Trầm Vụn Hương Phai

Chương 93: Nam Đô hành

Lâm thế tử quả nhiên rất có tiền.

Nhan Đàm nhét đĩnh ngân lượng đối phương vừa đền kèm với bộ mặt đen thui vào áo, lòng mừng khấp khởi. Thật ra chiếc thang kia đã cũ, tuyệt đối không đáng một tiền, thế mà Lâm thế tử lại đền bộn đến vậy. Nhan Đàm cầm đĩnh bạc trên tay cân tới cân lui, cảm thấy áng chừng cũng phải có đến bốn
năm lượng. Năm lượng bạc, thật sự đã có thể xem là rất nhiều, nàng làm
trong gánh hát cả năm lương tháng cũng không được chừng này.

Loại cậu ấm ngồi mát ăn bát vàng này đúng là biết phá của.

Nhan Đàm chạy đi đổi ngân lượng ra bạc vụn và tiền xu, mua ít thức ăn về mời mọi người trong gánh hát cùng ăn. Nàng bấy nay vẫn ôm hận chủ gánh quá
bủn xỉn nên không gọi ông ta, Hoa Hàm Cảnh thì không thèm ngồi chồm hổm
ăn cùng với bọn họ, một mình bỏ đi nơi khác.

Mẫn Lưu mồm ngậm gà chay (1), lúng ba lúng búng hỏi: “Là ai vậy, ai cho bà nhiều ngân lượng dữ vậy?”

Nhan Đàm miệng cười toe đáp: “Thì là Lâm thế tử đó, chắc nhà anh ta tiền
nhiều xài không hết nên đem liệng tui, tui đương nhiên là không khách
sáo, đã tích cực xài giùm anh ta.”

Mẫn Lưu miệng nhai thức ăn: “Ồ, thì ra là Lâm thế tử đó hả, hèn gì.”

Triệu đại thúc vội lên tiếng: “Nhan Đàm, con sau này phải cẩn thận một chút,
đám cậu ấm đó đều không tốt lành gì đâu, dính tới chỉ tổ rước thiệt vào
thân.”

Nhan Đàm rất ngoan ngoãn đáp: “Dạ, sau này con đến nói chuyện cũng không nhiều lời với bọn họ nữa.” Nàng không cảm thấy bản
thân có sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành gì, Lâm thế tử kia chẳng qua
cũng chỉ nhất thời ham mới lạ, còn lâu mới cả ngày bám theo nàng.

Ngờ đâu hôm sau, Nhan Đàm vừa ra khỏi tòa viện đang thuê tạm thì đã bắt gặp Lâm Vị Nhan ngược chiều đi tới. Lâm thế tử người khoác quan bào xanh
lam phất phơ trong gió, cưỡi trên lưng ngựa, trông thấy nàng liền mỉm
cười bảo: “Nhan cô nương, cô nương xem hôm nay trời nắng đẹp, đúng là
thời điểm tốt để đạp thanh du ngoạn, chi bằng chúng ta cùng ra ngoài
giải khuây?”

Nhan Đàm bụng không khỏi nghĩ, đạp thanh du
ngoạn cũng phải mùa xuân mới đạp được chứ, bây giờ rõ ràng đã vào hè,
trời đương nhiên là nắng đẹp, phơi một ngày là người cũng muốn héo luôn. Trong phong tục của phàm giới còn có một thói quen gọi họ của đối
phương, sau đó kêu cô nương công tử gì gì đó, mà tên nàng lại là Nhan
Đàm, cũng may nhờ có chữ “Nhan” này nên từ ngoài nhìn vào so với phàm
nhân thật sự không có gì khác biệt.

Lâm Vị Nhan ghìm dây
cương ngựa, cúi đầu nhìn nàng: “Cô nương sợ nắng gắt có phải không? Bờ
sông Chương Đài ngoài thành bóng cây rất rậm rạp, không lo phải phơi
nắng đâu.”

