Trấn Hồn

Chương 77

Xi Vưu chết trận, hóa thành rừng phong đỏ máu, Hiên Viên hoàng đế cảm niệm hắn dũng mãnh phi phàm, phong làm Chiến Thần.

Bắt đầu từ khi đó, toàn bộ Vu Yêu trong thiên hạ quy tụ về dưới trướng Côn Luân Quân, hưởng sự che chở của quần sơn.

Nhưng mà sau khi đại chiến kia qua đi, con người trên mặt đất cũng không bình an vô sự, chiến tranh vẫn như cũ nổi lên bốn phía, giữa bộ lạc và bộ lạc, chủng tộc và chủng tộc, thậm chí giữa một bộ lạc với nhau cũng phải phân ra ba bảy loại.

Côn Luân Quân chưa hề ra mặt, y vẫn luôn đợi.

Từ khi trơ mắt nhìn Phục Hy ngã xuống, Nữ Oa lánh đời, Thần Nông mất đi thần lực mai danh ẩn tích, y đã luôn đợi.

Y thấy Hiên Viên giương cao thủ cấp của Xi Vưu, không nói một lời, chỉ cảm thấy là ai cũng được, chỉ cần có thể trả lại cho thế gian một mảnh trời xanh biển biếc sung túc an vui, thì đều có thể thôi.

Hắn vẫn luôn đợi Hoàng Đế thống nhất đại địa Thần Châu, đợi cho những tranh chấp liên miên an ổn lại, nhưng mà họ Hiên Viên chinh chiến một đời, mới có một chút khởi sắc thì đã yên lặng ly thế mất rồi.

Hậu đại của Viêm Hoàng bắt đầu tranh quyền đoạt thế, phương đông cũng chẳng yên bình, hậu nhân của Xi Vưu là Hậu Nghệ cơ duyên xảo hợp chiếm được cây đại cung của Thái Hạo Phục Hy, nghĩ ra cái danh hào “Đế Thuấn”, xâm nhập man hoang, thống nhất chư bộ phương đông liên hợp với Vu tộc trên đại hoang.

Một năm kia, tất cả quạ đen đều đậu trên mặt đất không phát ra âm thanh, hậu nhân tộc Thần Nông là Thuỷ Thần Cộng Công cùng hậu nhân tộc Hiên Viên Chuyên Húc yên lặng nhiều năm lại nổi lên tranh chấp.

Cộng Công điều khiển nước, là hậu đại của Thần Nông Viêm Đế, mà Long tộc đứng hàng đầu tiên trong thủy tộc chi linh, từ đó về sau vô số Yêu tộc bị cuốn vào, dù Hậu Nghệ chưa kịp chinh chiến đến trung nguyên nhưng Vu Yêu hai tộc cùng hưởng sự che chở của đại hoang sơn thánh đã có xu thế mỗi người đi một ngả.

Một trận chiến tranh kia vô số Yêu tộc chết trận, máu chảy trôi chày, cả đại lục rung chuyển bất an, hồn phách của yêu tinh bị giam trên mặt đất ngày đêm kêu khóc thê lương, đất đai khắp nơi cằn cỗi.

Xi Vưu từng bước dập đầu mà chết đi, có được sự tôn trọng từ đối thủ lớn nhất cả đời của hắn, lại bị cái lũ hậu bối mà hắn dù chết vẫn không yên lòng phóng hỏa thiêu cháy Đền Chiến Thần. Dần dần, Nhân tộc, Vu tộc và Yêu tộc cũng quên đi vị tổ tiên này, quên mất sự bạo ngược mà dũng mãnh hắn lưu truyền trong huyết mạch.

Xi Vưu từ từ biến thành một Tà Thần bộ mặt dữ tợn trong truyền thuyết dân gian.

Côn Luân Quân rốt cục thất vọng hoàn toàn.

Bây giờ y đã hiểu, vì sao biểu tình của Nữ Oa lúc đó lại kinh hoàng mà tuyệt vọng, thì ra khi mới bắt đầu tạo ra con người nàng đã nhìn thấy một đại lục chướng khí mù mịt thế này rồi, mà nàng lại không thể nào phản kháng, đành phải coi trăm ngàn năm như một ngày không quan tâm, không nhìn không nghĩ.

Côn Luân Quân chưởng quản thập vạn đại sơn dưới nhân gian, luôn rất thích những sơn tinh và thủy linh. Xi Vưu nổi lên khổ tâm tính kế y, dụ dỗ tiểu miêu uống máu Chiến Thần, Côn Luân Quân tuy rằng đành phải nhận lấy nhân quả thay cho đồ ngốc kia nhưng cũng nhận lời Xi Vưu mà chiếu cố cho hai tộc Vu Yêu dựa núi ăn núi dựa sông nuốt sông này nhiều năm như thế.

