Trân Châu Cảng

Chương 33

Đợt tấn công cuối cùng chấm dứt. Không lâu sau, Rafe giữ cho máy bay mình bay lên cao mãi. Mắt chăm chú quan sát bầu trời trước mặt để coi có chiếc Zero nào không, nhưng anh không hề thấy. Người Nhật Bản không biết họ đến từ đâu và cũng không biết bây giờ máy bay Mỹ đang bay đi đâu.

Khi đến được bờ phía Tây của biển Nhật Bản, những máy bay Mỹ ẩn mình trong những đám mây. Hoa tiêu nghiên cứu những hòn đảo vùng duyên hải và đánh dấu vị trí chính xác lên bản đồ, còn Rafe thì điều chỉnh máy bay thật cẩn thận, tránh lãng phí nhiên liệu để thực hiện cuộc hành trình dài đến Trung Quốc.

Nhưng Danny đâu nhỉ. Mệnh lệnh ban ra, mỗi người phụ trách một mục tiêu, sau đó tự mình vùng vẫy thoát thân. Nhưng giữa Rafe và Danny có thỏa thuận riêng. Mục tiêu của họ ở gần nhau, thế nên họ sẽ đến bờ biển ở cùng một điểm và cùng một thời gian. Nếu máy bay bay cùng nhau tìm được một chốn an toàn để hạ cánh.

Nhưng Rafe hiểu: anh không thể hao phí nhiên liệu để dậm chân tại chỗ đứng chờ. Danny đáng lẽ đã có mặt ở đây rồi hoặc rất có thể cậu ấy đã đến, không thấy anh liền bỏ đi. Rafe tự nhủ, biết đâu Danny cũng may mắn tiêu diệt gọn mục tiêu và bay thoát thân.

Tuy nhiên Rafe vẫn thấy lòng dạ bất an khi anh bay thẳng ra ngoài khơi mà không thấy bóng dáng của một máy bay Mỹ nào.

Thế rồi anh nhìn thấy nó ngay trước mặt. Máy bay của Danny lướt đi êm ái ở tốc độ ổn định và ở độ cao bằng với độ cao của Rafe. Danny đuổi theo bay song song với cánh máy bay màu xanh lá cây sẫm kia. Thế rồi, Danny nhìn thấy những vết đạn lớn trên thân máy bay của Rafe, anh nhíu mày. Danny dùng tín hiệu Morse để liên lạc với Rafe: gặp rắc rối à?

Rafe bật tính hiệu thông báo lại: tay súng của tớ chết rồi. Còn cậu thì sao?

- Mọi chuyện ổn cả.

Nhưng không một ai cảm thấy an tâm khi hướng máy bay mình chui qua những đám mây về hướng Trung Quốc lục địa. Nơi đó, Nhật Bản đã chiếm đóng tất cả các thành phố lớn, và đã rải quân trên một vùng nông thôn mênh mông. Những đám mây ngày càng dày đặc hơn. Họ vẫn tiến nhanh về phía Tây. Thỉnh thoảng nhìn ra những bãi đồng, họ thấy những ánh chớp xoẹt ngang những đám mây, nhưng rồi mặt trời lặn và họ không còn nhìn thấy phía dưới họ là biển hay đất liền nữa. Danny nhìn đồng hồ báo xăng đang dần chỉ đến vạch đỏ thông báo nhiên liệu đã gần hết. Lúc này, nỗi bất an càng lớn dần trong tâm trí anh. Cách đây nhiều giờ, họ đã đổ thêm nhiên liệu dự trữ, và bây giờ hoa tiêu dự đoán họ còn phải bay thêm 100 dặm nữa. Nếu chặng đường từ đây đến đó an toàn, tức là họ đã hầu như hạ cánh được lên đất Trung Hoa lục địa.

Anthony cố không để cho mình bị mất bình tĩnh. Anh cố chờ nhận tín hiệu hạ cánh từ phía Trung Quốc, nhưng mãi chả nghe thấy gì.

Đêm buông xuống, Red quay lại nói với Rafe một cách trôi chảy không hề lắp bắp.

- Đúng là muốn chết mới nhận nhiệm vụ này. Tớ không biết là dưới kia là biển hay là đất nữa.

- Rồi chúng ta sẽ làm tốt thôi.

