Trang Hiệp Khách

Chương 11: Trang hiệp khách - Hồi 11

Từ lúc rời phủ Cao Kiều Quang trở về, Sơn Điền Anh Minh luôn đề cao cảnh giác, gia tăng việc canh gác sơn trang cẩn mật tối đa, có thể nói là
tới mức “báo động”, thi hành triệt để phương pháp “nội bất xuất, ngoại
bất nhập”. Họp cả nhóm “Tam Kiệt” gồm Đức Xuyên Thắng, Mộc Thôn Thanh và Lâm Cát Lang lại, Sơn Điền Anh Minh hỏi :

- Theo ba vị huynh đệ, ai là thủ phạm đã giết chết Thanh Thủy Đô và Cao Kiều Quang, với mục đích gì?

Đức Xuyên Thắng chẳng cần nghĩ ngợi, nói ngay :

- Nếu đúng như lời đồn về Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương Tử ra
thì còn ai có bản lãnh đó. Mục đích dĩ nhiên là muốn cô lập Trang chủ vì hai người Thanh Thủy Đô và Cao Kiều Quang từ xưa đến nay vẫn thân với
Trang chủ, luôn ủng hộ sát cánh bên Trang chủ.

Lâm Cát Lang gật đầu :

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Vào ra những nơi ấy nếu không phải người có bản lãnh phi phàm thì đã chết mất xác rồi còn gì.

Mộc Thôn Thanh nói :

- Ngoài Kiều Bản Dũng và Cát Điền Hương Tử thì còn Sơn Bản Nhất Lang là
người có bản lãnh có thể vào ra hai chỗ kia như chỗ không người để hạ
sát hai người kia.

Lâm Cát Lang bàn :

- Mộc Thôn huynh nói đúng về điểm bản lãnh của Sơn Bản Nhất Lang. Nhưng
nếu Sơn Bản Nhất Lang giết hai người kia tức là thuộc loại người phản
chủ rồi còn gì!

Đức Xuyên Thắng nói :

- Nhưng biết đâu...

Nói tới đây Đức Xuyên Thắng lại ấp úng, không biết mình đang nói gì nữa. Sơn Điền Anh Minh cười :

- Dù là thế nào, trước mắt, cái chết của hai người kia thật bất lợi cho
chúng ta vô cùng, vì Điền Trung Tấn đỡ được hai cái gai. Tôi thấy rất có thể Điền Trung Tấn sai hai người Kiều Bản Dũng và Cát Điền Thiên Hương
Tử ra tay hại hai người kia. Mặc dù chưa được biết hai cao thủ trên lợi
hại thế nào, nhưng tôi tin Sơn Bản Nhất Lang không có nhìn sai người,
không đánh giá sai cường địch chút nào. Nếu ba vị huynh đệ gặp phải họ
thì chớ khinh xuất mà nghênh chiến.

* * * * *

Sơn Bản Nhất Lang vẫn tiếp tục việc dạy dỗ Hải Đẩu, nhưng cũng không
ngoài việc bảo vệ thằng bé. Thuận Tử luôn ở bên cạnh săn sóc con, cũng
như lo việc trà nước cho Sơn Bản Nhất Lang theo chỉ thị của trượng phu

[1] nàng. Nói về việc bảo vệ vợ con, Sơn Điền Anh Minh tin tưởng Sơn Bản Nhất Lang hơn ai hết cho nên ông ta không muốn chàng nhúng tay vào bất
cứ việc nào khác.

Hải Đẩu vốn thông minh nên học nghệ càng ngày càng tiến bộ. Hai vợ chồng Sơn Điền Anh Minh vui mừng hết sức vì con mình thật gặp đúng danh sư.
Hàng ngày như thường lệ, Sơn Điền Anh Minh bề bộn công chuyện thành thử
Thuận Tử dành nhiều thì cho con trai và sư phụ của nó hơn. Những khi hai thầy trò nghỉ giải lao sau những lần luyện võ hay học văn..., nàng luôn mang trà nước bánh ngọt tới khoản đãi và trò chuyện với Sơn Bản Nhất
Lang một hồi lâu. Hai người nói chuyện rất tâm đầu ý hạp về mọi mặt,
luôn cả về quan niệm sống. Về cơm nước, nàng sai gia nhân dọn đủ ba bữa
thật tươm tất gồm cả rượu thịt cho Sơn Bản Nhất Lang, lại còn thêm bữa
“tiểu dạ” [2] trước khi chàng đi nghỉ mỗi đêm. Có nhiều lúc, đích thân
Thuận Tử nấu những món ăn thật ngon hiếm có và sai gia nhân đem đến cho
chàng.

