Trầm Vụn Hương Phai

Chương 91: Gánh hát

Bốn mắt nhìn nhau, sau một khoảnh khắc im lặng, người mặt trắng thấp hơn kia nhảy dựng lên
trước, hơi dày giọng khỏe gào banh cuống họng: “Yêu quáiiiiii, có yêu
quáiiiiii…”

Nhan Đàm phát quạu. Nàng hiện giờ chẳng qua bộ
dạng có thảm hại một chút, áo quần có bẩn một tẹo thôi mà, có chỗ nào
giống yêu quái chớ? Hai phàm nhân này―được rồi, tạm cho bọn họ là phàm
nhân đi, mặt trét trắng như tường vôi, má đánh đỏ như đít khỉ, mặt mày
tô vẽ như này lại còn dám bảo nàng là yêu quái, rõ là há có lý này.

Người thấp hơn kia gào hết hai tràng, giọng gào vừa cao vừa thé, loạng cha
loạng choạng chen chân khỏi cánh cửa nhỏ, dọc đường vừa chạy vừa la:
“Yêu quáiiiii một con yêu quái người chèm nhẹp thứ nước xanh lè từ trên
trời rớt xuốnggg…”

Nhan Đàm chân tay lẩy bẩy bò tới trước một bước, chìa một bàn tay sang. Người cao hơn bấy giờ đang đứng như trời
trồng thình lình lùi lại một bước lớn, bùm tiếng va vào vách tường, lập
cà lập cập nắm lấy cán chổi gác cạnh tường, giọng run run: “Ngươi, ngươi là… ngươi là yêu nghiệt phương, phương nào, dám tới đây… đây gây rối?!”

Nhan Đàm trừng mắt giận dữ. Tại sao những phàm nhân này khăng khăng khẳng
định nàng là yêu nghiệt, mà không phải là tiên tử đáp xuống nơi này? Tuy bây giờ đã không phải nữa, nhưng tốt xấu gì mấy trăm năm trước nàng
cũng từng là tiên tử chứ bộ.

Bỗng nghe vài tiếng bước chân
nặng nề truyền tới, Nhan Đàm mắt đứng cả tròng, chỉ thấy một người đàn
ông cao to lực lưỡng mặt bôi phấn mỡ đỏ đen xen kẽ tay giơ cao thanh
long đao (1), hét to vào mặt nàng: “Yêu nghiệt phương nào dám bén mảng
tới đây?”

Nhan Đàm dồn hết sức lực, lớn tiếng hét to: “Ta không phải yêu quái!”

Choang một tiếng, thanh thanh long đao kia cắm thẳng xuống đất, bụi tung mịt
mù. Có thể thấy đây là một thanh đại đao hàng thật giá thật, không phải
loại dùng để lòe thiên hạ chứ bên trong thật ra rỗng ruột, nếu bị thanh
đao này chém vào người… khóe miệng Nhan Đàm co giật một hồi, hậu quả
nàng nội tưởng tượng thôi đã chẳng dám. Sau lưng người đàn ông vạm vỡ
chầm chậm thò ra một gương mặt trắng bóc, chính là người nhỏ con hơn sợ
đến bỏ chạy ban nãy: “Bà… không phải yêu quái thiệt hả?”

“Đừng, đừng nghe ả nói xàm! Yêu quái đều nói bản thân không phải yêu quái!”
Người cao hơn đang dán sát người vào tường co ro một đống.

Nhan Đàm nằm úp bụng dưới đất, lòng ôm nỗi khổ nói không nên lời. Chợt thấy
trên mặt có cảm giác mềm nhẹ của vải vóc sượt qua, nàng ngước mắt nhìn
lên, thấy người đàn ông lực lưỡng kia đang kéo tay áo dài thượt của
người cao hơn chùi qua mặt mình, đoạn bật cười hào sảng: “Mi chắc là
tiểu cô nương trốn nhà đi bụi rồi có phải không, vọc cho mình mẩy dơ dáy thế này.”

