Trầm Vụn Hương Phai

Chương 54: Huyết điêu

Trời vừa chớm sáng thì bọn họ đã lại khởi hành.

Có lẽ do Thần Tiêu cung chủ cuối cùng đã đem những lời cần nói giải thích
rõ ràng, gút mắc trong lòng tháo gỡ xong xuôi, bầu không khí giữa bốn
người bọn họ cũng trở nên thân thiện hơn trước nhiều. Nhan Đàm không
biết có phải vì dạo gần đây thời tiết ấm áp dễ chịu nên tâm tình cũng
tốt hẳn lên, luôn cảm thấy Thần Tiêu cung chủ đến cả bản thân là ai cũng không nhớ nổi, thực tình có chút đáng thương. Tuy nói những việc trong
quá khứ chắc gì đã khiến người ta vui vẻ, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là
đầu óc trống trơn không hay biết gì. Cứ nghĩ đến đây thì tâm trạng nàng
cũng không còn gay gắt cáu kỉnh nữa.

“Tiên ma đại chiến chung quy là việc thế nào?” Đường Châu lên tiếng hỏi. “Những sách vở ta từng xem
qua nhiều lắm đều chỉ ghi chép qua loa vài câu, chỉ nói tà ma đã bị diệt tộc.”

Nhan Đàm vọt miệng đáp ngay: “Cái này ta biết nè, khi đó
ta đã hóa thành hình người, rõ tới không thể rõ hơn được nữa. Ngươi muốn nghe đơn giản hay phức tạp?”

Đường Châu khẽ nhướn mày: “Hóa ra
ngươi đã một bó tuổi như vậy rồi? Sao còn mang dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi thế này, ít nhiều cũng phải trưởng thành lên một chút chứ?”

Nhan Đàm đanh mặt trả lời lạnh tanh: “Ta thích đó. Rồi sao?”

Dư Mặc đặt tay lên vai nàng, miệng mỉm cười bảo: “Tuổi tác lớn chút cũng đã có sao, dù gì cũng nhìn không ra.”

Nhan Đàm mắt lườm hắn cái, dẩu môi ra bảo: “Ngươi đây là đang sỉ nhục hay
tâng bốc ta vậy hả?” Đoạn nàng chuyển đề tài, bắt đầu nói đến chuyện năm xưa: “Trước khi tiên ma giao chiến, ma không phải gọi là ma mà là tà
thần. Trận đại chiến giữa tiên và tà thần đó, thực ra đã là mối họa chực chờ từ rất lâu về trước, có thể so với cách đây hai mươi năm khi Nam Sở và Đại Châu tranh thiên hạ, khó mà nói rõ kẻ đúng người sai. Cũng như
sau cùng Đại Châu thống nhất giang sơn, còn các tiên quân trên thiên
đình thì kẻ chết cũng đã chết, người tàn phế thì tàn phế, nhưng cuối
cùng tổn hại vẫn là ít hơn tà thần một chút, vì vậy đã thắng trận đó.”

“Hai tiên quân thê thảm nhất trong số là Kế Đô Tinh quân trong Cửu Diệu Tinh và Thiên cực Tử hư Chiêu thánh Đế quân, đến cả thi thể cũng không sót
lại, đã cùng ma giới nhất loạt tiêu vong.” Nhan Đàm tay xoa xoa cằm, “Đó chính là đại khái quá trình. Nếu muốn kể tỉ mỉ hơn thì chỉ sợ mấy ngày
liền cũng kể không hết. Nhưng trong sự kiện này còn một chuyện kì quái,
đó là Kế Đô Tinh quân và Tử hư Đế quân đã vào Vân Thiên cung của ma giới gặp mặt thủ lĩnh tà thần Huyền Tương, tiếp theo thì cả ma giới băng
hoại tiêu vong, không ai biết được trong Vân Thiên cung rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì. Chắc là bọn họ ở bên trong đã liều mạng đánh nhau kẻ sống
người chết, đi đời nhà ma một lượt rồi chăng?”

Đường Châu không khỏi lên tiếng: “Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa vốn đã có đạo lý này.”

Thần Tiêu cung chủ mặt chợt biến sắc, giọng nói trầm đục: “Cúi người xuống!” Nhan Đàm cũng cảm thấy được sau lưng có thứ gì đó đang bổ nhào tới,
liền vội vã cúi thấp người. Một con dã thú kích cỡ tầm con sói hoang vụt cái phóng qua, bộ vuốt tiếp đất như một đường đạn, lập tức xoay mình
lại nhìn bọn họ chòng chọc.