- Phải chúng ta sẽ hoàn thành tốt - Red đồng ý. Nhưng Rafe không sao nói được ý nghĩ thật. Rafe đã thay đổi rất nhiều từ vụ Trân Châu cảng diễn ra. Rafe nhìn sang máy bay của Danny, buồng lái của Danny vẫn sáng rõ trong ánh trăng. Anh không nhìn thấy mặt Danny nhưng anh biết bạn anh đang ở đó. Còn ½ giờ nữa để họ tìm kiếm điểm hạ cánh trên bờ biển và như thế là họ còn có thể sống được chưa đầy nửa tiếng đồng hồ nữa.

*

Doolittle cũng đang mò mẫm như các vị phi công khác bay trong đêm, chỉ có điều ông biết chính xác dưới máy bay là đất liền. Ông thấy những dãy đồi qua một làn mây trôi dạt trước khi kim đồng hồ báo xăng chỉ đến mức hết hẳn nhiên liệu. Không còn hy vọng tìm nơi an toàn để hạ cánh. Ông cho máy bay lên cao, nhìn xuống cần điều khiển và ra lệnh cho phi hành đoàn nhảy dù thoát thân. Khi động cơ tắt ngấm, họ ra ngoài máy bay và xuống đất an toàn. Không một ai bị thương dù chỉ là vết trầy nhỏ. Doolittle nhóm họp lại và đến bên chiếc máy bay vừa rớt trên ngọn đồi thấp bên cạnh đó. Doolittle muốn biết chắc chắn là họ đã phá hủy để cho chiếc máy bay không rơi vào tay người Nhật. Nhưng khi họ đến bên máy bay, không nhìn vào bên trong, ông chỉ ngồi đó chán nản, phụ lái đến bên ngồi xuống và bảo:

- Đại tá, ông nghĩ họ sẽ làm gì nếu như chúng ta quay trở lại Mỹ?

- Tôi không biết. Chắc họ sẽ nhốt tôi vào nhà tù Leavenworth.

Đối với ông, vụ này như thế là thất bại đau thương.

*

Danny ra hiệu cho Rafe:

- Hết nhiên liệu rồi! Phải nhảy dù thôi!

- Không - Rafe nói lớn khi thấy tín hiệu của Danny. Anh chụp lấy đèn pin trong tay Red và ra hiệu lại - Không, không được. Không thể nào rớt xuống biển được. - Anh hét lên về hướng Danny như thể bạn anh có thể nghe được tiếng của anh. Đối với Rafe, máy bay rơi xuống biển là điều khủng khiếp. Những ý nghĩ điên cuồng trở về tâm trí anh. Cái lạnh giá trước đây anh đã từng cảm thấy khiến chân tay anh cứng đờ, và nỗi sợ hãi, dấu hiệu của một cái chết, lúc ấy chỉ vì hy vọng Evelyn còn yêu mình mà anh cố chống chọi với sóng gió để còn sống sót trở về. Niềm hy vọng ấy bây giờ đã tắt lụi từ lâu. Những tiếng nói âm vang trong đầu. Làm gì đi chứ Rafe, làm gì đi. Chúa phù hộ cho mình mà. Anh nhìn thấy có một cái gì phía dưới và tự hỏi. Không biết anh có tưởng tượng ra không. Mặt đất dày hơn. Anh cho máy bay hạ thấp xuống vài bộ chợt nhận thấy rõ những cơn sóng nổi bọt va vào những dãy đá dọc theo bờ biển

- Đất liền, báo cho cậu ấy biết chúng ta đã đến đất liền. Báo cho cậu ấy bay gần lại, tôi sẽ dẫn đường cho chúng ta hạ cánh.

