Trấn Hồn

Chương 15: Luân hồi quỹ (14)

Tên đàn ông này chừng ba mươi tuổi, dáng người trung đẳng, mắt đeo kính râm, trên cổ tay mang một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương, vừa nhìn qua là một con người vô cùng bình thường.

Xuống xe, người này rút di động trong túi ra, chỉnh chế độ camera, màn hình nhắm ngay mặt mình, lấy cái bệnh viện sau lưng làm bối cảnh, bắt đầu chụp ảnh tự sướng trong một không gian tối thui tối nùi, đã thế miệng còn tụng lời thoại: “Ngày 1 tháng 9 năm 20xx, 21 giờ 23 phút, chấp hành nhiệm vụ đặc biệt tại Bệnh viện số 2 Long Thành mặt đường phía Đông khu vực Đông thành, người chấp hành Lâm Tĩnh, hoàn tất.”

Một chiếc SUV màu đen phanh gấp ngay phía sau hắn, Triệu Vân Lan thô bạo tháo dây an toàn, phi từ trong xe ra: “Dốc hết nước trong óc ra ngay, tranh thủ thời gian đi theo ta!”

Lửa cháy đến nơi còn ở đó mà tự kỉ_____ Triệu Vân Lan muốn nổi trận lôi đình rồi, con mẹ nó chứ, quản lý có vài tên thủ hạ như vậy, không phải phi nhân loại thì là não tàn.

Toàn bộ bệnh viện đều bao phủ một tầng hắc khí, xung quanh không có một người nào, tất cả những người vội vã đi qua mặt đường phía Đông phảng phất như nhìn mà không thấy.

Triệu Vân Lan liên tục gọi điện cho hai người Quách Trường Thành và Thẩm Nguy đều nhận được câu trả lời không ở khu vực phục vụ, y cúi đầu mắng một câu, thô lỗ một cước đá văng cửa lớn bệnh viện.

Một đoàn khói đen mãnh liệt xông tới vị khách không mời mà đến, bước chân Triệu Vân Lan cơ hồ không hề dừng lại, y mau chóng cúi người, rút một cây chủy thủ từ dưới ống quần, mũi chân vừa điểm, lưu loát tránh ra nửa bước, nâng dao chém xuống, chẻ bóng đen làm hai mảnh.

Càng lúc càng nhiều bóng đen từ trong bệnh viện xông ra, Lâm Tĩnh đi theo Triệu Vân Lan lấy ra một khẩu súng, một bên lẩm bẩm như niệm kinh, một bên một phát một con, tuyệt không lọt lưới.

“Bát tự của thằng nhóc phế vật mới tới có vấn đề à?” Triệu Vân Lan nhìn hành lang phủ kín bóng đen, cảm giác mình như đang đi vào một cái cống nước bị tóc nhồi đầy, “Đi trường học thì nó gọi oán hồn, đến bệnh viện lại mời tiểu quỷ, mang nó cắm vào thế giới Phong Thần Diễn Nghĩa không khéo chính là một cây Chiêu Hồn Phiên ấy.”

Lâm Tĩnh: “…… Sắc tức thị không __về sau ta lập cho nó cái đàn tràng cúng bái một chút……”

Triệu Vân Lan không chút khách khí với cấp dưới nhà mình: “Sắc cái đầu ngươi, hoặc là nói tiếng người, hoặc là câm miệng cho ta!”

Lâm Tĩnh bình tĩnh nói nốt nửa câu còn lại: “…… Không tức thị sắc.”

Triệu Vân Lan: “Không tổ tông ngươi ấy!”

Lâm Tĩnh trầm mặc một lát, tha thiết khuyên bảo: “Lão đại, chớ phạm sân tâm, chớ ham sắc dục.”

Y nhất định là vì những nhân tài này mà sinh ra cảm giác chán ghét sâu sắc với việc đi làm!

Triệu Vân Lan hít sâu một hơi, ngậm chủy thủ vào miệng, từ trong túi lấy ra một đạo phù màu vàng giơ cao dùng bật lửa đốt lên, lá bùa lập tức giống như củi khô chạm phải lửa, “phừng” một tiếng bùng cháy không thể vãn hồi, một cụm bóng đen chưa kịp lui lại đã bị ngọn lửa cuốn vào, lưỡi lửa cắn nuốt oán hồn đột nhiên vươn cao ba thước, vô số tiểu quỷ không thể tránh lui toàn bộ bị liếm trụi, tựa như một con hỏa long bất ngờ bay lên trong hành lang, lấy khí thế của một vụ nổ gas càn quét tất cả chướng ngại vật trên đường.

Lâm Tĩnh: “A Di Đà Phật, ngã phật từ bi……”

Triệu Vân Lan xanh mặt: “Thật sự là đủ lắm rồi.”

Nửa phút sau, cuối hành lang chỉ còn lại một đốm lửa bé bằng hạt đậu, phảng phất hỏa quang tận trời ban nãy chỉ là một hồi ảo giác như mây như khói.