Hôm ấy, sau khi dùng điểm tâm xong, Sơn Bản Nhất Lang đến phòng luyện võ với mục đích dạy dỗ Hải Đẩu như thường khi. Nhưng lần này Hải Đẩu ở đâu không thấy mà chỉ thấy có Thuận Tử. Sơn Bản Nhất Lang cất tiếng hỏi :

- Hải Đẩu đâu, thưa nghĩa tẩu?

Thuận Tử ngạc nhiên, nói :

- Ta tưởng nó đang tập võ với đệ. Mới đây vài phút con hầu Thành Mỹ
(Masami) vào bảo rằng đệ cho gọi Hải Đẩu ra hoa viên [3] tập võ nên nó
đi theo Thành Mỹ ra đó rồi.

Sơn Bản Nhất Lang nghe nói hoảng hốt, kêu lên :

- Nguy rồi!

- Chuyện gì mà nguy vậy đệ?

- Đệ phải đi ngay, sẽ thưa lại mọi chuyện cùng nghĩa tẩu sau.

Dứt lời, Sơn Bản Nhất Lang chạy thẳng một mạch, không kịp giải thích với Thuận Tử lời nào, mà chủ tâm cũng không muốn giải thích để Thuận Tử lo
lắng. Tới hoa viên, chàng để ý những dấu chân trên mặt đất rồi định
hướng phóng đi như bay. Chạy được một khúc, Sơn Bản Nhất Lang nhìn thấy
bóng bốn người, hai người đàn ông đang ôm chặt một đứa trẻ kéo đi, bên
cạnh là một phụ nữ đi cùng. Nhận ra đứa trẻ là Hải Đẩu và người phụ nữ
là Thành Mỹ, và một người đàn ông là võ sĩ đạo Kim Tử Tân, Sơn Bản Nhất
Lang mừng quá, nhảy tới quát lớn :

- Các ngươi mau buông Hải Đẩu ra ngay?

Cả Kim Tử Tân cùng người đàn ông giật mình khi nhìn thấy Sơn Bản Nhất
Lang. Kim Tử Tân liền đưa tay để vào chuôi đoản kiếm đeo bên mình toan
rút ra, nhưng Sơn Bản Nhất Lang đã nhanh tay hơn, xông tới, để nguyên
kiếm trong bao phang cho y một đòn ngay tay. Chỉ kịp la lên một tiếng
“ối”, tay Kim Tử Tân buông rời Hải Đẩu ra. Không chút chậm trễ, Sơn Bản
Nhất Lang cướp ngay lấy người, ôm Hải Đẩu, phi thân nhảy qua một bên.

Nhìn thấy Hải Đẩu cứng đơ người, Sơn Bản Nhất Lang biết ngay nó bị điểm
huyệt nên chàng vội vàng tức tốc giải huyệt. Để Hải Đẩu đứng an toàn sau lưng xong xuôi, chàng mới nhìn Thành Mỹ cùng Kim Tử Tân và người đàn
ông lớn tiếng :

- Thành Mỹ! Trang chủ đãi ngươi không bạc, cớ sao đem lòng phản bội bắt
cóc thiếu chủ nộp cho quân gian? Kim Tử Tân, ngươi đường đường là một võ sĩ đạo cũng có chút tăm tiếng trên giang hồ mà đành dùng thủ đoạn đê
hèn bắt cóc con nít là sao? Còn tên kia, ngươi là ai? Ai sai các ngươi
đến đây bắt người?

Thành Mỹ run rẩy nói không ra hơi. Kim Tử Tân chưa kịp trả lời thì người đàn ông đi chung với hắn phá lên cười rộ, đáp :

- Ta là Hân Yuki [1] là người của Điền Trung tiên sinh. Thành Mỹ là vị
hôn thê của ta dĩ nhiên sớm muộn cũng là người nhà của Điền Trung tiên
sinh. Việc đã đến đây ta cũng không cần phải giấu diếm làm gì cả.

Sơn Bản Nhất Lang cười ruồi, nói :

- Thì ra các ngươi đã âm mưu với nhau từ lâu để gây xáo trộn tại Sơn
Điền gia trang. Hẳn Nguyệt Tử trước đây cũng là đồng bọn với các ngươi
do Điền Trung Tấn mua chuộc.

