Mùi thơm của trà tràn ngập căn phòng.
Liễu Duy Dương khẽ phất tay áo, đẩy mấy ly trà bằng gốm sứ màu đen ra giữa bàn: “Mời dùng.”
Nhan Đàm cầm một chén trong số lên, cúi mắt nhìn màu sắc của nước trà, xanh
biếc trong nhạt, mùi hương thoang thoảng trôi dạt giữa không trung, lá
trà có hình dạng như móc câu, đang chầm chậm chìm xuống đáy chén. Nàng
hớp một ngụm nhỏ, bất giác hỏi: “Công tử hiện giờ đã biết mình là Tử hư
Đế quân, vậy sau này chắc sẽ trở về thiên đình hả?” Theo nàng được biết, yêu dưới vòm trời này không mấy mống không muốn phi thăng thành tiên,
còn phàm nhân đa số đối với việc cầu tiên đắc đạo cũng miệt mài mong
mỏi. Càng huống hồ chi, dựa vào chuỗi tiên hiệu dài thượt này của hắn,
cho dù là trên thiên đình cũng tìm không ra mấy người bằng vai phải lứa, có thể gọi là thanh thế vô biên.
Ai dè Liễu Duy Dương hững hờ đáp: “Còn chưa từng nghĩ sẽ quay trở về.”
Nhan Đàm không khỏi buột miệng: “Công tử và vị Huyền Tương điện hạ kia quái
lạ y hệt nhau, đang yên đang lành sao tự nhiên lại san bằng ma cảnh…”
“Huyết thống của Huyền Tương vốn không thuần, chẳng qua là vì cậu ta rất có
năng lực, nên mới được các trưởng lão trong tộc đưa lên vị trí này. Còn
ta thì lại lớn lên trên thiên đình, lần đấy chạm mặt cậu ta ở Vân Thiên
cung mới biết bản thân còn có huynh đệ.” Liễu Duy Dương hớp một ngụm
trà, lại tiếp, “Huyền Tương cảm thấy, thủy tổ bọn họ chính vì không tuân thủ quy luật của trời đất, nên cuối cùng mới bị trảm dưới kiếm của
thượng thần Nữ Oa, đây hoàn toàn là tự làm tự chịu. Về sau xảy ra tiên
ma đại chiến, cậu ta cũng đã nhất mực phản đối.”
Nhan Đàm vừa
thất vọng vừa tiếc hùi hụi, vốn dĩ là một trận chiến oanh liệt nhường
nào, kết quả Huyền Tương lại lâm trận trở mác, xáo trộn mọi thứ thành ra một mớ bùi nhùi: “Vậy y về sau vì sao lại muốn chuyển thế, thậm chí còn phong bế hồn phách của mình trong Chử Mặc? Nói tới chuyện này, tà thần
đáng lý không phải rất coi thường phàm nhân sao?”
Liễu Duy Dương
khóe miệng khẽ nhếch, nhẹ nhàng thổi lớp lá trà nổi trên mặt ra. Nhan
Đàm tức thì lạnh cả sống lưng, vẻ mặt này của hắn chắc không phải đang
cười đó chứ, lại còn là cái kiểu cười gian.
“Việc này ta cũng vừa nghĩ tới không lâu trước. Khi đó nghe bảo Huyền Tương chẳng biết thế
nào trong lòng đã có người thương, mà người này thì lại đã luân hồi
chuyển thế, cậu ta vì vậy cũng nghĩ đủ mọi cách muốn theo cho bằng được. Không ngờ hóa ra là thật.”
“Có điều nhìn bộ mã đó của y, hẳn từ ánh nhìn đầu tiên rất hiếm có người không động lòng nhỉ?”
“Nữ tử kia căn bản không hề quen biết cậu ta, cậu ta chỉ là lửa lòng đơn phương mà thôi.”
“… Khụ!” Nhan Đàm nghẹn sặc.
Mấy ngày sau đó, Nhan Đàm đã dạo quanh thăm sạch Thần Tiêu cung, còn tìm
thấy cả buồng thuốc Liễu Duy Dương dùng nghiên cứu dược liệu và luyện
đan. Đầy ních trên giá là cơ man chai bình vại lọ, trên tường treo đầy
mặt nạ da người muôn hình vạn trạng, xấu, đẹp, không xấu không đẹp chẳng thiếu loại nào. Nàng đếm qua một lượt, phát hiện vẫn là loại xấu nhiều
hơn bảy miếng.