Nhan Đàm bấy giờ đã nhìn thấy rõ hình dạng của con vật này, mồm không khỏi há hốc vì kinh ngạc: Đội trên thân thể của loài thú lại là một gương mặt người! Chỉ có điều gương mặt này
đờ đẫn cứng nhắc, không có bất kì cảm xúc nào, mặt cũng dài hơn gương
mặt người thường khoảng hai ba thốn, trông vào cứ như một người tứ chi
chống đất, hình hài cổ quái đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Đây chính là lửng mặt người.

Đầu óc Nhan Đàm một nùi hỗn độn, ngoại trừ cái tên này ra còn những mẩu lý
thuyết như “Bộ lông của lửng mặt người rất cứng, đao thương cũng khó
xuyên thủng, vì thế mới không bị lột xuống may y phục”, “Lửng mặt người
thực ra rất đơn thuần, chỉ biết tấn công trực tiếp bằng cách xé xác kẻ
thù” vân vân. Nàng còn chưa kịp nhớ ra được cách đối phó với lửng mặt
người thì đã thấy con dã thú mặt người kia xoay gương mặt dài cứng đờ cổ quái về phía mình, chân sau giẫm mạnh xuống đất, hướng về phía bản thân lao xộc tới.

Nhan Đàm chỉ còn nước rút chiếc trâm gài tóc xuống
huơ một đường vào giữa không trung, cây trâm ngọc bích hóa thành một
thanh trường kiếm hướng thẳng vào cổ họng của con lửng mặt người đâm
tới. Âm thanh kim loại loảng xoảng vang lên, thân kiếm khẽ bị uốn cong,
lửng mặt người bất thình lình nhảy lùi ra sau, tiếp theo bắt đầu từ từ
đi vòng tròn quanh Nhan Đàm.

Nhan Đàm âm thầm nghiến răng, bọn họ cả thảy bốn người mà nó chỉ trông thấy mỗi mình nàng, thực quá ư là
không lý giải nổi. Chợt nghe Thần Tiêu cung chủ dùng một giọng nói bình
đạm mang tính trần thuật cất lời: “Nghe bảo lửng mặt người có khả năng
tiếp thu nhân tính, quả nhiên là vậy.” Nhan Đàm nghiến răng trèo trẹo:
“Súc sinh có tiếp thu nhân tính hơn đi nữa thì vẫn cứ là súc sinh, đặc
biệt là loại quái vật đã diệt vong sau tiên ma đại chiến này…”

Đường Châu lại dùng cách nói ít hàm ẩn hơn: “Nó vừa nhìn đã nhận dạng được
ngay trong số chúng ta yếu kém nhất là kẻ nào, quả đúng không đơn giản.”

Nhan Đàm hừ cái, ném bổng thanh kiếm trong tay lên cao. Lửng mặt người thấy
nàng không còn binh khí, lập tức cào bộ vuốt xuống đất xông thẳng tới.
Trường kiếm từ trên không trung rơi xuống thì liền hóa thành nghìn vạn
lưỡi kiếm, bủa ra luồng khí sắc lạnh dày đặc. Lửng mặt người đang lao
giữa không trung, đột ngột lăn mình sang bên, hằng hà những mũi kiếm
gieo xuống như sao sa, ghim phập vào đất tạo thành những ổ lõm cạn. Thế
nhưng những mũi kiếm này vẫn không xuyên thủng được lớp lông của con
lửng mà chỉ rạch ra vài vệt máu trên gương mặt người của nó.

Đường Châu nhìn nàng tay nâng kiếm giáng, cứ cảm thấy pháp thuật này của nàng chẳng những không mang yêu khí mà ngược lại còn có chút từa tựa… tiên
thuật? Lửng mặt người sau khi lãnh thương thì bỏ cuộc với Nhan Đàm,

thình lình giậm mạnh bộ vuốt xuống đất quay phắt sang phía Thần Tiêu
cung chủ.

