Lò trầm hương đã đẽo xong.
Là dùng gỗ đàn hương đẽo gọt thành, bên trong có lót một lớp hợp kim đồng
thiếc. Nhìn kĩ sẽ thấy lò trầm hương này có hình dạng như một đóa sen,
lá sen tinh xảo, hoa sen khi nở khi tàn, sống động như thật.
Nhan Đàm sờ nhẹ một cách nâng niu, không nhịn được hỏi: “Người định tặng nó cho ta thật ư?”
Ứng Uyên giơ tay khẽ chống trán, miệng mỉm cười đáp: “Thế nào, ngươi chê
à?” Thấy hắn làm ra vẻ như sắp lấy lại, Nhan Đàm vội chìa tay sang níu
lấy: “Á, cho dù bây giờ người không tặng nữa ta cũng khiến người phải
khạc trở ra cho ta…” Nàng trông thấy Ứng Uyên chìa tay sang, cố ý không
tránh, để mấy ngón tay của hắn vừa khéo chạm vào mu bàn tay mình.
Đối phương lại tức khắc rút tay về, im lặng không nói gì.
Chỉ là hơi ấm trong một khoảnh khắc, sau đó biến mất, hệt như chưa từng có gì xảy ra.
Nhan Đàm ngẫm nghĩ, lên tiếng: “Vô công không nhận bổng lộc, người muốn thứ
gì, chỉ cần đừng quá khó, ta có thể giúp người tìm về.”
“Ta
muốn thứ gì ư?” Ứng Uyên cười khẽ, “Ta lại không phải là ngươi, cả ngày
thích cái này lại thích cái nọ, không cố định gì cả.” Hắn nhịn không
khỏi giơ tay vỗ nhẹ lên đầu nàng, vẻ ngạc nhiên bảo: “Ồ, ngươi gần đây
cao lên một chút này.”
Nhan Đàm rất phẫn nộ, tuy nàng biết
Ứng Uyên nói vậy hoàn toàn không có ác ý, nhưng lọt vào tai nghe vẫn cứ
là mai mỉa lạ thường. Nàng rất hài lòng với cơ thể hiện giờ của mình,
trừ ra thi thoảng ôm lòng phiền muộn bản thân không được cao: “Dù cho
tiên giai của người có cao hơn nữa cũng đâu thể coi ta như cún con mèo
nhỏ mà sờ tới sờ lui vậy chứ.”
Ứng Uyên vẫn là mỉm cười: “Ừm… sờ vào thế này vừa vặn thuận tay.”
Nhan Đàm im lặng một lúc, hơi dẩu môi bảo: “Vậy nếu tự người không nói mình
thích thứ gì thì ta sẽ chọn giúp người, tới lúc đó người mà có muốn thứ
khác cũng không còn cơ hội đâu đó.”
Nàng biết, thứ mình có thể cho đi không nhiều, thế nhưng có một thứ, nhất định là thứ đối phương yêu thích.
Tuy bấy nay Ứng Uyên quân chưa từng nhắc đến, nhưng nàng biết rõ, hắn thực ra không muốn sống cả đời trong bóng tối thế này.
Nàng đã lật xem qua khá nhiều sách, trái tim hạm đạm của tộc tứ diệp hạm đạm bọn họ có thể chữa khỏi bách bệnh, bao gồm cả đôi mắt của đối phương.
Chỉ cần nửa quả tim của nàng.
Dùng một lò trầm hương đổi nửa quả tim, như thế cũng tốt.
Ứng Uyên thấy nàng bỗng nhiên im bặt, hơi lấy làm lạ: “Nếu nhất quyết bắt
ta phải chọn, thế thì ngươi hãy ở lại cùng ta lâu thêm một chút, dù cho
sau này được thăng tiên giai không còn ở Địa Nhai nữa, thi thoảng cũng
nhớ đến tìm ta trò chuyện, thế là đủ rồi.” Ngón tay hắn quét qua lò trầm hương, hoa và lá sen tinh xảo bên trên nhè nhẹ đu đưa, hoa nở hoa tàn,
sống động như thật.
