Trấn Hồn

Chương 13: Luân hồi quỹ (12)

Triệu Vân Lan ngậm thuốc, nhanh chóng lấy di động ra: “Trời sắp tối rồi, chỉ mỗi thằng nhóc bỏ đi kia ở đó, không ổn, tôi phải đi một chuyến.”

Chúc Hồng: “Bạn nhỏ thực tập sinh vừa tới đã bị dọa ngất ấy hả?”

Triệu Vân Lan trả cho cô một cái biểu tình rất chi là phiền lòng: “Đúng rồi, bái thiếp của Trảm Hồn Sứ đâu, đưa tôi.”

Chúc Hồng hất cằm về phía góc bàn, không dám thò tay qua lấy.

Chỉ thấy đó là một tấm thiệp nhỏ màu đen, bìa ngoài tối như mực, dùng chu sa viết mấy chữ “Cô hồn thiếp bái thượng, lệnh chủ thân khải(1)”, bên trong là thiếp lụa tinh tế, đầu tiên là vô cùng nho nhã viết mấy câu mào đầu không liên quan lắm, sau đó một đoạn dài dằng dặc đại thể là trình bày đơn giản chuyện Ngạ quỷ vượt ngục, cuối cùng chốt lại là, “Giờ Tý đêm nay, mỗ tới thăm viếng, thật sự quấy rầy, vạn mong thứ lỗi.”

Toàn bộ được viết bằng sấu kim thể (2) ngay ngắn gọn gàng, phải nói là nhìn vào rất rất có giá trị nghệ thuật.

Triệu Vân Lan vừa mở bái thiếp ra một cái, Chúc Hồng lập tức sợ hãi cuống cuồng nép rạt về một bên ghế dựa.

Trảm Hồn Sứ này là một nhân vật thần không phải thần quỷ không phải quỷ, muốn gọi hắn là Quỷ Tiên lại cũng không thỏa đáng lắm, nghe đâu hắn vốn là do sát khí cùng với cương phong ở nơi sâu nhất trong địa ngục âm u tạo nên, lai lịch không rõ, huyết quang trùng trùng, nhưng lại có cương phong hộ thể, hóa thành một thanh Trảm Hồn đao, theo như dân gian lưu truyền, chính là có thể “Nhìn biết thiện ác, phân rõ trung gian”, cũng chính vì thanh đao này mà hắn được xưng là “Trảm Hồn Sứ”.

Lên ba mươi ba tầng trời, xuống mười tám tầng địa ngục, thiên địa nhân thần, tất cả hồn phách chỉ cần có nguyên nhân thì đều có thể táng mệnh dưới cây đao đó.

Có thể vì lẽ đó, tất cả mọi người đều sợ hãi hắn, chỉ trừ Triệu Vân Lan. Y nghĩ chắc tại mình da dày thịt béo thần kinh thô, chẳng những không thấy Trảm Hồn Sứ có tí dọa người nào, ngược lại còn cảm thấy đối phương rất tao nhã, thái độ làm người cũng không tệ…… khuyết điểm duy nhất là khi nói khi viết đều mang phong phạm “[chi, hồ, giả, dã]”, quá nặng giọng điệu văn nghệ, lời vô ích hơi nhiều.

Y nhìn ra Chúc Hồng không được tự nhiên, vì thế lướt nhanh như gió đọc ào ào cho hết, tùy tay đem “Cô hồn thiếp” bỏ lại vào bao: “Không còn việc gì cô cũng tan ca đi thôi, công việc văn phòng buổi tối giao cho Uông Chủy, hai ngày này cô không có chân, đi đi dừng dừng đều dễ trượt ngã, đi đâu cũng không tiện, sau khi tan tầm đừng có ra ngoài lêu lổng, nghỉ ngơi cho tốt đi ______à phải rồi, trước khi đi giúp tôi liên lạc với Lâm Tĩnh, ‘Bên kia’ nếu không có việc gì quan trọng thì bảo hắn mau trở về, đừng ham vui đến quên cả trời đất nữa, âm tào địa phủ có cái gì hay mà ở lại mãi.”

Chúc Hồng vừa nghe thấy không cần đối mặt người nào đó, lập tức như trút được gánh nặng gật gật đầu.

“Tôi đi đây.” Triệu Vân Lan một bên vội vàng đi ra ngoài, một bên bấm số gọi Quách Trường Thành.

Khi Quách Trường Thành ý thức được đầu dây bên kia là lãnh đạo nhà mình, cậu nhất thời không tự chủ được nghỉ nghiêm tại chỗ.

“Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Triệu Vân Lan lo lắng một hồi, “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Quách Trường Thành bắt đầu thắt đầu lưỡi_____ nói đến cũng thật là kỳ quái, trải qua một buổi sáng rõ ràng cậu đã có gan nói tiếng người trước mặt Triệu Vân Lan thái độ ôn hòa, nhưng khi giọng nói đối phương từ điện thoại truyền ra, lá gan của cậu lại co rụt thành một đống cặn bã.

Chẳng lẽ là bởi vì giọng nói của lãnh đạo truyền ra từ điện thoại nghe rất lãnh đạm sao?

Quách Trường Thành hô hấp càng ngày càng dồn dập, Triệu Vân Lan quả thực hoài nghi một cuộc điện thoại này của mình sẽ làm thằng bé phát tác bệnh tim mất, mắt thấy Quách Trường Thành lắp ba lắp bắp đã sắp thở không ra hơi, Triệu đại nhân đành phải thở dài: “Xung quanh cậu có ai không? Có thì đưa điện thoại cho người ta, không thì chuyển máy cho Đại Khánh.”

Quách Trường Thành như trút được gánh nặng, yên lặng đưa điện thoại cho Thẩm Nguy.

May quá thầy Thẩm người ta rất đáng tin cậy, chỉ nói hai ba câu đã mang việc đưa Lý Thiến đến bệnh viện, bệnh viện nào phòng bệnh nào đều thông báo rõ ràng, cuối cùng hỏi: “Thế nào rồi, chuyện của Lý Thiến còn……”

Một câu của hắn mới nói được có một nửa, trong điện thoại đã truyền đến âm thanh “rè rè”, Thẩm Nguy: “Này?”

Triệu Vân Lan tựa hồ vẫn nói gì đó, nhưng bị đứt quãng, Thẩm Nguy không nghe rõ được một chữ nào, hắn bước hai bước tới trước cửa sổ, thoạt nhìn như muốn khôi phục một chút tín hiệu, lại thừa dịp Quách Trường Thành không chú ý, nhẹ nhàng vén bức mành cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, đồng thời giống như không nghe rõ mà hỏi ra miệng: “Này, này? Cậu nói cái gì? Còn nghe thấy không?”

Lúc này giọng nói của Triệu Vân Lan tự nhiên rõ ràng, Thẩm Nguy chỉ nghe thấy y nói một câu ngắn ngủi: “Chết tiệt, rời khỏi chỗ đó, ngay lập tức!”

Một cái bóng đen vụt lóe qua đôi đồng tử đen sẫm của Thẩm Nguy, hắn vô thức nheo mắt, lập tức, đèn trong phòng bệnh tắt phụt, cửa sổ thủy tinh bên cạnh Thẩm Nguy ầm ầm vỡ nát, một tiếng mèo kêu bén nhọn vang lên, con mèo đen của Triệu Vân Lan nhảy bật lên một cái, Thẩm Nguy chỉ cảm thấy một trận gió xẹt qua mặt mình, trong tích tắc, hắn ngửi thấy một thứ mùi tanh tưởi cùng hư thối, lại mang theo cả huyết tinh gay mũi.

Trong bóng tối, không ai phát hiện Thẩm Nguy vươn tay nắm lấy khoảng không, sau đó hắn xòe tay, một con trùng nhỏ toàn thân huyết hồng sợ hãi vặn vẹo trong lòng bàn tay hắn, Thẩm Nguy mặt không đổi sắc bóp chết nó, lại hít sâu một hơi, cẩn thận đem sát khí của mình thu lại.

Triệu Vân Lan ở đầu dây bên kia tựa hồ còn nói cái gì đó, nhưng tín hiệu bị nhiễu quá mạnh không thể nghe được gì, quanh mình đã vô cùng hỗn loạn, tiếng mèo kêu chói tai, âm thanh đồ vật va chạm nhau lộn xộn, sau đó lại thêm một tiếng nổ cùng với một cái gì đó bị ném ra ngoài đụng ngã một chiếc ghế dựa, Thẩm Nguy lui về phía sau hai bước, lúc này, di động đã tự ngắt vì mất sóng .

Hắn cài đèn màn hình điện thoại lên mức lớn nhất, nâng tay soi sáng phía trước.

Một giọng nam xa lạ vang lên: “Cẩn thận!”

Đụng ngã ghế dựa và thốt nhiên bật ra lời cảnh báo không ai khác chính là Đại Khánh, cái ghế vừa đổ đúng lúc làm vấp chân Quách Trường Thành đang hoảng loạn mơ hồ làm thằng bé ngã chỏng vó.