Trước đó khi Thần Tiêu cung chủ đối phó Côn Luân thần
thụ, Nhan Đàm chỉ thấy được có vài tia sáng bạc lóe qua không trung, mấy nhánh cây kia đã đứt rời thành từng khúc, thậm chí đến cả hắn dùng loại binh khí gì cũng chẳng trông thấy. Thần Tiêu cung chủ nghiêng người
sang tránh, từ trong tay áo trượt ra một ống sáo ngọc trong mờ lấp lánh
nhuộm màu lục biếc. Hắn xòe tay đón lấy thanh sáo khẽ xoay tròn, để lộ
bên trong một đoạn dao găm bề ngang chỉ tầm ngón tay. Hắn xoay ống sáo
lại, ghim phập mũi kiếm vào bụng dưới của con lửng mặt người, đoạn lại
gọn ghẽ dứt khoát rút khỏi, bước chân thoăn thoắt gần như cùng lúc lùi
về sau mấy bước.

Động tác của Thần Tiêu cung chủ tuy nhanh nhưng
ống sáo ngọc vẫn đã bị con lửng mặt người nhảy chồm sang há miệng ngoạm
lấy. Chỗ lông trên phần bụng dưới của nó rất mỏng, chỉ trong chớp mắt đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Đôi ngươi trên gương mặt người vằn chằng chịt
những tia máu dán chết trên người Thần Tiêu cung chủ, con thú nhanh như
cắt giương bộ vuốt hung hăng cào một đường lên mặt và cổ hắn.

Nhan Đàm buột miệng la á một tiếng. Cái này không cần động não cũng rõ, bị
một bộ vuốt sắt cào qua mặt như vậy, nhất định là máu thịt lẫn lộn rồi.
Tuy ngoại hình Thần Tiêu cung chủ cũng chả phải đẹp đẽ gì, nhưng dù có
khó coi hơn nữa thì đem so với một nùi máu thịt bầy nhầy cũng phải đỡ
hơn chút đỉnh.

Chợt Thần Tiêu cung chủ trong lúc này vứt bỏ binh
khí, vươn hai tay ra chộp lấy cổ con dã thú, ra sức vặn mạnh sang bên.
Một tiếng rắc to rõ gãy gọn trồi dậy bên tai, lửng mặt người giãy bật
người lên, sau đó không động đậy nữa.

Nhan Đàm như một phản xạ tự nhiên giơ tay lên sờ sờ cổ, còn cảm thấy đau giùm cho con lửng mặt người.

Thần Tiêu cung chủ nhặt sáo ngọc lên, giơ tay chạm vào chỗ da bị cào tróc ra trên mặt, cọ xát vài cái, đoạn ném xuống miếng mặt nạ da người đã bị vo tròn lại thành một nắm. Nhan Đàm ngó đến mồm há lưỡi đơ, cà lăm cà lắp: “Con hến… à không, Liễu, Liễu công tử?” Nàng lắc lắc đầu, lập tức bác
bỏ ý nghĩ của mình: “Không không, chắc ngươi đã gặp qua người tên là
Liễu Duy Dương kia, sau đó làm ra một chiếc mặt nạ da người thật giống
gương mặt hắn có phải không?”

Thần Tiêu cung chủ liếc mắt nhìn nàng, đến cả giọng nói ngữ điệu cũng biến thành giống hệt Liễu Duy Dương: “Ngươi nói xem?”

Nhan Đàm thật thà chân chất trả lời: “Ta không biết.” Chợt nàng khựng lại,
giật mình nhớ ra: “Vậy là phải rồi, người ta nhìn thấy ở Lăng Tiêu đạo
quán tối hôm đó là Đào Tử Khí, còn kẻ từ sau lưng đánh lén ta, sau cùng
hại ta bị sâu cóc với rắn độc ăn hiếp chính là ngươi!”

Liễu Duy Dương mặt không biểu cảm, miệng không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.

“Ta thiệt muốn quất cho ngươi một trận…” Nhan Đàm nghiến răng phun ra mấy
chữ, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nuốt giận. Kiểu gì mình cũng không
phải đối thủ của hắn, vẫn là ráng nhịn một chút, lùi thêm vài bước cho
rồi.

Mặt trời dần leo lên đến đỉnh đầu, ánh nắng chói chang chọc
thẳng vào khiến người ta hoa mắt. Trước mặt vẫn là một khoảng hoang mạc
dựng đầy những tảng đá hình thù kì dị, chặng đường về sau bọn họ thậm
chí đến cả một thân cây kế cũng không thấy nữa chứ đừng nói chi đến ốc
đảo.

Nhan Đàm giơ tay áo quệt qua chỗ mồ hôi lăn dài đến cằm,
đoạn đưa tay chắn ánh nắng rọi tới trước mặt, ống tay áo trượt xuống, để lộ một chiếc cổ tay trắng muốt. Nàng dòm dòm Dư Mặc và Đường Châu đang ở phía trước dò đường, lại dòm dòm Liễu Duy Dương đang đi sau cùng, không thể không thừa nhận, bất kể là ai trong bọn họ cũng đều trụ được vững
hơn mình.

