Trấn Hồn

Chương 34

Căn nhà nhỏ trên núi rất bình an vô sự, người bạn nào đó của Triệu Vân Lan sau đó cũng liên hệ với Lâm Tĩnh nói rằng phải qua ít nhất ba bốn ngày nữa mới có thể thông đường, Thẩm Nguy đơn giản bàn bạc vài câu với nhóm học sinh, mọi người nhất trí cho rằng trong tình huống không may như vậy, cho dù là trong thôn Thanh Khê còn người sống sót cũng không có tâm tình tiếp đón bọn họ tham quan, cho nên lập tức quyết đinh chờ Triệu Vân Lan trở về thì sẽ cùng về lại Long Thành.

Nữ đội trưởng dùng bình nhỏ và nước ấm đun sữa, vừa cho Đại Khánh, vừa làm điểm tâm cho mọi người, những người khác bị thầy giáo của bọn họ giao việc đi giúp Lâm Tĩnh dọn sân.

Cách dọn dẹp vô cùng đơn giản và bạo lực — chính là Lâm Tĩnh chỉ huy bọn họ đào từng cái đầu lâu đêm qua định cắn bọn họ ra, sau đó đặt tại một vị trí nhất định, lại sau đó nữa, vị hòa thượng rởm kia giơ lên một khối đá to đùng, hướng về mấy thứ đồ chơi kia đập cho mấy nhát, dựa theo chỉ thị của lãnh đạo nhà hắn mà đập cho tan nát.

Không mất bao lâu, Chúc Hồng đã cõng một cái bao to gần bằng người quay trở lại, vị nữ đại lực sĩ này buông hết đồ ra xong thì cầm lấy một cái bình nhỏ đem vào đun trong nồi không tới hai phút đã nhấc ra, dũng cảm nốc một ngụm, rất nhanh sau đó đã tiếp nhận công việc của Lâm Tĩnh, đập như đạp hạch đào, đập một nát một, xác suất thành công trăm phần trăm, chất lượng hoàn hảo, tuyệt không làm lại.

Cái loại thần luyện đơn giản bạo lực này tiếp tục cho đến khi cô bé trong nhà thò đầu ra gọi bọn họ vào ăn chút gì đó.

Chúc Hồng cũng không biết là ăn uống nhầm phải thuốc gì mà dám gạt ra một học sinh cùng Đại Khánh không tự chủ được mà sáp lại gần Thẩm Nguy, đặt mông ngồi xuống bên cạnh người ta, không chút khách khí nói: “Thầy Thẩm phiền anh đưa kem chocolate cho tôi cái.”

Cô chơi trò mặn ngọt kết hợp phết kem chocolate lên bò khô mà ăn, không hiểu ăn vào miệng sẽ có vị gì nữa — Chúc Hồng vừa ăn, vừa len lén dùng khóe mắt quét vị Thẩm Nguy vẫn bình thản chịu đựng gian lao kia, sau khi chuẩn bị xong, cô làm bộ như chuyên tâm phết kem, mí mắt cũng không nhấc nói với Thẩm Nguy: “Lão đại nhà chúng tôi đang theo đuổi anh.”

Thẩm Nguy dừng một chút, nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Chúc Hồng hạ mắt, dùng khẩu khí nói chuyện phiếm không mặn không nhạt tiếp lời: “Anh không phải là không nhận ra chứ?”

Thẩm Nguy biểu tình không đổi, không đáp lại, chỉ cầm vài túi kem chocolate đưa cho Chúc Hồng: “Vậy thì sao?”

Chúc Hồng ngậm miệng, cô ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt vô cùng kì dị nhìn Thẩm Nguy, đồng tử hình tròn bình thường nhìn chăm chú người đàn ông đó không ngờ lại biến thành đồng tử dựng thẳng của động vật máu lạnh, chúng nằm trên khuôn mặt xinh đẹp của cô mang lại vẻ quỷ dị khó tả.