Nhan Đàm cảm kích gật đầu.

Một tiếng
“tiểu cô nương” này nàng nghe vào thật là mát cả ruột gan. Nghĩ lại khi
còn nhỏ tuổi, nàng lúc nào cũng muốn nhanh lớn lên để không bị người
khác coi thường, nay tuổi đã lớn thì lại muốn choàng vào người bộ lốt
non tơ một tẹo.

“Bộ áo này bị làm dơ rồi, ông chủ lại còn không mắng chết con…” Người cao cao kia mặt mày mếu máo.

“Yên tâm, đợi ông chủ nhìn thấy tiểu cô nương này rồi là sẽ không nhớ tới
định mắng mày nữa đâu.” Người đàn ông cao to cười ha hả.

“Nhưng bây giờ mới bắt đầu học nghệ thì có hơi trễ, không bằng luyện từ nhỏ như tụi con.”

“Vậy thì đã sao? Bây giờ các lão gia đều thích kiểu này, trắng trẻo dẻo mềm, xinh xẻo mọng nước là được…”

Nhan Đàm không khỏi nghĩ thầm, mấy người này rốt cuộc làm nghề gì vậy? Là dân buôn người, hay coi việc trong thanh lâu kĩ viện?

Thực tế chứng minh, nàng cùng với dân buôn người và tú bà thanh lâu hằng nghĩ trong đầu không có duyên phận.

Nàng từ quỷ môn thoát ra, vừa khéo rơi xuống trước cửa một gánh hát ở Đồng
Thành. Đồng Thành nằm ở phương Bắc, ra bắc nữa là đại mạc hoang vu, giữa đại mạc hiếm dân cư ngụ, chỉ có một dãy núi lớn. Vùng núi này tên là Da Lan, đỉnh núi chính cực kì cao, quanh năm tuyết phủ trắng xóa. Nàng mà
vận khí xui xẻo một chút rớt xuống đó, thật chỉ còn nước cóng chết với
mà đói chết.

Bấy giờ thiên hạ chia ba, Đồng Thành là lãnh thổ của Nam Sở. Thủ đô của Nam Sở là Nam Đô, chiếu theo vẻ mặt mong chờ
thấy rõ của Mẫn Lưu khi nhắc tới Nam Đô, xem ra Nam Đô hẳn là một chốn
phồn hoa thắng cảnh nhiều điều hay ho.

Mẫn Lưu chính là người nhỏ con hôm trước vừa trông thấy nàng thì đã bỏ chạy. Sau khi cô nàng
tẩy hết phấn mỡ trên mặt, Nhan Đàm tỉ mỉ ngắm hết một lượt, thấy tiểu cô nương này mặt mũi rất xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt tựa như lưu li,
long lanh sáng ngời.

Nhan Đàm vẫn là không biết thưởng thức
cho lắm kiểu hóa trang trong gánh hát nơi phàm giới này, cảm thấy đúng
là đã hủy hoại dung mạo xinh xắn của Mẫn Lưu.


Tục ngữ nói
động phải gân cốt dưỡng nốt trăm ngày, Nhan Đàm dưỡng thương trong gánh
hát hai ba tháng trời mới xuống đất đi được vài bước. Trong thời gian
nàng dưỡng thương, chủ gánh hát đã cho chừa ra chỗ trống để nàng ngụ
lại, nơi ngủ là loại giường tập thể bằng ván cứng, bên trên lót một
miếng vải rồi nằm thẳng lên, khiến thương thế đáng lẽ hai tháng là có
thể khỏi của nàng phải kéo dài đến tháng thứ ba. Trừ điểm này ra thì một ngày ba bữa chưa bao giờ thiếu, có khi gánh hát diễn được tiền thưởng
của các lão gia giàu có, còn chia cho nàng một ít hoa quả tươi đang vào
mùa và quà vặt kẹo mứt. Nhan Đàm lấy làm cảm kích vô cùng.