Nhan Đàm đáp khéo: “Lâm thế tử, thế tử không phải còn phải đi tuần thành sao, thế này e không được hay cho lắm thì phải?”

Họ Lâm cười mũi: “Thế thì đã sao, thứ việc này chẳng qua chỉ là diễn trò cho thiên hạ xem mà thôi.”

Nhan Đàm từ chối: “Vậy không hay lắm, cho dù chỉ diễn cho thiên hạ xem cũng phải diễn cho tròn vai chứ…”

Lâm Vị Nhan đột ngột khom người xuống bế phắt nàng dậy đặt ngang lên yên
ngựa: “Thế thì chúng ta tuần thành trước rồi mới ra ngoài du ngoạn.” Y
giật dây cương, chú ngựa tức tốc phi nhanh về phía trước. Nhan Đàm đầu
chúi ngược xuống mình treo vắt vẻo, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nói
chuyện cũng bắt đầu lớn tiếng: “Lâm Vị Nhan, ngươi rốt cuộc muốn sao đây hả?”

Thảm nỗi nàng không dám rủa y cưỡi ngựa trong ngõ tông
bẹp vào tường, vì nếu thật sự có tông, nàng đây cũng sẽ chịu chung tai
ách.

Giọng nói đầy khí khái của Lâm Vị Nhan từ bên trên truyền xuống: “Sợ gì chứ, ta không để cô nương rơi xuống đâu.”

Nhan Đàm chỉ cảm thấy đầu óc trương phình lên, máu khắp toàn thân chảy
ngược, bắt đầu buồn nôn muốn mửa, đến mở mồm nói chuyện cũng không xong.

Lâm Vị Nhan vừa ghìm cương ngựa lại bên bờ sông Chương Đài, nàng đã gần như lăn lê bò lết từ trên yên xuống, úp bụng bên bờ sông nôn một trận trời
long đất lở, gần như những thứ ăn vào tối qua đều bị nàng một lượt nôn
hết sạch.

Lâm Vị Nhan bước đến cạnh nàng, xòe quạt xếp ra quạt gió cho nàng, vẻ ngạc nhiên hỏi: “Cô nương thật sự khó chịu đến vậy?”

Nhan Đàm nghẹn thở, phải mất một lúc mới lấy lại được nhịp thở bình thường:
“Không khó chịu, không khó chịu tí nào hết, ta nôn chơi cho vui đó mà.”

Lâm Vị Nhan vô tư chìa tay sang gác lên vai nàng, cười nói: “Nhan Đàm, nàng đúng là không giống với các cô nương ta từng gặp trước đây… Tính cách,
ừm, rất thú vị.”

Nhan Đàm xoay sang, sát khí đằng đằng nhìn
chằm chằm y, chầm chậm cất tiếng: “Bây giờ muốn đấu văn hay đấu võ, thua rồi thì sau này đừng có mà tới phiền ta nữa.”

Y phạch tiếng
đóng quạt lại, vẻ rất khó xử: “Ý này không được hay lắm, ta sao có thể
dùng vũ lực với một vị cô nương? Vạn nhất va quệt làm bị thương nàng,
thật không khỏi có phần quá không biết thương hương tiếc ngọc. Còn nếu
tỉ văn, ta vốn từng vào đến vòng thi đình trong kì văn cử, thật sự là

thắng cũng chẳng vinh…”

Nhan Đàm rất ức chế, hóa ra điều y lo là thắng cũng chẳng vinh: “Vậy tỉ văn đi, thấy tòa gác bên kia không, vịnh vật phú cảnh.”

Lâm Vị Nhan dùng cán quạt chống cằm, miệng mỉm cười nói: “Ta chọn từ bài,
nàng chỉ cần nghĩ ra được thì xem như ta thua, thế có được không?” Y
nghĩ một chốc, lại nói: “Từ bài chọn ‘Tòa gác cao nhất’ đi vậy, nàng từ
từ nghĩ, nghĩ ra được trước khi mặt trời xuống núi thì xem như nàng
thắng.”