Nhưng Thẩm Nguy chỉ nhìn cô một cái, lại coi như không có chuyện gì đem sự chú ý dời đến đồ ăn trên tay.

“Vậy anh thích y sao?” Chúc Hồng hạ giọng, ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ hỏi.

Thẩm Nguy không chút hoang mang hỏi lại: “Vì sao cô lại muốn biết?”

“Tôi……” Chúc Hồng đảo đảo ánh mắt, “Tôi bát quái chứ sao, tò mò chuyện riêng của lãnh đạo chính là quyền lợi của mỗi một nhân viên bị bóc lột bị áp bách đó.”

Thẩm Nguy như cười như không nhìn cô nàng: “Nếu cô bát quái như vậy, sao lại nhìn không ra?”

Chúc Hồng: “……”

Thẩm Nguy khẽ cười một tiếng, cẩn thận cách một tầng khăn tay bưng sữa ấm từ trên bếp xuống, hỏi Chúc Hồng: “Ăn như vậy, có muốn uống chút gì đó không?”

Chúc Hồng biểu tình vặn vẹo một tí, ép bức mình nở một nụ cười nhẹ: “Được, cho một chút, cám ơn!”

Cái chén giữ ấm bằng kim loại trong tay Chúc Hồng bị cô không cẩn thận nặn ra một vết lõm, Thẩm Nguy lại giống như không hề phát hiện, coi như không có gì rót cho cô một cốc sữa, thậm chí còn chiếu theo thói quen chăm sóc người khác của hắn mà nói: “Nhân lúc nó còn nóng uống đi.”

Vết lõm trên cái chén của Chúc Hồng lại sâu hơn một chút.

Trong mắt Thẩm Nguy chợt lóe lên ý cười, khi hắn muốn mang bình sữa thả lại. Vừa muốn nói gì đó, hắn đột nhiên dường như cảm giác được cái gì, vụt xoay người đi nhìn về phương hướng sơn cốc bên ngoài cửa sổ, sắc mặt lập tức biến đổi.

Chúc Hồng không biết có phải mình nhạy cảm quá hay không, trên người Thẩm Nguy đang giận dữ đến tái mặt kia lại có cái gì đó khiến cô vô cùng không thoải mái, theo bản năng cô muốn dịch ra bên cạnh một chút, nhưng ý niệm trong đầu lại bị mạnh mẽ áp xuống.

Vì sao cô lại phải sợ hãi một giáo sư đại học trói gà không chặt?

Cái này không khoa học!

Ánh nắng chiếu vào kính mắt của Thẩm Nguy, phản xạ ra ánh sáng chói mắt.

“Tôi no rồi,” Một lát sau, Chúc Hồng nghe hắn nói như vậy, “Đi dọn sân một lát, các học sinh đều không nên chạy loạn, phải nghe cảnh sát chỉ huy.”

Hắn nói xong, liền lập tức đi ra ngoài sân.

Chuyện này phảng phất như một khúc nhạc đệm nho nhỏ, không ai để ở trong lòng….. Ly kỳ là, cho đến hai mươi phút sau, tất cả mọi người ăn xong điểm tâm đi ra hoạt động trong sân, lại không có một ai phát hiện ra Thẩm Nguy đã biến mất.

Hắn tựa như một người chưa bao giờ tồn tại, bao gồm cả Chúc Hồng và Lâm Tĩnh cũng không nhớ tới nơi này vốn nên phải có một người như thế.

Mà Thẩm Nguy đang mất tích, ngay mười phút sau đã đột nhiên xuất hiện tại nơi nhóm người Triệu Vân Lan phát hiện “cánh tay” của Uông Chủy vừa rồi.

Hắn không mặc cả áo khoác chống lạnh, gió bấc trên núi cao thốc lên áo sơ mi và mái tóc hắn, tuyết bị gió cuốn đọng lại trên mắt kính của hắn, nhưng nhìn hắn giống như không hề thấy lạnh.