Kết quả đến tối Nhan Đàm đã nằm mơ thấy ác mộng cả đêm, trong mơ nàng bị chế thành một miếng da. Đúng lúc nàng bị dọa cho
tỉnh dậy trong tình trạng mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, bấy giờ trời còn
chưa sáng hẳn, vừa xoay đầu thì trông thấy lờ mờ có một bóng người cách
đó không xa. Nhan Đàm tức khắc lông tơ dựng ngược, đây hãy còn là Thần
Tiêu cung, nếu có trộm đến gõ cửa hỏi thăm, nhất định là thiên hạ đệ
nhất trộm.
Chợt bóng người kia đứng dậy đi đến bên giường, hào
sảng tỉnh rụi hỏi nàng một câu: “Thức dậy rồi ư?” Nghe âm thanh giọng
điệu, nhìn tướng mạo của người này, là Đường Châu không sai.
Nhan Đàm trầm ngâm hết một lúc, hỏi lại: “Đây là Liễu cung chủ cải trang có phải không?”
Đối phương chau mày cái, không nói gì.
“Công tử cải trang thật giống quá đi, ta xém tí cũng tưởng là Đường Châu rồi đó.”
Chỉ thấy đối phương rút một lá bùa từ tay áo ra, mặt lạnh như tiền: “Ngươi nhìn xem ta rốt cuộc là ai?”
Nhan Đàm hớt hải vọt miệng: “Đến một lá bùa mà cũng vẽ được khí thế phi phàm đến vậy, dĩ nhiên không ai khác ngoài sư huynh đây rồi. Nhưng mà bây
giờ trời còn chưa tỏ, huynh tới tìm muội chi vậy?”
Đường Châu tay nhấc gấu áo tự nhiên ngồi xuống bên giường, cặp mày dài khẽ chau lại:
“Ngươi nói xem, có một thứ ngươi vẫn hằng mong muốn, về sau khó khăn lắm mới đạt được, nhưng lại nhận ra đây không phải thứ mà mình muốn có, vậy phải làm sao?”
Nhan Đàm suy tới nghĩ lui, thốt nhiên bừng tỉnh:
“Thì ra ngươi tới tìm ta là để trắc nghiệm thiền cơ. Không lẽ ngươi định sau này không làm đạo sĩ nữa muốn đổi lại làm hòa thượng?” Lời vừa nói
dứt thì trán đã bị cốc cho một cú. Đường Châu rút tay về, mặt cũng đen
hết một nửa: “Ai nói với ngươi ta là đạo sĩ hả?”
Nhan Đàm miệng
khẽ dẩu ra: “Vậy chứ rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Nàng vốn còn định
bảo hắn nam nữ thụ thụ bất thân, tuy nàng là yêu nhưng hắn cũng không
thể một tiếng cũng không nói thì đã xông vào, sau đó nghĩ lại, Đường
Châu cái con người này hoàn toàn không có loại đức hạnh truyền thống
này, có nói cũng chỉ phí lời.
Đường Châu ngập ngừng hồi lâu, cân
nhắc lựa lời mở miệng: “Liễu huynh đã hứa giúp ta một việc, chỉ cần
huynh ấy làm được, việc gì cũng có thể.”
“Vậy ngươi nhờ Liễu công tử tìm giúp tung tích của thần khí Địa Chỉ đi, hắn đã tìm được Chử Mặc, chuyện này xem ra cũng không tính là làm khó người ta.”
“Ngươi cảm thấy, ta nên nhờ cậy huynh ấy tìm giúp Địa Chỉ?”
Nhan Đàm tay xốc lại chăn, vẻ khó hiểu hỏi: “Ngươi trước đây không phải vẫn
luôn rất muốn tìm thấy Địa Chỉ, sau đó tìm được người trong mộng kia đó
sao? Chẳng lẽ ngươi là Diệp Công háo rồng (1)?”
Đường Châu cúi
đầu, miệng nói khẽ: “Có lúc, ta có cảm giác người trong mộng kia và
ngươi có chút giống nhau…” Nhan Đàm cứng nhắc xoay đầu nhìn hắn, trong
lòng lập cập run rẩy: Câu tiếp theo của hắn chắc không phải định nói,
vậy thì cứ xem nàng như người trong mộng kia luôn cho xong chuyện chứ?
“… Tuy chỉ nhớ được một chiếc bóng lưng, nhưng vẫn cảm thấy người ấy không chỉ dung mạo xinh đẹp, mà còn thấu hiểu lòng người, lương thiện dịu
dàng, dù chỉ là ở cạnh thôi cũng đã cảm thấy rất vui sướng.” Đường Châu
mải miết nhìn vào mắt nàng, khẽ nhún vai bảo, “Bây giờ nghĩ lại, đúng là so với ngươi không có lấy một điểm tương đồng.”