Nhan Đàm nhìn y, nhịn không khỏi bảo: “Không ngờ thế tử cũng khiêm nhường thật…”

Lâm Vị Nhan mỉm cười với nàng, đoạn xòe quạt ra chầm chậm phe phẩy.

Nhan Đàm tới lui men bờ đê hết mấy vòng, đột nhiên dừng bước: “Vậy giờ ta
đọc công tử nghe nhé?” Lâm Vị Nhan khẽ giơ quạt: “Mời.”

“Còn
nhớ sương rút, sóng khói nước biếc gương trong. Buổi tương ngộ, đương
thiếu thời. Ngoảnh đầu trông trăng vằng vặc thủa ấy, dương liễu Chương
Đài dỏng nghe sáo Khương (2). Gòn liễu tung, rượu nhạt lạnh, yên chi
rơi. Biết xử sao, ắt cười tôi đa tình.”

“Nữ nhi các nàng toàn ưa viết những thứ tình ơi sầu hỡi, tiểu thư nhà Mộ tướng quân cũng ưa
viết những thứ này. Mấy câu này chưa thể xem là hay.”

Nhan
Đàm ngước mắt nhìn mặt trời đang lặn đằng tây, bất chợt nhớ đến tà dương ở Dạ Vong Xuyên, ánh tịch dương ngày lại qua ngày, cô quạnh mà tráng
lệ, những câu còn lại cứ thế buột miệng thốt ra: “Lại ai biết, đêm nay
lên gác cao. Gió tây lay lắt, đàn ca đứt quãng. Mây trôi chẳng hay tà
dương mỏi, lầu cao không thấu nước chảy sầu. Duyên sanh diệt, năm tháng
lại, bao giờ ngơi.”

Lâm Vị Nhan đứng thẳng lại, hạ giọng nói: “Mây trôi chẳng hay tà dương mỏi, lầu cao không thấu nước chảy sầu…
Hừm, xem ra ta không nhận thua cũng không được rồi. Nhưng ta không phải
mây trôi, cũng chẳng phải lầu cao, nàng nếu có sầu có mỏi cứ đến tìm
ta…”

Nhan Đàm mình mẩy tức khắc nổi ngập da gà. Nàng có thể
coi là lỏi đời rồi, Lâm thế tử chắc là dụ được các cô nương trẻ người
non dạ.

Thế nhưng những ngày tháng ở Nam Đô đã không nhờ vậy mà trở nên yên ổn.

Căn nguyên là vì Lâm thế tử căn bản không hề để trong lòng việc đã hứa hôm ấy, vẫn từng giờ từng khắc bám theo quấy nhiễu nàng.

“Nhan Đàm, tên nàng có một chữ Nhan, tên ta cũng có, có thể thấy đây chính là duyên trời định.”

“Tên của thế tử là do lệnh tôn đặt, tên ta là do gia phụ tặng cho, nói đến
duyên phận, có chăng là hai vị phụ thân có duyên hơn mới phải?”

“Nữ tử không tài mới là đức, chả lẽ thành Nam Đô các vị không có câu nói này?”

“Ờm, có chứ, nhưng nàng không phải nữ tử bình thường.”

“Vậy nam nữ thụ thụ bất thân loại lễ nghĩa truyền thống này, Nam Đô không có hay sao?”

“Ừm… Cái này cũng có, nhưng ta vừa khéo cũng không phải nam tử bình thường.”

“…”

“Rốt cuộc thì thế tử nhìn trúng ta ở điểm nào vậy?”

“Ừm, tuồng viết không tồi, lại biết sáng tác thơ từ, mặt mũi dễ nhìn… quan trọng nhất là, tính cách rất thú vị.”