Red xông đến bên đèn báo hiệu, còn Rafe thì đưa máy bay hạ thấp xuống. Anh hy vọng bãi cát đủ rộng để máy bay có thể hạ cánh. Nếu không anh sẽ cho máy bay xuống gần mặt biển rồi sau đó sẽ bơi vào bờ. Mây giống như một tấm trần phất phơ những lỗ thủng đưa ánh trăng xuyên qua tầm nhìn của anh không được tốt. Nhưng lúc này anh đã nhận ra rõ ràng nền cát xám và tối đen vươn lên trên ngọn đồi. Dải cát hình như quá hẹp và anh sợ hạ cánh với một cái máy bay cào trên mặt cát, trong khi đó nước có thể phá hủy máy bay. Thế là anh dự định sẽ bơi trên nước cạn. Red vẫn còn ngồi trong máy bay. Chiếc P-25 lượn cánh nhẹ nhàng, nên vẫn còn đủ nhiên liệu để chạy động cơ. Anh đưa máy bay của mình dừng lại gần như đỗ trên mặt biển. Lúc bâu giờ anh mới thấy dãy đá dọc bờ biển, cục nào cục nấy to bằng chiếc xe hơi. Bãi đá này trải dài đến đâu? Suýt chút nữa Rafe la lên báo hiệu cho phi hành đoàn liều mạng hạ cánh trên mặt nước gần bờ biển. Động cơ máy bay của anh rung lên khi nó tiếp cận những giọt nhiên liệu cuối cùng. Anh không còn sự lựa chọn nào khác đành cho máy bay chúi đầu hướng bãi cát. Chính lúc đó Rafe nhìn thấy những lính Nhật đang đi tuần trên bờ biển, ngay dưới chân anh. Hy vọng gào thét trong tâm can Rafe, biết đâu những người mặc quân phục và khoác súng trường kia là lính Trung Quốc thì sao? Nhưng Red cũng nhìn thấy và không thể nhầm lẫn. Khốn khiếp thật, chúng ta đụng độ với quân Nhật rồi. Trên tàu Hornet, họ đã nghiên cứu bản đồ và biết vùng đất này không thuộc vùng kiểm soát của Nhật cũng như Trung Quốc. Một vùng đất không thuộc về ai. Nhưng lần này, họ không gặp may. Rafe la lên, làm như ở máy bay trên kia người ta cũng có thể nghe được.

- Biến khỏi đây ngay, Danny! Chạy đi.

Đám người trên biển nhìn lên, thấy chiếc máy bay vút qua đầu họ. Rafe cố đưa máy bay xa cách nơi họ đứng với điểm mà anh định hạ cánh. Rất có thể anh và phi hành đoàn phải nhảy ra ngoài lặn xuống biển hay trốn ở những khu đất rậm rạp cây cối trên những quả đồi kia trước khi lính Nhật tìm đến. Động cơ tắt hẳn, máy bay đang lướt trên sóng. Ngay khi máy bay vừa chạm những con sóng bạc đầu, thì cả thân máy bay rung lên bần bật. Rafe phải cố gắng điều khiển máy bay hạ cánh nhẹ nhàng. Anh nghe tiếng kim loại bị xé toạt. Có một mỏm đá to bằng cỡ ngôi nhà xé toạt thân máy bay. Thi thể người chết đổ sập xuống người Rafe, xô anh ngã vào tấm kính che trên buồng lái. Đúng lúc đó, đầu Rafe đập mạnh vào cần điều khiển. Anh thấy máy bay của Danny bay vụt qua chạy thoát khỏi đám tuần dương Nhật Bản. 5, 6 người trang bị súng trường và một lưỡi lê sáng loáng trên một vùng đất đầy nguy hiểm và thù địch, ngạc nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Họ bắt đầu thận trọng tới gần chiếc máy bay đã hư hại đang rơi xuống cách doanh trại của họ chỉ hơn 200 mét. Toàn thân Rafe cứng đờ, một vết thương rỉ máu trên trán anh, nhưng anh vẫn sống, còn tỉnh táo, dây an toàn của Rafe đã cứu anh. Mắt Rafe tròn xoe như hai hòn bi. Rafe lấy hết hơi la lớn:

- Đi thôi Red! Chúng ta phải đến được mấy quả đồi. Đi tìm người Trung Hoa thôi.

Red loay hoay với chiếc dây an toàn như thể chiếc dây ấy đã cắt người anh ra làm đôi. Nhưng anh vẫn làm theo Rafe mặc dù bề ngoài thân máy bay có nhiều lỗ đạn và họ phải đối mặt với nước lạnh. Nước lạnh làm cho họ tỉnh táo hơn và cảnh giác hơn. Họ thấy quân đội tuần dương Nhật Bản cách họ chừng 30m đang giương súng lên và bóp cò. Rafe và Red hụp mình xuống nước và đầu đạn găm đầy lên thân máy bay. Rafe không biết liệu bọn Nhật này có còn muốn mình sống để còn thẩm vấn thêm hay chỉ bắn trong cơn phấn khích. Nhưng dù thế nào đi nữa thì loạt đạn ấy cũng kết thúc anh.

