Minh gật đầu :

- Có Mộc Thôn tráng sĩ lo, ta rất an tâm. Ta nghĩ tên thích khách này đã có mặt sẵn ở đây rồi chứ không phải ngẫu nhiên mà đến đâu, vì với sự bố trí của chúng ta, đâu dễ gì mà hắn lọt vào được!

Sơn Điền Anh Minh lên tiếng sai gia nhân bày tiệc rượu đãi mọi người.
Mọi người vừa uống rượu vừa bàn chuyện, nhưng mỗi người mỗi ý, chưa
thống nhất được vấn đề. Ai nấy thay phiên nhau mời uống khiến Sơn Bản
Nhất Lang phải liên tiếp nâng ly không ngừng. Ngay cả Đức Xuyên Thắng
cũng mời rượu tuy chẳng nói năng gì cả. Rượu được vài tuần, mọi người
chia tay, ai ở đâu về đấy để chuẩn bị cho công việc của mình.

Trước khi chia tay, Sơn Điền Anh Minh nói với Sơn Bản Nhất Lang :

- Hiền đệ cố mà giúp ta coi sóc hộ Hải Đẩu.

Sơn Bản Nhất Lang lễ phép cúi đầu vâng mệnh. Sơn Điền Anh Minh đi rồi, Đức Xuyên Thắng tới gần Sơn Bản Nhất Lang nói :

- Sau khi thắng trận trở về, ta quyết cùng Sơn Bản huynh một phen so tài cao hạ.

Sơn Bản Nhất Lang lắc đầu, cười nhạt :

- So tài để mà làm gì? Ta xin chịu thua trước.

Đức Xuyên Thắng lạnh lùng :

- Chưa ra tay thì tất nhiên không bao giờ có chuyện kẻ thắng hay người
bại. Chỉ chừng nào ta thắng các hạ thì lúc đó ta mới nhận lời chịu thua
thốt ra từ miệng của các hạ.

Sơn Bản Nhất Lang chỉ buông tiếng thở dài nhìn theo bóng của Đức Xuyên
Thắng cho đến khi khuất hẳn. Chờ mọi người đi hết rồi, Hải Đẩu mới ấp
úng, thưa :

- Sư phụ, bất đắc dĩ lắm con mới ra tay đánh người chảy máu đầu chứ lòng con đâu muốn vậy.

Sơn Bản Nhất Lang xoa đầu đệ tử, nói :

- Sư phụ biết chứ. Con vì tự vệ mà! Nếu lỡ có giết chết hắn cũng chỉ là chuyện bất đắc dĩ, đâu có gì phải ân hận.

Ngày thường, Sơn Bản Nhất Lang không những chỉ dạy văn, võ, cầm, kỳ,
thi, họa cho Hải Đẩu mà còn rèn luyện cho nó cả nhân phẩm. Chàng không
khi nào giận dữ, nhưng rất nghiêm với Hải Đẩu. Chàng luôn luôn bảo nó,
nhắc đi nhắc lại rằng rằng học võ, học kiếm chỉ để tự vệ, để dùng khi
cần thiết mà thôi chứ không phải để đi sinh sự, hiếp đáp người, đánh
người hay giết người.

Thấy Hải Đẩu chưa hết sợ hãi qua cơn khủng hoảng vừa rồi mặc dù thoát nạn, Sơn Bản Nhất Lang dịu giọng :

- Thôi, hôm nay không tập nữa. Con đi nghỉ đi cho khỏe để lấy lại sức và tinh thần.

Sơn Bảng Nhất Lang đích thân đưa Hải Đẩu về phòng nó giao cho Thuận Tử,
giao phó trách nhiệm canh gác cho các vệ sĩ rồi mới chịu lui gót...

* * * * *

Tới bìa rừng cách Long Thành chừng vài dặm, Lâm Cát Lang chia nhóm thiết kỵ ra ba toán. Toán 1 đi bên trái, toán 2 đi giữa và toán 3 đi bên
phải. Ai nấy đều mặc giáp sắt, cỡi ngựa, mang khiên để đề phòng tên nỏ
nếu bị phục kích. Ngoài ra, Lâm Cát Lang còn phòng vệ sẵn một nhóm xạ
thủ đi sau mỗi toán quân để khi cần thiết sẽ bắn phản công địch, hoặc
yểm trợ quân mình cho dù tiến hay rút khi đụng độ với quân thù.

Nhưng trái với sự lo lắng của Lâm Cát Lang, cả quân tiên phong, trung
quân và quân đi đoạn hậu đều qua được khu rừng đến Long Thành một cách
an toàn mà không hề bị phục binh hay tên nỏ bắn. Đi thêm chừng nửa dặm,
Lâm Cát Lang chợt phát hiện trước mắt một đoàn nhân mã hùng hậu đông như kiến cỏ, xếp hàng dọc theo hình chữ “nhất”, như đã chờ đợi họ từ lâu.
Khí thế địch quân quả là hung hăng, như chuẩn bị sẵn sàng giao chiến bất cứ lúc nào.