Chợt Liễu Duy Dương ở sau lưng khẽ e hèm cái, Nhan Đàm
tức thì giật bắn, nhảy ra xa ba bước mới quay đầu lại hỏi: “Gì?” Liễu
Duy Dương chau chau mày, riêng giọng điệu vẫn bình lặng như mặt hồ không một gợn sóng: “Từ giờ trở đi, mọi người tốt nhất là có thể đừng nghĩ
đến gì cả, chỉ cần tập trung tiến về phía trước, không bao lâu nữa sẽ ra khỏi được quãng hoang mạc này.”

Nhan Đàm rất lấy làm lạ, định mở miệng hỏi tại sao nhưng đã kịp thấy vẻ mặt không có lấy hột biểu cảm
của hắn, câu nói đã đến khóe môi cuối cùng vẫn là nuốt tọt trở vào. Đến
tận bây giờ, nàng vẫn không thể chấp nhận được sự thật Liễu Duy Dương
chính là Thần Tiêu cung chủ. Nàng nhớ lại những thứ liên quan đến Thần
Tiêu cung chủ mình đã chứng kiến trong địa đạo ngôi cổ mộ ở trấn Thanh
Thạch, lại nhớ đến bóng dáng thanh nhã phóng túng mà chỉ trông thấy từ
xa không được rõ ràng lúc vừa vào núi Chu Thúy, sau đó bóng dáng này lại đột nhiên biến thành tên hái thuốc Ngũ Thuận thô tục, thật đúng là muốn ưu nhã bao nhiêu cũng có mà muốn thô tục cỡ nào cũng được. Mà một nam
tử như thế, làm thế nào lại có thể là Liễu Duy Dương cho được?

“Đặc biệt là ngươi, tối kị nghĩ ngợi lung tung.” Ánh mắt của Liễu Duy Dương cuối cùng đáp xuống trên người Nhan Đàm.

Nhan Đàm oán hận lườm hắn cái, đoạn đột nhiên bảo: “Nói tới mới nhớ, sáng
sớm nay ta còn nằm mơ, trong mơ xuất hiện một nam tử trẻ tuổi mặc thanh
sam, hắn dùng chủy thủ rạch cổ tay mình, máu tươi lúc nhỏ giọt xuống còn biến thành mấy con chim ưng bự màu đỏ thẫm nữa.” Vừa nói dứt lời liền
không khỏi giơ tay ôm trán: “Ta sai rồi ta sai rồi, đáng lý ta không nên nghĩ tới…”

Dư Mặc không nhịn được khẽ thở dài.

Liễu Duy Dương nhìn nàng, chợt lên tiếng hỏi: “Ngươi nói máu của người đó biến thành huyết điêu?”

Nhan Đàm gật gật đầu.


Sắc mặt điềm tĩnh thoáng biến đổi, hắn thấp giọng bảo: “Người mà ngươi mơ
thấy kia là thủ lĩnh của tà thần Huyền Tương, Chử Mặc quả nhiên là đồ
vật của ma giới.” Chợt hắn dừng bước, mắt nhìn một đám mây đen từ xa
phía trước đang kéo đến chỗ bọn họ, giọng điệu đạo mạo: “Là huyết điêu.”

Nhan Đàm hoảng hồn, ngước lên dòm kĩ áng mây đen kịt phía xa, bấy giờ mới
phát hiện thứ đang ùn ùn kéo về phía họ thật ra phảng phất màu đỏ của
máu, chỉ là tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau nên trông vào mới đen
ngòm một mảng. Nàng cũng chỉ mới buột miệng nhắc tới sáng nay nằm mơ
thấy một giấc mơ kì quặc, vậy mà báo ứng đã kéo tới rồi, có lẹ quá hay
không đây?