“Nếu cho thế tử phải chọn giữa ta và Hoàng cô nương ở phường thêu Lan Tâm, thế tử sẽ chọn ai?”

“Việc gì phải chọn một người phiền phức như vậy, ta cả hai đều chọn tất.”

“Nếu chỉ có thể chọn một thì sao?”

“Nữ nhi phải có lòng bao dung, một người cũng là cưới hai người cũng là
cưới, mọi người sống chung náo nhiệt há không phải càng hay?”

“Vậy là phải rồi, nếu thế tử thật lòng yêu một người thì trong lòng sẽ chỉ
nhớ đến người đó, những người khác đều hoàn toàn không để mắt tới, càng
không có chuyện cảm thấy náo nhiệt lại còn rất hay.” Nhan Đàm không hề
liệu tới mình lại có ngày giảng giải căn nguyên tình cảm cho phàm nhân,
rất ư tự hào, “Thế tử chỉ là cảm thấy ta rất thú vị, không giống những
người thế tử từng gặp trước đây, nhất thời ham mới lạ mà thôi, thật ra
thế tử căn bản không hề thích ta.”

“Đúng là tính cách nàng rất thú vị, cũng rất mới lạ, nhưng ta thích nàng thật mà.”

“…” Lần đầu tiên trong đời, Nhan Đàm rất muốn giết người.

Nhan Đàm từng giờ từng khắc đều phải lao tâm khổ tứ nghĩ cách làm sao tránh

mặt Lâm thế tử, Mẫn Lưu thì lại thường xuyên biến đâu mất dạng, mãi đến
vài hôm sau nàng mới biết, cô bé mấy ngày nay đều cùng vị công tử Bùi
Lạc con nhà tướng quốc kia ra ngoài dạo chơi.

Một Lâm Vị
Nhan, một Bùi Lạc, đều là phong lưu thành thói, không có lấy một chút
đứng đắn. Nhan Đàm thật không muốn thấy Mẫn Lưu bị mấy cậu ấm này bỡn
cợt. Triệu đại thúc bỏ công khuyên răn hết mấy lần, Mẫn Lưu lại chẳng hề nghe lọt tai, ngày nào cũng về muộn.

Ngày hè trôi nhanh,
nhoáng cái đã đến những ngày cuối cùng của giữa hạ, gánh hát cũng sắp
sửa phải về lại Đồng Thành. Nhan Đàm có mấy lần bắt gặp Mẫn Lưu đang
khóc trong đêm. Thật ra cũng phải, loại việc này, mấy công tử quý tộc
kia vốn dĩ không hề thật lòng, bản thân thiệt mất một tấm chân tình, đau lòng ắt khó tránh khỏi.

Nhan Đàm nhìn Mẫn Lưu khóc, trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng chỉ còn biết vỗ lưng giúp cô bạn xuôi khí.

Hành lí rất nhanh đã chuẩn bị xong xuôi, bọn họ ngay trong ngày rời Nam Đô
về lại Đồng Thành. Mẫn Lưu cứ mãi ngoái đầu nhìn thành Nam Đô, hai mắt
sưng đỏ, dáng vẻ tiều tụy. Nhan Đàm đưa sang một bịch kẹo hoa hồng vừa
mới mua, mỉm cười nói: “Bà mà không quay đầu lại nhìn nữa, tui bao bà ăn kẹo.”

Mẫn Lưu nhìn nàng chăm chăm, rồi đột nhiên giật phắt lấy bao kẹo, nhét lấy nhét để vào mồm mấy viên, nhai mạnh kêu răng rắc.