Nhan Đàm hít sâu vào một hơi, đột nhiên khí thế phừng phừng giật phắt lấy cổ áo hắn: “Ta không lương thiện dịu dàng chỗ nào? Không thấu hiểu lòng người chỗ nào
hả? Không lẽ nhìn ta khó coi lắm sao?” Nàng nắm chặt cổ áo Đường Châu
điên cuồng lắc mạnh mấy cái, thụp cái đè hắn xuống giường: “Cho dù ta
không tính là xinh đẹp đi nữa, ít ra cũng có phong vị khác biệt chứ hả?
Ít nhất ta cũng còn xinh đẹp chán so với Hồ tẩu ở Thẩm gia kia!”
Đường Châu khẽ thở dài: “Cứ cho là ngươi xinh đẹp hơn nhiều so với Hồ tẩu,
vậy cũng chẳng có gì đáng đắc ý có phải không? Hơn nữa,” hắn giơ tay
chỉnh lại hai vạt áo, kéo lại cổ áo vừa nãy bị Nhan Đàm lôi xệch ra, “tư thế này của ngươi, cũng không sợ bị người khác bắt gặp hiểu lầm ư?”
Nhan Đàm đứng hình, dáng điệu nắm lấy vạt áo Đường Châu, đè hắn ra giường
hiện giờ của nàng, rõ ràng là có ý đồ cưỡng bức. Nàng quýnh quýu tay
chân bò sang bên giường còn lại: “Đây tốt xấu gì cũng là nơi ở của ta,
ngươi một tiếng cũng không nói đã xông vào chưa kể, lại còn trơ trẽn làm ra bộ dạng bị ta xơ múi?”
Đường Châu mỉm cười: “Chỗ xơ múi này
ngươi quả đã kiếm chác được .” Hắn chống người dậy, kéo ngay ngắn lại
vạt áo lần nữa, đi tới ngưỡng cửa thì chợt dừng bước, ngoảnh đầu lại nói một câu: “Nhìn sắc trời hãy còn sớm chán, ta về phòng ngủ trước đây,
ngươi cũng hâm nóng thêm một giấc đi.”
Nhan Đàm siết chặt nắm
tay, hai hàm răng nghiến lại kêu ken két: “Sư huynh, chẳng lẽ huynh
không cảm thấy việc giữa nam nữ với nhau theo lý phải nên giữ kẽ tránh
lời gièm pha, đây thực sự là một loại đức hạnh đáng quý hay sao…”
Đường Châu xoay người khép cửa phòng lại, miệng mỉm cười đáp: “Muội cũng đã
gọi huynh là sư huynh rồi, thân mật gần gũi chút cũng là lẽ đương nhiên, sao lại để chút lệ thường vụn vặt trói buộc cơ chứ?”
Nhan Đàm buồn khổ hết sức.
Trên thế gian này có không ít các phương thức tu hành, trong đó loại phương
thức tàn khốc nhất, chính là gây đau đớn trên phương diện thể xác, tiến
hành tra tấn về mặt tinh thần, cuối cùng có thể siêu thăng thế tục.
Nhan Đàm hiện giờ, đã siêu thoát được một nửa.
“Năm đó trên thiên đình khi ngươi hóa thành hình người, vừa lúc ta đi tây
phương luận pháp, thế nên mới đã bỏ lỡ. Ngươi còn có một người tỉ muội
song sinh mà phải không?” Một người đàn ông trung niên mồm lệch mắt lác, gương mặt phơi phới gió xuân đi lướt qua cạnh Nhan Đàm, đột nhiên nhẹ
tựa lông hồng ném lại một câu. Nhan Đàm vô cùng sửng sốt, mãi lâu sau
trong đầu mới vọng lại, ngữ điệu giọng nói vừa rồi, nghe có vẻ như là
Liễu Duy Dương thì phải?
Nàng vội xoay người đuổi theo, lắp ba
lắp bắp mở miệng: “Liễu công tử, công tử đã từ từ nhớ lại những chuyện
trước đây là việc đáng vui mừng, nhưng thực sự không cần thiết cả phần
của ta cũng gộp vào nhớ luôn đâu, ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ
cỏn mọn thôi mà.”