Thẩm Nguy đứng ở triền núi ngẩng đầu quan sát tứ phía, bỗng nhiên hắn vươn tay, lòng bàn tay hướng xuống dưới, làm động tác như đang bắt lấy cái gì.

Tay hắn cực kì tái nhợt, mạch máu màu xanh dưới da hiện lên rõ rệt giống như một con người được làm giả thật tỉ mỉ, toàn bộ mặt đất theo động tác của hắn mà chấn động, gió thổi trong núi cũng càng ngày càng lớn, rít gào cuộn lên lốc xoáy như đao nhọn phóng thẳng lên trời, theo sau, đất bằng bị hắn «nhấc» lên từ trong hư không, dưới băng tuyết thật dày lộ ra mặt đất lạnh lẽo nứt nẻ.

Đúng lúc này, có một thứ gì đó chui từ dưới đất lên, nhanh như tên bắn lao về phía lưng Thẩm Nguy.

Hắn thoạt nhìn không hề phòng bị.

Một cỗ mùi vị dung hợp giữa mùi thối và hương hoa chậm rãi lan tràn, nhưng mà ngay sau đó, Thẩm Nguy không biết từ khi nào đã xoay người, dùng một động tác không thể nhìn kịp nắm gáy đối phương.

Thứ bị hắn nắm cổ lôi lên, là một con u súc.

Trong phút chốc đó, Thẩm Nguy nhíu mày, trên khuôn mặt tràn đầy lệ khí.

Trong cổ họng u súc phát ra âm thanh “khằng khặc” ánh mắt phủ đầy tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Nguy.

“Quy củ chính là quy củ.” Thẩm Nguy sắc mặt hờ hững nói, “Các ngươi to gan lớn mật dám vi phạm, một mình ra khỏi cấm địa, luận tội phải diệt.”

Hai chân u súc sắp gãy rời, giãy dụa trên không trung như một con cá rời nước ngắc ngoải, hai tay co rút nâng lên phí công muốn gỡ bỏ bàn tay siết cổ mình.

Ngón tay Thẩm Nguy co lại trong chớp mắt, u súc trong tay hắn chỉ kịp run rẩy mãnh liệt mấy cái, sau đó cứng ngắc bất động.

Hắn buông lỏng tay, ném u súc xuống đất, thi thể chạm vào mặt tuyết tiêu tán trong nháy mắt, từ băng thiên tuyết địa mọc lên một đóa hoa kì dị.

Thẩm Nguy cũng không thèm nhìn tới một đạp nhấn xuống, đóa hoa tinh tế vừa mới mọc lên «răng rắc» một tiếng gãy thành hai đoạn.

Hắn đưa tay chỉ một cái, trên đất tuyết đột nhiên kéo ra một đường chỉ đen như ẩn như hiện, theo những dấu chân không rõ ràng bay lên vách núi, cuối cùng chui vào sơn động lưng chừng thung lũng, một lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng giòn vang, Thẩm Nguy ánh mắt chợt lóe, thấy sợi chỉ đen trên mặt đất bỗng chốc giống như bị lạnh đến giòn, gãy thành mấy mảnh.

Cùng lúc đó, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng rít, bảy tám u súc hiện ra trên đất, không giống như Triệu Vân Lan nhìn thấy trên mái nhà, mỗi con này đều cao trên ba mét, ánh mắt đỏ máu, cùng nghển cổ rít gào, Tuyết Sơn vừa mới phát sinh tuyết lở theo đó mà chấn động.

Thẩm Nguy khẽ quát một tiếng: “Khôi lỗi.”

Một cụm sương xám nho nhỏ tập trung lại bên chân hắn, thân mật cọ cọ gấu quần hắn, Thẩm Nguy dùng mũi chân đẩy một cái, nó liền vụt nhảy lên giữa không trung, bay vào trong sơn động kia.

Sau đó, một thanh trường đao tối đen từ lòng bàn tay Thẩm Nguy xuất ra, dài ba thước ba tấc, sống đao thật dày, phảng phất một tia ánh sáng cũng không có, lưỡi đao là một đường sáng như tuyết — đó là ánh sáng mà chỉ có vong hồn dưới đao mới nhìn thấy.