Đợi khi nàng đã có thể xuống đất đi lại, chủ gánh hát mới vác bàn tính ra
tính rõ nàng đã nợ hết bao nhiêu ngân lượng, mà số ngân lượng này bỏ
trong tiền trang lại sinh lời được bao nhiêu ngân lượng nữa, hỏi nàng
muốn viết thư cho người nhà đến rước hay ở lại gánh hát làm công trả nợ.

Nhan Đàm không xu dính túi, trên người không có lấy mụn tài sản, lại chẳng có người nhà, nên chỉ có thể chọn phương án sau.

Chủ gánh hát rất hài lòng, vỗ tay gọi lớn: “Hàm Cảnh, mau sang đây.” Một
bóng người dáng điệu mỹ miều thướt tha bước vào, nhỏ giọng thưa: “Ông
chủ, chẳng hay gọi Hàm Cảnh có việc gì?”

Nhan Đàm thất vọng
tràn trề. Mới đầu nghe tên, lại nhìn dáng người và tư thế đi đứng, nàng
còn cứ ngỡ là người đẹp khuynh thành cỡ nào cơ, dè đâu đến gần mới phát
hiện té ra là đực rựa. Nàng không khỏi nghĩ, phàm giới nơi này đúng là
một chốn kì khôi. Trước kia khi ở thiên đình nàng vẫn thường chê Bạch
Luyện Linh quân quá hoa hòe không ra dáng đàn ông, giờ đây mới biết,
Bạch Luyện Linh quân đem ra so với người này tuyệt đối là đàn ông trong
số đàn ông.

Đang mải nghĩ ngợi thì bất ngờ bị người tên Hàm
Cảnh kia bẹo cho mấy bẹo vào má, còn chưa kịp phẫn nộ thì đối phương đã
mặt lạnh như tiền phán: “Da dẻ cũng không tới nỗi, hóa trang không khó.”

Nhan Đàm thở phào, hóa ra cậu ta không phải đang chòng ghẹo người phụ nữ đã có tuổi là nàng.

Chủ gánh hát càng hài lòng, gật gật đầu bảo: “Cậu hát một câu đơn giản làm mẫu cho con bé, nghe xem chất giọng thế nào cái đã.”

Hàm Cảnh mặt lạnh như tiền xoay sang Nhan Đàm: “Ta hát mẫu một câu thoại
trong ‘Lâm Giang tiên’, ngươi nghe lấy rồi hát theo.” Không đợi Nhan Đàm đáp lời, y đã nhẹ nâng tay áo, đôi ngươi tráng nước khẽ rủ, lưng eo
xoay nhẹ, khóe môi thoáng gợn nét cười, cứ như một chấm đỏ thẫm giữa
vườn ngập sắc xuân: “Đắm say lòng người nhất là vệt xuân sắc mỗi đầu
năm, giữa dòng sương giăng một đầm ngọc biếc, mẫu đơn họa dọc xà ngang
phớt hồng, từng lưỡi liễu nhẹ rủ tim dường vương…” Y khua nhẹ tay áo,
chầm chậm gập lưng xuống, xắn nhẹ dải ống tay dài, lời đã hát dứt nhưng
dư âm vẫn còn văng vẳng.

Nhan Đàm trợn mắt há mồm, nàng thật
sự… thật sự không thưởng thức nổi cho lắm phong thái ẻo lả của nam nhân, mấy câu thoại hát lên đượm vẻ ai oán sầu thương này nghe vào không khỏi rùng mình rùng mẩy. Chủ gánh hát đằng hắng tiếng, bảo: “Thế nào, ngươi
vừa nãy nghe không kĩ ư? Hàm Cảnh, cậu hát lại lần nữa xem.”