Kim Tử Tân lạnh lùng nói :

- Ta chẳng có gì để nói với ngươi cả.

Sơn Bản Nhất Lang cau mặt, lớn tiếng :

- Nếu các ngươi muốn sống thì khôn hồn khai ra tất cả những kẻ nội gian nằm vùng tại Sơn Điền gia trang.

Kim Tử Tân ngước mặt lên trời cười ha hả, nói :

- Ngươi nghĩ ngươi là ai vậy? Không cần nói nhiều, hãy rút kiếm ra cùng ta sống mái một trận.

Sơn Bản Nhất Lang cười :

- Có giết ngươi thì cũng chỉ như giết một con chó chứ có lợi gì! Mà bản lãnh ngươi được bao nhiêu mà đòi lớn lối như vậy hả?

Kim Tử Tân tuốt trường kiếm ra thủ thế. Sơn Bản Nhất Lang vẫn đứng im mà chưa chịu rút kiếm. Kim Tử Tân đứng gườm một hồi rồi xông tới nhắm bả
vai Sơn Bản Nhất Lang chém sả xuống một kiếm. Sơn Bản Nhất Lang cầm
thanh kiếm nguyên cả bao khẽ đưa lên đỡ nhẹ một cái. Tiếng kim loại chạm nhau tạo ra một thứ âm thanh nghe đinh tai nhức óc. Kim Tử Tân cảm thấy cổ tay tê rần lại, cơ hồ muốn rớt cả kiếm ra khỏi tay.

Sơn Bản Nhất Lang gằn từng tiếng một :

- Ngươi về nói với Điền Trung Tấn rằng Sơn Bản Nhất Lang sẵn sàng đón
tiếp bất cứ tuyệt chiêu nào của hắn. Nhưng đã là một lãnh chúa thì cũng
nên xử sự cho ra tư cách một lãnh chúa chứ đừng giở những thói côn đồ
của đám Yakuza mạt kiếp!

Kim Tử Tân không đáp, chỉ hét lên một tiếng thật lớn rồi hai tay cầm
kiếm thật chặt xông tới nhắm đầu Sơn Bản Nhất Lang bổ một kiếm. Sơn Bản
Nhất Lang cả giận, hét :

- Quân vô sỉ khốn nạn, không biết tự lượng sức mình. Ta đã tha mạng cho
nhà ngươi một phen rồi mà không biết điều. Lần này ta quyết không khách
sáo nữa đâu!

Chẳng cần tránh né, Sơn Bản Nhất Lang cầm ngang kiếm đưa lên đón lấy
chiêu của Kim Tử Tân rồi chỉ thấy chàng khẽ rút kiếm ra nửa chừng rồi
tra lại vào vỏ, cả thân hình Kim Tử Tân loạng choạng mấy bước rồi ngã
đánh sầm xuống đất.

Hạ sát xong Kim Tử Tân, Sơn Bản Nhất Lang nhìn gã đàn ông tên Hân cùng Thành Mỹ, nói :

- Các ngươi muốn được cùng nhau sống yên ổn hạnh phúc thì mau khai ra
tất cả sự thật chứ đừng cứng đầu cứng cổ hay buộc ta phải ra tay nữa.

- Bộ ngươi tưởng chúng ta là những kẻ tham sống sợ chết hay sao. Chẳng
may âm mưu bại lộ, việc không thành bị ngươi phát hiện thì đành chịu.
Giả dụ chúng ta có trở về thì cũng phải nhận lãnh hình phạt tự mổ bụng
[5] mà thôi.

Dứt lời Hân rút gươm ra chém Thành Mỹ một kiếm chết không kịp ngáp rồi
quay kiếm tự đâm vào mình tự sát. Sơn Bản Nhất Lang thầm kinh hãi, không ngờ hắn lại ra tay giải quyết như vậy khiến chàng không khai thác thêm
được điều gì. Quay qua Hải Đẩu, chàng nói :

- Chúng ta về thôi!

Hải Đẩu “dạ” một tiếng rồi đi theo Sơn Bản Nhất Lang trở về sơn trang...