Y tận mắt trông thấy chúng lớn lên, tu luyện, nhập thế.

Nay, bọn chúng ở ngay trước mắt y lại giống như một đám cỏ dại không đáng giá tiền, một đám lại một đám táng thân trong đại hỏa lại gian nan cầu sinh trong kẽ hở của hạo kiếp ngợp trời.

Nếu đây chính là thiên ý, nếu như thiên ý chính là không có trường cửu, không có bình yên, chỉ có khôn cùng hỗn chiến và khói lửa, nếu như thiên ý chính là thời không vô biên vô tận chìm trong hỗn độn cùng với bi phẫn cực thịnh tất suy….

Cộng Công thua trận cưỡi Thần Long trốn đi, chuẩn bị Đông Sơn tái khởi, Long tộc vẫn luôn là tâm can của Côn Luân Quân, thế nhưng khi bọn họ chạy đến vực sâu Tây Bắc thì Côn Luân Quân vẫn nhẫn tâm đâm mù hai mắt Thần Long. Cộng Công cùng Thần Long đâm vào núi Bất Chu Sơn, đụng thủng một lỗ trên đại phong mà Phục Hy hạ trên Bất Chu ngày đó.

Mười vạn ác quỷ đồng khốc nơi U Minh đại bất kính chi địa, lệ khí phóng lên cao, chúng nó giống thần linh trên đỉnh núi kia, không biết trời cao đất rộng, tiếng gào thét rung động cả núi Bất Chu, Côn Luân Quân lấy hồn hỏa trên vai trái trợ giúp, một ngọn lửa đánh tỉnh toàn bộ lòng đất dưới U Minh, đem thiên trụ đánh gãy ngang từ giữa thân, trời sụp đất nứt.

Lưới trời lẽ nào kết? Chân trời ở phương nao? Bát trụ có hề chi? Đông Nam cớ gì khuyết?

Sơn thánh phiêu nhiên mà đứng trên đỉnh Côn Luân rốt cục trưởng thành, đi lên một con đường hoàn toàn khác hẳn với các vị thánh thần đi trước. Nữ Oa mất tích nhiều năm lại xuất thế một lần nữa, nhưng cơ hồ không thể nhận ra đứa bé mà mình có thể dỗ dành chỉ bằng một chú mèo con của nhiều năm trước nữa____Thanh sam của y bị cuồng phong trên đỉnh núi cuộn lên ***g lộng, ánh mắt sắc bén, tưởng như không có gì khác biệt với búa thần mở cõi năm xưa.

Côn Luân Quân đã đưa mèo con làm bạn với y nhiều năm xuống hạ giới rồi. Y quay đầu lại giữa tiếng gầm rú của thiên trụ ầm ầm sụp đổ, hai tay chắp sau, khi thấy Nữ Oa thì mi mục không hiện mảy may sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Năm đó ngươi không đành lòng, chuyện ngươi không dám làm, ta làm thay ngươi.”

Bàn Cổ dốc tẫn cả đời tách ra thiên địa, đập vỡ một mảnh bóng tối không có bất cứ thứ gì, cuối cùng đi theo thiên ý. Những thần thánh trong đại hoang ăn sương nằm gió mà lớn lên như bọn họ tại sao lại phải khúm núm phục tùng thứ hư vô mờ mịt kia? Dựa vào cái gì mà phải nghe theo bài bố của nó, đi tới một kết cục bi kịch định sẵn?

“Ta muốn con dân của Chuyên Húc tuẫn thân trả lại cho ta một mảnh hồng hoang đại địa thanh bạch tinh khôi, ta muốn trời đất không giao nhau, nơi mông muội không cần phải có thần minh ngày ngày vất vả trông coi nữa, ta muốn cắt đứt thiên lộ, vạn vật trên thế gian cứ theo bát quái âm dương của Phục Hy mà sinh trưởng bình thường, tự thành một thể. Ta muốn không một ai có thể sắp đặt vận mệnh của ta, không ai có thể phán xét ưu khuyết của ta. Ta muốn mang đại thần mộc chết héo nơi Đại bất kính chi địa tước thành bút, ghi lại ưu khuyết thị phi của mỗi một sinh linh_________Ta muốn quét sạch hết thảy.”

Nữ Oa nhìn y, nói chẳng nên lời.

“Những cái khác, cứ việc hướng ta mà tính — Bàn Cổ và Phục Hy đều không còn nữa, chỉ còn lại ngươi với ta, ngươilánh đời nhưng mà ta vẫn không cam tâm được.” Côn Luân Quân bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, thanh âm cơ hồ bị cuốn nát vụn không ra tiếng, “Có bản lĩnh thì giáng một đạo thiên lôi xẻ đôi Côn Luân sơn, đánh chết bản thân ta, nếu không ta không phục.”