Triệu Vân Lan đi qua đó, xoay người mượn ngọn lửa bé nhỏ châm lên một điếu thuốc, ngậm vào miệng, sau đó khoát tay chặn Lâm Tĩnh lại, dẫn đầu đẩy mở cửa hành lang tiếp tục đi vào.

================

Ba người đang trốn trong phòng chứa đồ không biết rằng cứu viện của bọn họ đã gần trong gang tấc, bên ngoài âm thanh tay quỷ cào cửa ngày càng sắc bén dồn dập, Quách Trường Thành hô hấp cũng ngày càng gấp gáp, thần kinh của cậu trong một nơi nhìn không thấy cơ hồ đã căng như dây đàn, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Thẩm Nguy đành phải bỏ qua thằng bé, không ngại học hỏi kẻ dưới cúi đầu thỉnh giáo mèo đen: “Hiện tại chúng ta nên làm cái gì?”

Đại Khánh hiển nhiên là một con mèo thấy nhiều quen mắt, vô cùng bình tĩnh trả lời: “Yên tâm đi, kiên trì thêm một chút, vừa rồi khi ngươi gọi điện thoại, Triệu lão đại phỏng chừng nghe hiểu rồi, chờ y tới cứu chúng ta thôi.”

Thẩm Nguy: “Cái gì? Một mình y? Như thế có an toàn không? Y làm thế nào mà vào được?”

Đại Khánh không còn biết nói gì với những lưu tâm của hắn, hữu khí vô lực vung vẩy đuôi: “Không cần lo lắng, y da dày thịt béo, mấy tiểu quỷ này cắn không chết được y đâu.”

Thẩm Nguy cau mày, dựa vào tường nghĩ nghĩ: “Chúng ta không có biện pháp tự cứu sao?”

Đại Khánh ngẩng đầu liếc hắn một cái, đem mấy vật sống ở đó ra điểm danh: “Tổ hợp chiến đấu của chúng ta là như thế này này: một người thường, một thằng bỏ đi, một người thực vật, cùng với ta ____vật biểu tượng thuần túy, còn nói tự cứu, ngươi thấy cả bốn chúng ta tự mình tìm một chỗ nằm vào có đủ nhét kín kẽ răng của Ngạ quỷ không hử?”

Thẩm Nguy: “Vừa rồi không phải ta chỉ dùng ghế dựa đã đập nó thành mấy mảnh sao?”

Đại Khánh: “Đó là bởi vì vừa rồi nó đói bụng ăn quàng, không phòng bị phía sau, các ngươi hai tên tiểu tử dương khí lại nặng khiến nó có chút suy yếu, vì thế mới lật thuyền trong mương bị ngươi đánh lén thành công. Bây giờ cái bệnh viện này âm khí trùng trùng, nó một đường đuổi tới đây giống như vừa bổ sung mấy hộp Não Bạch Kim (1), nói không chừng còn đang thượng hỏa ấy…… Á, ôi mẹ ơi, ở đây sao còn có một con nữa?”

Đại Khánh nói được một nửa, liền bị một chuỗi tiếng trẻ con cười từ một góc khuất nào đó ngắt lời, Thẩm Nguy cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy một cô bé chừng năm sáu tuổi sắc mặt trắng bệch đang ngồi trên mặt đất, vừa phát ra tiếng cười quỷ dị vừa nắm nắm nghịch nghịch đuôi mèo đen, hắn còn chưa kịp nhìn xem tiểu nữ quỷ này có phải mặt mũi hung tợn hay không thì đã thấy trên người trầm xuống_____ Quách Trường Thành giống y một con Koala bám lên người hắn .

“Cứu mạng!” tiểu cảnh sát vừa rồi còn hai mắt đẫm nước nói muốn bảo vệ hắn bây giờ đang bâu lên người hắn, nước mắt nước mũi tèm lem từa lưa, xé họng hô lên một phần chân tâm đã nghẹn cả ngày, “Có quỷ, có quỷ á!”

Tiểu nữ quỷ lúc chết tuổi còn rất nhỏ, tâm trí có khi cũng không toàn vẹn, ước chừng là có chút thần kinh, nó tìm được cách giải trí mới thì lập tức buông tha cho mèo đen mà vui vẻ bay tới dưới chân Quách Trường Thành, ngẩng mặt thưởng thức ông anh vô dụng này, ngay khi Quách Trường Thành híp mắt thật cẩn thận cúi đầu nhìn, nó đột nhiên thè lưỡi trợn mắt, vẫn duy trì tư thế ngẩng mặt lên trời, cái đầu trên cổ xoay ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng nửa dính nửa rời lay động giữa không trung.

Quách Trường Thành trợn trắng mắt đảo ba lượt, lại đảo trở về, hít khí nửa phút, trước sau vẫn chưa ngất đi, thằng bé quả thực coi Thẩm Nguy như một thân cây, gắt gao ôm chân hắn, còn ý đồ tiếp tục hướng lên trên, đồng thời dồn khí đan điền hét lớn một tiếng: “Quỷ a a a a a a!”