Liễu Duy Dương nhẹ bẫng đáp: “Đương nhiên là
nhớ rõ ràng rành rọt, vốn ta còn định thu nạp ngươi vào sư môn, tiếc là
đã bị sư phụ ngươi hớt tay trên.”
Nhan Đàm giọng điệu khô queo
khô quèo: “Liễu công tử, thu nạp ta làm đồ đệ thực sự chả có gì hay đâu, như sư tôn ta vầy nè, mấy năm đó rụng hết không ít tóc, sắp hói trọc
lốc quả đầu luôn rồi.” Nàng vừa nghĩ tới xém nữa phải gọi Liễu Duy Dương bằng sư phụ thì đã không khỏi lông tơ dựng ngược. Khuôn mặt quanh năm
vắt không ra hột biểu cảm của hắn, lại thêm mặt mày quá độ thanh xuân
trẻ tuổi, thực tình khiến nàng một tiếng sư tôn kia gọi không được lọt
miệng là mấy.
Không thể không nói, mọi sự đây đều là duyên.
Bọn họ chính là thiếu mất mối duyên phận sư đồ này. Còn hên, còn hên.
Nhan Đàm bất chợt giật mình, vội hỏi: “Liễu công tử, những chuyện đó đều đã
qua rồi, công tử chắc không thường xuyên ghi nhớ trong lòng chứ?”
“Chuyện này cũng không nói trước được, nói không chừng có ngày muốn tìm một
người đến trò chuyện.” Hắn phủi phủi tay áo, nhạt giọng tiếp, “Người
thích nghe kể chuyện, cũng không phải ít.”
Nhan Đàm chật vật hồi
lâu, cuối cùng mới ỉu xìu mở miệng: “Ta hiểu rồi, lời hứa mà công tử nợ
ta kia, e là ta cũng chẳng có ngày dùng được tới.”
Liễu Duy Dương đi khỏi mấy bước, bỗng ngoái đầu lại bảo: “Ngươi có còn nhớ sự việc
xuất hiện Phiên Thiên trong Ma Tướng không? Ta giờ đã nghĩ ra nguyên
cớ.” Giọng nói trầm thấp dễ nghe rót vào tai nàng: “Một trong số các
người, đáng lẽ không mang bộ da hiện giờ.” Hắn nói dứt lời thì xoay
người ngạo nghễ rời bước, để lại một mình Nhan Đàm run như cầy sấy chôn
chân tại chỗ.
Đêm đó, Nhan Đàm lại nằm mơ thấy một chuỗi ác mộng
hoành tráng có liên quan đến da người cả đêm, các hình ảnh khủng khiếp
bên trong càng đổi mới tân tiến hơn so với lần trước.
Chập tối ngày hôm sau, nàng chỉ còn nước ôm chăn sang gõ cửa phòng Dư Mặc.
Dư Mặc đứng ở bục cửa, vào sát na vừa nhìn thấy Nhan Đàm thì đã nhíu mày
một cái thật khẽ. Dưới ánh nến chiếu rọi, Nhan Đàm thấy rõ mồn một cái
nhíu mày đó của hắn, ngẫm qua vẫn là quyết định vờ như không thấy, buông mềm ngữ điệu cất lời: “Dư Mặc, ta hông ngủ được.”
Chiếc ngoại
bào màu đen trên người Dư Mặc đã được cởi ra mắc gọn gàng trên bình
phong, trên người hắn chỉ còn lớp nội y, xem ra là đã chuẩn bị đi ngủ.
Hắn nghe thấy câu nói này của nàng, lại nhíu mày thêm cái nữa. Trên mặt
Nhan Đàm chầm chậm hiện lên biểu cảm yêu kiều thê lương, nàng nhìn chăm
chắm vào mắt hắn thật thà bảo: “Ta mấy bữa nay toàn gặp ác mộng, ngủ
không được ngon.”
Dư Mặc chống tay vào thành cửa, không nóng không lạnh cất tiếng: “Cho nên?”
“Ta sẽ không chiếm bao nhiêu chỗ của ngươi đâu, nhiều lắm chưa tới nửa cái
giường, không, chỉ cần tùy tiện chừa chút chỗ cho ta là được rồi.”
Dư Mặc dòm nàng hết một lúc lâu, đoạn chậm rãi tránh người sang nhường
đường. Nhan Đàm ôm chăn đi được hai bước, nhỏ nhẹ lên tiếng thương lượng với hắn: “Ngươi thích nằm trong hay nằm ngoài?”