Nhan Đàm ngắm nhìn hoa sen thoắt nở thoắt tàn, chầm chậm gật đầu. Đối phương không nhìn thấy cũng không hề gì, có khi hứa hẹn chẳng qua chỉ là một câu nói, giữ trong lòng cũng chẳng có
gì khác biệt.
Ứng Uyên cảm thấy Nhan Đàm mấy ngày gần đây rất ư kì quặc, thường xuyên biến mất chẳng thấy tăm hơi, hỏi thì nàng cũng
khác hẳn mọi ngày úp úp mở mở. Hắn chưa từng hỏi sư phụ Nhan Đàm là ai,
nhưng hẳn phải là một vị tiên quân tu vi cao thâm nào đó, nếu không cũng đã chẳng gửi nàng đến Địa Nhai. Hắn nhớ loáng thoáng trước nay Địa Nhai hiếm người lui tới, cũng chẳng có tiên quân tiên tử nào trông coi sách
vở, ngày trước đều do Tử Hư Đế quân một tay gánh vác.
Sau tiên ma đại chiến, Tử Hư Đế quân không thể trở về, vị trí của ngài vẫn luôn để trống đến giờ.
Nhan Đàm chắc sẽ không ở cùng hắn bao lâu nữa.
Trận hỗn chiến giữa thiên đình và tà thần kia, đã tách rời hoàn toàn quá khứ và hiện tại của hắn. Hắn giờ đây chẳng qua chỉ đeo hờ trên người mẩu
tiên hàm Cửu Thần Đế quân, tuy trước tiên hiệu lại thêm vào hai chữ Đông Cực để biểu lộ tôn kính nhưng cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Hắn mò mẫm đến bên giường, vừa đặt lưng xuống thì đã nghe thấy từ ngoài
truyền vào hai tiếng gõ cửa. Người đứng bên ngoài không đợi trả lời thì
đã đẩy cửa bước vào, dằn thấp giọng hỏi: “Người đã ngủ rồi chưa?”
Quả nhiên là Nhan Đàm. Cũng phải, nơi này ngoài nàng ra còn có ai?
Ứng Uyên chống nửa bên người dậy, miệng mỉm cười đáp: “Cho dù đã ngủ cũng
bị ngươi làm cho thức giấc rồi.” Hắn nghe tiếng nàng rón rén tiến lại
gần giường, từ khi mắt không nhìn thấy, thính và xúc giác đều trở nên
nhạy bén khác thường, hắn thậm chí có thể ngửi thấy trên người nàng có
một mùi hương dìu dịu khác với mọi ngày.
“Vậy ta có vài việc muốn hỏi người, người nếu muốn thì trả lời ta, khi nào thấy mệt rồi thì cứ tự nhiên ngủ là được.”
Đây là đang làm gì thế này? Ứng Uyên khẽ nhíu mày, những vẫn theo lời nàng nằm xuống: “Ngươi muốn hỏi ta việc gì?”
“Ta xem qua rất nhiều sách, bên trong đều không hề nhắc đến huyết điêu.
Huyết điêu nếu đã lợi hại đến thế, mọi người cuối cùng là làm thế nào xử lý chúng vậy?”
“Khi chúng ta và tà thần mới vừa khai chiến,
quả là bọn họ luôn giành phần thắng. Huyết điêu là do máu của tà thân
hóa thành, vốn không hề có tri giác, khi ngươi nấp vào giữa những vách
đá, bọn chúng sẽ chỉ biết ở bên ngoài tông lấy tông để.” Ứng Uyên nghĩ
ngợi một lúc, chợt cười tự giễu, “Nếu như sớm chút phát hiện, cũng sẽ
không ra nông nỗi…”
“Thế ở ma cảnh còn có thứ gì quái dị nữa không?”
“Ừmm, quái dị à… Có lẽ là lửng mặt người, mang trên mình một gương mặt người, thứ này ngươi nhất định chẳng thích nhìn đâu.”
“Nếu mắt của người có thể sáng lại, người sẽ muốn làm gì?”
Ứng Uyên chỉ nghĩ nàng đang nói đùa, bèn mỉm cười đáp: “Loại việc này ta
nghĩ cũng không dám nghĩ, chi bằng ngươi nghĩ giúp ta?” Nhan Đàm suốt
buổi nằm úp người bên giường, nói toàn những chuyện vụn vặt với hắn, nói đến về sau cũng chẳng nhớ nổi mình rốt cuộc đã nói những gì, từ từ mất
đi ý thức.