Nhan Đàm cản không kịp ngáp: “Không không không, ta nghe thấy rồi, vị, e
hèm, đại ca này hát hay quá nên nghe đến ngẩn ngơ.” Nàng nói hãy chưa
dứt lời thì đã trông thấy Hàm Cảnh trừng mắt nhìn mình, ngay tắp lự lại
nổi hết da gà: “Ta hát, e hèm… À ờm, mẫu đơn họa dọc xà ngang phớt hồng, từng lưỡi liễu nhẹ rủ tim dường vương…”

Chủ gánh hát thở
dài: “Bỏ đi, tư chất thế này nhớ được vài câu hát là giỏi rồi.” Nhan Đàm tự thấy ngoại trừ giọng có hơi run ra thì cũng không đến nỗi, không ngờ chủ gánh lại cảm thấy mình không có tư chất, không nhịn được hỏi: “Vậy
ta sau này làm gì thì tốt?”

“Nhìn ngươi cũng giống xuất thân con nhà tử tế, biết chữ không?”

Nhan Đàm vô cùng hãnh diện: “Đương nhiên biết rồi.” Tuy nàng không dám khoác lác trên đời mặt chữ nào mình cũng biết, nhưng những chữ sử dụng hàng
này tuyệt không có chữ nào nàng không biết.

Chủ gánh gật đầu: “Vậy phụ giúp viết một số câu đối, tiện thể chỉnh lý sổ sách đâu vào
đấy, kiêm thêm một chân rót nước bưng trà dưới sân khấu.”

Mắt nhìn theo chủ gánh và Hàm Cảnh đi khỏi, Nhan Đàm tay sờ sờ má, rất chi khó hiểu: “Mình hát khó nghe tới vậy sao cà?”

“Không phải khó nghe, mà là,” Mẫn Lưu từ ngoài cửa thò đầu vào, mắt sáng long lanh, cười hì hì bảo, “cực kì, cực kì khó nghe.”

“…” Nhan Đàm bị đả kích nặng nề.

“Ai, không phải tui nói bà chứ, cũng may cho bà hát khó nghe tới như vậy,
Hoa Hàm Cảnh tên đó hiểm lắm, bà mà giỏi hơn y là thể nào y cũng ăn hiếp bà cho coi.” Mẫn Lưu bước sang kéo kéo tay áo nàng, đoạn đi một vòng
quanh nàng, “Bà mà cao thêm xíu nữa, đầy đặn thêm xíu nữa thì đã là mỹ
nhân rồi.”

Nhan Đàm rất bức bối. Nàng đã một bó tuổi như vậy
rồi, cao được bao nhiêu đã cao hết, muốn cải thiện thêm vài phân e cũng
không thể.


Thế là Nhan Đàm đã học cách làm một phàm nhân, bận túi bụi làm công kiếm tiền trong gánh hát.

Người đàn ông lực lưỡng vác theo thanh long đao đã gặp hôm trước là người
diễn tuồng võ trong gánh hát, tên Triệu Khải. Bấy giờ đang thịnh hành
các thể loại tuồng sầu muộn triền miên, giai nhân tài tử, tuồng võ quanh năm chẳng diễn được mấy vở, Triệu Khải vạm vỡ khỏe mạnh, bèn làm những
việc nặng như khuân vác. Nhan Đàm nghĩ tiền bối như ông ấy mà cũng chỉ
có thể làm việc vặt, nàng thật chẳng có gì để kêu ca.

Thời
điểm nàng rơi xuống trước cửa gánh hát, phàm giới đang độ cuối đông,
chớp mắt đã qua khỏi tiết lạnh đầu xuân, bước vào thời tiết ấm áp muôn
hoa đua nở. Bỏ bớt y phục dày nặng mùa đông, quần áo mặc trên người cũng mỏng nhẹ dần, cả ngày bận bịu tới lui chân không chạm đất.

Vào xuân rồi, công việc làm ăn của gánh hát cũng đặc biệt khấm khá. Nàng bỏ chút tâm trí ra chỉnh lý lại sổ sách đâu vào đó, mấy mối mua bán nhớ
lại trong đầu đều mang nhập sổ.