Thẩm Nguy thu tay lại thì đụng vào một cây giẻ lau nhà cán gỗ dựng ở góc phòng, hắn thuận thế cầm lấy nó, xoay cán gỗ đẩy về trước, đồng thời thân trên nhanh chóng ngửa về phía sau, một tiếng va chạm làm người ta ghê răng cất lên, theo sau là một bóng đen lấy tốc độ siêu việt từ phía đỉnh đầu hắn nhảy xuống.

Trên tay hắn trầm xuống, cán gỗ của cây giẻ lau bị chém ngang thành hai nửa, bóng đen nhảy qua, lặng yên không một tiếng động, tựa như một bóng ma, nhanh đến mức mắt thường không thấy kịp đánh về phía giường Lý Thiến.

Lý Thiến bị tiêm thuốc an thần, bất tỉnh nhân sự nằm ở trên giường.

Lúc này, ánh mắt mọi người bắt đầu thích ứng với bóng tối, nhờ ánh sáng từ màn hình điện thoại, Thẩm Nguy thấy một bóng đen……cái miệng đang mở ra phải quá 90 độ, làm cho cái đầu đang ngửa ra sau của nó trông chẳng khác gì một quả dưa hấu bị bổ đôi.

Lúc này Quách Trường Thành chưa kịp ngất đi, cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn hết thảy, nhịp tim còn chưa gia tăng, đầu óc đã bị tẩy thành một mảnh trống rỗng, máu trong người dường như dồn hết sang tứ chi, cậu run rẩy như một con châu chấu vừa mới nhảy hết đà, huyết áp chóng vánh tăng cao làm bạn nhỏ có cảm giác đầu mình to ra gấp mấy lần.

Một thanh âm gào loạn trong đầu cậu — Đó là cái gì? Đó là cái gì?!!

Bóng đen kia là một hình người, thân thể quắt queo gầy gò dài ngoẵng y hệt một bộ xương khô, lại có một cái bụng phình to lớn dọa người, chi trên của nó biến thành một đôi liêm đao cực lớn, sau khi vô thanh gầm rú xong liền lao đến định bổ lên bụng Lý Thiến.

Đến lúc này, tiếng tru tréo muộn màng của Quách Trường Thành mới tìm được đường ra khỏi miệng, cậu không hề gián đoạn liên tiếp kêu lên ba tiếng: “A — a — a ______”

Sắc mặt Thẩm Nguy bỗng trầm xuống, cực nhanh bước ra một bước, nhưng mà đúng lúc này, một bóng người đột ngột chắn trước giường Lý Thiến.

Đó là một bà lão không biết vừa xuất hiện từ chỗ nào, khả năng cao không đến một mét rưỡi, béo lùn chắc nịch, trên đầu đính một búi tóc giả buồn cười, chỉ thấy bà đột nhiên hiện ra, ra sức dang rộng đôi tay, gắng gượng rướn thân mình tròn ủng, giống như gà mẹ liều mạng che chắn cô gái trên giường bệnh.

Thẩm Nguy thu hồi một bước dang dở, một tiến một lùi như điện quang hỏa thạch, nhưng không một người phát hiện ra, đồng thời, hắn nhấc cái ghế dựa bằng sắt mới bị Đại Khánh đẩy ngã lên, mạnh mẽ ném về phía bóng đen kia.

Ghế dựa chuẩn xác vô cùng văng trúng “thân thể” của bóng đen, xé nó thành hai nửa, thứ kia phát ra một tiếng rống giận chói tai như tiếng thét, thân thể bị ghế dựa xé đôi vẫn dính dấp không hoàn toàn đứt hẳn, đong đưa treo ở một bên.

Nhưng ngay sau đó, nơi còn dính nhau kia ùng ục ùng ục thoát ra bọt khí lớn nhỏ bất đồng như nước đun sôi, giống như quái vật âm hồn bất tán trong cơn ác mộng lúc nửa đêm, hai nửa thân thể kịch liệt đung đưa, trong miệng phát ra thanh âm làm cho người ta sợ hãi, từng chút từng chút lớn hợp lại.

“Hợp lại làm một! Chúng lại hợp lại làm một!”, cái miệng của Quách Trường Thành bô lô ba la kêu nhặng xị ngậu, ngoài thêm phiền vẫn cứ là thêm phiền.