Hắn chìm trong cơn buồn ngủ, bỗng cảm thấy trước mắt có bạch quang lóe qua, rồi mọi thứ lại trở về tăm tối.
Tĩnh lặng như nước.
Nhan Đàm khe khẽ khép cửa phòng lại, ra khỏi Địa Nhai cung, chợt thấy đại sư huynh Đàm Trác đứng ở bên ngoài với đám cơ mặt căng cứng, đang nhíu mày nhìn mình không nói không rằng. Nàng sờ sờ má, không biết bản thân hiện giờ trông vào có phải trắng bệch như thây quỷ không, khẽ cất tiếng hỏi: “Đại sư huynh, sao huynh không vào trong?”
Đàm Trác e hèm
một tiếng, đáp gọn: “Nơi này ta không thể vào.” Dừng đoạn, lại tiếp:
“Nhan Đàm, muội có biết trộm tiên linh thảo ăn là đại tội phạm vào thiên quy của thiên đình, phải lên thiên hình đài không?”
Nhan Đàm đương nhiên biết rõ, nhưng ngoại trừ cách này, nàng làm thế nào có thể
sau khi khoét nửa quả tim xuống còn hơi tàn để dùng tiên pháp, càng
không phải nói đến gắng gượng đi lại. Đàm Trác sư huynh trông coi tiên
linh thảo trên núi Thiên Trì, lại để bị nàng lén bứt trộm một ngọn,
không cần động não cũng biết huynh ấy hiện giờ nhất định rất tức giận.
Nàng chỉ có thể áy náy nhìn đại sư huynh cười cười. Nàng hiện giờ đau đến
chết đi sống lại, chỉ còn đang cố gồng mình gắng gượng, đối phương nói
gì nàng dường như cũng nghe không rõ, chỉ vô thức nhìn bờ môi huynh ấy
mở ra khép lại. Nàng thậm chí không biết bản thân phải đi đâu, dường như là đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Nơi đó, nàng theo bản năng cảm thấy không thích.
“Đã đến thiên hình đài rồi…”
“Ta sẽ không mang việc này kể với sư phụ lão nhân gia người, muội sau này phải biết tuân thủ quy tắc một chút.”
“Giờ ta sẽ nhốt muội lại bên trên, ba ngày sau mới có thể thả muội trở xuống.”
“Vẫn là hướng mặt xuống dưới đỡ chút, ít ra… không cần nhìn thấy thiên lôi…”
Nhan Đàm vâng lời làm theo. Nàng cảm giác được sư huynh chuẩn bị rời khỏi,
muốn vươn tay sang níu lấy nhưng lại chỉ nắm trúng khoảng không. Đàm
Trác dừng bước, trầm giọng hỏi: “Muội còn điều gì muốn nói với ta?”
Nhan Đàm nghĩ chốc, đoạn bảo: “Sư huynh huynh nói với Chỉ Tích, bảo muội ấy
đón Ứng Uyên quân về đi, ngài ấy hiện giờ đã gần hồi phục hẳn rồi.” Nàng không dám quả quyết nửa quả tim kia của mình nhất định có tác dụng, nếu không khỏi được, nàng cũng không thể quay về, thế thì để Chỉ Tích thay
nàng trông nom vậy.
Đàm Trác nhìn nàng mất một lúc, dường như không ngờ được đến lúc này mà nàng còn có thể nghĩ đến những việc khác, mãi lâu sau mới buông tiếng thở dài: “Được rồi, ta sẽ về nói lại với
Chỉ Tích. Ta nghe người khác bảo thiên hình hai ngày đầu là đau đớn
nhất, tự thân muội cũng nên bảo trọng.”
Nhan Đàm gật gật đầu, nàng từ sớm đã biết đại sư huynh là người tốt, tính tình điềm tĩnh đáng tin cậy, việc gì phó thác cho huynh ấy nhất định sẽ được xử lý ổn thỏa, kì lạ vì sao sư phụ lại không mấy thích đại sư huynh nhỉ?