Nhan Đàm bụng không khỏi nghĩ, dáng vẻ cô nàng thế này, chắc không phải đang nghĩ cách làm sao nhai nát vị Bùi công tử kia chứ, đúng ghê…

Khi bọn họ đến Nam Đô phần lớn lộ trình là đi bộ, lúc về Đồng Thành vẫn cứ
là cuốc bộ, kết quả để lỡ mất nơi nghỉ nhờ qua đêm, đến trời chập tối
mới trèo được nửa quả núi. Đi được một đoạn, đột nhiên Nhan Đàm phát
hiện có điều không ổn, luôn có cảm giác cứ như đoạn đường này mới nãy
vừa đi qua, nhưng vì không muốn buông lời hù dọa mọi người nên dọc đường cố nhịn không nói gì.

Đến lần thứ ba đặt chân tới cùng một nơi, chủ gánh chợt dừng bước: “Chỗ này hình như mới nãy đã đi qua rồi.”

Nhan Đàm đón lấy chiếc đèn lồng Mẫn Lưu đang xách trên tay, soi vào chỗ bụi
rậm, chỉ thấy chung quanh cây cối um tùm, cổ thụ sừng sững, trên thân
cây còn có đậu tía quấn quanh dày đặc. Mẫn Lưu căng thẳng tóm chặt cánh
tay nàng, thì thào hỏi: “Có phải hồi nãy bà nhìn thấy cái gì rồi không?”

Nhan Đàm lắc đầu, trả lời đơn giản: “Không có, tui chỉ là sợ ở đây có thú dữ thôi.”

Mẫn Lưu lập tức hất tay nàng ra, nhanh chân chạy tới bên cạnh chủ gánh, tiện thể còn tông vào Hoa Hàm Cảnh một phát.

Nhan Đàm giơ cao lồng đèn trong tay. Trên lớp giấy mỏng, một con thiêu thân
đang đập cánh tông bồm bộp loạn xạ. Nàng ngoái đầu nhìn lại bụi rậm,
những dây đậu tía quấn trên thân cây đang nở những chùm hoa màu tím
nhạt, không khí ẩm ướt của vùng núi sực lên mùi hương hoa thoang thoảng…

Giữa đường núi tối đen đi thêm tầm hơn nửa canh giờ, chợt nghe Triệu đại thúc thấp giọng mắng: “… Lại quay về chỗ này nữa rồi!”

Nhan Đàm nín thinh, sự thật ngay từ lần đầu tiên trở về chỗ cũ thì nàng đã
phát hiện. Thật ra trong núi khó tránh có một số sơn yêu vừa thành hình, bọn họ chưa hẳn đã có ác ý, chỉ là lắm lúc quá buồn chán mới trêu đùa
phàm nhân mua vui. Có điều nay đã là lần thứ tư quay về chỗ cũ, đùa giỡn kiểu này có phần hơi quá.

Nhan Đàm nhắm mắt, trong phút chốc đầu óc trở nên thanh tĩnh. Nhưng nàng chỉ ngửi thấy hương hoa dìu dịu
trong không trung, không có tà khí hay mùi giết chóc.

Nàng bước chậm lại, tỉ mỉ quan sát xung quanh, dần dần lùi xa một quãng so với đoàn người phía trước.

Đây rất có thể là thuật pháp quỷ xây tường, nói trắng ra, chẳng qua là một
loại chướng nhãn pháp, dùng huyễn thuật nối liền hai nơi tách biệt lại
với nhau, khiến người đi qua chỉ có thể đi vòng tròn lặp đi lặp lại giữa hai nơi này. Bọn họ hiện giờ đã bị mắc kẹt ở đây.

Nhan Đàm
cúi người, dùng lồng đèn soi xuống mặt đất, vừa di chuyển tới trước vừa
từ từ tìm kiếm. Chỉ cần là chướng nhãn pháp thì nhất định sẽ có sơ hở,
trước đây sư phụ đã từng bảo thế. Cho dù đường núi chung quanh đều bị
nối liền, nhất định cũng sẽ có nơi nối sai.