Mỗi câu y nói ra cơ hồ đều có một đạo thiên lôi hạ xuống, băng tuyết trên đỉnh Côn Luân nứt toác, Nữ Oa ánh sáng chói lòa làm cho mắt đong đầy nước, bất cứ thứ gì cũng không nhìn rõ.

Nhưng nàng vẫn nghe thấy Côn Luân Quân cười lớn, phóng túng bất kham.

Thiên lôi giáng xuống nguyên một đêm, mưa to như trút liên miên trên mặt đất, u quỷ hoành hành, ngày hôm sau y phục trên người Côn Luân Quân đã hoàn toàn thay đổi, nam nhân cả người cháy đen xích lõa ngồi ngay ngắn tại chỗ.

Qua không biết bao lâu y mới lại đứng lên, làn da như xác ve lại bắt đầu sinh ra da thịt mới.

Y đưa tay, đại thần mộc buông xuống một phiến lá cuộn quanh người y, liền trở lại một thân trường bào xanh biếc, Côn Luân Quân buộc lại mái tóc rối tung ra sau người, đứng thẳng dậy, cúi đầu ho ra một búng máu. Sau đó y mang theo vết máu còn chưa lau sạch, ngẩng đầu mỉm cười với Nữ Oa: “Ngươi xem, nó có cách nào gây khó dễ được ta đâu?”

Nụ cười kia tựa hồ như quá vãng, có một loại thiên chân không vướng sự đời.

Nữ Oa rốt cuộc mở miệng: “Côn Luân, đi tìm đá vá trời với ta, đừng tùy hứng nữa.”

“Nhưng ta muốn thử xem.” Côn Luân Quân thấp giọng nói, “Bất luận thế nào ta cũng muốn thử xem…. Cho dù có chết ta cũng muốn được chết như Côn Luân sơn chứ không phải trong một nấm mồ nhỏ bé nơi hoang sơn dã lĩnh.”

Y nói xong, cũng không quay đầu lại mà đi về phía chân núi.

Bàn Cổ kiệt lực mà chết, sau đó cái loại lực lượng không cho phép kháng cự này lại mượn tay Nữ Oa tạo ra con người, mai phục vô số bẫy rập. Phục Hy không nói một lời, lại lấy âm dương bát quái ngầm ra ám chỉ, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi mà chết trong bát quái. Tộc Thần Nông sa sút dần dần biến mất hao mòn, người tài còn lại chỉ có Nữ Oa nhưng nàng quá cẩn thận dè dặt.

Thánh nhân thất lạc mỗi kẻ một nơi, mà nay, cuối cùng cũng đến lượt Côn Luân Quân.

Trên thế giới này, chẳng lẽ chỉ có những kẻ không đủ cường đại mà đủ mông muội, mới có thể ngẩn ngơ sống một cuộc đời ngắn ngủi sao?

Sâu sớm không biết chiều tà, ve sầu nào hiểu xuân thu.

Trong truyền thuyết của đời sau, Côn Luân sơn là địa phận của tiên nhân, không một ai biết rằng kì thật đại hoang sơn thánh Côn Luân Quân, chính là cái kẻ phản loạn phách lối khi đất trời mới buổi ban đầu.

Côn Luân Quân đi xuống khỏi Côn Luân sơn, chỉ thấy ác quỷ được phóng xuất ra từ U Minh du đãng khắp nơi. Đó là Quỷ tộc chân chính. Bọn họ không phải do u hồn của người sống biến thành, mà là ngàn thước lệ khí bị phong ấn nơi Đại bất kính chi địa ngưng tụ mà nên. Chúng bị áp lực nhiều năm sớm đã điên cuồng, nuốt người uống máu, không từ bất cứ việc xấu nào.

Nhưng cũng chính những thứ thế này, nực cười làm sao cũng phân ra đẳng cấp.

Đẳng cấp thấp thì không có hình người mà chỉ giống như bùn nhão lăn trên mặt đất, lấy xác thối làm đồ ăn, đẳng cấp cao hơn một chút thì có đầu có thân, đứng thẳng như người, chỉ là đầy người bọc mủ, ngũ quan vặn vẹo, tính tình bạo ngược — chính là u súc.

Ác quỷ cấp càng cao thì lại càng giống con người, nếu là Quỷ Vương, ắt có thể có được phong thái tiên nhân, như thể càng dơ bẩn thì lại càng xinh đẹp.

Nghe nói rằng dưới vạn trượng U Minh, chỉ có hai Quỷ Vương được trời ưu ái, tính ra thế mà còn quý giá hơn cả Tam Hoàng ở nhân gian. Nói đến cũng thật khéo, Côn Luân Quân đi từ đỉnh Côn Luân xuống, hạ xuống tận trảng đặng lâm nơi Khoa Phụ chôn thân khi xưa thì gặp ngay được một vị.