Lâm Cát Lang để ý nhìn liếc qua, bỗng lo ngại nghĩ thầm: “Phe Điền Trung Tấn quả là đông, không chừng gấp rưỡi, gấp đôi chúng ta chứ chẳng phải
đùa!”

Nghĩ đoạn, Lâm Cát Lang thắng ngựa, giơ tay lên la lớn :

- Tất cả dừng lại!

Nghe lệnh truyền của chủ tướng, đoàn quân lập tức dừng lại ngay. Phía
bên kia hình như cũng phát hiện được sự có mặt của phe Sơn Điền gia
trang nên bắt đầu khua chiêng trống, la ó rầm rĩ vang trời.

Đức Xuyên Thắng lúc đó cũng vừa dẫn quân tới nơi, một mình cỡi ngựa lên
phía trên sát cánh với Lâm Cát Lang, nhìn phía trước quan sát rồi hỏi :

- Lâm Cát huynh nhắm thế nào?

Lâm Cát Lang đáp :

- Thấy tình hình không khả quan lắm. Quân ta thiện chiến, nhưng không biết liệu có địch nổi số đông hay không?


Đức Xuyên Thắng cười khinh khỉnh, đáp :

- Đã ăn lộc chủ thì chúng ta không nên tiếc rẻ mạng sống. Với lại, chúng ta cũng đã từng phải chiến đấu với địch quân đông đảo nhiều lần, bao
nhiêu trận mạc rồi kia mà. Lâm Cát huynh và tôi đều có sức cự muôn
người, há lại sợ chúng?

Lâm Cát Lang nói :

- Không phải tôi đề cao địch quân, nhưng phe Điền Trung Tấn lẽ nào mà thiếu cao thủ chứ!

Đức Xuyên Thắng gạt đi :

- Mặc chúng có cao thủ hay là không! Đức Xuyên Thắng này chưa bao giờ
lui bước trước quân địch. Lâm Cát huynh cứ nghỉ mệt. Để tôi dẫn anh em
quyết một trận sống chết với chúng. Nếu thấy tiện thì giúp tôi một tay,
còn thấy không xong thì cứ việc rút về.

Lâm Cát Lang nghe nói cảm thấy tự ái bị chạm mạnh, lộ vẻ khó chịu :

- Đức Xuyên huynh sao ăn nói gì lạ thế? Tôi đâu phải hạng sợ hãi, “tham
sinh húy tử” [1]! Chúng ta đã cùng nhau vào sinh ra tử biết bao lần, đã
có lần nào tôi bàng quan để huynh phải ra tay một mình chưa? Đã vậy thì
chúng ta hãy cùng nhau tiến lên!

Đức Xuyên Thắng cười lớn, nói :

- Đùa chút với Lâm Cát huynh cho vui thôi, đừng giận tôi làm gì. Lẽ nào
tôi không biết huynh sẽ chẳng bao giờ để tôi ra tay một mình chứ! Tôi
không tin là đám quân ô hợp kia làm gì được chúng ta!

Hai người sau đó ra lệnh cho tất cả mấy toán quân nhập lại thành một.
Chờ mọi người nai nịt chỉnh tề xong, Đức Xuyên Thắng rút gươm ra, chỉ về phía trước hét lớn :

- Tất cả anh em nghe Đức Xuyên Thắng nói đây! Hãy tiến lên vì Trang chủ! Nếu có lúc cho chúng ta ra tay báo đáp ân sâu của Trang chủ thì chính
là lúc này đây! Tất cả chúng ta đừng thèm mơ tưởng đến việc sống sót mà
trở về làm gì. Người nào cũng vậy, chưa được phép chết nếu chưa giết
được hai mạng! Tôi và Lâm Cát Lang thề sẽ cùng chết với tất cả mọi
người! Nhưng nếu có chết, chúng ta cũng chết cho hào hùng, thề giết sạch quân thù!

Lời nói của Đức Xuyên Thắng chẳng khác gì liều thuốc kích thích lòng
quân của một chiến tướng đầy kinh nghiệm và đảm lược nơi chốn sa trường
khiến ai nghe thấy cũng phải lên tinh thần, không còn nghĩ gì đến việc
sống chết nữa. Tiếng reo hò ba quân vang lên rầm trời, cùng hô lớn khẩu
hiệu quyết chiến. Đoàn quân hăng máu, người như ngựa, cùng nhau hùng hổ
tiến lên như nước vỡ bờ. Thấy phe Sơn Điền gia trang tiến lên, bên Điền
Trung Tấn cũng vừa la hét vừa xông lên như một đàn mãnh thú ứng chiến...

------

[1] Tham sống sợ chết.