Nàng nằm im đợi ba ngày trôi qua. Ban đầu đã dám trộm tiên linh thảo, nàng
cũng đã liệu tới việc mình bị phát hiện, sau đó sẽ phải lên thiên hình
đài. Việc đã làm ra, nói mình không thể chấp nhận thứ hậu quả này thật
không khỏi có phần vô trách nhiệm. Bên tai thình lình nổ vang một tiếng
sấm rền, nàng chỉ nghe thấy tiếng xích sắt trói trên người mình loảng xa loảng xoảng vang lên, trên lưng một hồi tê dại, một cơn đau âm ỉ bỏng
rát chầm chậm lan ra, loại đau đớn này dường như hoàn toàn không thua
nỗi đau khi khoét nửa quả tim xuống.
Nhan Đàm gập các ngón
tay lại, dùng sức nắm chặt bề mặt thô ráp của thiên hình đài, trước mắt
lại như hiện lên cảnh tượng người ấy ngồi bên bàn, từng chút từng chút
một chầm chậm mò mẫm đẽo gọt một lò trầm hương, thậm chí sống động đến
cả nét cười dường có dường không bên khóe môi cũng trông rõ như in.
Nàng nhìn thấy rất rõ ràng. Từ đầu chí cuối, nàng đều vô cùng tỉnh táo.
Ứng Uyên chầm chậm mở mắt.
Hắn rõ biết làm thế này hoàn toàn vô hiệu, mỗi một ngày đều như nhau.
Chỉ là hôm nay dường như có chút không giống mọi ngày. Những tia sáng đầu
tiên rọi vào mắt chói đến khiến hắn phải dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, đoạn mới từ từ mở ra. Trước mắt là rèm giường màu xanh nhạt, bên trên
có đính những sợi tua rua mảnh dẻ, tuy đã sờ qua rất nhiều lần, nhưng
trước nay chưa từng nghĩ đến có thể tận mắt nhìn thấy một cách chân
thực.
“Đế tọa…” Lục Cảnh tiến đến trước hai bước, cúi người hành lễ, “Đế tọa, người vẫn ổn chứ ạ?”
Ứng Uyên chống người nhổm dậy, ngẩng đầu dòm lên, thấy đứng sau lưng Lục
Cảnh là Chưởng Đăng, Chưởng Thư tiên tử, khẽ gật đầu lấy lệ đáp: “Ta vẫn ổn, Lục Cảnh vết thương của ngươi cũng khỏi rồi chứ?” Hắn cũng không rõ mình đang tìm ai, chỉ cảm thấy người muốn nhìn thấy nhất lại không hề
có mặt ở đây.
Lục Cảnh lại hành lễ lượt nữa: “Hồi bẩm đế tọa, đã khỏi hẳn rồi.”
Ứng Uyên đi lướt qua vai Lục Cảnh, vừa khéo giao mắt với Chi tiên tử Chỉ
Tích, trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Các ngươi sao lại sang đến Địa Nhai?”
“Là Chỉ Tích tự ý quyết định, bảo mọi người sang chuyến này, đế tọa người
nếu muốn trách tội thì chỉ cần trách một mình Chỉ Tích.” Nàng khẽ cúi
đầu, chiếc cổ yêu kiều duyên dáng, gương mặt thanh tú, khiến người ta
bất chợt sản sinh không ít cảm tình.
Ứng Uyên đột ngột nhớ
ra, Lăng Hoa Nguyên quân từng nói muốn khiến mắt hắn sáng lại thì cần
Chi tiên tử phải moi tim. Hắn giờ đây đã có thể nhìn thấy, há còn không
phải…
Ứng Uyên nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy trong mắt nhức nhối.
Sao hắn lại có thể chiếm dụng thứ vốn không thuộc về bản thân?
“Đế tọa nay đã hồi phục, chi bằng sớm ngày trở về Diễn Hư cung, công vụ của phàm giới cũng còn dở dang không ít.” Lục Cảnh khẽ nói.
Ứng
Uyên ừm tiếng, vào lúc ngoái đầu trông thấy lò trầm hương mình tự tay
đẽo được đặt trên bậu cửa sổ, còn đang bận tỏa khói xanh lượn lờ, dải
khói nhẹ kia bị gió thổi qua, rất nhanh đã không còn tăm tích.