* * * * *

Mới về gần Sơn Điền gia trang, Sơn Bản Nhất Lang cùng Hải Đẩu đã nghe
tiếng người xôn xao. Hai thầy trò ai nấy đều lo ngại liền chạy thật lẹ
về xem có chuyện gì đã xảy ra. Trước cổng sơn trang, hai người nhìn thấy hai nhóm người đối diện với nhau. Phía nhóm người đối diện sơn trang,
có một võ sĩ đạo đang cầm gươm dí ngay sau lưng một người phụ nữ. Sơn
Bản Nhất Lang giật mình kinh hãi khi nhận ra người phụ nữ bị dí gươm sau lưng không phải ai xa lạ mà chính là Thuận Tử, Đường chủ Sơn Điền gia
trang, nghĩa tẩu của chàng. Mọi người lại càng kinh ngạc hơn khi nhìn
thấy võ sĩ đạo cầm gươm dí sau lưng nàng cũng chẳng phải ai khác hơn là
Mộc Thôn Thanh, một cây cột trụ của Sơn Điền gia trang. Phía bên kia,
Sơn Điền Anh Minh đứng chết lặng cả người. Đứng hai bên cạnh ông ta là
Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang đang lớn tiếng mắng chửi, thóa mạ Mộc
Thôn Thanh. Nhìn thấy Sơn Bản Nhất Lang và Hải Đẩu, Thuận Tử xúc động,

giọng nghẹn ngào :

- Đa tạ nghĩa đệ đã cứu được con ta trở về bình an... Hải Đẩu, con...

Nàng còn định nói tiếp nhưng Mộc Thôn Thanh đã quát lên :

- Xin Đường chủ đứng yên và im lặng cho!

Thuận Tử nấc lên từng hồi mà không nói thêm được lời nào nữa. Sơn Điền
Anh Minh vừa thấy Sơn Bản Nhất Lang liền chạy ngay tới mừng, hỏi thăm :

- Nghĩa đệ đã về bình an đó hả? Ta mừng quá!

Vừa thấy Sơn Điền Anh Minh, Hải Đẩu chạy tới lăn sả vào lòng ông ta. Hai cha con mừng mừng, tủi tủi. Mừng cha xong, Hải Đẩu nhìn thấy mẹ bị kềm
chế bởi Mộc Thôn Thanh thì vừa đau lòng, vừa tức giận, hét lên :

- Mộc Thôn Thanh thúc thúc! Cha mẹ ta xưa nay coi trọng chú, trọng đãi
chú mà chú lại phản bội uy hiếp mẹ ta như thế hả? Chú còn chút tín nghĩa hay liêm sỉ hay không? Mau thả mẹ ta ra!

Mộc Thôn Thanh quát lớn :

- Thiếu chủ nếu muốn Đường chủ bình an vô sự thì xin im lặng ngay!

Đức Xuyên Thắng và Lâm Cát Lang nghe nói càng thêm tức giận, không ngớt
buông lời nhục mạ Mộc Thôn Thanh, gươm tuốt sẵn cầm trên tay như sẵn
sàng xuất thủ nhưng không dám bước tới gần vì sợ Mộc Thôn Thanh hoảng sợ làm liều thì nguy cho Đường chủ của mình.

Về phần Sơn Bản Nhất Lang, từ lúc mới về thấy cả Trang chủ lẫn Đường chủ đều hỏi thăm mình trước khi hỏi con trai họ, chàng cảm động vô cùng.
Chàng vui mừng khi nhìn cảnh hai cha con Sơn Điền Anh Minh đoàn tụ,
nhưng vô cùng xót xa khi nhìn thấy Thuận Tử bị Mộc Thôn Thanh uy hiếp.
Trước cảnh “liệng chuột sợ bể đồ”, Sơn Bản Nhất Lang cảm thấy lúng túng, chưa biết tìm cách nào để cứu Thuận Tử.

Sơn Bản Nhất Lang bước ra hướng về phía Mộc Thôn Thanh nói :

- Mộc Thôn Thanh! Ta biết kẻ ngươi muốn giết là ta chứ không phải Đường
chủ. Mau thả người ra ngay, có gì ta sẽ tính riêng với ngươi!

Mộc Thôn Thanh cười, nói :

- Chính ta cũng đang muốn nói chuyện với Sơn Bản Nhất Lang đây để cho mọi việc rõ ràng phân minh đâu đó.

--------

[1] Trượng phu: chồng.

[2] Tiểu dạ: ăn đêm.

[3] Hoa viên: vườn hoa.

[4] Yuki: Hân, tên Nam, đừng lầm với Yuki (Tuyết) tên Nữ.

[5] Hara-kiri.