Hắn bỗng nhiên động.

Tiếng gầm gừ của u súc chợt ngưng hẳn, chỉ trong nháy mắt, bọn chúng cơ hồ bị một đao chém đầu.

Thân hình cự đại của đám u súc ầm ầm ngã xuống, theo sau, lại có thềm càng nhiều u súc to lớn hơn sinh ra tại chỗ, y như cỏ dại mọc sau mưa xuân — xem ra đối phương đã dốc hết vốn gốc ra, nhất định phải giữ chân hắn bằng mọi giá.

================

Về phần nhóm người Triệu Vân Lan đã sớm vào sơn động, cái động này mới đầu vào còn coi như bình thường, sau này không hiểu tại sao càng vào càng sâu, càng ngày càng tối, sau khi rẽ vào một con đường thì không còn một tia sáng nào nữa, Triệu Vân Lan đành phải bật đèn pin.

Lại ước chừng sau một trăm mét, cuối cùng cũng hết đường, một cánh cửa chắn trước mặt ba người bọn họ.

Dưới ánh đèn pin cơ bản là không nhìn rõ được cánh cửa kia làm bằng chất liệu gì, đại khái là một loại kim loại cổ nào đó, mặt trên loang lổ vết han gỉ, trên đỉnh cùng hai bên treo một cái đầu lâu há miệng, trên cửa chính có một tam giác quay ngược.

“Tam giác? Lại là cấm thuật La Bố Lạp sao?” Sở Thứ Chi ghé sát vào, mang bao tay, cẩn thận lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh cửa, sau đó lại nghiêng tai dán lên cửa, cong ngón tay gõ lên một âm thanh thật khẽ, một lát sau, hắn nói, “Như có như không, hẳn là có vài cái cơ quan, cũng không phức tạp, chờ ta nghiên cứu một chút.”

Triệu Vân Lan đạp một cước vào mông Quách Trường Thành: “Đến gần xem chút, học tập Sở ca cậu đi.”

Quách Trường Thành đần mặt bò lên.

Sở Thứ Chi rất xem thường cậu ___ người thông minh ngạo mạn đa phần đều không muốn để ý tới kẻ ngốc làm gì, cơ mà ngại có lãnh đạo ở đây, hắn cũng chỉ một bên khám phá, một bên tận trách giải thích: “Kỳ thật cũng không có gì giỏi giang, mấy thứ này nhiều khi cũng cùng loại cả, cậu xem là hiểu.”

Hắn nói đoạn, lôi từ trong túi ra một cái đèn pin cầm tay nhỏ, nhanh chóng lia qua lia lại quét từ trên xuống dưới cái khe hở một lần, đại khái trong lòng đã có tính toán, lại nói: “Bên trong có một chốt lớn, ba lăm chốt nhỏ, tổng cộng ba mươi sáu cái, sáu sáu ba sáu, những vật như vậy bình thường bên trong đều có liên quan đến nhau.”

Cái cằm nhọn của hắn hất về phía Quách Trường Thành: “Ngồi xổm xuống, trên đó không với tới, cho tôi mượn vai của cậu đứng nhờ cái nhanh lên.”

Quách Trường Thành lập tức ngồi thụp xuống như một con cún bự.

Sở Thứ Chi tuyệt không khách khí, một cước giẫm lên, gõ gõ từng cái dọc theo hình tam giác và cái khe hở mơ hồ kia.

Chống đỡ sức nặng của một người đàn ông trưởng thành không phải việc thoải mái gì — cho dù Sở Thứ Chi thực gầy, nhưng đồ bỏ như Quách Trường Thành vẫn là có chút đỡ không được. Không đến một hồi, Quách Trường Thành đã bắt đầu run run, nhưng là sợ người trên vai ngã xuống, cậu cắn răng không dám động.