*

Máy bay của Danny gầm lên. Xạ thủ trên máy bay nhả đạn xuống đám lính đi tuần người Nhật. Nhưng khi Danny cố điều khiển cho máy bay vòng lại thì tiếng động cơ của anh tắt ngấm. Chiếc máy bay thả bom bắt đầu rơi xuống rất nhanh. Anh thấy cái máy bay chạm trên nền cát. Mát bay lật nghiêng rồi chợt chạm vào một vật cứng ở phía dưới.

Rafe và Red chạy đến chỗ chiếc máy bay rơi, ngước nhìn Danny úp mặt trên cát, nước vỗ về cơ thể anh. Rafe lùng sục trong bóng tối thấy Anthony nằm bên thân máy bay trên một tảng đá mà chiếc máy bay ấy đã đâm vào trước khi lật nghiêng. Khi Red nâng Anthony lên thì anh thấy mảnh kim loại đã phạt mất đầu phía sau của Anthony. Red nhẹ nhàng đặt bạn xuống và chui vào bên trong tìm những người bạn còn lại trong phi hành đoàn của Danny.

- Danny, Danny! - Rafe gọi, lật bạn nằm ngửa, và phủi cát dính trên môi của Danny. Trời tối quá nên Rafe không biết Danny bị thương ở đâu, hay có nơi nào trên cơ thể chảy máu hay không. Mắt Danny chớp chớp và mở ra, anh nhìn thấy Rafe và thều thào:

- Những lần trước tớ hạ cánh nguy hiểm hơn thế này nhiều.

Tay Danny rờ rẫm lên ngực. Rafe mở toang cúc áo của Danny và thấy một mảnh vỡ từ thân máy bay có hình chữ V găm trúng ngực anh, mảnh vỡ ấy lớn hơn lưỡi câu một chút, móc vào mạn sườn của Danny, và Rafe cố lấy hết sức bình sinh dùng tay không lôi mảnh kim loại ra khỏi da thịt của Danny. Mảnh kim loại quá sắc nhọn làm đứt tay anh. Giờ thì máu chảy chan hoà, trong bóng tối anh không biết đó là máu của anh hay từ vết thương của Danny nữa. Mắt Danny nhắm nghiền rồi lại mở ra. Anh cố thở thật sâu.

- Cậu phải cố sống Danny. Đừng đầu hàng Thần Chết. Cậu làm được mà! - Rafe bảo.

Vừa lúc ấy đầu anh bị một báng súng giáng mạnh xuống. Khi Rafe đổ gục sang một bên, Danny thấy còn có thêm nhiều lính Nhật nữa đang tiến tới. Có 4 tên tất cả. Trông bọn chúng giận dữ và hoảng sợ. Vừa lúc ấy Red hiện ra ôm theo thi thể người hoa tiêu. Mấy tên lính Nhật này cũng hạ gục cả Red. Chúng cứ thế vung báng súng lên giáng xuống những chàng phi công Mỹ đã nằm vật xuống đất. Không biết họ còn sống hay đã chết.

Một trong những tên Nhật Bản ấy là sĩ quan. Anh ta hét lên ra lệnh cho binh sĩ mình. Tên này nhìn thấy hiệu đại úy trên quân phục của Danny và bắt đầu nói càng lúc càng nhanh hơn. Họ tìm thấy những cành cây nhỏ, trói tay Danny vào đó.

Rafe nằm trên cát cố thức dậy, anh nhận biết hình như Red đã tìm thấy thêm một phi công nữa còn sống trên máy bay. Nhưng cả hai đều đã ngã gục. Đám lính Nhật Bản lật ngửa người Rafe, lay anh, tát vào mặt anh, nhưng anh vẫn thả lỏng chân tay giả bộ như bất tỉnh. Không gì dễ hơn giả bộ bất tỉnh trong lúc này. Anh cố thử xem chân mình còn lành lặn không và nhận thấy cả cổ chân đều bị trói. Rafe tưởng mình đang mơ được bay lơ lửng trên cát và nước biển nhìn xuống cảnh vật phía dưới. Thế rồi Rafe nghe tiếng Danny ho khẽ. Đột nhiên Rafe tỉnh hẳn, toàn thân anh đau đớn khi bị lôi xềnh xệch trên cát. Anh mở mắt thấy Danny ngay trước mặt. Hai tên lính Nhật túm lấy cổ Danny lôi đi. Còn viên sĩ quan lôi Red theo.