Đường Châu không nói gì, chỉ giơ tay nắm lấy chuôi
kiếm, mấy ngón tay khẽ siết chặt. Nhan Đàm mặc cảm tội lỗi nặng nề: “…
Thực ra chúng ta, vẫn là đổi đường khác đi thì hơn. Trên mình loại huyết điêu này có hỏa độc, chỉ cần dây vào người thì da thịt sẽ bị thiêu
cháy, sau đó hỏa độc từ từ tấn công thần trí, khiến tâm thần mất đi tỉnh táo, lúc phát tác đầu sẽ nhức buốt như muốn vỡ tung, đau đớn khôn
cùng.” Nàng nói tới đây thì chợt thấy mình thực đúng là đã khuếch trương khí thế cho kẻ địch quá rồi, bèn bổ sung thêm: “Nhưng mà đó là trước
lúc tiên ma giao chiến. Sau khi tà thần Huyền Tương, Tử hư Đế quân và
Cửu Diệu Tinh quân Kế Đô cùng bỏ mạng trong Vân Thiên cung thì huyết
điêu đã không còn tồn tại trong tam giới nữa rồi. Dù gì cũng đã qua lâu
như vậy, trời đất xoay vần, nói không chừng bây giờ huyết điêu cũng
không còn lợi hại tới mức đó.”

Dư Mặc liếc mắt nhìn nàng, nhạt giọng cất lời: “Ta thấy ngươi tuôn cả tràng vậy mà ngược lại một chút cũng không sốt ruột.”

Nhan Đàm chỉ tay vào hai bên hoang mạc đá dựng thành rừng: “Huyết điêu là tà thần Huyền Tương dùng máu của chính mình làm ra, không được hữu dụng
cho lắm, ta nghe nói chỉ cần núp vào giữa các vách đá thì tụi nó sẽ chỉ
biết ở bên ngoài đâm đầu vào đá.”

Với một dáng bộ rành đường rõ
lối, nàng tìm ra được một hang động giữa rừng đá mênh mông, đoạn lại dời một tảng đá sang lấp kín hơn nửa bên miệng hang, vừa kịp làm xong mấy
việc này thì một đàn lớn huyết điêu đã bay tới lởn vởn liệng quanh trên
đầu, phát ra tiếng rít sắc nhọn the thé. Con ưng đầu đàn to nhất vụt cái từ trên cao phóng xuống, hung hãn hướng về phía hang đá đâm sầm tới.

Đá vụn vỡ ra rơi vãi, con huyết điêu va vào bờ nhọn của vách đá, loạng
choạng rớt lùi ra sau, nhưng ngay tức khắc đã vỗ đôi cánh đỏ thẫm màu
máu nhảy chồm trở lên. Đường Châu đứng ở ngoài cùng trông thấy rõ rệt:
Một bên cánh của con huyết điêu kia có chút lệch đi vẻ không tự nhiên,
dường như đã bị gãy do cú ngã sau khi va đập vừa nãy. Đúng vào lúc đó,
mấy chục đến vài trăm con huyết điêu bay xộc xuống, nối đuôi nhau đâm
sầm vào chung quanh hang đá, thế nhưng lại tức thì đập cánh bay lên tiếp tục cắm đầu cắm cổ xông tới. Bọn chúng cứ như không có tri giác, chỉ
biết không ngừng va đập rú rít.

Đường Châu hỏi Nhan Đàm bấy giờ đang nhìn đến xuất thần: “Cách làm này là ngươi nghe được từ ai vậy?”

Nàng nhất thời không nói nên lời, mãi nửa ngày sau mới úp úp mở mở đáp:
“Thực ra… lúc ta mới hóa thành hình người, đã từng sống trên thiên đình
một thời gian, khi đó tà thần vừa bị diệt tộc, thường xuyên có những
tiên quân ưa khoe mẽ nhắc tới mấy việc đó…”

Đường Châu nghe thế liền bảo: “Ra là vậy.”

Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm thì đã bắt gặp Dư Mặc đang chăm chú nhìn mình,
đôi đồng tử thâm trầm sắc đen. Khóe môi hắn khẽ cử động, nhưng cuối cùng vẫn là không thốt nửa lời. Nhan Đàm không khỏi nhủ thầm, nhìn dáng vẻ
của Dư Mặc chắc chắn là không tin mấy lời mình vừa nói, chỉ là cũng
chẳng muốn vạch trần mình mà thôi.

Chợt Liễu Duy Dương lên tiếng: “Ta dường như đã từng tới đây.” Hắn cúi thấp người, chậm rãi vuốt lên
vách đá của hang động nơi bọn họ náu mình, gương mặt không chút phấn
khởi: “Kí hiệu này là do ta vẽ.”

Nhan Đàm xáp tới dòm thử, thấy
nơi ngón tay hắn đang chạm vào quả nhiên có một chuỗi kí hiệu hình thù
cổ quái: “Kí hiệu này nghĩa là gì vậy?”