Ngay khi Quách Trường Thành hoài nghi mình sắp nát vụn ra, Sở Thứ Chi cuối cùng cũng nhảy xuống khỏi vai thằng bé, nói: “Sau cánh cửa này có ba mươi sáu chốt kim loại, vì trên cửa có cơ quan, cho nên không có trung tâm ở đâu cả, mật độ không giống nhau, chất liệu cũng bất đồng, nếu thính lực của cậu tốt thì chỉ cần nghe là ra được điểm khác biệt thôi.”

Quách Trường Thành ngồi xổm trên đất, mở to mắt, há hốc mồm, chỉ lo thở dốc, hoàn toàn không nghe hiểu hắn đang nói cái gì!

Sở Thứ Chi đảo mắt qua người cậu, hoàn toàn xem nhẹ, cơ hồ là nói cho Triệu Vân Lan cách đó không xa nghe: “Đợi biết được cấu tạo đại khái rồi, còn lại chính là dựa vào kinh nghiệm suy đoán chi tiết bên trong.”

Nói xong, chỉ thấy Sở Thứ Chi đưa tay về phía trung tâm hình tam giác gẩy một cái, một khối gì đó bên trong lộ ra, Quách Trường Thành hoảng sợ, dịch mông lại dịch mông về phía sau.

Chỉ thấy Sở Thứ Chi sờ soạng trong cái lỗ tròn một lúc, sau đó quay đầu hỏi: “Dọc theo một vòng có ba mươi sáu cái chốt ngầm, ta đoán chỉ có ba cái có thể kích thích, ngươi thấy sao, sếp Triệu?”

“Chính Nam, Tây Bắc, Đông Bắc.” Triệu Vân Lan không cần nghĩ ngợi trả lời.

Quách Trường Thành rốt cục cũng tìm được một lĩnh vực mà mình có thể nói, hấp tấp hỏi: “Trên bắc, dưới nam, trái tây, phải đông sao?”

Sở Thứ Chi và Triệu Vân Lan không hẹn mà cùng coi như thằng bé không tồn tại.

Quách Trường Thành khoe tự tin lại nhận đến đả kích nghiêm trọng, không dám lên tiếng nữa.

Đúng lúc này, cái đầu đang cúi gằm của thằng nhóc đột nhiên bị người ta gõ cho một cái vào ót, Triệu Vân Lan chiếu đèn lên phía trước, dùng sức đè nặng Quách Trường Thành, khiến cho cậu ngẩng đầu lên, ánh đèn quét dọc cửa kim loại một hồi, cuối cùng hướng về bên trái: “Đó là cái gì?”

Quách Trường Thành ngốc ngốc trả lời: “…… Núi.”

Triệu Vân Lan thô lỗ xoay đầu cậu về bên phải, chỉ vào cái phù điêu hướng này, lại hỏi: “Bên kia lại là cái gì?”

“Sóng gợn…… nước?”

“Tộc Hãn Cát dựa núi nhìn sông, từ ngọn núi cao nhất kéo dài đến trong sơn cốc ___tôi vừa mới nói với cậu rồi, ngu xuẩn — bởi vì vị trí hẹp dài, cho nên dân bản xứ rất khó nhận biết đông tây nam bắc, chỉ phân ra trên dưới trái phải trước sau thôi, trên chính là hướng về núi, ngọn núi cao nhất là chính nam, xuống là hướng về phía sông, cũng là chính bắc, bên vẽ núi là nam, vẽ nước là bắc, cái gì mà trái tây phải đông chứ.” Triệu Vân Lan hung hăng lắc lắc đầu Quách Trường Thành, oán hận đánh giá, “Vị đồng chí này, heo cũng thông minh hơn cậu!”

Quách Trường Thành: “……”

Khi bọn họ nói chuyện, Sở Thứ Chi đã ấn ấn vài cái trong cái lỗ tròn, sau đó, chỉ nghe một tiếng kim loại va chạm nhau, cánh cửa lớn trước mặt họ đã chậm rãi mở ra.

Một cỗ mùi hương ẩm mục xông vào khoang mũi.