Nếu có thể cho
nàng chọn, nàng nhất định không chút do dự chọn phía ngoài, xét địa hình địa thế mà nói, bên ngoài lui tiện thủ dễ, bên trong công dễ thủ khó.
Dư Mặc vẫn mang bộ mặt không nóng không lạnh: “Tùy ngươi thích.”
Nhan Đàm trải chăn ra chỗ gần phía ngoài giường, nịnh nọt bảo: “Ngươi nếu buổi tối có muốn uống nước thì cứ gọi ta một tiếng.”
Dư Mặc không đáp, chỉ cúi đầu thổi tắt nến rồi đi tới bên giường nằm vào phía trong.
Nhan Đàm nằm hết một khoảng chưa đến nửa chiếc giường, xoay đầu sang thì
tình cờ trông thấy vầng trăng lưỡi liềm treo ngoài cửa sổ, nàng không
nhịn được lên tiếng: “Mặt trăng ở đây nhìn lớn thật đó.” Dư Mặc ưa thích thanh tĩnh, lúc hai người ở cạnh nhau, lúc nào cũng là nàng nói nhiều
hơn. Nàng tiếp tục độc thoại: “Mặt trăng khi soi bóng xuống nước là đẹp
nhất, nhưng rất nhiều người đều bảo đó gọi là hoa ẩn trong gương, trăng
nơi đáy nước, không phải thực…”
Chợt nghe Dư Mặc giọng điệu bình đạm cất lời: “Ngày nghĩ gì đêm nằm mơ đấy, ngươi sau này bớt nghĩ đến mấy chuyện kì quặc đi.”
Nhan Đàm dẩu dẩu môi không nói gì. Nàng cũng đâu có muốn nghĩ nhiều, khổ nỗi Liễu cung chủ đã cẩn trọng nhả ra một câu “Một trong số các người, đáng lẽ không mang bộ da hiện giờ.” Liễu Duy Dương trước nay không làm
chuyện tầm phào, câu nói này chắc không phải vì để hù nàng mà nói chơi
đấy chứ?
Đêm đó chắc là vì có Dư Mặc mà nàng đã không mơ thấy
cảnh tượng mình bị biến thành một miếng da người máu me đầm đìa nữa,
ngược lại đã nằm mộng thấy Dư Mặc lột da, da tróc ra hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng biến thành con xà quái thường trú trong hang đá vôi
dưới lòng đất, có cặp mắt bự bằng cặp đèn lồng màu vàng kia.
Khi
Nhan Đàm giật mình tỉnh giấc thì trong lòng rất ư buồn khổ, tuy nói ngày nghĩ gì đêm mơ thấy đấy, nhưng nàng lại chưa từng gộp Dư Mặc và con xà
quái kia lại mà nghĩ bao giờ.
Nàng quyết định vẫn là phải hỏi cho rõ ràng Liễu Duy Dương về ý nghĩa của câu nói nọ, có điều vừa ngồi
xuống còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Trữ Nhi lâu ngày không gặp duyên dáng bước từng bước bé thưa vào, cúi đầu nhỏ nhẹ cất tiếng: “Bẩm tôn
chủ, tung tích của món thần khí thứ ba đã điều tra được.”
Chú thích:
(1) Diệp Công háo rồng: (thành ngữ) Diệp Công rất yêu chuộng rồng, móc giắt đai áo, ly bình đựng rượu đều khắc hình rồng, trong nhà chạm trổ trang
trí cũng toàn là rồng. Rồng thật trên trời bấy giờ biết chuyện, bèn đáp
xuống nhà Diệp Công, đầu rồng gác trên bậu cửa sổ dòm quanh, đuôi rồng
trải dài vào đến đại sảnh. Diệp Công vừa nhìn thấy rồng thật thì đã bị
dọa cho ba hồn bảy vía bay tán loạn, xoay người bỏ chạy. Thành ngữ hàm ý yêu thích sự vật nào đó một cách hời hợt qua vẻ bề ngoài, chứ trên thực tế hoàn toàn không phải yêu thích thực sự.
Diệp Công tên thật là Thẩm Chư Lương. Theo một số nguồn thì điển cố mang tính dìm hàng trên
do một số Nho sĩ mượn việc Diệp Công ưa vẽ rồng đơm đặt ra, được cho là
xuất phát từ bất đồng quan điểm giữa Diệp Công và Khổng Tử ngày trước.
Một số chuyên gia còn chỉ ra rằng, điển cố được viết vào thời Hán này
phản ánh thái độ miệt thị tư tưởng thời Sở khi Nho giáo bấy giờ đã lên
ngôi.