“Muôn hạt tơ bay, hoa dương
lốm đốm vương mình, ngọc bích lách cách phong cảnh đẹp, ban ngày ra cửa
ngắm mưa phùn…” Hoa Hàm Cảnh dải tay lụa như mây trôi lững lờ, chầm chậm nhảy múa trên sân khấu, gương mặt trang điểm hơi đậm, ngược lại phần
nào làm bật lên phong thái diễm lệ. Nhan Đàm ngồi xổm cạnh sâu khấu,
chống má nhìn bóng dáng y dưới quầng sáng vàng nhạt của ánh đèn lồng,
nhìn đến có chút ngây người.

Một khi tĩnh tâm lại lắng nghe,
sẽ cảm thấy câu chuyện y đang hát đúng là rất tình ý triền miên. Chỉ là
những cốt truyện dạng này đa số kết cục đều không tốt đẹp gì mấy. Hoa
Hàm Cảnh là kép đán nổi danh nhất trong vòng bán kính trăm dặm Đồng
Thành, hiện giờ xem ra không giả chút nào.

“Nè nè, đừng xem
nữa mau đi châm trà, không thôi lát nữa bị ông chủ rút gân lột da bây
giờ!” Mẫn Lưu bưng hai ấm trà nóng sang đùn cho nàng một ấm, “Đừng nói
tui không nhắc nhở bà, bàn sát cùng bên trái là ác bá khét tiếng ở đây,
không tiện rớ vô, bà đi qua đó thì cúi đầu xuống đừng để lão nhìn thấy
mặt mình.”

Nhan Đàm đón lấy ấm trà, đến châm trà cho bàn sát
cùng bên trái trước. Nàng theo lời cúi gằm mặt xuống, nhưng lão gia giàu có trái ôm phải choàng, mắt còn dõi đăm đăm lên sân khấu kia căn bản
không hề liếc mắt đến nàng. Nhan Đàm theo thứ tự rót thêm trà cho những
bàn còn lại, rảo hết một vòng, nước trà đã châm hết sạch, nàng bèn đánh
vòng trở lại hậu đài, định châm thêm một ấm mới.

Lúc nàng
bước nhanh về phía hậu đài thì quệt phải tay áo của một người, đột nhiên ngửi thấy một mùi hương sen dìu dịu. Nhan Đàm vội ngoái đầu nhìn, chỉ
thấy giữa sắc đêm là một thân y phục đen tuyền bị gió phất phơ đưa đà,
mái tóc của người nọ đen thẫm như mặc ngọc, trông vào có cảm giác rất dễ chịu.

Nhan Đàm nhìn bóng lưng của người nọ thoáng ngây
người, cứ như đã từng gặp qua ở đâu, nhưng trong lòng lại cảm thấy ý
nghĩ vừa chợt ập tới này thật hoang đường, bèn lắc lắc đầu rồi bước
nhanh về phía hậu đài. Mẫn Lưu thấy nàng đi tới thì liền lao sang túm
lấy tay áo nàng lắc lắc: “Mới nãy bà có nhìn thấy một vị công tử mặc áo
đen không, người có vóc dáng rất cao ráo á, ban nãy tui rót trà cho anh
ta thật phải nói là nhìn dại cả mắt. Tướng mạo anh tuấn đến vậy, khí
chất lại phong nhã, tui thật chưa từng thấy qua người nào đẹp tới như
vậy. Hoa Hàm Cảnh mà đem ra so thiệt không khác gì một nùi rơm nát.”

Nhan Đàm lắc lắc đầu: “Tui chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng.”

Mẫn Lưu kéo theo nàng khom lưng lỉnh ra ngoài, chỉ vào chiếc bàn trống nằm
sát góc: “Mới nãy vị công tử kia ngồi một mình bên đó đó.” Được một chốc sau, vị công tử áo đen nọ đã quay trở lại, chỉ là bên cạnh có thêm một
vị cô nương. Mẫn Lưu tay xách ấm trà nhích tới trước hai bước: “Tui đi
nhìn thêm xíu nữa, bà có muốn đi chung không?”