Thẩm Nguy đành phải nhào qua, nhặt cái ghế dựa sau khi vinh quang đập trúng đầu giường thì rơi xuống đất trở về, sau đó hướng về thân mình con quái vật kia mà đập.

Thái độ làm người của Thầy Thẩm rất nhã nhặn nhưng khi động thủ lại tuyệt không khách khí, nhanh chuẩn ngoan không thiếu cái nào, trong lúc người khác còn đang bị vây trong hoảng loạn không biết phải làm thế nào mới tốt, hắn đã tiên hạ thủ vi cường đem thứ kia đập cho tan tành xác pháo, sau đó mặt không đỏ thở không gấp quăng cái ghế sắt sang một bên.

Trong phòng bệnh nhất thời lặng im hai giây.

Sau đó, Đại Khánh nhảy tới đầu giường Lý Thiến, rung râu nói: “Đừng thất thần nữa, mau đi thôi, đây là Ngạ quỷ, ghế dựa đập không chết được nó đâu, ngươi vừa rồi chẳng qua là dựa vào căn phòng này sung túc dương khí mới may mắn đắc thủ, thực sự chọc giận thứ này cũng chả phải chuyện hay ho gì.”

Thẩm Nguy ngẩng đầu lên, cùng mèo đen mắt to trừng mắt nhỏ một lát.

“Không sai, ngươi không nhìn lầm,” Đại Khánh đầy mặt nghiêm túc nói, “Chính là ta đang nói chuyện, ngươi vừa mới cầm cái ghế sắt chẻ xác một con Ngạ quỷ đấy, trước hết đừng có ở đây mà niệm cái gì Tử bất ngữ quái lực loạn thần, đi mau!”

Cũng không biết rốt cuộc là tố chất tâm lý của Thẩm Nguy quá hoành tráng hay là trình độ tiếp nhận của hắn quá cao, Đại Khánh nói xong, Thẩm Nguy lập tức như vừa tỉnh mộng cúi người xuống nhanh chóng cõng Lý Thiến lên, dưới tình thế cấp bách cư nhiên còn vô cùng can đảm mà nói chuyện với con mèo, thầy Thẩm hỏi nó: “Bà lão vừa rồi đâu?”

Mèo đáp: “Không có việc gì, bà ấy sẽ đi theo, không cần lo lắng cho bà ấy, đó không phải là người mà là quỷ mới chết.”

Thẩm Nguy “À” một tiếng, hoàn toàn từ bỏ chủ nghĩa duy vật: “Tiểu Quách cảnh quan, mau đi theo!”

Quách Trường Thành mở lớn miệng, cổ cứng còng, làm ra một cái tạo hình có độ khó cực cao.

Thẩm Nguy cõng Lý Thiến, cất cao âm lượng hô thêm một tiếng: “Tiểu Quách cảnh quan!”

Quách Trường Thành như vừa giật mình thoát mộng, bắt chước bạch tuộc tám vòi giãy giãy trên mặt đất mấy cái, mới huy động cả tứ chi bò dậy: “Tôi tôi… tôi tôi tôi…”

Thẩm Nguy: ”Cậu cậu cái gì nữa, mau mở cửa cho tôi!”

CPU trong đầu Quách Trường Thành đã bị lượng thông tin trọng tải quá nặng đốt trụi, hoàn toàn chỉ nghe thao lệnh chỉ đâu đánh đó, nghe thấy vậy liền lăn tới đẩy mở cửa phòng bệnh.

Lúc này trên hàng hiên không có lấy một ngọn đèn, bác sĩ trực ban, y tá hộ sĩ dường như bốc hơi khỏi nhân gian, tất cả các phòng bệnh đều trống rỗng, nguyên một tầng nhà cứ như thế trở thành nhà ma.

Mèo đen lấy sự nhanh nhẹn rất không hợp với hình thể của nó chạy trước mở đường, Thẩm Nguy cõng Lý Thiến, Quách Trường Thành đành phải ở sau đoạn hậu.

Tiếng bước chân của bọn họ trên hành lang trống trải vang vọng từng hồi từng hồi, không biết có phải có cánh cửa sổ nào chưa đóng kĩ, âm phong lạnh lẽo bủa vây quanh họ, sau gáy Quách Trường Thành phát lạnh, khung cảnh này làm cho cái đầu bị dọa hồ đồ của cậu chậm rãi thanh tỉnh.

Cậu cảm giác được, đằng sau mình hình như có cái gì đó đang tới gần.

———————————

Chú thích:

(1)thân khải: tự tay mở

(2)sấu kim thể: một thể chữ tiếng Trung nét rất mảnh.