Thẩm Nguy giống như đang điểm binh trầm mặc đứng đó, một bên kéo lưng quần không để cho nó kẻ sĩ thất thế bị Quách Trường Thành lôi xuống, một bên từ tiếng Ngạ quỷ cào cửa và hình ảnh nữ quỷ xoay đầu tìm thấy một loại cảm giác hài kịch quỷ dị.

==========

Bất quá mới chỉ đi được khoảng mười mét, “Minh giám” của Triệu Vân Lan giống như bị nhuộm máu, đỏ đến thảm thương, kim đồng hồ thoát khỏi quỹ đạo chỉ giờ xoay điên đảo như kim chỉ nam, xoay nửa ngày chỉ xoay ra được một cái nguyên do— nơi này có quá nhiều thứ không sạch sẽ, quấy nhiễu công năng bình thường của “Minh giám”.

Triệu Vân Lan nói với Lâm Tĩnh: “Hòa thượng rởm, cái đồng hồ rách này của ta lại giở chứng, ngươi nhanh lên cho ta, có chiêu mau xuất, còn có người đang chờ cứu mạng đấy.”

Lâm Tĩnh nghe vậy đặt mông ngồi xếp bằng trên đất, nhắm mắt lại, một tay lần phật châu, môi không ngừng khép mở, rất giống lão hòa thượng nhập định niệm kinh. Triệu Vân Lan đã sớm quen cái mặt này của hắn, tuy rằng đầy mặt bất nhẫn nhưng không nói gì, hai tay khoanh trước ngực chờ ở một bên.

Chỉ thấy một lát sau, Lâm Tĩnh bỗng nhiên mở hai mắt, hét lớn một tiếng: “Trứ!”

Phật châu trong tay hắn xôn xao vang lên, sau đó Lâm Tĩnh đại tiên mặt không đổi sắc đứng dậy, thần thông chỉ vào một hướng, vô cùng khẳng định nói: “Bên này.”

Triệu Vân Lan nghe vậy nhấc chân liền đi theo phương hướng hắn chỉ, thuận miệng hỏi: “Sao lúc này nhanh thế?”

Lâm Tĩnh ở phía sau, dùng loại khẩu khí chậm rãi cố hữu của hắn trả lời: “Hai tên đàn ông, tuổi trẻ, dương khí đương nhiên là sung túc, lại còn mang theo Đại Khánh một con mèo đen, tại nơi âm khí tận trời thế này rất là dễ thấy.”

Triệu Vân Lan sửng sốt: “Hai nam nhân? Hẳn là phải còn một cô gái nữa chứ?”

Lâm Tĩnh: “Không có cô gái nào ở cùng với bọn họ.”

Triệu Vân Lan phút chốc chau mày, Quách Trường Thành là cái loại đức hạnh gì thì y khó mà nói được, nhưng ít nhất cũng có Đại Khánh ở đó, con mèo kia cho dù hết ăn lại nằm nhưng đạo đức nghề nghiệp vẫn có một chút, lại chưa nói còn có thầy Thẩm.

Hắn bật lên thành tiếng: “Không thể nào, Thẩm Nguy không có khả năng bỏ lại học sinh của hắn.”

Tuy rằng y chưa nói được bao nhiêu câu với Thẩm Nguy, nhưng Triệu Vân Lan vẫn có cảm giác, Thẩm Nguy tuyệt đối không phải loại người như vậy.

Lâm Tĩnh nghiêng đầu hỏi: “Thẩm Nguy là ai? Ta nghe nói thằng nhóc mới tới không phải họ Quách sao?”

Triệu Vân Lan lười mỏi mồm với hắn, ngắn gọn nói: “Ngươi không biết.”

Lâm Tĩnh trầm mặc một hồi: “Lần trước ngươi đuổi ta, là để lấy cái bộ dạng ngoài tươi trong thối đi gặp hoa hậu giảng đường trường đại học nhà ngươi, mỗi lần ngươi bắt đầu ậm ậm ừ ừ che che giấu giấu, chính là gặp được mĩ nhân ___ này, ngươi ít nhất phải nói cho ta biết một tiếng, Thẩm Nguy là nam hay nữ?”

Triệu Vân Lan âm trầm trả lại hắn một câu: “A Di Đà Phật, sắc tức thị không.”

Lâm Tĩnh: “……”

Triệu Vân Lan tiến vào hành lang âm trầm hẹp dài, giơ bật lửa lên đánh giá quanh mình, bốn phía hành lang trống không, như một cái động nhện tĩnh mịch.

Vì sao Lâm Tĩnh lại nói Lý Thiến không ở cùng một chỗ với mấy người Thẩm Nguy? Rốt cuộc là bọn họ thật sự vì cái gì đó mà bỏ lại cô gái kia, hay là họ “tự cho rằng” mình đã mang theo cô ta rồi?

==========

Đúng lúc này, trong một góc khuất của phòng chứa đồ, “Lý Thiến” lẳng lặng mở mắt.

—————————————

(1) Não bạch kim: một loại thuốc bổ não (?)