Liễu Duy Dương chầm chậm
lắc đầu: “Không có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là nói đã đi qua nơi này.”
Hắn gập mấy ngón tay lại, khẽ gõ nhẹ lên vách đá, tách mình ở đó để bị
hớp hồn. Nhan Đàm rón rén lùi lại hai bước, ngoảnh đầu sang xem tình
hình phía ngoài. Từng bầy lớn những con huyết điêu bay lên không trung
để rồi lao sầm trở xuống, mặc cho hết lần này đến lần khác va tới sứt
đầu mẻ trán, chúng vẫn tiếp tục không hề ngưng nghỉ.

Đột nhiên
tấm đá chắn trước cửa động vỡ mất một góc, một con huyết điêu bé nhất
trong số thừa thời cơ chui tọt vào, đập cánh bay xộc tới chỗ bọn họ. Khi huyết điêu cất cánh còn mang theo trên mình một ngọn lửa màu đỏ sẫm.
Nhan Đàm lập tức cúi người xuống tránh, bị huyết điêu cấu bị thương thì
da thịt sẽ tức khắc cháy sém mục rữa, đây hoàn toàn không phải chuyện
giỡn chơi. Nàng vừa né ra, huyết điêu liền bay thẳng về phía Liễu Duy
Dương đang ở phía sau thẫn thờ nhìn chằm chặp vào vách đá.

Nếu là ngày thường, Liễu Duy Dương tuyệt đối sẽ không tránh không xuể, nhưng
hắn hiện giờ tinh thần lơ đễnh, hoàn toàn không chú ý đến những biến đổi vừa ập đến xung quanh. Con huyết điêu đang sải cánh kia đột nhiên đáp
xuống dưới chân hắn, từ từ khép hai cánh lại, đứng yên tại chỗ không
nhúc nhích. Lời cảnh báo vốn sắp thoát ra khỏi miệng Nhan Đàm tức thì
tùm cái trôi ngược trở xuống.

Liễu Duy Dương cuối cùng cũng đã
nghe thấy động tĩnh phía sau, xoay người nhìn con huyết điêu đang ngoan
hiền chất phác đứng yên một chỗ bất động cạnh bên chân mình, mày khẽ
chau lại. Hắn sải từng bước dài đi đến cửa động, đẩy tảng đá chắn phía
ngoài ra, ngập trời những con chim ưng đỏ thẫm như máu thình lình sững
lại, vỗ cánh bay tới đậu trên những tảng đá dựng thành rừng chung quanh.

Nhan Đàm tuy đã biết đến kì cảnh muôn chim nghênh phượng, nhưng vẫn cảm thấy chừng độ tuyệt diệu không bì được với màn trình diễn trước mắt này.
Liễu Duy Dương một thân sam bạch thanh nhã cao quý, cứ như bậc quân
vương giữa đất trời, hết thảy tinh nhuệ, hết thảy khí thế không lộ ra
ngoài, chẳng khác nào thanh kiếm sắc giấu mình trong vỏ.

“Chỉ e
hắn là một trong số những tà thần đã bị diệt tộc, thậm chí rất có khả
năng chính là…” Đường Châu hạ giọng, mấy chữ cuối cùng nhỏ đến không thể nghe thấy.

Nhan Đàm thầm nghĩ, tà thần đã sớm diệt tộc, ma giới
cũng đã tiêu vong rất lâu về trước. Cứ cho Liễu Duy Dương thật sự nhớ
lại được những việc trước đây, thì đó cũng là một đoạn hồi ức chẳng vui
vẻ gì. Trong mỗi câu chuyện tàng ẩn nỗi đau âm ỉ, đều có dĩ vãng tuy đẹp đẽ nhưng chẳng bao giờ còn có thể trở thành sự thật. Thương hải tang
điền, thế sự biến thiên, những người cùng chí hướng đều đã dứt áo ra đi, sau cùng còn sót lại chỉ là một kẻ không nguôi hồi tưởng, cứ như mượn
độc giải khát, muốn quên nhưng lại không dám lãng quên.

Tận cho đến ngày nương dâu không còn, biển xanh cũng cạn.

Liễu Duy Dương giơ cao tay, âm thanh phần phật trỗi dậy, cả một bầy lớn
huyết điêu vỗ cánh bay đi, chốc chốc lại có vài sợi lông vũ nhuộm đỏ sắc máu chầm chậm chao mình rơi xuống. Một lúc sau, khi thần sắc đã trở lại bình thường, hắn mới ngoái đầu khẽ bảo: “Tiếp tục lên đường thôi.”