Nhan Đàm dùng tay chạm xuống mặt đất, ánh sáng rọi ra từ đèn lồng cho thấy đất dính trên
tay là đất sét, nhưng đi thêm vài bước tới trước thì dưới chân lại đã
biến thành đất đỏ. Chỉ cách có vài bước chân, cấu tạo đất không thể thay đổi nhanh đến như vậy. Nàng bất thình lình quay lại, chỉ thấy xung
quanh đột nhiên trở nên trắng xóa, một giọng thảm thiết rên khóc bên
tai: “Kiếp trước ngươi đã hại chết ta… Kiếp này ta là tới để tìm ngươi
đòi mạng…”

Nhan Đàm dừng sững, sau cổ đột nhiên bị ai đó thổi nhẹ vào, người nọ tiếp tục khóc than: “Kiếp trước mắc nợ kiếp này phải
trả, đền mạng cho ta…” Nếu đổi lại là người khác có thể đã bị dọa cho
không còn biết đường động đậy, nhưng đối phương lại ở trước mặt nàng đi
chém cái gì đời này kiếp trước, nàng đây sống tới giờ này cũng chỉ mới
có một kiếp. Nhan Đàm nghe giọng mỗi lúc một gần, dường như đã gần sát
bên trái mình, bèn nhanh như chớp giơ tay ra, không ngờ một phát đã kẹp
cổ được con sơn yêu ưa sinh sự.

Đó có vẻ là một hoa tinh,
trên người tỏa ra hương thơm thoang thoảng, dáng vẻ sau khi hóa người
hãy còn là một tiểu cô nương, mồm há to đủ nhét vừa một quả trứng gà
nhìn nàng chằm chằm, mãi một hồi sau mới sực nhớ ra giãy giụa: “Ngươi
túm chặt ta làm gì? Còn không mau bỏ ta ra!”

Nhan Đàm xách cô ả dậy, rất không khách khí hăm he: “Ngươi mau gỡ bỏ chướng nhãn pháp trước đi đã.”

Hoa tinh nọ vừa há mồm định nói, đã bị Nhan Đàm tiện thể lắc cho một phát,
lập tức hét to: “Biết rồi biết rồi, gỡ liền bây giờ đừng có lắc nữa. ”

Nhan Đàm buông tay, ngồi xổm một bên nhìn cô ả ho sù sụ, chống cằm hỏi: “Ngươi là hoa tinh hả?”

Con bé lập tức đứng dậy xoay một vòng trước mặt nàng, váy áo thướt tha:
“Ngươi nhìn tướng mạo ta coi, nhìn thêm quần áo của ta coi… Trừ hoa tinh ra, trên đời còn kiếm đâu ra yêu tinh ngoại hình xinh đẹp như vầy nữa?”

“Vậy được, tộc trưởng của các người ở đâu? Dẫn ta đi gặp ông ấy.” Nhan Đàm đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên tay áo.

“Ngươi muốn tìm ông nội ta hả? Chi vậy? Ể, ta thấy hình như ngươi cũng giống ta á… Nhưng mà sao ngươi hổng có yêu khí vậy?”

Nhan Đàm cúi người dòm cô ả, đột nhiên cảm thấy dùng bạo lực đàn áp có hiệu
quả hơn mềm mỏng thu phục: “Rốt cuộc ngươi có dẫn ta đi hay là không?
Nếu mà không dẫn, ngày xưa ngươi có hình dạng gì, từ rày sẽ mang hình
dạng đó…”

(1) gà chay: món chay giả mặn, nguyên liệu chính là đậu hủ ki (váng đậu) được xếp chồng lên nhau cuộn tròn, có thể chế biến thành nhiều món ăn khác nhau.

(2) sáo Khương: một loại nhạc
cụ của dân tộc Khương, gồm hai ống sáo nằm song song sát cạnh nhau, thổi dọc, khi thổi phát ra âm thanh trong trẻo ngân vang, chủ yếu được dùng
trong độc tấu để truyền tải tình cảm nhớ nhung mong mỏi của người dân
Khương.