Nhan Đàm phì cười: “Được rồi, bà đi ngắm một mình đi, tui ở sau này nấu nước, để không lát nữa bị ông chủ qua mắng cho.”

Mẫn Lưu thất vọng tràn trề: “Bà không đi thiệt hả? Nhìn một chút xíu cũng đâu có sao.”

“Nhưng cậu ta nhỏ tuổi quá khiến tui thật tình không có hứng thú…” Bất luận vị công tử kia mặt mũi ra sao, vừa nghĩ đến mình đã một bó tuổi thế này,
tóm lại là không vực dậy nổi chút tâm trạng.

“Nhỏ tuổi? Tuổi
của anh ta nhất định lớn hơn bà, cái bà này đúng lạ đời!” Mẫn Lưu lầm
bầm xong, tay xách ấm trà đi sang đó. Nhan Đàm đợi nước sôi, từ từ dùng
muỗng múc lá trà cho vào ấm, ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng người
nhỏ nhắn của Mẫn Lưu đang đứng trước chiếc bàn tít trong góc, nhưng
khoảng cách quá xa, lại thêm sắc đêm mịt mùng, trừ vài chiếc bóng mờ
nhạt ra thì không trông rõ gì nữa.

Nhan Đàm bưng ấm đi châm
trà, lúc đến chiếc bàn ngoài cùng bên trái lại quên béng đi lời dặn của
Mẫn Lưu. Lão gia lắm của kia thình lình đẩy mấy người thiếp bên cạnh ra, chỉ vào nàng gọi: “Ngươi đứng lại.”

Nhan Đàm thoáng ngẩn người, lập tức dừng bước, xoay đầu sang nhìn lão.

“Ngươi tên gì? Ngươi đêm nay theo ta về.” Nói đoạn lão nhìn sang mấy gia đinh
đang đứng một bên, “Nói với chủ gánh của các ngươi, tiểu cô nương này ta mang đi, sáng sớm mai sẽ trả về.”

“Vương lão gia, việc này,
việc này không hay cho lắm, Nhan Đàm con bé còn nhỏ tuổi không hiểu
chuyện…” Triệu Khải lật đật chạy sang, chùi chùi hai tay lên vạt áo
trước ngực, e dè lên tiếng.

Vương lão gia nọ đập bàn đánh rầm: “Xê ra, lão gia đây làm việc còn cần ngươi dạy ư?”

“Nhưng mà―”

Nhan Đàm bước tới một bước, từ tốn cúi người hành lễ: “Chẳng hay Vương lão
gia muốn Nhan Đàm khi nào thì cùng rời khỏi?” Nàng khẽ mỉm cười, giọng
điệu dịu dàng: “Nhan Đàm bất cứ lúc nào, cũng có thể theo ngài trở về.”

(1) thanh long đao: Thanh long yển nguyệt đao, binh khí được sử dụng bởi
Quan Vũ trong Tam quốc diễn nghĩa. Sách tả đao nặng 82 cân (khoảng
49.2kg), được Quan Vũ dùng chém đầu không ít tướng lĩnh nên còn được hậu thế gọi là Quan đao. Theo truyền thuyết, thợ rèn đệ nhất thiên hạ chỉ
chọn đêm trăng tròn chế tạo thanh long yển nguyệt đao. Khi thanh đao sắp được hoàn thành thì bất thình lình gió to nổi dậy, mây đen kéo đến, từ
trên không trung nhỏ xuống 1780 giọt máu tươi. Thuật sĩ bản địa phân
tích đó là máu của thanh long. Thế nên đã có cái tên “thanh long yển
nguyệt đao” (yển nguyệt: trăng lưỡi liềm―hình dạng lưỡi đao) và tiên
đoán thanh đao sẽ lấy mạng 1780 người.

Trong thực tế, loại
đao này không phải một loại binh khí vừa tay, chỉ được dùng để trưng bày và thường xuất hiện trên các sân khấu tuồng.