Bãi biển này đầy đá ngầm. Nhìn những vết đá xù xì, Rafe chợt nhớ ra khẩu súng lục anh quăng sang một bên trước khi bọn Nhật bắt được anh. Không biết bọn Nhật đã thấy khẩu súng đó chưa. Nhưng chúng thấy sao được bởi vì khi anh quăng súng đi, chúng đâu có để ý. Lúc này bọn chúng như đang hối hả rời khỏi bãi cát này. Biết đâu khẩu súng vẫn còn đang ở đó. Anh đưa tay quờ quạng trên mặt đất, ngay lập tức tay phải anh cảm nhận được một vật gì đó nhẵn nhụi bằng kim loại đang lăn lóc trên mặt đất. Đám lính Nhật không thèm để ý, cứ lôi anh đi cho tới khi khẩu súng nằm gọn trong tay anh. Tâm não anh chùng xuống, anh chộp lấy khẩu Colt 45 mở khoá an toàn nâng súng lên nhắm vào lưng của tên lính đang lôi Danny. Rafe bóp cò và xương sống của tên lính kia lòi cả ra ngoài. Và khi tên lính Nhật đang lôi kéo Rafe quay lại, anh bắn thẳng vào mặt hắn.

Viên sĩ quan xoay người chụp lấy khẩu súng vẫn đeo trên vai nãy giờ, cùng lúc đó tên lính đang lôi Red đi dọc bờ biển quay trở lại rút súng ra.

Khẩu súng ngắn của Rafe bị kẹt đạn, cát đã chui vào bên trong.

Viên sĩ quan Nhật Bản thận trọng giương súng lên cao chĩa vào đầu Rafe và chuẩn bị bóp cò. Đúng lúc đó, Danny quăng người che đạn cho anh. Tên lính thứ tư bắn thủng bụng Danny, sau đó chĩa súng vào ngực Rafe, nhưng trước khi hắn kịp bóp cò, đạn bắn từ phía sau đã găm đầy ngực hắn. Hắn đổ gục xuống hệt như con rối khi những dây điều khiển đã bị cắt đứt. Sĩ quan Nhật ngạc nhiên chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một lưỡi liềm của nhà nông vạc ngang vai hắn. Những người lính nông dân Trung Quốc, có ít nhất phải hơn chục người đâm hắn cho tới chết, sau đó quay lại chăm sóc đặc biệt cho những người phi công Mỹ. Trước khi họ cắt kịp dây trói, Rafe nhào tới bên Danny, gạt đám người Trung Quốc sang một bên. Danny nằm ngửa, ôm chặt lấy vết thương như thể muốn níu kéo cuộc sống lâu hơn nữa. Rafe gọi Danny. Danny thều thào:

- Tớ không… không thể nào... tớ lạnh hết chân tay rồi… chắc chết mất thôi.

- Không, cậu phải sống, cậu phải sống mà. - Rafe gào lên.

Nhưng Danny đã im lặng, mắt từ từ nhắm lại. Lúc đó, những ý nghĩ chợt hiện ra rõ trong tâm trí Rafe. Khi Danny cố mở mắt ra, anh thều thào trăn trối.

- Giúp tớ một chuyện. Bảo người ta khắc tên tớ trên bia mộ nhé.

Những lời nói trôi tuột ra khỏi miệng Rafe trong khi tâm trí anh mụ mẫm. Anh gào lên, mắt đầy nỗi đau tột cùng.

- Danny! Cậu là gia đình tớ. Cậu không thể bỏ tớ mà đi như thế này được.

Nhưng Danny không thể nói được nữa rồi.

- Danny, Danny! Cậu không thể chết được. Không thể, cậu sắp được làm bố rồi.

Không biết Danny có nghe thấy không. Mắt anh lại nhíu lại, nhưng đầu anh không động đậy. Rafe ôm bạn trong tay. Tay Danny run rẩy kéo Rafe lại gần, và Danny có thể nghe tiếng thì thầm của Rafe.

- Cậu hãy là cha của con tớ nhé!

Rafe ôm lấy đầu bạn. Cặp mắt Danny mở to. Nhưng sự sống đã tắt hẳn.

- Danny, nghe tớ nói đây.

Rafe bắt đầu khóc thút thít, nhưng Danny không bao giờ còn trả lời anh được nữa.