Đó là một thiếu niên tóc đen mắt đen ngồi trên tảng đá lớn, đầu tóc rối tung, trên người khoác một tấm áo tang vải thô không biết là ai cho, đôi chân để trần. Nó nhìn thấy Côn Luân Quân đột nhiên xuất hiện trong đặng lâm thì như thể bị cái gì làm cho kinh sợ, bất cẩn ngã từ phiến đá xuống, cả người ngâm trong con suối nhỏ ướt đẫm bọt nước.

Đúng lúc này, có một con u súc đột nhiên chui lên từ dưới đất, há mồm cắn tới cổ thiếu niên. Cổ của nó nhìn qua tinh tế mà yếu ớt, chỉ một bàn tay là có thể bẻ gãy.

Sau đó, cánh tay đang ngâm trong nước của thiếu niên bỗng vươn ra với một góc độ rất quỷ dị. Nó khoát tay bịt kín miệng u súc, xoay người dìm thứ kia xuống nước, bàn tay nhấn một cái, cái đầu của u súc đã bị cậu ấn nát một nửa, huyết thủy phun ra tung tóe rơi xuống khuôn mặt trong sáng thuần khiết kia, quả thực giống như hồng mai nở tung trong tuyết trắng.

Thiếu niên có chút luống cuống chân tay nhìn chính mình cả người vấy máu, cẩn thận ngồi xổm xuống rửa sạch mặt và tay dưới suối. Tiếp đó nó lôi thi thể u súc lên theo bản năng, há miệng lộ ra mấy chiếc răng hơi nhòn nhọn, bắt đầu cắn xuống cái cổ mềm mại của nó.

Đến tận lúc này Côn Luân Quân mới xác định được nó là Quỷ Vương. Y thật sự chưa thấy có ai lại giống Quỷ Vương hơn thiếu niên này. Thiếu niên xinh đẹp mặt không đổi sắc ngồi trong suối nước bị máu tươi nhuộm đỏ, từ từ nhai nuốt thi thể u súc, bộ dáng này làm cho người khác nổi da gà hơn tất cả những dã thú ăn thịt hung thần ác sát trên đất bằng.

Nhưng khi thiếu niên phát hiện Côn Luân Quân đang nhìn mình thì tốc độ ăn cũng bất giác chậm lại, nó ngẩng đầu thoáng nhìn Côn Luân cách đó không xa, lại cúi đầu xuống, tựa hồ là ăn không biết ngon cắn một miếng rồi ngậm lấy cẩn thận, không để cho máu từ thi thể chảy ra khóe miệng nữa. Sau khi nuốt xuống lại nhẹ nhàng mím môi giống như muốn lau sạch máu me quanh miệng đi để nhìn cho sạch sẽ một chút.

Tuy là Côn Luân Quân cho U Minh mượn hồn hỏa nhưng mà chỉ vì cắt đứt thiên lộ phá sập Bất Chu sơn thôi, y sớm quên tiệt những gì Nữ Oa nói khi phong ấn Đại bất kính chi địa ngày ấy rồi, cho nên y khinh thường việc giao tiếp với cái lũ hạ đẳng ăn tươi nuốt sống này, cũng không thèm để bọn chúng vào mắt.

Nhưng lúc này không biết tại sao y lại không tự chủ được mà đi vài bước về phía trước, mở miệng nói: “Nè, tiểu hài tử, ngươi là Quỷ Vương phải không? Không phải ngươi có thể sử dụng quỷ tộc cấp thấp sao? Tại sao thứ kia lại cắn cả ngươi thế?”

Đôi tay thiếu niên run run, thi thể u súc trượt khỏi tay nó rơi vào trong nước, bọt nước bắn lên văng đầy khuôn mặt nó. Nó có chút kinh hoảng nhìn Côn Luân Quân, dùng đôi mắt đen như hạt huyền nhìn y, há miệng thở dốc, nhất thời không có phản ứng.

“Không biết nói hả? Không thể nào.” Côn Luân Quân không thèm hình tượng mà dựa vào tảng đá, nhướng mày, “Có tên không? Ngươi tên là gì?”

“…… Ngôi.”

“Ngôi nào cơ?”

“…… Sơn quỷ.”

“Sơn quỷ?” Côn Luân Quân ghé vào phiến đá lớn, lại nhướng mày, “Hợp với hoàn cảnh, nhưng mà khí thế hơi nhỏ nha. Ngươi xem thế gian này núi cao nối tiếp sông dài, ***g lộng cao phong trải dài không dứt, chẳng bằng thêm vài nét bút đổi thành Nguy đi.” (1)

___________________________________________________

Chú giải: (1): Ngôi (嵬): nghĩa là cao lớn, cao vút.

Nguy (巍): sừng sững, đồ sộ.